Hàng đống võ tông võ vương ra tay vẫn không thể thắng được thử thách mà các vị vũ cơ của xuân nguyệt lâu kia đưa ra, chẳng ngờ cuối cùng lại có một kẻ thực lực chỉ ngang đại võ sư ra tay, mà cái bất ngờ là hắn vừa ra tay liền chiến thắng, trong phút chốc, ánh mắt của toàn bộ khách nhân trong diệt yên vương phủ hôm nay, khi nhìn về Hàn Thiên liền chợt đổi khác.
Tự tại vương được hoàng đế ngự chiếu công cáo thiên hạ quả nhiên không thể xem thường, nếu ban đầu một số kẻ còn có chút xem nhẹ hai thiên tài mới nổi là Hàn Thiên và Nhược Mộng, thì sau lần thể hiện này của Hàn Thiên, mọi lời đàm tiếu liền nhanh chóng lặn mất tăm, có thể làm được chuyện mà đến cả võ tông võ vương cũng không làm được, trong thoáng chốc độ trọng thị của các vị đại quan có mặt ở đây đối với hai nhân vật mới nổi này, đã ngang bằng với các cường giả thành danh lâu đời.
Hàn Thiên trở lại bàn với lục ngạn phù sinh đàn trên tay, nhìn nét mặt có phần lo lắng thất thần của Nhược Mộng, hắn không khỏi trấn an mấy câu.
-biểu hiện này là sao?, không phải là ta đã lấy được đàn về cho nàng rồi à?, bây giờ còn lo lắng cái gì?.
Nhìn nét tự tin bí ẩn của Hàn Thiên, dường như có cái gì đó trong lòng Nhược Mộng thoáng sáng lên le lói, đúng vậy từ lúc quen biết nhau đến giờ, Hàn Thiên chưa từng khiến nàng phải thất vọng, tuy có lúc hắn hành sự khiến người ta vô cùng lo lắng, nhưng sau tất cả, mọi thứ dường như vẫn luôn nằm trong tầm kiễm soát của hắn.
Tuy có lúc hắn nhìn rất xốc nổi và tùy hứng, nhưng nghĩ kĩ lại, dường như hắn chưa từng làm điều gì mà không tính toán trước cả, lòng Nhược Mộng thoáng lóe lên hi vọng, Hàn Thiên hắn dù gì cũng là người nổi bậc nhất mà nàng từng biết, hắn là còn là một tu tiên giả đầy bí ẩn, một luyện thể giả đầy hùng mạnh kia mà?, biết đâu được trong tương lai, hắn sẽ có thể mạnh đến mức thay đổi được vận mệnh của cả hắn và người ở cạnh hắn, nếu là như thế Nhược Mộng nàng có thể đặt niềm tin ở hắn, tin tưởng vào hắn, biết đâu đấy, vận mệnh không nhất thiết phải đi theo đúng những gì mà trời cao đã sắp đặt?.
Nghĩ ngợi một hồi, Nhược Mộng cũng quên trả lời câu hỏi của Hàn Thiên luôn, hắn thấy nàng có biểu hiện thất thần, hắn liền bất an hỏi.
-nàng sao thế? Cảm thấy cây đàn này quá trân quý, đang suy nghĩ là có nên nhận nó hay không à?.
Lúc này Nhược Mộng mới định thần lại đáp.
-đâu có, ta chỉ là đang nhớ về một số chuyện, bất quá lục ngạn phù sinh đàn thực sự vô cùng trân quý, huynh không phải không biết giá trị của nó đi?, tại sao giành được rồi mà vẫn muốn tặng cho ta?.
Thấy Nhược Mộng dường như chẳng có gì bất thường, Hàn Thiên liền thong thả trở lại chỗ ngồi, hắn đặt lục ngạn phù sinh lên bàn, trước mặt Nhược Mộng, sau đó thành tâm nói.
-không phải từ đầu ta đã định giành lấy cây đàn này về tặng nàng sao? nếu không phải là như thế, ta giữ cây đàn này có tác dụng gì?, dù sao một kẻ thô thiễn như ta cũng đâu có biết được mấy phần cầm nghệ?.
