Hàn Thiên vừa dứt lời đám Chấn Tây liền kinh nghi không thôi, chuyện hắn là luyện thể giả đồng thời là “võ giả” không phải là chuyện gì quá bí ẩn với mọi người ở đây nữa, bất quá ngay cả tinh thần lực của hắn cũng mạnh đến mức có thể trao đổi thông tin với một ma đạo sư cách đó gần mười dặm, điều này thực sự đã khiến đám Chấn Tây đánh giá lại Hàn Thiên thêm một lần nữa, sự bí ẩn của hắn trước mắt họ ngày càng cao thêm, cả hắn và Nhược Mộng, trong suốt thời gian mười mấy hai mươi năm mà đám Chấn Tây từng sống, họ chưa từng thấy được thiên tài nào khiến bản thân nể phục và cam tâm tôn người đó làm thủ lĩnh đến vậy.
Nhưng mà cảm thán thì vẫn chỉ là chuyện ở trong lòng, lúc này địch nhân sắp tới mới chính là chuyện mà đám người bọn họ phải lo lắng, Chu Hân là người sốt sắn nhất trong cả bọn, vừa nghe tin địch nhân sắp đến nét mặt cô liền khẩn trương nói.
-đám người kia thực sự sắp đánh đến sao?, nơi này vẫn còn trong vòng mai phục của chúng ta chứ?
Hàn Thiên khẽ cười tự tin nói.
-chúng thực sự sắp ra tay với đoàn của Triều Phụng bên ngoài rồi, có lẽ chỉ trong vài nhịp thở nữa thôi, về chuyện mai phục hả?, một mình Nhược Mộng cũng đủ trói chân tất cả bọn chúng rồi, những người khác cũng sẽ mau chóng đến đây thôi, lần này đám khốn kiếp kia nhất định khó thoát khỏi tai ương, chúng ta cũng nên chuẩn bị để đón tiếp chúng đi.
Hàn Thiên vừa dứt lời bên ngoài liền bất ngờ vang lên một tràng chấn động cực lớn như có đá lở, kế đến là những tràng tiến kêu la thảm thiết của đám người bên phe hiệp minh hội.
chỉ nghe Triều Phụng giọng cực kỳ phẫn nộ nói.
-các ngươi chính là lũ khốn kiếp đã tập kích người của hiệp minh hội chúng ta mấy ngày gần đây à?, quả thực là gan rất to, hôm nay bổn đại tỷ nhất định dạy cho đám các ngươi một bài học.
Phía bên kia bất chợt có tiếng đáp lời.
-hiệp minh hội các người ỷ thế mạnh người đông đã cướp bóc không ít tài nguyên ở khu vực này, hôm nay chúng ta chỉ là thay mặt tất cả các thí sinh khác đòi lại công đạo thôi, khôn hồn thì cùng người của cô tự động giao nộp chiến lợi phẩm cùng tài nguyên của mình, chúng ta sẽ miễn cưỡng tha cho, nếu ngoan cố chống đối, không những toàn quân các người bị đánh tan nát, mà ngay cả ngọc giản truyền tống cũng bị phá hủy, lúc đó rời khỏi chiến trường này trong uất hận thì cũng chẳng thể trách được ai.
Hàn Thiên luôn lắng tai nghe ngóng từ nãy giờ, lúc tiếng nói kia vừa cất lên hắn liền nhận ra ngay đó là tiếng của Trần Lãng, gã khốn này quả nhiên là phụng mệnh liêu kiến anh đến đây gây khó dễ cho hiệp minh hội, Hàn Thiên hắn dùng thần niệm quan sát liền có thể thấy được toàn bộ cảnh tượng bên ngoài.
Lúc này Trần Lãng đang cùng khoảng mười cao thủ khác trong hội của hắn bao vây lấy đoàn người ngựa của Triều Phụng, phía Triều Phụng Hàn Thiên cũng đã tinh tế lựa chọn chiến lực rất phù hợp, ngoài nàng ta ra Hàn Thiên còn sắp cho hai kỵ sĩ có thực lực tương đương, cùng hai võ sư trung tầng nữa hộ tống, trừ năm người có chiến lực trên võ sư này ra số còn lại hơn hai mươi người đều chỉ có thực lực cỡ võ sĩ trung tầng đến đỉnh phong.
