Từng hạt mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn dài trên trán Hàn Thiên, bất quá chỉ cần chưa đến hai nhịp thở, chúng liền bị gió mạnh trong lúc hắn di chuyển cực nhanh hong khô mất.
Thời gian để nghỉ ngơi, vốn là không có trong một cuộc tử chiến thế này, một canh giờ đã trôi qua, Hàn Thiên và Vương Trụ đã giao đấu được từng ấy thời gian, cho dù là luyện thể giả có sức hồi phục kinh nhân.
Lúc lượng chân nguyên lực trong người không còn nhiều nữa, những vết thương phải chịu sẽ lành lại rất chậm, dù y phục tả tơi vì chiến đấu, dù cơ bắp mỏi mệt rã rời, dù tinh thần căng cứng đến cực độ, không một ai trong hai kẻ ngoan cường kia muốn buôn bỏ.
Khí tức của Vương Trụ hiện tại chỉ còn mạnh bằng một phần ba xo với ban đầu, Hàn Thiên thì khá khẩm hơn một chút, trừ linh lực tiêu hao chỉ còn ba thành, lượng chân nguyên lực mà hắn còn điều động được lên đến hơn bốn thành, tình hình càng tiếp diễn, Hàn Thiên hắn sẽ càng có lợi.
Vương Trụ lại vừa đánh trúng một phủ, Hàn Thiên vì đỡ đòn cũng bị lực phản chấn đánh lui hơn nửa trượng, nhân cơ hội này, cả hai liền điều chỉnh lại hơi thở một chút.
Diện mạo Vương Trụ ẩn sau lớp mặt nạ nanh ác, bất quá hơi thở dồn dập, cùng khí tức không còn quá mạnh như trước, đã tố giác trạng thái hiện tại của hắn, bằng giọng băng lãnh nhưng có chút ý tán thưởng bên trong, Vương Trụ không ngần ngại nói.
-có thể khiến ta chật vật đến bước này, ta quả thực không nhìn nhầm đối thủ như ngươi, nếu ngươi không phải địch nhân, ta nhất định tìm mọi cách lôi kéo ngươi về dưới trướng, bất quá sự tồn tại của ngươi sẽ uy hiếp đến vạn kiến đế quốc trong tương lai, thế nên hôm nay.
-ngươi nhất định phải chết!.
Vừa dứt lời, khí tức của Vương Trụ liền mạnh lên trông thấy, khắp người túa ra huyết quang nhàn nhạt, biểu hiện giống hệt như lúc hắn sữ dụng tích huyết châu trong tỷ thí tranh vương hiệu một năm trước.
Phía ngoài vô hồi nhai, Hàn Thủy võ hoàng nhìn thấy cảnh này liền hướng người vạn kiến lạnh giọng nói.
-không phải giao ước là cấm sữ dụng những loại vật dụng dùng một lần, và thủ đoạn tà đạo trong chiến đấu hay sao?, Vương Trụ hắn lại ngang nhiên sữ dụng tích huyết châu kích thích tăng chiến lực, các người xem Thủy mỗ đứng đây chỉ để cho có thôi à?.
Liệt Thần phía đối diện ánh mắt cũng chẳng chút yếu thế đáp
-ai nói với các người Vương Trụ hắn sữ dụng đến tích huyết châu kích thích tăng chiến lực?.
-cái Vương Trụ đang sữ dụng, chính là một loại thần thông thuật mới của hắn, gọi là “phần huyết đồ thiên”, có khả năng kích thích tiêu hao nhanh chân nguyên lực cùng máu huyết trong người, để tăng chiến lực trong thoáng chốc, Hàn Thủy ngươi thân là võ hoàng, chiêu trò che mắt của hậu bối chẳng lẽ có thể qua mắt được ngươi sao?.
-Hàn Thiên nếu không còn con bài nào khác, sắp tới có mất mạng trong tay Vương Trụ, đó cũng là kiếp số của hắn, nếu Hàn Thủy ngươi không sợ một trận họa long chi chiến nữa lại xảy ra, vậy cứ thử nhúng tay vào xem, bất quá nếu đại ninh dám xé bỏ khế ước, Liệt Thần ta chắc chắn không để yên.
