Hàn Thiên vừa dứt lời, nét mặt Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng cứng lại, bất quá nàng ta vẫn tỏ nét kiên nhẫn nói.
-sao Hàn công tử không ngồi xuống nói chuyện cho tử tế nhỉ?, dù hơi bề bộn nhưng chổ này vẫn rất sạch sẽ kia mà?, Hàn công tử sợ ngồi xuống đây liền làm bẩn y phục của ngài à?.
Đến khổ với nữ nhân này, hầu hạ nàng ta, có khi còn khó hơn đi làm sát thủ nội các nữa, Hàn Thiên đến phục Kinh Phong cùng Tuyết Nhi, có thể theo ma nữ này đến hiện tại.
Chậm rãi tìm một chỗ cách biệt với những nữ nhân này một quãng, Hàn Thiên chậm rãi ngồi xuống, trên mặt vẫn chưa bỏ nét căng thẳng nhắc lại chủ đề.
-rốt cuộc là cô muốn gì thì mới chịu thả ba đầu yêu thú kia đi?.
Đông Phương Thái Ngọc lúc này không biết tìm ở đâu được một ly rượu vô cùng đầy, nàng tỏ bộ dáng lơ đễnh, không quan tâm đến lời Hàn Thiên nói, mà chỉ nhìn hắn với ánh mắt phong tình vạn chủng đáp.
-ngày đó đã uống thử liệt tửu của Hàn công tử rồi, bây giờ mời ngươi uống lại rượu quý chổ ta xem có hợp khẩu vị hay không?.
-yên tâm không có độc dược hay xuân dược gì đâu, nam nhân không có hứng thú với chúng ta, chúng ta cũng chẳng cần phải làm mấy hành động câu dẫn vô vị.
Hàn Thiên nhận ly rượu từ tay Kinh Phong, tròng mắt khẽ đảo qua vòng một cao vút ẩn sau chiếc yếm hoa xộc xệch của nàng, lòng vẫn vơ suy nghĩ xem rốt cuộc, những nữ tử này đang làm gì ở đây?.
Quả thực đạt đến thần thông kỳ, Hàn Thiên hắn không còn sợ quá nhiều loại độc dược nữa, ly rượu mà Đông Phương Thái Ngọc đưa đến, hắn một hơi đã uống cạn.
Đông Phương Thái Ngọc như chỉ chờ hắn uống hết để hỏi cảm nhận, Hàn Thiên sau một thoáng hồi tưởng cũng không lạnh không nhạt đáp.
-mùi thơm nồng nàn, ngọt nhưng đắng chát, tuy hơi men không cao nhưng uống nhiều lại có thể khiến thần trí mê mang sâu, quả thực rất hợp với người bí hiểm như cô.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền cười mỉm nói.
-không nghĩ Hàn công tử còn có bộ mặt nhân từ này, đối thủ quỳ xuống xin tha, ngươi liền bỏ qua cho bọn chúng, còn cất công đến tận đây dàn xếp cho bọn chúng được thoát nạn, thực sự là khiến ta được thọ giáo không ít.
Hàn Thiên thoáng cười khẩy đáp.
-cũng không phải tấm lòng quản đại gì, chỉ là đã quyết định tha cho bọn chúng, nếu để chúng vẫn là như cũ, đổi phương thức khác càng tuyệt vọng hơn để chết, như thế thì có nói thế nào tâm cảnh cũng cảm thấy không yên cho lắm.
Đông Phương Thái Ngọc bất ngờ cười thành tiếng rồi cảm khái nói.
-đối với địch thủ cũng có thể nhân từ như thế, Hàn công tử là vì quá mạnh mẽ, không xem đối thủ là thứ gì đáng uy hiếp đến ngươi, hay là ngu ngốc không hiểu được đạo lý mạnh được yếu thua đây?.
Trước câu nói nửa thăm dò nửa châm chọc của Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên chỉ cười khẩy đáp.
-cô muốn nghĩ thế nào cũng được, Hàn Mỗ làm việc rất tùy hứng, thế nhưng trước giờ hành xử quang minh lỗi lạc, chỉ cần không phải chuyện thẹn với lòng, liền không cảm thấy đấy là việc đáng xấu hổ hay không nên làm.
Đông Phương Thái Ngọc như bắt được điểm yếu của đối thủ, lại chực cười khanh khách đáp.