Phía Trần Lãng vừa nhìn qua liền có thể thấy được, mười ba người bọn hắn đều có thực lực cỡ võ sư trung tầng trở lên, trong đó sáu người có thực lực ngang võ sư trung tầng, bốn người có thực lực võ sư cao tầng, riêng Trần Lãng cùng hai người khác có thực lực ngang võ sư đỉnh phong, với đội hình như vậy dù cho bên Triều Phụng có đông người hơn cũng không thể thắng được chúng, tuy nhiên nếu thực sự gây chiến đám Trần Lãng cũng sẽ không thể thắng dễ dàng, Hàn Thiên cố ý sắp xếp như thế để Trần Lãng khỏi nghi ngờ mà chịu ra tay tấn công, nếu thực lực đoàn vận chuyển quá mạnh, hắn có thể không dám vọng động ra tay, nếu đoàn vận chuyển quá yếu hắn tức khắc sẽ nghi ngờ không chịu ra tay.
Lúc này Trần Lãng đã mắc câu mục đích của Hàn Thiên cũng đạt được, Triều Phụng biết Hàn Thiên luôn quan sát tình hình sau lưng cô, lúc này hắn chưa hiện thân tức có nghĩa là cô phải câu thêm thời gian để đội mai phục tới nơi, nghĩ ngợi một chút Triều Phụng liền hùng hổ nói lớn.
-hiệp minh hội chúng ta trước nay chưa từng làm chuyện ỷ thế hiếp người như ngươi nói, các ngươi đã muốn gây hấn với chúng ta vậy thì nên tìm một lý do hay hơn đi.
Trần Lãng trên mắt thoáng có chút suy tư, hai giây sau hắn tỏ ra mất bình tĩnh nói.
-hiện tại các người chỉ có hai con đường, một là tự động giao nộp tài nguyên hai là bị cưỡng ép giao nộp tài nguyên, các ngươi tự chọn đi, ta đếm đến ba nếu còn chưa quyết định xong chúng ta sẽ ra tay tấn công không chút dung tình.
Từng tiến đếm trầm trầm từ miệng Trần Lãng vang lên, đám Triều Phụng trên nét mặt càng lúc càng hiện nét lo lắng, ba tiếng đếm vừa hết Triều Phụng liền xua tay nói.
-khoan đã…chúng ta muốn thương thảo, hiện tại chúng ta không đánh lại các ngươi, nhưng nếu muốn đánh bại chúng ta các ngươi ít nhiều cũng không được lành lặn, chúng ta muốn thương thảo điều kiện với các ngươi như vậy có được không?
Mặt Trần Lãng dần bình tĩnh đến đáng sợ, lúc này đã chẳng ai nhận ra được hắn đang nghĩ gì, khẽ cười khan một tiếng hắn bất ngờ nói.
-các ngươi nói đúng có lẽ hiện tại chúng ta không thể dễ dàng đánh bại các ngươi, hôm nay chúng ta vẫn còn có việc khác, coi như các ngươi gặp may, các huynh đệ mau rút lui.
Trần Lãng bất chợt hạ lệnh triệt thoái, đám người của hắn liền nhận ra có chuyện chẳng lành, tất cả nhất tề cùng Trần Lãng xông thẳng về hướng đông với tốc độ vô cùng mau chóng, tiếc là bọn chúng vừa mới quay lưng rời đi, thì một chiếc lồng khổng lồ được đan từ hàng ngàn thân cây to đã được dựng lên bao vây tất cả vào trong.
Trần Lãng không nói không rằng một cây đoản kiếm bất ngờ được hắn triệu hoán trên tay, kế đến tần lãng liền vận hết sức vung lên hai kiếm bắt chéo nhau về phía cái lồng lớn trước mặt, ý đồ phá hủy đám cự mộc chặn đường để thoát thân rất rõ ràng, tiếc là một bức băng bích đã mau chóng xuất hiện ngăn cản hai kiếm toàn lực của Trần Lãng lại, hai kiếm của Trần Lãng hủy được băng bích nhưng dư lực của nó lại chẳng thể tổn hại đến vách lồng ngăn nửa phân.
Lúc này từ phía sau lưng đám Trần Lãng một giọng nói ba phần uy nghiêm, hai phần giễu cợt, năm phần chấn nhiếp bất chợt vang lên.
-Trần Lãng các hạ đã lâu không gặp rồi nhỉ?, Triều Phụng thủ lĩnh trong hội của ta muốn thương lượng với các ngươi, vì sao chưa nói được vài câu đã vội bỏ đi rồi?.