Hàn Thủy võ hoàng dù hiện tại vẫn còn rất nóng lòng, bất quá lúc dùng đấu khí kiễm tra qua Vương Trụ một lần, thấy trên người hắn dù tỏa ra huyết khí nồng nặc, nhưng lại không hề có sát khí cùng oán khí đặc trưng từ tích huyết châu.
Lúc này muốn phản bác lại vạn kiến đế quốc, thực sự là cũng chẳng còn lời nào hợp lý, chỉ trong thoáng chốc, khí tức của Vương Trụ đã mạnh hơn gần gấp rưỡi lúc đầu, hiện tại cho dù là võ tông trung tầng đụng phải hắn, cũng chưa chắc dám đối đầu trực tiếp, chỉ có thể tạm lánh phong mang.
Dù chân nguyê lực cùng thể lực của Vương Trụ đang yếu đi trông thấy, thế nhưng từ giờ đến lúc hắn hoàn toàn kiệt sức, thời gian có thể lên đến một khắc đồng hồ, trong khoảng thời gian này, Hàn Thiên làm sao có thể cầm cự được đây???, có thể thấy hắn đã dùng cả thủ đoạn luyện khí lẫn luyện thể, mới có thể kháng cự với Vương Trụ đến giờ này.
Hiện tại bảo Hàn Thiên lại tung ra được con bài tẩy nào đó khả dĩ đảo ngược được tình thế, dù là người thích sự lạc quan, Hàn Thủy võ hoàng cũng không dám tin điều ấy có thể xảy ra, Hàn Thủy võ hoàng đã như thế, đám người của đại ninh đế quốc sao có thể khác được?.
Ai nấy đều một bộ dáng ủ dột như mèo đi mưa, chỉ hận không có một nơi để ẩn núp, tránh nhìn phải tràng cảnh thương tâm, lúc Hàn Thủy võ hoàng đã định xé bỏ khế ước sinh tử giữa hai bên, thì một giọng nói thanh thoát xuất trần, mang theo sự trấn an vô cùng mạnh mẽ đã vang lên.
-Hàn Thủy võ hoàng cùng các lộ nhân sĩ của đại ninh, các vị không cần phải kích động mà làm hỏng hết tâm huyết của Hàn Thiên.
-dù kết quả thế nào, ta cũng tin tưởng vào huynh ấy, vậy nên mong các vị đừng vì lo lắng cho huynh ấy, mà khiến danh dự của huynh ấy và cả đại ninh đều bị bôi nhọ.
Nhược Mộng vừa dứt lời, toàn bộ người ở đại ninh lẫn vạn kiến đế quốc đều hướng ánh mắt về phía nàng, không chỉ vì có thể được một lần nhìn ngắm Nhược Mộng mà không phải lén lút, chỉ là vì tất cả đều có chung một câu hỏi, tại sao nữ tử này lại tin tưởng Hàn Thiên đến thế?.
Trong tình cảnh đối thủ đã mạnh đến mức khiến người khác không nghĩ ra cách thức nào, khiến Hàn Thiên hắn có thể chiến thắng, nữ tử này vẫn tin tưởng hắn đến vậy?
Không đơn giản chỉ vì nàng là người thân cận nhất với Hàn Thiên, nếu hắn còn thứ gì đang ẩn giấu, ngoài Nhược Mộng nàng ra, chắc ở đây chẳng còn ai biết, nhưng để có được sự tự tin đến mức này, ngoài những thứ đã biết, Nhược Mộng nàng ta còn phải tin tưởng Hàn Thiên đến mức nào kia chứ?
Lúc khí tức của bản thân đã mạnh đến cực điểm, Vương Trụ vẫn không nghĩ nữ tử mà hắn nhìn trúng, sau cùng vẫn chỉ hướng ánh mắt về một người, hắn đã từng nghĩ qua, cho dù hôm nay chiến thắng, hắn cũng sẽ vì nữ tử kia, bỏ qua cho tên khốn trước mắt một lần.
Cùng lắm là sữ dụng thủ đoạn phế bỏ tu vi của hắn, để hắn trở thành một kẻ trong tay chẳng còn gì cả, ngày rộng tháng dài, Vương Trụ hắn đăng cơ ngai vàng vạn kiến, nhất thống đại ninh, nữ tử kia hắn sẽ bằng mọi cách đưa về, bất quá sau tất cả, người nàng ta một lòng tin tưởng chỉ có tên khốn kiếp trước mặt hắn.