-đúng là vậy thật, đến chuyện nhìn ngắm vùng ngực Kinh Phong thị nữ của ta, mà Hàn công tử còn có thể làm rất tự nhiên, không thẹn không đỏ mặt thế kia, ta quả thực khâm phục cái quan minh lỗi lạc của công tử.
Ban nãy Hàn Thiên hắn chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, thế mà Đông Phương Thái Ngọc cũng quan sát ra được, còn vịn vào đó chất vấn hắn, nữ tử này đúng là chẳng hề tầm thường, bất quá các nàng cố ý mời hắn vào đây, cố ý để quần áo xộc xệch như thế, đến lúc người ta không chủ động mà nhìn môt cái liền có thể lôi ra bắt bẻ, cái này quả đúng với câu không thể cãi thắng nữ nhân rồi, bất quá Hàn Thiên gặp gỡ đám Đông Phương Thái Ngọc vài lần, cũng tự rút ra được kinh nghiệm, nói chuyện với những nữ tử này, cần nhất chính là không biết ngượng.
Khuôn mặt vẫn làm ra vẻ điềm nhiên, Hàn Thiên ung dung đáp.
-ta nghĩ các cô là đến từ địa phương có tư tưởng cởi mở phóng thoáng, thế nên ra đường có thể tùy ý chọn mấy loại y phục hở eo, hở ngực, xẻ hông như thế, nếu đã chọn y phục như vậy, hẵn không sợ người khác nhìn, không sợ bản thân bị thiệt, thế nên ta mới không cần giữ ý, thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Đông Phương Thái Ngọc nét mặt thoáng tỏ nét thú vị, Hàn Thiên hắn học cũng nhanh đấy, bất quá đối với ma nữ tâm cơ khôn lường như nàng, Hàn Thiên hắn vẫn là tân nam tử, chưa biết mùi nữ tử nó thơm như thế nào?.
Khẽ cười bí ẩn một tiếng, Đông Phương Thái Ngọc không ngại nói.
-quả thực chổ chúng ta phong tục có chút cởi mở phóng thoáng, dù có ở trước mặt người khác làm thế này cũng không cảm thấy ngượng hay chịu thiệt gì?.
Vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền cực kỳ phong tình, nâng gương mặt thanh tú trắng trẻo của Kinh Phong lên, rồi không ngần ngại hôn lên môi nàng ta đây cuồng nhiệt.
Hai mỹ nữ tuyệt thế hôn môi nhau ngay trước mặt ngươi, đó sẽ là cảnh tượng kinh diễm bậc nào?, hơn nữa một trong hai người này có thể nói là nhan sắc đủ để khuynh đảo thiên hạ, băng thành liệt quốc không ngoa, thế mà lúc khóa môi nữ tử khác lại còn nhiệt tình đến như thế, rực cháy đến như thế?, ngay cả hai chiếc lưỡi non mềm cũng đã quấn vào nhau trước mắt ngươi, ngọc lộ chảy khỏi khóe môi cả hai cũng không ít.
Mấy mươi năm nay, Hàn Thiên hắn chưa từng cảm thấy bản thân mất kiểm soát như thế, cả người nóng rực, thần kinh căn thẳng, ngay cả hạ thân cũng có chút rục rịt không yên, những nữ tử này nếu không phải thân thế bất minh, nếu không phải thâm sâu khó đoán, nếu không phải khiến hắn vẫn còn nghi kỵ, Hàn Thiên hắn….
Dù tự mắng bản thân vô lại hàng ngàn lần, Hàn Thiên hắn vẫn phải chấp nhận sự thật, hắn quả thực bị mấy nữ tử này tác động, trong lòng sinh ra tà niệm không nên có với các nàng rồi, khẽ nhắm mắt lại coi như không nghe không quản đến chuyện thị phi, Hàn Thiên cố gắng khiến bản thân hắn không sa ngã vào tình huống thác loạn này, nếu hắn trở thành nam nhân như thế, đạo tâm của hắn vức đi đâu?, hắn sẽ phải nhìn mặt Nhược Mộng, Túc Chi cùng những hồng nhan tri kỷ khác thế nào?.
Nghĩ vậy nên dù trong lòng dục hỏa dấy lên cùng cực, Hàn Thiên hắn vẫn nhịn không để bản thân phạm tội, bất quá hắn nhịn thì nhịn, Đông Phương Thái Ngọc vẫn cảm thấy chơi chưa đủ, xoẹt xoẹt vài cái, áo lụa khoát ngoài trên thân Kinh Phong cũng đã bị nàng xé mất.