Trần Lãng nhìn qua bốn người bọn Hàn Thiên vừa mới xuất hiện, nét mặt hắn thoáng cắt không còn giọt máu, bất quá hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khẽ cười quan ngại một cái Trần Lãng lên tiếng.
-thực chẳng ngờ Hàn Thiên ngươi lại chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế này đễ giăng bẫy chúng ta, Trần Lãng ta thực sự quá sơ xuất để trúng kế của ngươi, bất quá ngươi thực sự nghĩ từng này lực lượng đủ để đánh bại chúng ta hay sao?, chỉ cần một trong số chúng ta không trở về, tiếp theo đây hiệp minh hội của các ngươi sẽ phải đối đầu với hàng loạt sự trả đủa đến từ thần vương hội của chúng ta, tin tức về các ngươi ta đã sớm phát đi rồi, hiệp minh hội của các ngươi tuy thế lớn nhưng thực chất chỉ là một đám ô hợp, so với thần vương hội của chúng ta luôn đầy rẫy cao thủ tinh anh thì quả là không đáng nói tới.
- bất quá vì các ngươi cũng có chút thực lực, thần vương hội sẽ không toàn lực giao chiến với các ngươi, danh ngạch của những thành viên trong hội các ngươi vẫn chưa bị mất, chút tài nguyên mà họ tìm được cũng chẳng đáng là bao, nếu bây giờ các ngươi chịu buôn tay để chúng ta đi, một cuộc khổ chiến có thể sẽ không nổ ra.
Nếu là ngày xưa thì Hàn Thiên còn phải suy tính chuyện lợi hại trước mắt, bất quá hiện tại chuyện giao dịch với Lưu Mộ cũng đã bàn xong, dù không có lần gây hấn này của thần vương hội thì một cuộc chiến giữa Hàn Thiên hắn cùng chúng vẫn sẽ là không thể tránh khỏi, vậy nên hắn liền nhất quyết mượn lần này để hao tốn quân lực của địch nhân, vừa khơi màu cuộc chiến với thần vương hội mới là quyết định sáng suốt nhất, không cần mất quá lâu để suy nghĩ Hàn Thiên liền lập tức đáp lời.
-các ngươi tiến vào lãnh địa của hiệp minh hội chúng ta, đánh trọng thương người của chúng ta, cướp tài nguyên của chúng ta, phỉ báng người của chúng ta, thế mà còn muốn chúng ta bỏ qua cho các ngươi chỉ vì mấy lời đe dọa cỏn con kia ư?, các ngươi quả thực xem thường người khác đến mức quá đáng.
Trần Lãng vẫn bình tĩnh thương thuyết.
-thế thì hiện tại các ngươi thực sự muốn gây chiến à?, nếu điều đó nổ ra nhất định sẽ chẳng có ai được lợi đâu, hiện tại chúng ta có thể trả lại hết số tài nguyên đã cướp cho các ngươi hơn nữa còn bồi thường cho các ngươi thêm một khoản xứng đáng, nhưng nếu các ngươi vẫn cứ một mực không nhận, vậy thì chúng ta chỉ có thể liều mạng phản khán, lúc đó cá chết lưới rách các ngươi cũng chẳng được lợi gì, hiện tại quyền quyết định đều nằm ở các ngươi.
Hàn Thiên bất chợt cười lớn một trận nói.
-thú thực cho các ngươi biết vậy, ta tốn công sức chuẩn bị cho lần vây bắt này chính là vì muốn một mẽ hốt trọn các ngươi, các ngươi muốn cá chết lưới rách ư?, tiếc là vây của các ngươi không cứng đến mức đó, mà lưới của chúng ta cũng chắc chắn hơn ngươi tưởng nhiều đấy, ngư dân quăng lưới nếu không lưới được cá thì nghề ngư dân đã chẳng thể tồn tại rồi, vậy nên nhiều lời như thế đủ rồi, hiện tại các ngươi chuẩn bị rời khỏi cổ sơn chiến trường đi là vừa.
Hàn Thiên vừa dứt lời đám người bên phe hắn đã đồng loạt tấn công, Trần Lãng trên mặt thoáng nét chấn kinh sau đó liền trở nên lạnh lùng quyết đoán quát.