Nhược Mộng tỏ vẻ kỳ quái hỏi lại.
-huynh đem cây đàn này đi bán, có khi sẽ cầm về được hơn hai trăm vạn linh thạch đấy, từng ấy tiền đủ mua một món hồn khí thất cấp cực kỳ bất phàm rồi, hai trăm vạn linh thạch chính là một con số trên trời đó, huynh có hiểu không vậy?.
Thấy biểu hiện có phần xung động của Nhược Mộng, Hàn Thiên liền cười khẩy nói.
-ta cũng không phải là kẻ thiếu tiền, thứ cần mua ta đều có thể mua được, cây đàn này là đại bảo vật, dù nhiều tiền cũng chẳng có chỗ mà mua, hôm nay có được nó rồi tất nhiên phải để ở chổ thích hợp, nàng không nhận nó, chẳng lẽ kêu ta cất vào một xó xỉnh nào đấy, để mặc nó bám bụi à?.
Dù Hàn Thiên đã nói như thế, nhưng bản thân là người rất hiểu đạo lý lễ nghĩa, Nhược Mộng sao có thể tùy ý nhận đại bảo vật của người ta kia chứ?, vậy nên nàng vẫn trù trừ không quyết.
Thấy Nhược Mộng vẫn còn do dự, Hàn Thiên liền nhất quyết đặt luôn lục ngạn phù sinh đàn lên tay nàng nói.
-cứ cầm lấy đi, nếu cảm thấy biết ơn, sau này có dịp hãy đàn cho ta nghe vài bài, không thì bây giờ nàng hôn lên má ta một cái, mọi thứ liền coi như xong rồi.
Ban nãy Hàn Thiên thực ra đã định nói “nếu mà cảm động quá thì nàng lấy thân báo đáp ta đi?”, nhưng mà chẳng hiểu sao, lời định nói rồi lại bị đổi phút chót, có thể đối với những nữ nhân khác, Hàn Thiên hắn đã không ngại ngần mà đùa cợt như thế, nhưng chẳng hiểu sao trước mặt Nhược Mộng, dũng khí bá đạo ngày thường của hắn chợt vơi mất một nửa, thành ra câu vừa ra đến miệng liền khác đi.
Dù vậy nhưng ở chỗ đông người như thế, mà Hàn Thiên dám đòi hỏi yêu cầu này, thực sự là đã khiến Nhược Mộng mặt đỏ như hồng đào, lưỡng lự giây lát nàng liền có chút bất bình nói.
-không nghĩ huynh còn có mặt vô lại này?, hẵn là ban nãy huynh còn định bảo ta lấy thân báo đáp đấy?.
Nhược Mộng vừa dứt lời liền cảm thấy bản thân vừa nói một câu không thõa đáng chút nào, thoáng bất ngờ một chập với bản thân, nàng chợt khó hiểu tại sao mình lại nói được những lời đùa kiểu vậy nữa?, chẳng lẽ ở cạnh Hàn Thiên quá lâu, nên bị nhiễm cái tính hào sảng hay đùa này của hắn rồi?.
Cảm thấy bản thân đã lỡ lời Nhược Mộng liền cuốn quýt đính chính.
-ta…ta không phải là có ý đó, ta chỉ là bất ngờ bị câu nói của huynh cảm nhiễm, huynh đừng nghĩ ta nói lung tung…
Thấy Nhược Mộng khi bối rối cũng xinh đẹp như thế, Hàn Thiên bất giác đã không cầm lòng được mà vòng tay kéo nàng vào sát người mình, thoáng cảm nhận được bờ vai mềm mại như nhung, cùng mùi thơm thanh nhã từ người của Nhược Mộng phát ra, tâm cảnh kiên định của Hàn Thiên hắn vậy mà cũng lung lay sắp đổ rồi, hắn hiện tại có thể cảm nhận được tim mình đập nhanh thế nào?, dù có đứng trước thiên quân vạn mã, tim hắn cũng chưa từng đập nhanh đến thế.
