Hàn Thiên Ký


Đông Phương Thái Ngọc có vẻ rất thành tâm nói ra những lời, mà có lẽ ngày thường nàng chả bao giờ nói, có những sự kìm nén cần được giải tỏa, có những vết thương dù không thực tế, nhưng vết sẹo mà chúng khắc ở tâm hồn mỗi người sẽ luôn hiện hữu, chỉ cần đơn giản cảm nhận được liền sẽ thấy.

Đông Phương Thái Ngọc, dường như chính là một con người phải trãi qua những vết thương lớn như thế, chỉ là nó đến như thế nào? người ngoài như Hàn Thiên làm sao hiểu được?, hắn chỉ là kẻ may mắn có thể khiến chủ nhân các vết thương ấy mở lòng, muốn hắn trở thành dược sư mang đi những vết thương của tháng năm ấy mà thôi.

Nhưng Hàn Thiên hắn chưa sẵn sàng làm điều đó, hắn chưa có đủ lòng trắc ẩn cùng sự cảm thông cho một người mà hắn quen biết chưa đủ sâu, cũng như chưa đủ hiểu về người đó, trước mấy lời như chất vấn, cũng như là tiếng khơi lòng của nữ tử kiêu kỳ nhưng mong manh trước mặt, Hàn Thiên chỉ cười khẽ đáp.

-đó là vì ta cảm thấy cô vẫn còn có thể quay đầu được, trạng thái hiện tại của cô đang bất bình thường, ta không muốn lợi dụng cô, lợi dụng lúc cô yếu lòng thế này để trục lợi, cứ cho là ta ngu dốt, cừu đưa đến hang cũng không buồn động vào, nhưng con cừu như cô lại khiến ta cảm thấy thông cảm không nở xuống tay.

-cô nên giữ lấy lớp võ bọc cứng cỏi của mình, đừng cho ai thấy bộ dáng này của cô nữa, ta sẽ cảm thấy bản thân là người may mắn vì được chiêm ngưỡng vẻ mệt mỏi lười nhác này của cô, nhưng cuộc sống khó khăn mà cô gặp phải trước đây, đừng thể hiện bộ mặt này trước nó, bởi ta hiểu khi cô ở một vị trí rất cao, một lần vấp ngã cũng có thể khiến cô không vực dậy được, ta sợ điều đó nên ta thà bản thân không ở vị trí đó, nhưng nếu cô đã chọn con đường ấy, nhường một bước cô sẽ lùi một bước.

-nhớ lấy lời ta, con đường cô đi chính là do cô chọn, lựa chọn rồi thì đừng hối hận.

Nói dứt lời Hàn Thiên liền đứng dậy định rời đi, ba con yêu thú kia có lẽ là không có cơ duyên tốt, không thể sống được, nếu định mệnh đã như thế, Hàn Thiên hắn có cố giúp chúng thêm cũng bằng thừa.

Bất quá lúc Hàn Thiên vừa định rời đi, âm điệu ngọt ngào trầm lắng, pha chút hứng khởi khó thấy của Đông Phương Thái Ngọc đã văng vẳng bên tai.

-ngươi có thể lựa chọn xoa bóp vai cho ta nửa canh giờ, ta sẽ niệm tình lòng tốt của ngươi, tha cho ba con yêu thú kia một mạng.

Hàn Thiên vừa định rời đi, dung mạo liền có phần giãn ra nói.

-ta đã bảo cô vẫn còn có thể cứu được mà, cô vẫn chưa lún sâu vào con đường quyền lực kim tiền đến mức không thể quay đầu được.

Đông Phương Thái Ngọc một mặt lười biếng nằm dài ra để Hàn Thiên xoa bóp hai vai, một mặt lãnh đạm nói.

-cũng có thể vì gặp kẻ nhân từ bác ái như ngươi đã khiến lòng trắc ẩn của ta nổi lên, bất quá nếu ngươi không còn nữa, ta sẽ trở thành một bụi cây mọc dại, đầy gai góc lãnh huyết, thế nên tốt nhất ngươi đừng có mất mạng ở đông hoa thần lĩnh, nếu không ta không đảm bảo hoàng thành đại ninh sóng yên biển lặng đâu.