Dù Vương Trụ hắn đã thay đổi rất nhiều, dù hắn đã mạnh hơn xưa không ít, người nàng ta xem trọng, vẫn luôn là tên khốn trước mắt, Vương Trụ hắn là người trước nay muốn gì thì đều sẽ cố gắng mà giành lấy, nếu Nhược Mộng vẫn hướng ánh mắt về kẻ đó.
Hắn chỉ cần hủy hoại kẻ đó trước mặt nàng, chứng minh cho nàng thấy hắn có thể vượt qua kẻ đó, nhưng hắn sẽ không giết đối thủ, vì hắn muốn thấy sự kỳ vọng của nữ tử kia sẽ hóa thành tuyệt vọng, hắn chính là muốn chứng minh, bản thân hắn có thể tốt hơn kẻ kia rất nhiều lần.
Bằng một giọng lạnh tanh, Vương Trụ thoáng nhìn Nhược Mộng nói.
-cô có vẻ rất tin tưởng vào hắn?, từ đầu ta đã sớm biết cô sẽ cùng hắn đến đây, vậy nên ta mới càng phải đánh bại hắn một cách thật triệt để, ta mong cô thấy rõ sự chênh lệch giữa chúng ta, dù cô đã từ chối ta kha khá lần.
-nhưng nếu cô nguyện ý, ta vẫn muốn cô bỏ tối theo sáng, đầu quân cho vạn kiến đế quốc chúng ta, bởi lẽ không lâu nữa, đại ninh nhất định bị vạn kiến ta chinh phạt.
Lời nói ngông cuồng của Vương Trụ quả thực đã làm không ít người ở đại ninh nóng mắt, dù dã tâm của người ở vạn kiến vẫn luôn hiện hữu như thế, nhưng công khai như Vương Trụ, thì quả là lần đầu tiên mới xuất hiện, mấy lời này đã chân chính động đến tự tôn của Hàn Thủy võ hoàng, khiến ông không ngần ngại đánh giá thẳng.
-hậu bối vô tri, mới đạt được chút thành tựu ấy mà đã kiêu ngạo đến mức dám nghĩ đến chuyện chinh phạt đại ninh ta?, ngươi về hỏi xem tổ tông nhiều đời nhà ngươi xem, có ai trong số bọn chúng từng trị vì được một tất đất nào của đại ninh ta quá mười năm hay chưa?.
-một tên hậu bối ngông cuồng như ngươi, không phải Hàn Thủy ta lần đầu mới gặp, nhưng ngươi khẳng định là kẻ ngông cuồng nhất trong số đó, nhưng những kẻ ngông cuồng như ngươi, cho đến hôm nay vẫn chẳng có ai làm được những điều mình nói.
Sữ dụng đến thần thông phần huyết đồ thiên đã khiến Vương Trụ tâm tính có chút mất kiểm soát, hắn cũng đã cảm thấy nắm chắc được chiến thắng, nên cũng chẳng tiếc một chút thời gian thị uy với người của địch quốc, không chút e dè nhìn vào Hàn Thủy, người có tu vi thâm hậu hơn hắn không biết bao nhiêu mà kể, Vương Trụ chẳng chút e dè nói.
-đại ninh ngươi sở dĩ có thể tồn tại đến hôm nay, đó là vì vạn kiến ta chưa một lần thực sự muốn chinh phạt các ngươi, các ngươi quả thực là một con cá lớn, đạo lý cá chết lưới rách chúng ta tất nhiên rõ, hai đại đế quốc giao tranh, kẻ được lợi chỉ là người ở các châu các vực khác, nếu không phải võ lực mạnh hơn tuyệt đối, ta tất nhiên chẳng tự buôn lời kiệt ngạo tự bêu xấu bản thân.
-nhưng lần này mọi chuyện sẽ khác, đại ninh các ngươi cứ chờ bị thiết hài vạn kiến ta chinh phạt đi.
Trong lúc hăng say, Vương Trụ còn định nói thêm gì đó, thế nhưng Liệt Thần đã rất nhanh ngắt lời hắn.
-hoàng thái tử người nên chú tâm vào trận chiến của mình đi, chuyện nhỏ của mình còn chưa xong, nói gì đến chuyện quốc gia đại sự?, người chưa từng nghe qua câu “lật thuyền trong mương” bao giờ sao?.