Hàn Thiên đã vậy, Nhược Mộng thân là nữ tử còn kích động hơn, cả người nàng hiện nóng bừng bừng như ở trong phòng xông hơi, đôi vai thiếu nữ lần đầu được bàn tay mạnh mẽ hữu lực như của Hàn Thiên kéo vào lòng, mặt áp lên khuôn ngực săn chắc vạm vỡ của hắn, cảm nhận được hơi nóng và sức mạnh tiềm tàng trong con người hắn, tất cả chúng thoáng chốc khiến cho nội tâm Nhược Mộng như muốn bung ra, không còn theo sự kiểm soát của nàng nữa.
Theo bản năng Nhược Mộng liền muốn rời đi, tình huống này quả thực quá kinh tâm, khiến nàng sắp không thở nổi nữa rồi, bất quá cánh tay hữu lực của Hàn Thiên đã giữ chặt nàng lại trong lòng hắn, bằng giọng trầm lắng uy nghiêm, khác hẵn thường ngày, Hàn Thiên bất ngờ nói.
-yên một chút nào, để ta ôm nàng lần này, cho dù đổi bằng mười cây đàn lục ngạn phù sinh cũng đều xứng đáng.
Nhược Mộng đã thoáng bình tâm lại, thực ra cảm giác của nàng lúc này không hề tệ một chút nào, rất vững chải, rất an toàn, có cảm giác như hiện tại dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, vòng tay kia đều có thể gánh được hết vậy, hai năm rồi Nhược Mộng nàng mới có lại cảm giác an toàn này, lúc đã thích nghi được, chẳng ngờ nàng lại còn không nỡ buôn.
Chẳng biết vô tình hay hữu ý, Nhược Mộng khẽ hôn lên hai ngón tay của mình rồi chạm nhẹ vào má Hàn Thiên, kế đến nàng ôn nhu nói.
-coi như trả một nửa cho huynh, sau này có dịp sẽ trả nốt phần còn lại.
Hàn Thiên có chút bất ngờ nhìn xuống gương mặt khuynh thành của nữ tử trong lòng hắn, dường như còn hơi thẹn, hoa dung kia đã cố ý để một phần mái tóc nâu dài của mình che chắn bên ngoài, Hàn Thiên chỉ có thể nhìn được nửa phần gương mặt tuyệt mĩ ấy, bất quá từng ấy cũng đủ khiến tâm cảnh hắn xáo động mười phần, khẽ cười mỉm một tiếng Hàn Thiên cố tình không bỏ qua nói.
-nàng như thế này cũng quá là thiếu trách nhiệm đi?.
Nhược Mộng dường như có chút xung động, bằng ánh mắt bảy phần chất vấn, ba phần thăm dò, nàng nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên hỏi lại.
-đã để huynh chiếm tiện nghi nhiều như thế mà vẫn còn chưa cảm thấy đủ, đòi hỏi nhiều như thế, sau này có định chịu trách nhiệm không đây?.
Biểu hiện xung động của Nhược Mộng làm Hàn Thiên thoáng thất thần, ngay sau đó hắn bất chợt khẽ chạm tay vào mũi nàng một cái, giọng bình tĩnh đáp.
-ta trước giờ chẳng phải đều đang chịu trách nhiệm với tất cả những người gần gũi quanh mình à?, nàng cũng không phải là ngoại lệ.
Nhược Mộng tâm cảnh thanh nhã đơn thuần, nhất thời không thể làm khó được Hàn Thiên, cảm thấy Hàn Thiên quá lươn lẹo, nàng chỉ có thể quay mặt đi nơi khác, giả vời không quan tâm nói.
-hừ huynh quá thực rất gian xảo.
Trong lúc Hàn Thiên cùng Nhược Mộng quấn quýt trò chuyện, đám vũ cơ của xuân nguyệt lâu đã sớm rời đi từ lúc nào, mỹ nữ đều đã ra về hết, các vị đại quan trọng thần cũng không muốn ở lại yến tiệc lâu thêm, thoáng cái gần tám phần khách nhân đều đã lần lượt rời khỏi diệt yên vương phủ.
Lúc này còn ở lại yến tiệc đa phần chính là những bạn hữu thân thiết của cặp đôi phu thê sắp cưới, Thái Văn Toàn cùng Vĩnh Lợi Yến, người lớn đa phần đều đã rời đi, đám trẻ bọn họ liền thoáng cảm giác không khí cởi mở hơn hẵn, rất nhiều thanh niên tài tuấn cũng muốn mượn cuộc tiệc tàn này, kết giao thêm bạn hữu, hoặc tìm kiếm đối tượng thích hợp làm đạo lữ cho mình.
Hàn Thiên không mấy hứng thú với những chuyện vặt vãnh này, thế là hắn liền bảo đám Chấn Tây Chu Hân chuẩn bị ra về, nhưng trong lúc này, một đám khí tức cực kỳ bất phàm đột nhiên được Hàn Thiên nhận diện bằng thần niệm, hắn hoản hốt nhìn quanh.
Ngay lập tức một đám người mặc huyết hồng y, mặt mũi bịt kín đã lù lù xuất hiện giữa khoảnh sân lớn của diệt yên vương phủ, đám người này nhìn sơ qua thì có khoảng mười tên, ai nấy đều mặt mày kín kẻ, quần áo phục sức không lộ ra nửa tấc da thịt, mỗi tên trong bọn chúng đều có thực lực ngang đại võ sư đỉnh phong.
Đám người này vừa xuất hiện, liền nhanh chóng quét ánh mắt đằng đằng sát khí về phía tất cả các quan khách còn hiện diện tại đây, chỉ trong hai cái chớp mắt, một tên trông có vẻ cao lớn khôi vĩ liền cất giọng ồm ồm nói.
-thập tứ cùng người trong nhóm của ngươi mau bố trí tiểu na di trận, Thiên Lăng tam quái, ba người các ngươi kết hợp tạo ra tỏa linh bích ngăn trở ngoại nhân ứng cứu, những người còn lại kết hợp cùng ta dùng huyễn trầm thụy khí, khống chế đám người này.
Tên nọ vừa dứt lời, năm tên trong số bọn chúng liền tách ra tạo thành một trận pháp hình ngũ giác vô cùng kỳ lạ, trong khoảnh sân của diệt yên vương phủ thoáng cái nổi lên từng đợt sóng dao động cực kỳ mạnh, năm tên kia dường như là ma pháp sư, động tĩnh mà chúng kết hợp tạo ra thoáng cái kinh động đến toàn bộ người trong diệt yên vương phủ.
Rất nhanh đã có cường giả cấp võ tông võ vương chạy đến, thế nhưng ngay lúc này một bức màn ánh sáng màu vàng sậm đã nhanh chóng phủ xuống khoảnh sân, ngăn trở những người còn ở trong sân với những người mới đến bên ngoài.
ở trong màn sáng nọ, đám huyết y nhân mới đến dường như đã hoàn thành một loại thuật pháp nào đó, bắt nguồn từ bọn chúng, một luồn khói hồng sắc nhanh chóng lan tràn ra khắp nơi, luồn khói nọ chẳng mấy chốc, đã bao phủ toàn bộ không gian bên trong màn sáng phòng hộ, mà đám huyết y nhân vừa tạo ra.
Rất nhiều người ở bên trong đã hoản loạn bỏ chạy cuốn cuồn, thế nhưng màn sáng phòng hộ kia quá chắc chắn, dù hứng chịu công kích cấp đại võ sư đỉnh phong cũng chẳng mấy lung lay, những võ tông võ vương cường giả của diệt yên vương phủ lúc này vô cùng bấn loạn.
Luồn khỏi hồng sắc phía trong bức màn phòng hộ kia đã che khuất tầm mắt của những người bên ngoài như họ, lúc này người ở phía trong đó đang gặp phải những gì?, bọn họ ở bên ngoài đều không hề biết, rất nhiều người đã ra tay công phá bức màn phòng ngự kia.