-toàn bộ các huynh đệ tấn công đáp trả, bọn chúng chỉ có vài tên sở hữu thực lực ngang chúng ta, cứ trực tiếp cứng đối cứng với chúng, ta sẽ cố khống chế Hàn Thiên, chỉ cần bắt được hắn hiễm cảnh của chúng ta sẽ được giải trừ.
Xo về tương quan lực lượng thì ở trong cái lồng lớn này sức chiến đấu của hai bên khá cân tài cân sức, Triều Phụng cùng hai kỵ sĩ còn lại có thể cản bước ba trong bốn tên sở hữu thực lực võ sư cao tầng bên phía Trần Lãng, Triệu Hưng sở hữu năng lực có thể áp đảo tên võ sư cao tầng còn lại.
Riêng Hàn Thiên, Chấn Tây và Chu Hân sẽ chia ra đối đầu với Trần Lãng cùng hai tên võ sư đỉnh phong khác, bất quá chỉ cần ai có chút tầm nhìn thì đều thấy được phần thắng chắc chắn nghiêng về phía đám người Hàn Thiên.
Về phần sáu tên luyện thể giả có thực lực tương đương võ sư trung tầng còn lại, thì hai võ sư trung tầng phía hiệp hinh hội đối phó hai tên, hơn hai mươi cao thủ đẳng cấp từ võ sĩ trung cao tầng cho đến đỉnh phong sẽ chia thành bốn đội ngũ nhỏ để đối phó bốn tên còn lại.
Tình hình chiến sự cấp cao thì bên Hàn Thiên có ưu thế, còn cấp thấp thì phía Trần Lãng có ưu thế, bất quá bên ngoài lồng cây này Hàn Thiên đã bố trí tầng tầng cao thủ vây công do Nhược Mộng dẫn đầu, mục đích của hắn chính là không để cho tên nào trong đội của Trần Lãng tẩu thoát, mười mấy người trong đội ngũ của Trần Lãng gần như chính là tinh anh nhất của thần vương hội, bọn hắn mà bị tiêu diệt, thần vương hội sẽ bị đả kích cực lớn, hành động này Hàn Thiên nhất định không để thất bại.
Hai quân vừa xông vào hỗn chiến một vài tình huốn nổi bậc đã phát sinh, Triều Phụng cùng Triệu Hưng nhanh chóng áp đảo đối thủ từ những chiêu đầu tiên, hai võ sư trung tầng cùng hai địa lang kỵ quân còn lại trong hiệp minh hội bất phân cao thấp với đối thủ, riêng hai mấy võ sĩ của hiệp minh hội ại bất ngờ chiếm ưu thế trước bốn đối thủ của mình.
Bọn họ bằng vào một loại trận pháp kỳ lạ có khả năng truyền đạt lực lượng của mỗi cá nhân sang một thủ lĩnh mang thực lực võ sĩ đỉnh phong dẫn đầu, kết quả đã khiến thủ lĩnh nọ thực lực đột phá đến tiệm cận võ sư cao tầng ngay tức khắc, những tiểu đội nhỏ từ năm đến sáu người mà Trần Lãng cho là lũ ô hợp lại thành công áp chế các tinh binh của hắn, và khiến họ khốn đốn, điều này quả thực đã khiến Trần Lãng không thể tin nổi.
Đám Chấn Tây và Chu Hân là một trong năm thí sinh mạnh nhất khoa luyện thể giả, còn đối thủ của họ chỉ là những thành viên trong tốp sáu tới tốp mười, dù cho đã cố gắng hết sức ngay từ đầu nhưng hai người phía Trần Lãng cũng đã có dấu hiệu rơi vào hạ phong, Chu Hân có thân pháp nhanh, kiếm pháp mạnh cùng một thanh hồn khí sắc bén, Chấn Tây sở hữu sức phòng thủ và sức bền cực kỳ kinh khủng, cả hai đều đã khiến đối thủ của mình phải bất lực đứng nhìn.
Trần Lãng cùng Hàn Thiên cũng đã giao thủ qua vài chiêu, tên này rất thiện về tốc độ Hàn Thiên đã thử tung ra chừng chục nhát kiếm khí nhưng vẫn chưa thể đánh trúng hắn, Trần Lãng sữ dụng thân pháp mau lẹ tránh né kiếm khí từ Hàn Thiên trong nhất thời Hàn Thiên cũng khó chiến thắng hắn.