Liệt Thần đã đánh tiếng nhắc nhở, Vương Trụ cũng thôi không buôn lời lố lăng nữa, phút cuối hắn chỉ nhìn sang chổ đám người đại ninh, giọng đầy kiêu ngạo nói.
-các ngươi hẵn rất tự hào vì Hàn Thiên?, vậy hôm nay để ta chính tay hạ niềm tự hào ấy của các ngươi xuống, đông bộ châu, rốt cuộc sẽ chỉ còn một anh hùng?.
Vương Trụ tuy nhìn vào đám người đại ninh, nhưng mục tiêu của những lời kia, chính là muốn Nhược Mộng nghe được, trái với ánh mắt lo lắng thất thần mà bản thân mong đợi được nhìn thấy ở Nhược Mộng, thứ Vương Trụ nhận được, chỉ là ánh mắt lãnh đạm vô vị từ nàng, khẽ dùng âm điệu có mấy phần nhắc khéo, mấy phần khẳng định, Nhược Mộng chậm rãi nói.
-những người có tham vọng lớn, luôn cảm thấy mọi thứ bản thân đang có không bao giờ là đủ, dù có trí dũng song toàn, cũng sẽ chẳng thể nào được coi là một anh hùng, anh hùng thực sự, chính là người có thể giúp đồng hương được an cư lạc nghiệp, kẻ luôn có mong muốn khơi mào chiến tranh để thôn tính nước khác, sớm muộn cũng có người lật đổ.
Vương Trụ thoáng đờ người trong phút chốt, sau đó từ nét mặt vô hồn của chiếc mặt nạ nanh ác, chợt có tiếng đáp.
-làm một quân vương, bất cứ lúc nào cũng có những kẻ muốn lật đổ mình, chỉ là người sau cùng còn ngồi ở ngai vàng có phải là bản thân hay không, nhất nhất đều không phải do đám phản nghịch kia quyết định, những kẻ muốn lật đổ ta, một đường diệt sạch hết là được.
-hôm nay ta sẽ cho Nhược Mộng cô thấy cách ta làm điều ấy.
Vương Trụ vừa dứt lời, khai sơn phủ đã như được phủ lên một tầng sát khí, uy lực thoáng chốc đại tăng, lời còn chưa tan hết sau mấy rặng núi, thân ảnh của Vương Trụ đã ở ngay trước mặt Hàn Thiên, tốc độ này xo với ban nãy, căn bản đã khác một trời một vực.
Nhất phủ bổ xuống, dù Hàn Thiên đã vận toàn lực ứng phó, bản thân vẫn bị đại lực chấn văng vào vách đá phía xa, khói bụi bốc lên mịt mù, tam độc thương dù vẫn không bị sứt mẻ điểm nào, nhưng trước lực tấn công đã tăng gần gấp rưỡi xo với lúc trước, Hàn Thiên dù cầm thương rất chắc, cũng đã không giữ được mà để nó bị đánh văng sau đòn này.
Quỷ diện nanh ác nhìn thẳng vào đám khói bụi, nơi Hàn Thiên vẫn còn bị đánh lún trong vách đá, Vương Trụ không ngại dùng giọng trịch thượng nói.
-niềm kiêu hãnh của đại ninh sao???, chỉ là một tên tiểu tử bạc nhược, đến một đòn cũng không đỡ nổi, còn nói cái gì mà bảo vệ quốc gia?, bảo vệ đạo lữ gia quyến?.
Sức mạnh áp đảo từ đòn vừa rồi của Vương Trụ, quả thực đã làm chúng nhân kinh hồn hãi vía, dù là Hàn Thủy võ hoàng, cũng đã sớm nhận ra Vương Trụ hiện tại so với trước đó đã khác một trời một vực, dù trong những kịch bản khả quan nhất, ông ta cũng không bao giờ dám nghĩ, Hàn Thiên sẽ còn có thể lật ngược càn khôn.
Bất quá từ trong đám khói bụi kia, một tràng cuồng tiếu chợt cất lên, đó rõ ràng là tiếng cười của Hàn Thiên, nhưng trong hoàn cảnh ngặt nghèo thế này, hắn sao lại có thể cười được kia chứ???, chẳng ai biết lý do, chỉ nghe giọng cười kia thoáng chốc đã dừng lại, thay vào đó là một câu nói lạnh tanh.