Hàn Thiên chậm rãi xoa bóp vai cho Đông Phương Thái Ngọc, cảm nhận được da thịt nóng ấm mềm mại của nàng sau lớp y phục mỏng, lòng hắn không khỏi xuyến sao một trận, thầm nhận định đây chỉ là vì hắn có lòng tốt muốn cứu ba con yêu thú kia, nên mới bỏ chút sĩ diện, chấp nhận xoa bóp vai cho ma nữ này.

Chứ quan hệ giữa hắn và nàng ta vẫn chưa tốt đến mức có thể làm ra những hành động thân mật đến vậy, đang lúc Hàn Thiên vô cùng chú tâm vào mấy thủ pháp nắn gân bấm huyệt học được khi xưa, Đông Phương Thái Ngọc bất giác thư thái lên tiếng.

-nể tình Hàn công tử xoa bóp vô cùng nhiệt tình, ta sẽ đặc cách tặng ngươi một món quà, Tuyết Nhi ngươi đem thứ bản tiểu thư chuẩn bị sẵn đưa cho Hàn công tử đi.

Đông Phương Thái Ngọc vừa nói xong, Tuyết Nhi liền lấy trong túi càn khôn của nàng ra một con khôi lỗi nhỏ may bằng chỉ vàng, con khôi lỗi này cao cỡ một gang tay, trên thân có viết khá nhiều hoa văn bí ẩn, Hàn Thiên còn chưa kịp nhận ra đây là loại khôi lỗi gì, Đông Phương Thái Ngọc đang nằm sấp dưới trường kỷ đã ôn tồn cất lời.

-thứ này gọi là khôi lỗi thế thân, có thể thay ngươi cản một đòn chí mệnh lúc nguy cấp, ở trên nó có khắc một pháp trận rất đặc biệt, lúc ảm ứng được chủ nhân có thể nhận phải sát thương chí mạng, pháp trận sẽ tự động kích hoạt dịch chuyển toàn bộ sát thương đó lên người khôi lỗi thế thân, từ đó chủ tử sẽ thoát được một kiếp.

-tuy chẳng thân thiết gì với Hàn công tử mấy, ngươi lại còn luôn thích chống đối ta, thế nhưng ta vẫn luôn mong ngươi hồi tâm chuyển ý, có thể trở lại giúp ta thống nhất thiên hạ này, cùng hưởng vinh quang.

-tặng ngươi một con khôi lỗi thế thân, mong ngươi thành công thoát chết, trở về từ đông hoa thần lĩnh.

Hàn Thiên không ngờ trên đời còn có loại khôi lỗi thần kỳ tới mức có thể thế mạng cho người khác thế này, nếu nó đúng như lời Đông Phương Thái Ngọc nói, có thể đẩu chuyển tinh di, thay Hàn Thiên hắn chết một lần, công dụng đó quả thực vô cùng nghịch thiên, nói thực lòng thì Hàn Thiên hắn có mấy loại vật phẩm bảo mạng như vậy khi ước chiến với Vương Trụ, độ chắc chắn cũng tăng thêm rất nhiều, bất quá giá cả của thứ này hẵn không nhỏ, Đông Phương Thái Ngọc vì cớ gì chịu bỏ ra số tiền lớn tìm về cho hắn chứ?, nghĩ ngợi một lát Hàn Thiên liền buộc miệng hỏi.

-ta với cô chưa thân đến mức có thể nhận trọng bảo như vậy từ đối phương, thứ này đối với ta rất hữu dụng, thế nhưng vô công bất thụ lộc, ta sợ nhận thứ này rồi bản thân sẽ mang nợ cô mất, thế nên thứ trân quý như thế, cô cứ giữ mà dùng.

Hai vai Đông Phương Thái Ngọc thoáng cứng lại, bằng giọng điệu có phần tức tối, nàng ta không chút úy kỵ đáp.