Thế nhưng chẳng biết thứ này được tạo thành từ thuật pháp hay bảo vật gì?, mà dù hứng trọn hàng đống công kích khủng bố cấp võ tông võ vương, bức màng phòng hộ này chỉ bị rung chuyển dữ dội một chập chứ không bị phá hủy.
Rất có thể đây là thuật pháp được đại năng giả phong ấn vào ngọc giản, nếu không nó đã chẳng có nổi uy lực này, đám võ tông võ vương bên ngoài bấn loạn sắp điên lên rồi, bọn họ đã dồn hết những công kích mạnh nhất mà mình có để phá hủy bức màn phòng hộ kia mà vẫn không được.
Những người bị vây trong không gian trước mắt đa phần đều là tôn tử thế gia lớn ở đế đô, thậm chí vài vị đại quan quyền cao chức trọng vẫn còn ở bên trong đó, nếu toàn bộ bọn họ gặp bất trắc gì, diệt yên vương phủ dù thế lớn cách mấy cũng khó thoát đại tội, mà đám cường giả hộ phủ như những võ tông võ vương ở đây cũng chẳng biết núp mặt vào đâu.
Bức màn phòng hộ kia, trước sự công kích điên cuồng của gần gai mươi cao thủ bên ngoài, cũng chỉ cầm cự được khoảng ba nhịp thở, bất quá từng ấy thời gian nói dài thì cũng chính là cực kỳ dài, sau khi phá được lớp màn phòng hộ kia, một vị võ vương trong diệt yên vương phủ liền nhanh chóng thi triển võ kỹ, thổi bay tất cả đám khí hồng sắc đang còn ứ đọng bên trong.
Kết quả còn lại chỉ khiến tất cả những người có mặt ở đây thêm phần ngỡ ngàng thất sắc, toàn bộ khách nhân bị vây trong luồn hồng khí kia đều đã biến mất, đúng vậy họ cứ như thế mà biến mất không chút dấu vết.
Thái Văn Thiên Sơn sau khi cảm nhận được động tĩnh đã nhanh chóng quay trở lại sân chính, thế nhưng cái ông ta thấy được lúc này chỉ là quan cảnh trống vắng đìu hiu, cùng nét thất sắc vô thần của tất cả những người trong phủ, ngay lập tức Trên người Thái Văn Thiên Sơn liền tỏa ra một luồn uy áp cực kỳ lăng lệ, khí tức này so với toàn bộ cao thủ trong phủ đều muốn mạnh hơn.
Ngay lập tức Thái Văn Thiên sơn huýt một tiếng sáo dài, triệu tập tọa kỵ cùng các cường giả của liệt ưng quân trong phủ, nhanh chóng xuất chiến.
Chỉ trong tích tắc, một đầu tử kim long có hình thể gần giống u long của Ám Dạ nhưng phẩm giai cao hơn đã từ phương xa bay tới, cùng lúc đó rất nhiều kỵ sĩ thân vận hắc giáp, trang bị đầy đủ đã nhanh chóng từ trong diệt yên vương phủ hội họp trong sân.
Người vừa đến, diệt yên vương gia liền hùng hổ hạ lệnh.
-toàn bộ theo ta truy bắt đám thích khách chết tiệt kia, bọn chúng sữ dụng tiểu na di trận do ma pháp sư gấp rút bố trí để bắt người đi, trong nhất thời chắc chắn chưa vượt khỏi bán kính năm trăm dặm, dám ra tay hành sự ngông cuồng ở đế đô đại ninh, liệt ưng quân chúng ta nhất định phải tróc nả được đám thích khách đáng chết kia, cứu người của triều đình.
Nói đoạn, Thái Văn Thiên sơn liền tiên phong nhảy lên lưng tử kim long bay đi trước, hơn một trăm kỵ sĩ liệt ưng quân nhanh chóng theo sau, không khí trong khu chính tây của đế đô nhất thời xáo động cực kỳ dữ dội, từ đại binh biến mấy ngàn năm trước, đế đô chưa từng xáo động đến mức độ như thế này bao giờ.