-bằng ấy thực lực đã dám mộng tưởng chinh phạt đại ninh?, Vương Trụ ngươi xem trọng bản thân mình quá rồi đấy!.
-ngươi muốn lấy mạng ta, ngươi nghĩ chỉ cần ngươi muốn là được sao?, vì Nhược Mộng nàng ấy, ta sẽ cho Vương Trụ ngươi thấy, nàng ấy xưa nay chưa từng nhìn lầm đoán lầm, kẻ bạo ngược như Vương Trụ ngươi, nếu đăng cơ sẽ chỉ có thể gieo họa cho nhân gian.
Lời Hàn Thiên vừa dứt, Vương Trụ đã không nhịn được mà điên cuồng quát.
-tên phế vật nhà ngươi, còn có thể đưa ra suy đoán rắm chó gì?, chỉ còn chút hơi tàn, lại có còn có thể nói ra mấy lời buồn nôn đến như thế.
-ngươi tốt nhất là ngậm miệng lại vĩnh viễn đi.
Vừa nói, Vương Trụ vừa không ngừng vung khai sơn phủ chém thẳng vào chổ Hàn Thiên đang bị treo lơ lững, từng luồn phong nhận chợt như ba đào hải lãng, không ngừng dội ầm ầm từng đợt vào vách núi.
Mỗi đòn đều có uy lực ngang công kích mạnh nhất của một võ tông sơ tầng cường giả, mỗi đòn đều có uy thế phá núi đoạn sông, hàng đống đòn giáng vào vách đá, cho dù là thiết thạnh cũng bị phá tan, chớ đừng nói gì đến thân thể con người, đất đá rơi táng loạn, mang theo nhịp đập bấn loạn nơi con tim của các tu sĩ đại ninh.
Trước công kích cuồn loạn kia, cho dù võ tông hàng thật giá thật cũng phải chết không thể nghi ngờ, Hàn Thiên hắn bất quá là một luyện thể giả thần thông kỳ, trước những tràng công kích tàn bạo kia, hắn sao có thể sống sót cho được, người ở đại ninh không dám nhìn nữa, bởi họ sợ hãi, một khi sóng gió qua đi, thứ còn lại ở nơi đó, chỉ là một đống huyết nhục mơ hồ.
Vương Trụ công kích đúng mười nhịp thở, dù là vách núi cứng chắc cũng bị phong nhận phá hủy một lỗ tròn đường kính hơn ba mươi trượng, đá núi còn bị khoét như thế, cơ nhục con người, sao có thể còn tồn tại cho được?.
Bất quá như để mọi người đều phải chết lặng đi, sau làn khói bụi mịt mờ, giọng nói ẩn hiện của Hàn Thiên vẫn vang vang cất lên.
-chỉ có như thế mà đòi giết được ta???, Vương Trụ ngươi quả thực là một kẻ vô năng.
Lần này thì Vương Trụ đã không thể nào tin nổi nữa, hắn biết uy lực từ công kích của mình, nếu không có phòng ngự cấp võ tông trung cao tầng, từng ấy phong nhận đã đủ giết mười võ tông thông thường, thế mà Hàn Thiên vẫn còn sống, nhưng kẻ thù như thế mà còn sống, Vương Trụ hắn sẽ không bao giờ có thể chấp nhận được.
Một tiếng “đi chết đi” được cất lên, thân ảnh của Vương Trụ đã lập tức xông vào làng khỏi trắng mù mịt, vài ánh sáng lóe lên từ trong đó, khai sơn phủ một lần nữa bổ xuống, trước sức mạnh áp đảo của Vương Trụ hiện tại, Hàn Thiên có thể chống được sao???
Thế rồi keng một tiếng lớn, mọi thứ sau đó chỉ là một sự trầm lặng đến đáng sợ, hai nhịp thở trôi qua, cả Hàn Thủy võ hoàng lẫn Liệt Thần tướng soái đều không nhịn được mà muốn biết kết quả trận đấu, Hàn Thủy khẽ phất áo, một luồn gió mạnh chợt thổi qua vô hồi nhai, thoáng chốc khỏi bụi tan đi, một cảnh tượng không ai tin nổi chợt xuất hiện.
Khai sơn phủ bá đạo tuyệt luân của Vương Trụ… thế mà đã bị chặn lại, nhưng thứ chặn món hung khí chết người kia lại, chỉ là một bàn tay của Hàn Thiên, đúng vậy…là một bàn tay.
Hắn chỉ đơn giản là dùng tay không bắt lấy lưỡi chiến phủ kia, chỉ một cú chộp ấy, lưỡi chiến phủ cuồng loạn kia đã bị chế phục, không thể tiến thêm dù chỉ một li, toàn thân Vương Trụ dùng hết sứ lực, sát ý như muốn hóa thành thực chất mà truyền lên chiến phủ, khao khát biến nó thành một lưỡi chém vô kiên bất tồi, chẻ đôi đối thủ trước mặt.
Thế nhưng kẻ thù chỉ đơn giản là đứng yên ở đấy, dùng cánh tay trái kỳ lạ kia chộp lấy lưỡi chiến phủ, Vương Trụ hắn dù dồn hết sức, cũng chẳng thể tiến nổi một li.
Cánh tay trái ấy có hàng đống kim văn ẩn hiện bên trên, hằng hà sa số kim văn tựa như những đạo lôi minh khắc lên da thịt, biến cơ nhục yếu ớt thành lợi khí vô kiên bất tồi, dù là khai sơn phủ, trước uy năng của tả thủ kia, nhất nhất đều yếu ớt đến lạ.
Khóe môi Hàn Thiên khẽ cười khẩy một tiếng, giọng nói lạnh băng lại được hắn cất lên.
-nếu đó đã là tất cả những gì ngươi có, vậy thì trận chiến này, Vương Trụ ngươi thua rồi.
Vừa dứt lời, tả thủ của Hàn Thiên liền dùng lực kéo về phía trước, Vương Trụ chỉ cảm thấy toàn thân như phải chịu một lực lượng không thể phản kháng phủ lên, dù đã cố chống cự, nhưng cả người hắn đều phải lao đến phía trước mà không thể ngăn lại được.
Chỉ thấy tả thủ kia của Hàn Thiên khẽ cong thành trảo, một trảo đánh xuống, dù Vương Trụ đã huy động song phủ đỡ trước mặt, thế nhưng chỉ răng rắc vài tiếng, hai lưỡi chiến phủ cứng chắc vô bì, đã ở dưới con mắt kinh hoàng của Vương Trụ cùng tất cả những người quan khán, cứ thế bị một trảo của Hàn Thiên đánh vụn.
Thủ trảo chộp về phía trước, ngay lập tức đã giật phăng mặt nạ quỷ diện trên bá vương khải giáp của Vương Trụ, dù là sức phòng ngự mạnh như thế, thứ đã khiến tam độc thương dù vô cùng sắc bén, cũng chỉ có thể xuyên phá chút da lông, thế nhưng trước một trảo kia, bá vương khải giáp, sức phòng ngự lại chẳng khác gì miếng gỗ mục, tùy ý bị người ta bóp nát.
còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, cổ của Vương Trụ đã bị bóp trúng, thân thể khẽ xoay một vòng, thân thể hắn đã bị nhấn thẳng vào vách núi không thương tiếc, ầm một tiếng lớn, vách núi thoáng chốc bị một luồn đại lực phá toang một mảng khổng lồ nữa.
Vương Trụ chỉ cảm thấy cổ họng ngọt lịm, một dòng tiên huyết không ngừng trào khỏi khóe môi, sao có thể như thế???, hắn không cam tâm kết quả này, khai sơn phủ lại được ngưng tụ ở hai tay, tên khốn kia chỉ cách hắn trong gang tất, chỉ một phủ thôi, tên khốn ấy sẽ bị chẻ làm mấy đoạn.
nhưng lúc khai sơn phủ còn chưa tụ xong, thân thể lực lưỡng của Vương Trụ đã bị Hàn Thiên dùng lực quăng thẳng xuống nền đá, lại ầm một tiếng lớn vang lên, lúc Vương Trụ định điên cuồng ngồi dậy, một mũi thương bén ngót cứ thế chỉa thẳng vào tầm mắt hắn, khiến hắn dù muốn cũng chẳng thể tiếp tục vọng động.