Cái yếm hoa mỏng tang không thể che được từng vùng da thịt trắng ngần trên thân mỹ nữ, vài sợi dây buộc không thể che hết sức sống căng tràn trên hai ngọn ngọc phong đầy âm hưởng thanh xuân kia, u hương quấn quýt, mĩ nhân như họa, đạo sĩ vứt phất trần đạo bào, hòa thượng nhảy tường, hẵn cũng vì hương diễm thôn thiên như thế này mà thôi.
Dù không cần nhìn Hàn Thiên hắn cũng biết cảnh sắc trước mắt thế nào?, dù không cần chạm vào hắn cũng biết, thân thể mỹ nữ kia mềm mịn ra sao?, dù không cần ngữi, không cần biến ma nữ kia thành nữ nhân của mình, tràng cảnh mà nàng ta tạo ra vẫn khiến Hàn Thiên hắn mãi mãi không quên, nàng ta đúng là ma nữ, luôn có cách khiến người ta đạo tâm đại tổn, dục hỏa phần thân.
Bất giác cảm thấy mặt mình như có ai chạm vào, Hàn Thiên nhanh chóng choàng tỉnh, đập vào mắt hắn lúc này chính là dung nhan tuyệt diễm, phong tình vạn chủng của Đông Phương Thái Ngọc, nàng ta đang quan sát hắn bằng nét mặt thú vị, cảm thấy hắn có phần bối rối, nàng ta liền áp sát ngọc thể tuyệt mĩ đến gần công kích.
-Hàn công tử chẳng phải rất phóng thoáng, rất thẳng tính bộc trực sao?, mới thế này đã khiến ngươi căn thẳng đến vậy à?, có vẻ như dù cố nhẫn nhịn thế nào, tiểu đệ đệ kia vẫn báng đứng công tử rồi?.
-sao? chỉ cần công tử nguyện ý, mấy nữ tử thanh lâu chúng ta có thể giúp ngài vui vẻ khoái hoạt quên đường về hôm nay.
-cứ yên tâm, đây sẽ là bí mật nhỏ của chúng ta, tuyệt đối sẽ không có ai khác biết, chúng ta còn không rõ tâm tính nam nhân các ngươi hay sao?, tuy ngoài mặt nói không, nhưng trong lòng thì thích muốn chết.
-chỉ cần giải tỏa ham muốn mà không cảm thấy tội lỗi, không cảm thấy trái lương tâm, các ngươi rồi cũng sẽ bỏ xuống cái vẻ chính chắn đạo mạo của mình thôi, nếu không nữ tử thanh lâu chúng ta làm sao có công việc làm ăn phát đạt đến mức đó chứ?.
-xuân nguyệt lâu sao có thể trở thành chốn chơi bời lêu lỗng của đám thế gia quyền quý cho cam?.
Nhìn dung mạo kinh diễm kia trong gang tất, cảm nhận được hương thơm ngọt ngào say đắm trên người Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên bất giác mất kiễm soát vung tay chụp lấy nàng ta đè xuống trường kỷ.
Cảm nhận được đôi mắt to tròn kiêu sa kia như đang đắc thắng, như đang chờ đợi, như đang cuồng nhiệt vì thứ gì đó sâu thẳm từ bên trong đang thôi thúc, thế nhưng tình cảm trong đó lại không có thật, nó chỉ phảng phất như con bướm, đậu rồi sẽ bay.
Tạm bợ hư huyễn, thuần túy là tính toán cùng niềm vui thân thể, trong tâm Hàn Thiên vốn đang bấn loạn, không hiểu sao lại chợt thanh tĩnh lạ thường, dù hắn có biến nữ tử này thành người của hắn thì cũng chẳng thay đổi được sự thực.
Đối với nàng ta, hắn chỉ như một điểm thu hút bất chợt, có thể là người đầu tiên, nhưng chưa chắc là người cuối cùng, mọi thứ đối với nàng ta dường như đều tạm bợ, thế nên Hàn Thiên hắn không hiểu phải như thế nào thì nữ tử này mới hành xử giống một người bình thường?.
Nếu hôm nay Hàn Thiên hắn cuồng nhiệt với nàng ta một lần, cảm xúc của nàng ta hẵn cũng như một vì sao lạc, bùng nổ trong khoảnh khắc rồi lại vụt tắt nhanh chóng, nàng ta đã không xem trọng phần tươi sáng của cuộc sống, không xem trọng đạo đức quy cũ đến thế.
