Hãn Thê Đồ Tể Của Thủ Phụ


Đồng ca nhi này, là nhi tử của nhị thúc Khương Hồ, Khương Đồng.

Khương Xuân khinh thường “hừ” một tiếng: “Vậy bà đi đòi đậu tương từ Đồng ca nhi, nam đinh sẽ gánh vác gia đình sau này, cháu là nhi nữ không có giá trị thì không có đậu tương cho bà đâu.


Lý thị thấy nàng dầu muối không ăn, hầm hừ nói: “Cha ngươi đâu? Ta không nói với loại nữ nhi vô dụng keo kiệt như ngươi, ta đi đòi cha ngươi.


Khương Xuân đứng dậy, cầm lấy cái đập, đập mạnh vào mấy cây đậu tương trên đất “bốp bốp”.

Sau đó quay đầu nhìn Lý thị, cười nhạt: “Bây giờ cháu đã lấy chồng ở rể, là trụ cột của gia đình, bà đoán xem cha cháu nghe lời bà, lão nương đã đuổi ông ra đi tay trắng, hay nghe lời cháu, khuê nữ sẽ nuôi dưỡng ông sau này?”
Lý thị ngoài mạnh trong yếu nói: “Dù sao ta cũng là mẹ ruột sinh ra nuôi nấng hắn, hắn có thể bỏ mặc mẹ ruột không màng sao? Không sợ người trong thôn chê cười sao?”

Khương Xuân cười phá lên: “Nãi nãi, người mẹ ruột lòng dạ hiểm độc như bà mà không bị người trong thôn chê cười, cha cháu sợ cái gì?”
Lý thị vừa định mở miệng, đột nhiên cửa viện “két” một tiếng lại bị đẩy ra.

Khương Hà vác hầu bao trên vai, tay xách một cái bao tải đang nhỏ máu, sợ làm bẩn cửa, khó khăn lách vào.

“Xuân nương, Mao viên ngoại cho hai mươi cân thịt, hai bộ lòng, con đi hỏi xem nhà ai muốn mua thịt, bán rẻ đi…”
Khương Hà ở ngoài viện đã nghe thấy tiếng đập, biết khuê nữ đang đập đậu tương trong viện, nên vừa vào cửa đã gọi to.

Lời vừa nói được một nửa, liền thấy Lý thị mặt đầy phẫn uất.

Tức khắc sắc mặt có chút khó coi.

Khương Xuân làm kẻ xấu cáo trạng trước, la lên: “Cha ơi, nãi nói đậu tương nhà mình tốt hơn nhà nhị thúc, muốn lấy hai đấu đi đổi đậu phụ với Vương quả phụ.



Không nói cũng biết là cha con, Khương Hà lập tức ồm ồm nói: “Đổi đậu phụ cái gì, ngay cả ta còn không nỡ đổi một miếng đậu phụ để ăn, đậu tương nhà mình còn không đủ cho phu quân con ép dầu ăn đâu!”
Cả hai cha con đều nói vậy, Lý thị không tin cũng phải tin.

Bà ta quay đầu nhìn về phía tây phòng, oán hận mắng: “Rước về một thứ chỉ đẹp mã mà vô dụng, suốt ngày chỉ tốn tiền, trông chờ nó nối dõi tông đường cho Khương gia đúng là mơ mộng, không bằng trông cậy vào Đồng ca nhi.


Đẹp mã mà vô dụng, suốt ngày chỉ tốn tiền, Tống Thời An: “…”
Hắn chỉ là thân thể ốm yếu, lỗ tai cũng không điếc.

Cha con Khương gia cấu kết với nhau lấy mình làm bia đỡ đạn đối phó Lý lão thái, Lý lão thái nhân cơ hội chửi cây dâu mà mắng cây hoè.

Đám người Khương gia này, không có ngữ nào tốt, quả nhiên không nên lưu một ai lại, phải diệt trừ toàn bộ mới được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận