Hai bóng người gấp rút di chuyển trên từng ngọn đại thụ cao vút trong rừng, chỉ có cách này bọn họ mới có thể trốn chạy khỏi địch nhân đang truy đuổi phía sau.
Nhìn kĩ thì nữ nhân nọ thân vận váy hoa hồng sắc, tóc cài trâm ngọc phụng, tay cầm bội kiếm bạch ngân, phong thái cao quý tột cùng, hoa dung của nàng có thể coi là thế gian tuyệt sắc, vạn người có một, mũi thẳng mày ngài, mi thanh mục tú, nước da trắng mịn như hài đồng.
Nam nhân còn lại thì dường như đang bị trọng thương không đủ năng lực di chuyển, nên phải cần đến nữ nhân kia khoát vai dìu đi.
Dù phục sức trên người cả hai đều rất cao quý, nhưng dường như đã trãi qua khổ chiến khá lâu, thế nên phía nữ nhân y phục có phần lấm lem, vài chổ còn có vết máu chứng minh nàng cũng bị thương không nhẹ, thế nhưng trước sau nữ nhân nọ đều chẳng hề lơi lỏng cánh tay đang giữ lấy nam nhân kia dù chỉ một chút.
Nam nhân nọ tình trạng có vẻ thảm hại hơn không ít, dù dung mạo cực kỳ tuấn lãng, phong thái cực kỳ tôn quý ngạo nhân, thế nhưng tình trạng lúc này lại chỉ như một cái xác biết đi.
Toàn thân bê bết máu, tóc tai rối bời, y phục trên người rách nát đến không thể nát hơn, dù là một đại nam nhân trẻ tuổi đường đường, lúc này đến nhất một đầu ngón tay cũng không làm được, hoàn toàn phụ thuộc vào nữ tử bên cạnh để mà đào vong.
Nữ tử nọ cũng khá lợi hại, thực lực cỡ đại võ sư đỉnh phong không sai, bất quá ở trong đông hoa thần lĩnh này, thực lực ấy lại dường như không đủ để tự vệ, bằng chứng là nàng ta cùng nam tử bên cạnh, đang bị ai đó truy sát đến mức sắp cùng đường tới nơi.
Nữ tử nọ dù thân pháp rất linh hoạt, nhưng vì đang mang theo một đại nam nhân thân thể cồng kềnh, cộng thêm kẻ truy sát thực lực dường như cũng không yếu, thế nên lúc này dường như đã rơi vào cảnh không thể xoay sở nữa.
Vẫn đang lướt đi trên những nhành cây cao vút, nữ nhân nọ dường như bị một thế lực vô hình nào đó giữ lại, bàn chân sắp đạp xuống cành cây trước mắt, liền hụt trong gang tất, làm cả nàng lẫn nam tử bên cạnh đều ngã từ độ cao hơn mười trượng xuống đất.
Vừa rớt đến đất, nữ nhân nọ đã ngay lập tức tuốt kiếm vận lên đấu khí đánh về phía sau mấy đòn, phải nói ngân kiếm trên tay nữ tử nọ quả thực vô cùng bất phàm, chỉ mấy luồn kiếm kình, liền đã chém phăng một mảng rừng toàn đại thụ ba người ôm không hết.
Nhưng dường như kẻ địch mà nàng muốn đánh đuổi lại không hề trúng đòn, từ trong hư không, một giọng cười cợt nhã chợt vang lên.
-chẳng ngờ thiên kim công chúa của một nước, nữ nhân lá ngọc cành vàng như nhất kiến công chúa lại cũng có được sự gai góc cứng đầu bậc này, nếu không phải kẻ ngán đường bất ngờ như cô xuất hiện, mạng của Vương Trụ đã sớm bị ta lấy rồi, hai hôm nay cô làm ta tìm hắn đến khổ, rốt cuộc bây giờ cũng đã không thể chạy thoát nữa ha ha ha.
Lúc này nếu đương trường có người của hai đại đế quốc, hẵn sẽ nhận ra, một nam một nữ đang bị truy sát, chính là nhất kiến công chúa của đại ninh, cùng hoàng thái tử Vương Trụ của vạn kiến không sai.
Sau trận chiến với Hàn Thiên, Vương Trụ hẵn đã bị trọng thương dẫn đến tổn hại nguyên khí, gặp lúc bầy tuyết sơn biên bức đột nhiên phát cuồng tàn sát khắp nơi, cường giả các lộ giao chiến với yêu thú, dẫn đến dư lực chấn động đến những người phía dưới, thương thế của Vương Trụ đã nặng nay càng nặng hơn.
Vô hồi nhai một đêm sụp đổ, các lộ cường giả tứ tán bốn phương, phải nhận lấy vô số thương thế lớn nhỏ, lại còn bị đánh văng từ vô hồi nhai cao mấy ngàn trượng, xuống nơi hung hiễm như sơn lâm đông hoa thần lĩnh, biến cố lớn như thế mà Vương Trụ hắn vẫn còn sống, cái này có thể nói vui là, hắn không chừng đích thị chân mệnh thiên tử, có số làm hoàng đế thiên triều cũng nên.
Bất quá thiên tử cũng có lúc tàn tạ như ăn mày sắp chết đến nơi, nếu không phải nhất kiến công chúa bằng cách nào đó tìm được hắn trước, có lẽ lúc này hắn đã thực sự bị tên sát thủ kia đoạt mạng rồi, Tiếng nói của tên nọ vừa dứt, nhất kiến đã vô cùng cảnh giác cầm chặc ngọc sáng bảo kiếm trên tay.
Không trung dường như có một làn sóng ba động nhè nhẹ, nhất kiến đã cực kỳ cảnh giác, triệu hồi ra một bức tượng kỵ sĩ vô cùng sống động, bức tượng cao cỡ hai thước ấy vừa được nhất kiến quăng xuống đất, một hư ảnh kỵ sĩ thân vận giáp trụ, nhìn giống như tướng lĩnh thời trung cổ ở thế giới cũ của Hàn Thiên, trên tay cầm đại kiếm đã nhanh chóng xuất hiện.
Hư ảnh của kỵ sĩ nọ cực kỳ lớn, cao hơn ba trượng, rộng một trượng rưỡi, nhất kiến cùng Vương Trụ được hư ảnh kỵ sĩ nọ bao bọc bên trong, nom chừng sẽ khá an toàn.
Sự thực quả đúng như thế, cũng chẳng biết tên sát thủ bám đuổi kia đã tấn công thế nào, chỉ thấy khe hở hẹp chỗ hai mắt trên chiếc nón, mà hư ảnh kỵ sĩ kia đang đeo khẽ lóe sáng, một tay cầm cự kiếm của nó đã vung lên cực kỳ nhanh chóng.
Leng keng hai tiếng, không trung liền xuất hiện một chiếc bóng mờ, giọng nói bực dọc của sát thủ nọ lại cất lên.
-Khốn kiếp…hồn khí thần minh thủ hộ này quả thực đáng ghét, năm lần bảy lượt cứu hai kẻ xấu số các ngươi thoát khỏi cửa tử, huyền minh đế thực sự rất sũng ái nữ nhi của mình đấy, đến một món hồn khí thất phẫm mới được đám chú tạo sư của hoàng triều chế ra, cũng đều có thể đem cho cô phòng thân.
Nhất kiến nghe được lời này, khóe môi liền cười khỉnh một tiếng nói.
-sũng ái ta sao???! tên sát thủ như ngươi tuy biết nhiều thứ đấy, nhưng ngươi căn bản chưa từng ở trong vị trí của ta, phụ hoàng ta căn bản chỉ xem ta như một biện pháp chính trị, lúc nào cũng chờ chực đem ta gả đến vạn kiến hòa thân, sự dũng ái của phụ hoàng đối với ta, chỉ có ba phần là vì xem ta như con gái của ông ta, bảy phần còn lại, chính là vì muốn món đồ hữu ích cho tham vọng chính trị của ông ấy là ta, lúc nào cũng được vẹn nguyên lành lặng.
Nhất kiến vừa dứt lời, Vương Trụ ở bên cạnh đáy mắt liền thoáng nét đăm chiêu, còn tiên sát thủ nọ, lặng một lúc, hắn cũng chợt cười ha hả nói.
-dù là gì đi nữa, mấy món bảo vật mà lão già huyền minh đế cho ngươi, chẳng phải đều đã hoàn thành tốt sứ mệnh mà chúng được giao rồi hay sao?, nếu không có chúng, nhất kiến ngươi cùng tình quân mà ngươi ái mộ, có thể còn sống đến hôm nay sao???.
Tên sát thủ kia tuy nói bừa, nhưng thực sự lại không hề bừa một chút nào, cảm tình mà thiên kim quốc bảo của đại ninh thể hiện ra ngoài mặt, ai nhìn vào cũng đều thấy rõ, nếu không phải huyền minh đế ban đầu, muốn hứa hôn nhất kiến cho lão hoàng đế mấy trăm tuổi đang tại vị ở vạn kiến, mà là hứa gã cho Vương Trụ, mọi thứ không chừng sẽ tươi đẹp hơn với vị công chúa này rồi.
Nhưng khi đó Vương Trụ ngoài cái danh thiên tài thì chẳng còn gì cả, mà lúc này, hắn chân chính đã là hoàng thái tử của vạn kiến, cũng vì cái danh này mà huyền minh đế đã chịu suy xét lại thỉnh cầu của nữ nhi, quyết định sẽ nghiêm túc xem xét chuyện tình cảm của nữ nhi đối với Vương Trụ, dù sao trong ba phần cảm tình mà ông ta dành cho con gái, ông ta hẵn cũng muốn nữ nhi này của mình được sống hạnh phúc.
Còn nhất kiến, lúc này nàng ta hẵn cảm thấy mình thật may mắn khi có mặt ở đông hoa thần lĩnh, nếu không phải nàng từng vì ái mộ Vương Trụ, mà âm thầm lấy máu của hắn, sau đó trở về chế tạo một tấm truy tung phù, thế thì hai hôm trước nàng đã không tài nào tìm được Vương Trụ trước tên sát thủ nọ, nếu không phải nàng là người đến trước, kết quả của Vương Trụ hiện tại thế nào, nàng đến nghĩ cũng không dám.
Nhất kiến thân là công chúa một nước, trí tuệ tất nhiên không kém, ở đông hoa thần lĩnh này, người của vạn kiến chắc chắn có lý do để giết nàng, nhưng bọn họ hoàn toàn không có lý do để giết Vương Trụ, vì hắn thua Hàn Thiên, dẫn đến mất thể diện của quốc gia, nên mới có người của vạn kiến muốn giết hắn, cái lý do này hoàn toàn không thỏa đáng.
Phía đại ninh chắc chắn không có ai muốn Vương Trụ chết, bởi lẽ nếu hắn chết trong đông hoa thần lĩnh, nhưng không phải vì sinh tử ước với Hàn Thiên, vạn kiến chắc chắn có lý do hết sức thuyết phục, để dẫn binh công phạt đại ninh, cho sát thủ âm thầm tiêu diệt Vương Trụ.
Trừ để vạn kiến mất đi một trữ quân thiên tài tương lai, đại ninh không còn được thêm cái gì khác, mà lại phải đối diện với nguy cơ xảy ra chiến tranh với vạn kiến sát ngày chọn ra tân vương mới, hành động thế này, nhất kiến dám chắc, lão phụ hoàng mưu mô của nàng sẽ chẳng bao giờ làm.
Cả vạn kiến lẫn đại ninh đều không có động cơ để thực hiện hành vi này, vậy thì…, đáy mắt khẽ lóe lên tia quyết liệt, nhất kiến không ngần ngại nói lớn.
-rốt cuộc là thế lực nào ác tâm đến mức, muốn đẩy hai quốc gia đứng đầu đông bộ châu vào nguy cơ chiến tranh đến vậy, vì âm mưu của bản thân, không tiếc hi sinh hàng vạn mạng người vô tội, đám các người thực sự còn không bằng cả dị tộc hung tàn nhất.
Lời này của nhất kiến đương nhiên là để nói cho tên sát thủ kia nghe, cũng chẳng biết là hắn có nghe lọt vào tai không, mà lại chợt cười hỉ hả đáp.
-vì âm mưu của bản thân hi sinh hàng vạn mạng người vô tội sao???, cái này thì quân chủ đại ninh lẫn vạn kiến đều đã làm qua không ít lần, sinh mạng của những kẻ nhược tiểu không có tác dụng thực tế gì, có mất nhiều một chút cũng chẳng khiến thế gian này kém phát triễn đi.
-có thể hi sinh nhiều những kẻ nhược tiểu kia, để phục vụ mục đích lớn hơn, đấy chẳng phải việc gì quá khó để chấp nhận được.
Lần này thì đến kẻ hiếu chiến như Vương Trụ cũng không thể nhịn được mà mặt mày xám xịt, hắn không thể tin được là trên đời có kẻ nói về mạng người một cách rẻ rúng đến vậy, cứ như thể nhân mạng trong mắt hắn chẳng bằng con kiến, hay nhành cỏ ven đường, tùy ý liền có thể đốt bỏ.
Đối phương đã muốn giết hắn, Vương Trụ tất nhiên cũng chẳng nhịn nhục nói.
-các ngươi muốn dùng mạng của Vương Trụ ta khơi màu chiến tranh sao???, đã thế ta càng phải sống thật tốt để âm mưu của các ngươi không thể thành hiện thực.
-mạng của Vương Trụ ta rất nhiều kẻ muốn lấy, nhưng tuyệt đối không thể để kẻ bất nhân như ngươi lấy được, đợi lúc Liệt Thần tìm đến đây, ta nhất định bảo hắn tóm tên sát thủ hèn mọn ngươi ra lột da xẻ thịt, xem thử trái tim của ngươi rốt cuộc có phải của tu la tộc hay không?, mà lại có thể nói được mấy lời bất nhân đến vậy.
Tên sát thủ nó lại chực cười hả hê một trận đáp.
-đã thành ra cái bộ dáng thảm hại như con chó chết thế này, mà miệng mồm vẫn còn mạnh gớm?, Vương Trụ ngươi rốt cuộc vẫn chưa học được cái gì gọi là biết chừng mực thì phải?, mở miệng liền buôn lời cuồng ngôn, kẻ như ngươi chính là dễ mất mạng nhất đấy!.
Lần này khóe môi Vương Trụ lại chợt nở một nụ cười chân thật, hắn không phủ nhận những lời mà tên sát thủ kia nói, hắn luôn nhận ra bản thân vô cùng cuồng ngạo bá khí, thế nhưng đó là bản chất của hắn, hắn không cần ai dạy để thay đổi nó, hắn đã tự chấp nhận nó như một phần của chính mình.
Vậy nên nụ cười kia chính là thực lòng thực dạ của Vương Trụ, hắn chính là một kẻ ngạo mạng như thế, vậy nên trong lúc tính mạng nguy cấp như chỉ mành treo chuông, hắn vẫn bất khuất nói.
-mạng của bổn thái tử ở đây, lũ đầu rùa đuôi chuột có giỏi thì đến mà lấy, nếu lần này ta thoát được cửa tử, ngày sau nhất định sẽ lật tung từng ngóc ngách ở đông bộ châu để tìm tên sát thủ cặn bã ngươi, chém đầu thị chúng.
Vương Trụ vừa dứt lời, nhất kiến bên cạnh cũng lạnh giọng nói.
-có ta ở đây, xem ngươi làm sao giết được Vương Trụ chàng ấy.
Phút chốc không gian yên ắng tại vạt rừng này, chợt nổi lên giọng nói đầy mỉa mai khinh khỉnh của tên sát thủ nọ.
-vốn định để cho các ngươi sống đến lúc lực lượng của món hồn khí kia hao hết, nhưng xem chừng các ngươi thực sự chẳng muốn sống đến lúc đó rồi.
-đã vậy ta sẽ thành toàn cho đôi trẻ các ngươi, để các ngươi sớm ngày nằm chung một nấm mồ, cùng dắt tay nhau xuống âm tào địa phủ mà diễn tuồng tình chàng ý thiếp.
-còn nữa…đừng nghĩ Hàn Thủy hoặc Liệt Thần sẽ có thể đến cứu hai người các ngươi, bọn chúng còn đang bận đối đầu với mấy đại yêu trong đông hoa thần lĩnh này rồi.
Vừa dứt lời, tên sát thủ đang ẩn nấp chợt hiện thân, hóa ra hắn không hề nấp ở đâu cả, chỉ đơn giản là tàng hình rồi phiêu phù trong không gian, trêu đùa hai người bọn nhất kiến.
Vương Trụ cùng nhất kiến tất nhiên chẳng bỏ qua thời cơ này, vô cùng chú tâm quan sát dung mạo của tên sát thủ nọ, bất quá như mọi tên sát thủ thông thường, gã sát thủ trước mặt hai người bọn nhất kiến lúc này, dung mạo đều đã được che lại bằng một lớp vải đen.
hình thể của kẻ này cũng chẳng có gì quá nổi bậc, cao khoảng năm thước rưỡi, ngoài hơi gầy hơn người bình thường một chút, thì chẳng còn đặc trưng nào khác, nói chung là trừ khi có cao thủ lưu lại ấn ký linh hồn của hắn, để sau này tìm kiếm, nếu không chỉ với vẻ ngoài bình thường của hắn, muốn tìm lại được e là khó hơn lên trời.
vừa xuất hiện gã sát thủ nọ liền triệu hồi ra một ngọn tiểu kỳ, đám nhất kiến chưa từng thấy qua hồn khí nào có hình dáng quái lạ như vậy, chỉ là một cây cờ dài năm thước, lá cờ hình tam giác thêu chi chít hoa văn kỳ quái, làm sao có thể phá được hồn khí thần minh thủ hộ này kia chứ?.
Cơ mà đám nhất kiến đã quá xem thường địch nhân, chỉ thấy tên sát thủ nọ khẽ niệm ấn chú, tiểu kỳ trong tay phất xuống, không gian trong sơn lâm vốn đã chẳng sáng sủa gì, giờ lại đột nhiên tối đen như được một lớp mây mù bao phủ.
Bất quá nhìn kỹ lại thì đây chẳng phải mây mù thông thường, chúng toàn bộ đều là những oan hồn của tu sĩ và yêu thú tập hợp thành, hàng ngàn hàng vạn oan hồn như thế không ngừng trồi ra từ ngọn tiểu kỳ nọ, phút chốc một dặm sơn lâm quanh đây đã bị đám mây oan hồn kia bao phũ.
Hàng tá oan hồn, cái nào cũng là một bộ dáng cực kỳ nanh ác thảm liệt, có tu sĩ quần áo rách rưới, một tay hoặc một chân đều đã mất, lại có kẻ khác vẫn còn bị kiếm khí hay các loại ám khí cắm vào người, có kẻ mất một bên mắt, lại có kẻ chỉ còn mỗi thân trên, yêu thú thì cũng chẳng kém, lúc chết bằng chất độc thì da thịt rệu rã, lúc chết vì bị phá hủy thân thể thì những vết thương ấy đều còn nguyên như lúc sống.
Cái thuật pháp thu lấy hồn phách của sinh linh, không cho họ siêu thoát này, quả thực là tàn ác đến cực điểm, khiến cho nhất kiến cùng Vương Trụ nhìn thấy cũng chợt không rét mà run.
Còn chưa cần biết tên sát thủ kia sẽ làm gì tiếp theo, tiểu kỳ trên tay hắn đã nhanh chóng phất xuống, hàng tá oan hồn vần vũ trên trời như nhận được một lời hiệu triệu, lập tức như hóa thành thiêu thân lao thẳng đến chỗ nhất kiến cùng Vương Trụ đang đứng.
Hàng đống tiếng nổ vang lên, hư ảnh kỵ sĩ cầm cự kiếm liên tục tấn công vào đám oan hồn đang áp đến, thanh đại kiếm của kỵ sĩ nọ uy lực cố nhiên phi thường cao, mỗi kiếm vung qua, đều là lập tức tiễn vong hàng mấy chục đối thủ, bản chất của hư ảnh kỵ sĩ kia, cũng chính là ở dạng linh hồn pha với linh khí đậm đặc, đối phó với thực thể dạng linh hồn khác, tất nhiên là cực kỳ hữu hiệu.
Thế nhưng đám oan hồn mà tên sát thủ kia triệu hồi ra dường như không hề biết sợ chết, dù hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh, chúng vẫn không thể làm trái lệnh cây tiểu kỳ nọ, liên tục lao vào tấn công hư ảnh kỵ sĩ.
Kiến đốt voi mãi cũng chết, huống hồ đám oan hồn kia chẳng hề yếu như kiến, lúc còn sống bọn chúng đều là những sinh linh có thực lực không dưới võ sư, hiện dù chỉ còn là dạng linh hồn, thế nhưng sức tấn công còn lại vẫn là cực kỳ lớn.
Hơn nữa đám linh hồn này còn có khả năng tha hóa những thực thể linh hồn khác, chỉ cần bị chúng cắn xé hoặc công kích, linh hồn thánh thiện cũng có thể bị sát khí, cùng oán niệm cực lớn của những oan hồn vất vưỡng kia đồng hóa, lâu dần nếu không có cách thức trốn thoát, liền sẽ chẳng chạy khỏi số phận bị tha hóa đến mức biến chất.
Trước con mắt kinh hoàn của nhất kiến cùng Vương Trụ, hư ảnh kỵ sĩ hùng mạnh, với thực lực không kém gì võ tông đỉnh phong, cứ thế bị đám oan hồn kia bào mòn từng chút, bọn chúng hi sinh không ít, thế nhưng chẳng biết trong ngọn tiểu kỳ mà tên sát thủ kia triệu hồi có bao nhiêu oan hồn vất vưỡng, bọn chúng cứ liên tục tấn công, mà hồn khí thần minh thủ hộ này nhất kiến đã dùng qua nhiều lần trước đây, linh lực hiện tại còn chưa khôi phục đến mức cao nhất.
Chỉ gắng gượng được mười nhịp thở, hư ảnh kỵ sĩ nọ đã mờ dần rồi biến mất, trước con mắt kinh hoàng của hai kẻ xa cơ lỡ vận bên trong, giây phút hư ảnh kỵ sĩ biến mất, tên sát thủ nọ liền cười sặc sụa như ác quỷ chốn cửu u, hắn vừa phất cây tiểu kỳ trong tay chỉ thẳng vào hai người bọn nhất kiến, đáy mắt vừa hiện lên nét huyết tinh nói.
-rốt cuộc giờ chết của hai ngươi cũng đã điểm, tuy sống chưa thể cùng nhau ân ái ngày nào, nhưng có thể chết cùng lúc, hai người các ngươi thực sự là vô cùng may mắn rồi.
Tiểu kỳ nọ vô tình hạ xuống, hàng đống oan hồn trong không gian phút chốc như ma đói tìm được đối tượng, lập tức kéo hàng đàng hàng đống xông đến chỗ hai người bọn nhất kiến.
Đến kẻ cuồng ngạo như Vương Trụ cũng cảm nhận được, bản thân thực sự đã cùng đường, dù cực độ bất cam và phẫn nộ trước hành vi thừa nước đục thả câu của tên sát thủ nọ, thế nhưng ở trên chiến trường thực sự, đúng là chỉ có đủ sự âm độc tàn nhẫn, mới có thể đạt được mục đích nhanh nhất.
Giây phút cuối cùng, nhất kiến chỉ còn dùng ánh mắt kiên định nhìn Vương Trụ, không thể ngờ là ngày nàng gặp lại hắn, cả hai lại phải rơi vào tình cảnh tử nạn lâm đầu thế này, nhưng nếu không thể đạt được sự hồi đáp từ hắn, có thể cùng hắn chết đi, nàng cũng chẳng mong gì hơn.
Thế nhưng lúc oan hồn đầu tiên sắp chạm được vào người nhất kiến, một đạo kim quang đã không biết từ đâu bay đến, bất chợt giáng thẳng xuống chiến trường, ầm một tiếng lớn, đại địa như rung chuyển, tiếp sau đó, một màng hào quang sáng chói, như mười vầng thái dương đồng thời tỏa sáng chợt lan khắp chiến trường.
Đám oan hồn cuồn bạo lúc chạm phải vầng ánh sáng kim sắc kia, liền như bóng tối gặp phải bình minh, phút chốc tan biến thành hư vô cả thảy, Năm mươi trượng quanh chỗ hai người bọn nhất kiến đang đứng, không còn một oan hồn nào tồn tại, dưới nền đất đã bị phá ra một cái hố to đường kính hơn mười trượng, một ngọn thiết thương tỏa ra kim sắc quang mang cứ thế cắm ở đấy, lực đạo khổng lồ ban nãy vẫn còn khiến thân thương rung động không ngừng.