Bất ngờ thay nhân ảnh của Trần Lãng liền trở nên mờ ảo vô cùng, rất rõ ràng hắn đã dùng đến đấu pháp mới học được ở vòng tuyễn trạch trước để trỡ nên vô hình, trước khả năng này của địch thủ Hàn Thiên hoàn toàn không dám xem thường, hắn đã dồn tất cả sự chú ý, dùng thần niệm của bản thân khóa chặt lấy cổ khí tức đang di động của Trần Lãng, chỉ cần hắn dám tiếp cận Hàn Thiên sẽ phát ra một kiếm trí mệnh khiến hắn nằm sàn ngay tức khắc.
Từ trong hư không một giọng nói đầy cao ngạo được Trần Lãng phát ra.
-Hàn Thiên ngươi muốn đánh bại được ta thì còn phải tu luyện nhiều, để ta xem trong tình trạng này ngươi sẽ làm gì để đánh bại ta, chuẩn bị đi tiếp theo đây sẽ là công kích mạnh nhất của Trần Lãng ta, ngươi nên cẫn thận nếu không sẽ mất mạng đấy.
Trần Lãng vừa dứt lời Hàn Thiên liền cảm nhận được linh khí trong người hắn đang dao động dữ dội, luộn linh khí này cũng giống như linh lực trong người Hàn Thiên hắn hiện tại, đều là lưu chuyển cực kỳ nhanh, có lẽ Trần Lãng sắp tung ra một công kích cực kỳ sắc bén, thực lực của hắn không phải tầm thường nếu Hàn Thiên trúng phải đòn này khả năng cao là sẽ thụ trọng thương.
Hàn Thiên lúc này luôn cảnh giác cực kỳ cao độ, mọi hành động của Trần Lãng đều được hắn vô cùng chú tâm, bất ngờ thay Trần Lãng dường như đã nhảy lên rất cao, lúc này một thanh đoản kiếm chợt xuất hiện giữa không trung, có lẽ Trần Lãng chẳng thể làm cho thanh kiếm vô hình cùng mình nên phải đợi đến lúc quyết định hắn mới triệu hoán ra nó.
Hàn Thiên nhìn thanh đoản kiếm đang đâm tới bản thân với tốc độ cực cao thì trong lòng không khỏi cười thầm, tên này quả thực coi thường hắn quá thể, linh lực vận lên từ trước lúc này liền được Hàn Thiên phát động, đệ tam kiếm trong thủy liêm tứ kiếm vạn đạo phi vũ ngay lập tức được hắn phát động.
Tầng tầng kiếm khí như cuồng sa phi vũ cuốn phăng mọi thứ trong tầm di chuyển của chúng, thanh đoản kiếm của Trần Lãng cũng nhanh chóng mất tăm, ngay lúc này Hàn Thiên bất chợt cảm giác có cái gì đó không đúng, lúc hắn nhận ra thì đã quá muộn.
Từ trong hư không giọng nói đắc ý của Trần Lãng bất ngờ vang lên, nhưng lúc này là ở một vị trí xa hơn khi nãy rất nhiều.
-cảm ơn một chiêu này của ngươi, Hàn Thiên ngươi quả thực rất mạnh, chỗ này lại có trùng trùng vây công, đấu với ngươi ở đây ta nắm chắc thất bại, trận hôm nay coi như ngươi thắng, Trần Lãng ta nhất định nhớ lần này, ngày sau gặp lại ngươi hãy nhớ cẫn trọng hơn nhé.
Trong lúc tiếng nói ấy vẫn còn vang vọng, một kiếm vạn đạo phi vũ của Hàn Thiên đã xuyên phá phần đỉnh của lồng cây, tiếng nói vừa dứt cũng là lúc Hàn Thiên không còn cảm nhận được khí tức của Trần Lãng nữa, thật chẳng ngờ Hàn Thiên hắn vậy mà bị một tên như Trần Lãng xỏ mũi, tên đó thừa tâm cơ, ứng biến tình huống lại vô cùng gian ma xảo quyệt, trên tất cả hắn còn ẩn giấu thực lực rất sâu.
Cảm thấy khí tức của Trần Lãng ngày càng xa dần, thoáng cái đã ra ngoài mười dặm, Hàn Thiên không khỏi tức giận chửi khẽ.
-thật chẳng ngờ tên khốn này còn có khả năng thuấn di trong khoảng cách ngắn, tiên sư… ta quả thực đã quá coi thường hắn.