-ta lại cứ muốn ngươi nợ ta nhiều đến mức không trả nổi, đem thân báo đáp đi, mất khôi lỗi thế thân này cũng chẳng khiến ta nghèo đi tẹo nào, cứ coi như cho ngươi mượn phòng thân đi, nếu ngươi bình an trở về, trả lại ta cũng không muộn, bằng như có dịp dùng đến, cảm thấy áy náy thì trả lại ta một khối hồn kim to bằng nắm tay cũng được, viêm thần mãng của ta đang thiếu một bộ giáp hộ thân, bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ có vẻ cũng được rồi.

Mặt Hàn Thiên thoáng cứng đờ, Đông Phương Thái Ngọc này cũng tự nhiên quá rồi, một khối hồn kim to bằng nắm tay, theo giao kèo giữa Hàn Thiên hắn cùng huyền minh đế, toàn bộ số hồn kim đem cược lẫn số có thể thắng được, toàn bộ đều phải giao cho hoàng thất, Hàn Thiên hắn chỉ có thể giữ được số hồn kim mình tự tìm được, một mình hắn có thể tìm được bao nhiêu đâu chứ?, Đông Phương Thái Ngọc mở miệng liền là một khối to bằng nắm tay, đúng là không đòi hỏi thì thôi, đã đòi hỏi thì liền rất ra trò.

Bất quá khả năng này cũng không phải không làm được, đổi một món bảo vật hộ mạng để phòng hờ, nếu thật sự có thể cứu mạng hắn phút nguy cấp, cái giá ấy cũng chẳng đáng gì, bằng như không cần dùng đến hay nó thực sự chẳng có tác dụng, vậy thì Hàn Thiên hắn một là mất mạng thật rồi, hai là chưa cần dùng đến thứ này, vậy thì hắn cũng đâu có lỗ lãi gì?.

Nghĩ ngợi một hồi, Hàn Thiên cũng đồng ý đổi một khối hồn kim lấy con khôi lỗi thế thân kia, sau khi Hàn Thiên nhận con khôi lỗi nọ, Đông Phương Thái Ngọc liền cười mỉm nói.

-Con khôi lỗi này nếu ngươi muốn dùng, chỉ cần trước khi làm việc gì đó nguy hiễm liền đem một giọt máu nhỏ lên thân nó, trong mười hai canh giờ tới nó sẽ phát huy công dụng thế mạng cho ngươi một lần, nhớ là mỗi lần nhỏ một giọt máu lên đó sẽ chỉ có tác dụng trong mười hai canh giờ, nếu quá thời gian nó sẽ không có tác dụng bảo mệnh cho ngươi nữa, mong ngươi lưu ý điểm này.

Đông Phương Thái Ngọc đã có lòng nhắc nhở, Hàn Thiên cũng không ngại cảm ơn nàng ta một tiếng, nữ tử này ngoài hành sự cổ quái, nói năng không kiêng kỵ gì, thì cho đến nay nàng ta vẫn chưa khiến Hàn Thiên cảm thấy, bản thân có điểm nào khác gặp nguy hiễm bởi nàng ta.

Bất quá với những gì đã thể hiện, Hàn Thiên tin chắc Đông Phương Thái Ngọc chẳng phải người bình thường, nàng ta có thể sẽ rất nguy hiễm với người mà nàng ta thấy chướng mắt, nếu lọt vào tầm ngắm của nàng ta, chẳng ai biết ngươi sẽ phải đối phó với những mưu ma chước quỷ gì từ nàng ta, thế nên tốt nhất vẫn là đừng nên quá thân cận với nàng ta thì hơn.

Nửa canh giờ trôi qua cũng không có chuyện bất thường gì xảy ra, Hàn Thiên theo giao ước chuyên tâm xoa bóp cho Đông Phương Thái Ngọc từng ấy thời gian, nàng ta thì vẫn như cũ thi thoảng lại nói mấy chuyện hư vô khó hiểu, nhiều lúc khiến Hàn Thiên hắn không rõ, tại sao có những đạo lý tưởng chừng rất bình thường, thế nhưng Đông Phương Thái Ngọc dường như không nhận thức được chúng theo lẽ bình thường như thế, nàng ta giống như có một tư tưởng cho riêng mình vậy, ở đó những giá trị cốt lõi của cuộc sống như bằng hữu, gia đình, đạo lữ, thân tín nàng ta dường như đều không hiểu.