Hàn Thiên hắn sao có thể lợi dụng lúc này làm chuyện không đứng đắng với nàng ta?, nàng ta hẵn đủ thông minh để tự giữ mình, hẵn đủ thông minh để khống chế tâm cảnh của người khác, chỉ là đối với Hàn Thiên hắn lúc này, có dính dáng xác thịt chính là có dính dáng đến trách nhiệm.
Nàng ta và hắn đều chưa có tình cảm gì với đối phương, nàng ta câu dẫn hắn vì mục đích cá nhân, hay chỉ đơn giản là giải tỏa nổi cô đơn sâu thẳm trong lòng nàng ta, hắn không hiểu quá khứ của nàng ta, nhưng biết bản thân không muốn chuyện này xảy đến.
Quan hệ xác thịt với nữ tử đang lệch lạc về tư tưởng tình cảm như thế?, Hàn Thiên hắn lại cảm thấy bản thân tồi tệ đến bực nào?.
Nữ nhân này có một quá khứ ẩn sâu, Hàn Thiên hắn không muốn hiểu, cũng sẽ không lợi dụng phần tâm tính phóng thoáng này của nàng ta để thõa mãn bản thân, khi nào nàng ta có suy nghĩ và hành động bình thường như một con người, Hàn Thiên hắn mới thôi canh gánh chuyện này.
Hiện tại dù nàng ta thực tâm câu dẫn hắn cũng thế, lừa lọc hắn cũng vậy, hắn đều sẽ không dây dưa bất định với nàng ta.
Thoáng ngồi thẳng dậy, chỉnh trang lại y phục vừa bị Đông Phương Thái Ngọc kéo cho xộc xệch đi không ít, Hàn Thiên trở giọng trấn định nói.
-ta không phủ nhận bản thân có hứng thú với cô, chỉ là đạo tâm của ta không cho phép bản thân làm ra những chuyện càn quấy thế này, cô rõ ràng không có cảm tình sâu nặng gì với ta, ta cũng thế, nếu chỉ vì hứng thú nhất thời mà đến với nhau, Hàn Thiên ta không phải loại người đó.
-khi nào cô thực sự cảm nhận được cái gì gọi là tình cảm chân chính, hẵn sẽ có ai đó thích hợp ủng hộ cô, bên cạnh cô, khỏa lấp đi những điều trống trãi cô đang mang trong đáy mắt.
-cuộc sống của ta đã quá bận rộn, ta không rãnh giúp cô mang đi những điều đó, cũng chưa muốn hiểu về quá khứ của cô, tại sao hay thứ gì đã biến cô thành con người như bây giờ?, chỉ biết là ta không muốn lợi dụng cô, không muốn đùa giỡn với cô nữa.
-ba con yêu thú kia, rốt cuộc phải làm như thế nào cô mới chịu để ta đem chúng đi?.
Trong lúc Hàn Thiên đang vô cùng thành tâm chính khí, nói ra những lời từ tận đáy lòng, thì Đông Phương Thái Ngọc vẫn là một bộ dáng kiều mị nằm cạnh buôn ánh mắt câu dẫn hắn, nàng ta giống như nghe nhưng lại như không nghe, nghĩ như không nghĩ, mọi biểu hiện của nàng ta đều bí ẩn và khó hiểu, dù ngươi thật tâm hay giả dối, dù nàng ta hữu ý hay vô tình, ngươi đều chẳng thể hiểu được ý nghĩa thực sự sau những hành động của nàng ta.
Đợi Hàn Thiên nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc liền thu lại nét câu dẫn, tùy ý xem xét các đầu ngón tay của mình rồi hời hợt nói.
-muốn ta tha cho ba con tiểu miêu kia cũng được, đem đầu kim long đang trong ngực áo của ngươi cho ta mượn chơi mấy bữa, ta sẽ cân nhắc tha cho ba con yêu thú kia.
Hàn Thiên nghe đến đây nét mặt liền cứng lại nói.
-cô lý nào không biết yêu cầu đó sẽ không bao giờ được ta chấp nhận, tại sao lại vẫn còn nói ra?.
Dường như khiến Hàn Thiên thấy khó xử là điều khiến Đông Phương Thái Ngọc cảm thấy rất thú vị, nàng ta vẫn là như cũ, thờ ơ lãnh đạm đáp.
-có những lúc dù ngươi biết kết quả những vẫn muốn hỏi, vẫn muốn nghe câu trả lời từ đối tượng, ý nghĩa của chuyện đó không hơn gì một lần đánh cược, một lần trông chờ ngươi sẽ nhận được cái kết bất ngờ, nếu sau cùng kết quả vẫn là như thế, ngươi…
-ít nhất cũng nói nhiều với ta hơn vài câu…
Lời nói ngọt tựa đường mật, hòa cùng ánh mắt nhu tình bất chợt của Đông Phương Thái Ngọc làm nội tâm Hàn Thiên thoáng giật thót mấy bận, hắn suýt nữa thì tin đấy là lời thực lòng của Đông Phương Thái Ngọc rồi, bất quá nghĩ kỹ lại thì điều này dường như là không thể nào.
Hắn mới gặp nàng ta mấy lần đâu chứ?, nói nàng ta thực sự có cảm tình với hắn, đúng là người say nói mộng, bất quá đến hiện tại thì Hàn Thiên hắn nên hiểu, bản thân đang trò chuyện với một nữ tử không bình thường về lối suy nghĩ cũng như tư duy hành động, thế nên nhiều lúc hắn cũng phải vứt đi mấy lối suy nghĩ của người bình thường khi tiếp xúc với nàng ta.
Khẽ cười đầy ân cần kiên nhẫn, Hàn Thiên như đang dỗ ngọt hài tử, nhẹ nhàng hỏi.
-trừ chuyện đó ra, có chuyện nào khác khả dĩ khiến cô có thể tha mạng cho ba con yêu thú kia nữa không?.
Đông Phương Thái Ngọc lại nhướng mày tỏ nét chờ mong nói.
-ngươi có thể tiếp tục hoàn thành chuyện ngươi muốn làm nhưng còn dang dỡ vừa nãy, ta thực sự đã rất chờ mong đấy, dù là tình một đêm cũng được, ít nhất nó khiến ta cảm thấy vui vẻ, ngươi biết đấy…không phải ai cũng có thể đem đến cho ta cảm giác thu hút như ngươi.
-nếu có thể, ta thực sự muốn biến ngươi thành nam nhân của ta, mãi mãi ở cạnh ta, khiến ta có thể được nghe ngươi nói mấy lời tưởng như hiễn nhiên, nhưng lại có thể khiến nhân sinh của ta bớt vô vị như thế này mỗi ngày.
-đám hạ nhân của ta quả thực quá nghe lời rồi, ta bảo chúng đi đông, chúng nhất định không dám đi tây, còn đám địch nhân của ta quả thực chẳng có kẻ nào khiến ta cảm thấy bất an nửa phần, hành động của chúng quá dễ đoán, ta chẳng cần dùng đến nửa cái đầu liền biết bước tiếp theo chúng sẽ làm gì?.
-duy chỉ có Hàn Thiên ngươi là khiến ta không hiểu, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?.
-nhiều lúc ta thấy ngươi rất chính trực, nhưng nhiều lúc lại cũng rất phóng túng vô lại, nhiều lúc ngươi là kẻ lãnh khốc ngạo nghễ, nhiều lúc ta lại cảm nhận được ngươi là một con người vô cùng nồng ấm đôn hậu.
-chỉ có ngươi khiến ta tức giận, ngươi khiến ta khó hiểu, ngươi khiến máu huyết ta như sôi sục, khao khát ngươi ôm ấp triền miên với ta không dứt, khiến ta cảm nhận được sự ấm áp và mạnh mẽ của ngươi.
-ta biết điều họ luôn nói, ta biết bản thân ta có dung mạo thế nào?, thế nhưng ta luôn muốn biết ngươi nghĩ về ta ra sao?.
-ta… có đẹp hay không?, xo với Nhược Mộng lại thế nào?, chẳng lẽ thân thể tuyệt mỹ này của ta, không thể khiến ngươi bỏ xuống cái đạo tâm chính trực gì gì đấy của ngươi, để một lần sai trái với ta ư?.
-ở cái thế giới nhược nhục cường thực này, nam tử các ngươi chẳng phải vẫn luôn trái ôm phải ấp, hậu cung luôn muốn có thật nhiều mỹ nữ hay sao?, vì cớ gì ta mở cửa cho ngươi đến, ngươi lại cứ thích kìm nén vô vị như thế?.