Đối với nàng ta người chỉ có ba loại, loại sẽ thần phục ngươi nghe lời ngươi, loại có địch ý với ngươi chống đối ngươi, loại ngươi không quen biết, chấm hết, lúc Hàn Thiên hắn cố ý đả động đến gia đình của Đông Phương Thái Ngọc, nàng ta dường như đặc biệt kiêng kỵ, hoàn toàn chẳng có hứng thú nhắc đến, cứ như thể gia đình nàng ta là nơi mà nàng ta chẳng bao giờ muốn nhắc đến, hay sẽ về thăm.

Nói chuyện một hồi, Hàn Thiên chỉ biết được mấy thứ vặt vãnh như tư tưởng lối sống, hay sở thích của Đông Phương Thái Ngọc, hoàn toàn không thể điều tra được gì hữu ích về bản thân Đông Phương Thái Ngọc hay xuân nguyệt lầu.

Cảm thấy thời gian cũng đã đến, Hàn Thiên liền hảo tâm kéo một tấm chăn đắp cho Đông Phương Thái Ngọc rồi quay người rời khỏi, lúc hắn vừa ra tới cửa, bất chợt có giọng Đông Phương Thái Ngọc đầy hiếu kỳ vang lên phía sau.

-chúng ta hiện tại có thể coi là có quan hệ như thế nào được nhỉ?.

Khóe môi khẽ nhếch lên một chút, Hàn Thiên không quay đầu lại mà trả lời luôn.

-không phải thù nhân, không phải quan hệ hợp tác, có thể tạm coi là bằng hữu phổ thông cũng được.

Chẳng biết Đông Phương Thái Ngọc đang có biểu hiện thế nào, chỉ nghe nàng ta bình thảng đáp.

-nể tình ngươi xem ta như bằng hữu, ta cũng sẽ hảo tâm cho ngươi biết luôn, với vị trí hiện tại của ngươi, ngươi hoàn toàn không có cơ hội đến với cô nương Nhược Mộng ấy, thân thế của cô ta lớn đến nổi ngươi không thể tưởng tượng được đâu, để ngươi rõ ràng hơn một chút, ta có thể nói ngươi biết, nàng ta xuất thân từ một cổ tộc ở thần châu.

-ngươi hiểu điều đó có ý nghĩa gì chứ?.

Gương mặt Hàn Thiên trước cánh cửa thoáng cứng lại, bất quá hắn rất nhanh đã bình tâm đáp.

-ta không phải loại người sẽ nghĩ về những chuyện như thế, ta chỉ cố gắng mỗi ngày, trân trọng từng khoảnh khắc nàng ấy còn ở cạnh ta, dù là mười năm hay trăm năm ngàn năm, chỉ cần ta đủ mạnh, dù lão thiên có sập xuống ta cũng sẽ thay nàng ấy chống đỡ, chỉ cần ngày nào nàng ấy còn muốn ở cạnh ta, ta sẽ không ngừng vì nàng ấy cố gắng, ta khổ cực tu luyện bao năm chẳng phải để thoát khỏi cái số phận chết tiệt kia sao?.

-cô nói đúng đấy, trên một thái cực nào đó, cả cô và ta đều có điểm giống nhau, cả hai chúng ta đều không cam chịu chấp nhận bình phàm, không cam chịu chấp nhận vận mệnh đã an bài sẵn cho chúng ta.

Dứt câu Hàn Thiên cũng không tiếp tục lưu lại gian phòng này nữa mà mở cửa đi mất, nằm lại trên chiếc trường kỹ mềm mại ấm áp, còn có cả hai mỹ nữ tuyệt sắc luôn bên cạnh hầu cận, nét mặt Đông Phương Thái Ngọc thoáng một tia nuối tiếc nói.

-lần này lại để hắn chạy thoát rồi, dù bình phàm mà sống, ngạo khí cùng sự ngoan cường của hắn lại lớn hơn bất kỳ ai ta từng gặp, đôi tay cùng ánh mắt kia rất thành thật, cảm thấy thế nào liền sẽ thể hiện như thế, hoàn toàn chính trực không chút giả dối.

-nam tử thú vị như thế, ngươi nói ta sao có thể bỏ qua cho ngươi đây?.

Kinh Phong ở một bên chợt kiều mỵ áp tấm thân đầy đặn nhu huyễn của mình lên lưng Đông Phương Thái Ngọc, giọng châm chọc nói.

-tiểu thư chẳng lẽ thực sự có cảm tình với Hàn công tử rồi hay sao?, người biểu hiện như thế này, chẳng lẽ là muốn bỏ rơi chúng ta rồi?.

Đông Phương Thái Ngọc đang nằm sấp chợt thoáng xuay người lại, vóc người hoàn mỹ ngọc ngà của nàng, dù là nữ tử như Kinh Phong cũng vô cùng mê đắm, không nhịn được mà cứ muốn thân mật gần gũi.

Đông Phương Thái Ngọc sau khi nhìn chằm chằm vào hoa dung tuyệt sắc của Kinh Phong một lúc, khóe môi liền cười bí hiễm nói.

-ta sao có thể bỏ qua mỹ nữ nhu huyễn như các ngươi chứ, hứng thú đối với Hàn Thiên là theo kiểu cảm thấy hắn rất đáng tin tưởng, khiến ta muốn dựa dẫm vào những lúc mõi mệt, ngươi biết ta dẫu sao cũng là nữ tử ấy mà, một mình hứng trọn phong ba bão táp đôi khi cũng không nhịn được muôn tìm một nơi chắc chắn để tựa vào.

-còn bảo bối như các ngươi…
-Tất nhiên là để nâng niu chiều chuộng rồi, các ngươi quả thực khêu gợi quá mức, khiến bản tiểu thư không thể cầm lòng được cứ muốn “ăn” các ngươi mỗi ngày.

Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền kéo ngã cả Tuyết Nhi đang nữa quỳ nữa ngồi bên cạnh xuống dưới trường kỷ, bản thân liền nhanh chóng đè lên hai nữ tử phía dưới chiếm thế chủ động, cánh tay khẽ luồn qua lớp yếm hoa mỏng tang của hai thị nữ đang nằm phía dưới, cảm nhận được xúc cảm tuyệt vời, từ những đôi ngọc phong mát lạnh mềm mịn tuyệt đối kia.

Mặt Đông Phương Thái Ngọc thoáng một tia thú vị, móng tay liền không nhịn được khẽ dùng lực một chút, ngọc thể của cả Kinh Phong lẫn Tuyết Nhi liền thoáng run lên, hơi thở của cả hai bắt đầu đê mê, nét mặt cũng có phần mông mụi đi không ít, Đông Phương Thái Ngọc khóe môi khẽ cười bí hiễm, giọng nói đầy ma mị vương quyền thoáng cất lên.

-dám thể hiện nét mặt hưởng thụ phóng đãng như thế trước mặt bản tiểu thư?, xem ta làm sao trị hai ngươi?.

Trong căn phòng dành cho khách quý này lại dầng vang lên nhưng tiếng cười vang thanh thúy như ngọc vở, lẫn khuất còn có tiếng y phục bị xé rách, tiếng da thịt va chạm vang vọng như tiếng ai đó bị đánh vào kiều đồn không nhẹ, Hàn Thiên hắn may mắn đã chạy trước.

Nếu hắn còn ở đó, sớm muộn cũng bị mấy yêu nữ trong động bàn tơ kia hút thành xác khô, khiến đồng bạn không nhận dạng được.

Trở lại y quán, Hàn Thiên liền thông báo ba ngày tới hắn sẽ bế quan củng cố tu vi, những chuyện trong y quán giao lại cho Túc Chi quyết định, ngày ước chiến sắp tới, Hàn Thiên không thể nào không hảo hảo chuẩn bị thật chu toàn, cố gắng đạt được thực lực đỉnh phong nhất trước đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui