Hàn Thiên Ký


Tên Trần Lãng giang ma xảo quyệt, quả nhiên không dễ gì giết được hắn, hồi trước ở trong cổ sơn chiến trường, Hàn Thiên có Nhược Mộng cùng hàng đống nhân thủ hổ trợ, vậy mà Trần Lãng vẫn có kế thoát thân.

Bây giờ gặp nhau trong tư thế địch nhân, độ thận trọng của tên kia có thể nói là càng tăng thêm một bậc, cảm thấy tình hình bất lợi cho bản thân, liền ngay lập tức đào vong.

Nói trắng ra thì Hàn Thiên hắn cũng chẳng mong mỏi sẽ tiêu diệt được Trần Lãng lúc này, nếu hắn dễ giết như thế, tại sao làm mật thám ẩn tàng trong lý khố đại học viện bao lâu nay, lại chẳng bị ai phát hiện ra thân phận?.

Trận chiến ban nãy Trần Lãng bị thương không nhẹ, dù là luyện thể giả đạt đến thần thông kỳ, không có một hai ngày hồi phục e là không xong, đối thủ Chạy cũng chạy rồi, Hàn Thiên có thể coi là đạt được nửa mục đích, cái cấp thiết bây giờ là hắn phải tìm lại đám nhất kiến, xem bọn họ hiện tại như thế nào rồi.

với tình hình của bọn nhất kiến hiện tại, dù gặp phải yêu thú hơi yếu một chút, e là cũng đối phó không tróc, nhất kiến cùng Vương Trụ chết trong tay yêu thú cũng thế, mà chết trong tay Trần Lãng cũng vậy, tất cả đều có thể trở thành lý do để một trong hai đại đế quốc động binh.

Đi theo hướng đám nhất kiến vừa rời khỏi, ngót hai mươi dặm đường sau đó, Hàn Thiên đã bắt đầu hơi nôn nóng, tại sao hắn không thể tìm được hai người kia???.

Lại thêm hai mươi dặm đường nữa, lần này tốc độ của Hàn Thiên hắn đã chậm hơn hẵn, bởi lẽ hắn đã ra khỏi khu vực lãnh thổ của đầu yêu thú hùng mạnh lúc đầu, ra khỏi khu vực kia, giang sơn trong đông hoa thần lĩnh đâu đâu cũng là của yêu thú thực lực hỗn tạp.

Hàn Thiên hắn không thể không cẫn thận cho được, lùng sục khắp nửa ngày vẫn chẳng tìm được đám nhất kiến, không có dấu vết họ bị tấn công, cũng không có ký hiệu chỉ dẫn, để Hàn Thiên hắn có thể tìm được họ.

Tình hình này chỉ có một cách giải thích, nhất kiến công chúa của đại ninh, e là chẳng muốn hồi quốc rồi.

Ngót hai ngày sau đó Hàn Thiên không ngừng lùng sục trong đông hoa thần lĩnh, nhân loại hắn gặp ngày càng nhiều, nhưng có một điều lạ là tại sao cả người của vạn kiến và người của đại ninh đều đi về cùng một hướng?, theo lẽ thì người của vạn kiến phải đi về hướng đông mới phải.

Thế mà Hàn Thiên hắn đi về hướng tây càng lâu, tầng suất gặp người của cả vạn kiến lẫn đại ninh đều tăng dần đều, đám người vạn kiến này, dường như là đang có âm mưu gì đấy.

Thời gian cứ trôi dần, thoáng cái hạn đóng kim môn phía đại ninh chỉ còn lại bốn ngày, mà phía vạn kiến thì hẵn là ngày mai, kim môn của họ sẽ đến lúc đóng lại rồi.

Lúc này vẫn chưa tìm lại được nhất kiến cùng Vương Trụ, Hàn Thiên hắn đã bắt đầu lo lắng hơn rất nhiều, đang loay hoay trên một sườn đồi thoải, Hàn Thiên liền bắt gặp một tín hiệu đáng mừng.

Đó là cây đại thụ kỳ lạ, được một sợi dây leo to lớn quấn quanh, cây cối và dây leo thì trong rừng có đầy, bất quá cái dây leo kia lại không phải loại bình thường, đó là dây leo được sinh trưởng bằng thủy khí do ma pháp sư dùng tinh thần lực tụ tập.

Thủy sinh mộc, nếu dùng ma pháp thủy hệ kết hợp cùng mộc hệ, hiệu quả đạt được sẽ lớn gấp bội, huống hồ cái dây leo kia chưa cần sờ vào, liền đã cảm nhận được hàn khí bức người tỏa ra từ nó, bản mệnh thủy hệ, lại mang theo khí hàn đặc thù.

Hàn Thiên vừa nhìn thấy sợi dây leo kia, liền biết là do ai để lại, có lần cùng nhau ngắm trăng, Nhược Mộng đã vô tình hỏi hắn một câu như vầy “nếu sau này chúng ta lạc nhau, lại không thể liên lạc được theo cách thông thường, vậy thì ta phải tìm huynh như thế nào?”.

Hàn Thiên lúc đó tưởng Nhược Mộng chỉ tùy ý nói thế, vậy nên hắn nghĩ đơn giản một chút rồi đáp “nếu chúng ta lạc nhau mà không thể thông tri cho nhau biết vị trí được, nàng chỉ cần ở yên một chỗ, dùng thanh mộc đằng sinh trưởng bằng ma pháp mà nàng tạo ra , để nó quấn chín vòng trên một cái cây khác làm ký hiệu, ta nhất định có thể tìm được nàng”.

Hàn Thiên hắn thực không ngờ, Nhược Mộng vẫn nhớ những lời này, ở trước mặt Hàn Thiên hiện tại, chính là ký hiệu đặc thù ấy, nếu ký hiệu này đã ở đây, Nhược Mộng chắc chắn không lưu trú quá xa nơi này, thần niệm hứng khởi tỏa ra khắp mười dặm xung quanh, Hàn Thiên hắn rốt cuộc cũng tìm được khí tức mà hắn chỉ hận không thể tìm thấy từ lâu.

Long hành bách biến nhanh chóng được Hàn Thiên dùng đến, chỉ mấy nhịp thở sau, trước mắt hắn đã xuất hiện một gian mộc cư nhỏ, được đan từ thực vật xanh mướt giống như gian nhà bước ra từ trong ảo cảnh, gian nhà ấy có ống khói vẫn đang nghi ngút từng làng khí trắng mờ, có một hàng rào nhỏ với những dây nho rừng, dây thiên lý, dây thường xuân điểm tô thêm vài sắc hoa tươi thắm.

Cảnh sắc thật yên bình trong ánh nắng nhẹ tạt qua kẻ lá, nhưng hình bóng thướt tha kiều diễm đứng ở cổng đợi, lại cứ khiến quang cảnh kia như được phũ lên một tầng mộng cảnh, khiến những điều nhỏ nhặt bình thường, chợt hóa siêu nhiên, khiến một căn nhà gỗ nhỏ, cũng có thể biến thành nơi cư trú của một nàng tiên ngủ trong rừng,
Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, mấy ai lại không kinh tâm động phách cho được?.

Hàn Thiên chậm rãi tiến từng bước đến căn nhà nhỏ, bóng người đứng đợi ở cổng, như thể đã không thể chờ thêm được nữa, lúc này cũng bắt đầu đi về phía Hàn Thiên.

Khi hai người chỉ còn cách nhau khoảng một thước, Hàn Thiên liền nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại trước mắt mình, giọng như trút được gánh nặng cực kỳ lớn lao nói.

-tìm được nàng làm ta mừng phát khiếp, mấy ngày qua nàng không biết ta đã lo lắng thế nào đâu, cũng may nàng vẫn bình an vô sự, nếu không ta nhất định san phẳng phần còn lại của đại bi sơn.

Hàn Thiên vừa dứt lời, ánh mắt Nhược Mộng liền có phần đau xót nhìn mớ y phục rách rưới trên người hắn, phút chốc nàng đã không cầm lòng được mà ôm chặt lấy Hàn Thiên, cảm nhận được hơi thở trầm ổn, cùng sự vững chãi từ bờ vai, khuôn ngực của hắn, Nhược Mộng lúc này mới thoáng trấn định lại, lát sau ánh mắt nàng như có chút lệ ngấn nói.

-ta cảm thấy không công bằng chút nào!! huynh thì biết cách tìm ta, còn ta lại không có cách nào tìm được huynh, ngày sau lỡ chuyện tương tự lại xảy ra, mà huynh lại gặp phải hung hiễm gì đó cần giúp đỡ, ta biết tìm huynh thế nào chứ?
Nhược Mộng vừa dứt lời, Hàn Thiên liền bình lặng nói.

-y phục sạch sẽ tươm tất của nàng bị ta làm bẫn cả rồi, như vậy sẽ mất hình tượng lắm đấy, nàng không quan tâm à?.

Nhược Mộng vẫn không buông tay đáp.

-đừng dùng cách này đánh lạc hướng ta nữa, huynh đã bao lần như thế rồi?, khi đối mặt với những tình huống khó xử, huynh toàn chọn cách lãng tránh, rốt cuộc vẫn là một mình chịu khổ, hôm nay nếu không làm rõ ràng, ta sẽ không buôn tha cho huynh.

Khóe môi Hàn Thiên thoáng nét cười khổ đáp.

-ta thực sự không muốn để nàng phải lao tâm khổ tứ vì ta, nàng có hiểu không?, nhiều lần nàng cùng ta chui đầu vào những nơi nguy hiễm, lúc tuyệt vọng như khi bị đám sát thủ ở diệt yên vương phủ bao vây, ta thực sự đã nghĩ, nếu quả thực không còn đường thoát, ta chết mất cũng xong, nhưng còn nàng sẽ phải làm sao đây?.

-nếu ta thực sự gặp phải hiễm nguy nào đó mà đến bản thân cũng không thể giải quyết được, ta thà rằng nàng không có ở đấy.

Một thoáng trầm lặng, sau đó lại có tiếng Nhược Mộng như đang trách cứ nói.

-huynh có biết bản thân rất nhỏ nhen hay không?, chỉ mình huynh được phép lo lắng cho người khác, lại không cho phép người khác lo lắng cho mình, huynh thực sự xem ta giống những nữ tử yếu đuối khác, lúc nào cũng không chịu được phong ba hay sao?
Lời này của Nhược Mộng quả thực đã khiến Hàn Thiên chẳng biết nói sao cho phải, hồi lâu hắn chợt mềm giọng đáp.

-khi có một điều gì đó trân quý đến mức, dù bản thân gặp hung hiễm đến tính mạng, cũng không muốn thứ mình quý trọng gặp phải bất trắc gì, lúc đó nhiều người cũng sẽ chọn làm giống ta mà thôi, cuộc đời ta đã mất quá nhiều thứ như thế, ta không muốn điều đó lại tái diễn.

Nhược Mộng thoáng buôn tay, sau đó nàng nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên với nét kiên định tuyệt đối tiếp.

-nhưng sau tất cả, chúng ta chẳng phải đều đã cùng nhau an ổn vượt qua hay sao?, nếu huynh có cảm giác sợ mất đi thứ mình trân trọng, vậy đã từng nghĩ qua… ta liệu cũng sẽ có những cảm giác tương tự hay chưa?.

Hàn Thiên giống như có muôn ngàn lời giải thích biện minh, nhưng không hiểu sao trước ánh mắt sáng trong, kiên định và huyễn hoặc như hai dãy ngân hà trước mặt, những lời định nói lúc sắp thành tiếng, liền không thể thốt ra được.

Muôn vàn lời nói chợt hóa thành một cơn sóng lòng, muôn vàng lời nói đều chẳng bằng một hành động giản đơn, Hàn Thiên cứ thế ôm chặc lấy thân ảnh ôn nhu trước mắt, chỉ có cái ôm này mới thể hiện được hết những tình cảm chất chứa trong lòng hắn, chỉ có cái ôm này, mới thể hiện được hết tâm tư của hắn, mọi sóng gió gian truân…một mình hắn gánh đủ rồi.

Thế nhưng Hàn Thiên cũng đủ tinh tế để nhận ra, nếu hắn không nói gì cả, nữ tử trong lòng hắn cũng sẽ rơi vào cảm giác giống hắn, đó là cảm giác khó chịu như thế nào chứ?, vậy nên dù không muốn nữ tử ấy gặp nguy hiễm, hắn vẫn bình tâm nói.

-nếu chúng ta lại thất lạc nhau, nàng chắc chắn có thể tìm được ta, chẳng phải nàng biết ta là tu tiên giả sao?, nếu thấy hình khắc một thanh kiếm hướng lên trời, với chữ mộng kế bên, đấy chính là ký hiệu ta để lại cho nàng.

-nhưng thực sự thì những chuyện như thế này, ta không mong lại tái diễn.

Hàn Thiên vừa dứt lời, Nhược Mộng liền thoáng dùng giọng ôn nhu đáp.

-coi như huynh còn có chút lương tâm.

Nhược Mộng vừa dứt lời, liền có tiếng tiểu kim long thoáng văng vẳng trong đầu Hàn Thiên.

-nhìn hai ngươi tình tứ làm long gia phát mệt rồi, nếu các ngươi đã bày trò ký hiệu, vậy lỡ sau này thấy hình khắc thần long ngũ trảo hoàng kim, hãy nhớ đó là ký hiệu của ta đấy ha ha ha.

Tiểu kim long vừa dứt câu, đầu rồng liền thoáng xuất hiện từ trong vạt áo ngoài của Nhược Mộng, Hàn Thiên thấy cảnh này, liền không nhịn được khu động linh lực kéo con rồng xấc láo kia ra ngoài, sau đó dùng lực bóp chặc.

thiên ma thủ bình thường đã mạnh đến mức kinh khủng, Hàn Thiên chỉ mới dùng chút sức, con rồng kia đã quằng quại truyền âm.

-tên khốn kiếp…có giỏi thì thả ta ra, để ta hóa lại chân thân rồi chúng ta đại chiến một trận, giở trò tiểu nhân ám toán như thế này, còn đáng mặt nam nhân sao?
Đáy mắt Hàn Thiên thoáng có tia lửa xẹt qua, trên tay lại dùng thêm chút lực, thần niệm lạnh lẽo truyền âm nói.

-ta đã bảo ngươi những gì?, đó không phải là chổ cho ngươi ẩn thân, có tin ta tìm cho ngươi một cái hòm để nằm cho thoải mái hay không???.

Hàn Thiên vừa dứt lời, tiểu kim long liền cười vô lại nói.

-ai bảo Nhược Mộng nàng ta kiểu diễm đến vậy, trên người lúc nào cũng tỏa ra hương thơm khiến tinh thần ta thư thái như thế, long gia thân là yêu tộc cũng không nhịn được mà quyến luyến nữ nhân siêu phàm giống vậy.

-nhưng mà tiểu tử ngươi yên tâm, long gia chân thân là yêu thú, chưa có hóa hình, vẫn chưa chiếm tiện nghi của ngươi chút nào đâu mà lo, nhưng mà sau này nếu ta hóa hình rồi, ngươi không cẫn thận, coi chừng Nhược Mộng bị ta cuỗm đi mất đấy ha ha ha.

Tiểu kim vừa dứt lời, Hàn Thiên liền phẫn nộ quát.

-ngươi nói cái gì?, lại còn dám có tư tưởng này?, có tin ta một phát bóp chết ngươi không?.

tay trái Hàn Thiên dường như đã ánh lên kim quang cực kỳ mạnh, sức lực dùng đến càng lớn, khiến lân vảy cứng chắc của tiểu kim cũng thoáng siêu vẹo kêu réo một trận, rốt cuộc đã khiến con rồng kia đau quá mà hạ giọng truyền âm nói.

-tên khốn thấy sắc quên bạn nhà ngươi, long gia thật là nhìn lầm ngươi rồi, bằng hữu cái rắm, nói cho ngươi biết, long gia vừa sinh ra đã có hôn phối với tuyết phiên long nữ thân phận chí cao rồi đấy, Nhược Mộng cô nương nếu ngươi thích đến vậy thì cố mà giữ chắc lấy, long gia chưa đồi bại đến mức đánh chủ ý đến nữ tử trong lòng của bằng hữu, ngược lại Hàn Thiên ngươi lại làm ta thất vọng quá.

Nhược Mộng thấy tình hình dường như có gì đó sai sai, liền chợt chen lời hỏi.

-có chuyện gì vậy? sao đột nhiên huynh lại lớn giọng với tiểu kim?.

Nhược Mộng vừa nói dứt câu, Hàn Thiên liền cười hòa hoãn đáp.

-không có gì đâu, chỉ là thói quen nói chuyện hơi lỗ mãn của nam nhân chúng ta thôi, nàng thấy không? quan hệ của ta và tiểu kim vẫn rất tốt.

Nói đoạn Hàn Thiên liền thả tiểu kim long ra, tay phải còn nhân tiện vuốt đầu nó mấy cái, tiểu kim long tức khí liền nhân cơ hội này cắn Hàn Thiên hắn một phát rõ mạnh.

Hàn Thiên đau đến muốn nổ đom mắt, nhưng nét mặt vẫn cười tự nhiên, lái hướng chú ý đi nơi khác nói.

-được rồi nói chuyện chính nhé, mấy hôm nay ta phát hiện ra một chuyện cực kỳ trọng đại.

-Trần Lãng vậy mà lại là sát thủ ẩn tàng ở lý khố đại học viện của chúng ta, chẳng biết hắn làm việc cho ai, hai ngày trước lại tiến hành ra tay ám sát nhất kiến cùng Vương Trụ, may mắn ta phát hiện kịp lúc, hắn đã bị ta đánh bỏ chạy rồi.

Nhược Mộng nghe xong lời này, nét mặt liền hiện nét bất ngờ hỏi lại.

-sao nhất kiến lại đi cùng Vương Trụ được?, bọn họ được huynh cứu từ tay Trần Lãng, thế bây giờ họ đâu rồi?, huynh để họ tự ý rời đi rồi sao?, đông hoa thần lĩnh rộng lớn như vậy, bọn họ đi loạn không chừng sẽ lại gặp phải phục kích nữa đấy.

Nói đến vấn đề này, Hàn Thiên chỉ có thể cười khổ đáp.

-ta quả thực đã cứu hai người đó, chỉ là nhất kiến quá nặng lòng với Vương Trụ, hẵn là đã định bỏ trốn cùng hắn, hai ngày nay ta vẫn đang đi tìm họ đây, nàng gần đây có phát hiện được bọn họ không?.

Hàn Thiên vừa dứt lời, nét mặt Nhược Mộng liền thoáng đăm chiêu đáp.

-mỗi ngày ta đều dùng tinh thần lực quan trắc khu vực mười mấy dặm bán kính quanh nơi này, nhưng cũng không thấy hai người đó, bất quá lại phát hiện được một điểm cũng rất đáng ngờ.

-Người phía vạn kiến vậy mà cũng đều hướng về phía tây di chuyển thành từng đoàn, theo lẽ thường thì việc này dường như không thỏa đáng lắm a.

Lần này lại đến Hàn Thiên thoáng có nét nghi kị, đám người vạn kiến rốt cuộc là định làm gì?, dù rất muốn biết, nhưng Hàn Thiên hắn nhất thời không thể đoán ra được, thoáng nhớ ra điều quan trọng khác, Hàn Thiên liền nhìn sang Nhược Mộng hỏi.

-mấy hôm nay nàng có phát hiện ra điểm tập kết của người đại ninh chúng ta chưa?, kim môn chỉ còn ít ngày nữa là đóng, nếu không sớm tìm được đoàn, chúng ta rất có thể sẽ bị lưu lạc trong năm vạn dặm cương vực của đông hoa thần lĩnh mất.

Nghe đến đây, Nhược Mộng liền thoáng tự tin đáp.

-cái này thì huynh không cần lo, điểm tập kết của đại ninh chỉ cách chổ này ba trăm dặm, ta vì đợi huynh nên đến giờ vẫn còn ẩn cư ở đây thôi.

-hiện tại chúng ta cũng đã hội mặt rồi, bước tiếp theo nên hành động thế nào đây?.

Hàn Thiên trù tính mất vài nhịp thở, lát sau hắn chợt trấn định nói.

-thời gian còn lại, chúng ta hãy thử chia ra tìm hai người bọn nhất kiến Vương Trụ xem sao, lát nữa ta sẽ thông tri cho đám Lưu Mộ biết chuyện, để bọn họ cùng tìm với chúng ta, vấn đề phía vạn kiến, chúng ta tạm thời không lo được, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

-riêng chuyện nhất kiến và Vương Trụ gặp phải ám toán, có ảnh hưởng đến quốc vận hai nước, chúng ta không thể không lo được.

Hàn Thiên vừa dứt câu, Nhược Mộng liền lấy huyền thiên giới đang đeo trên tay xuống, sau đó hướng Hàn Thiên tỏ nét đồng tình nói.

-cứ làm theo lời huynh nói đi.

-huyền thiên giới này trao lại cho huynh, nhớ thay một đồ đàng hoàn rồi hãy đến gặp Lưu Mộ cùng những người khác đấy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui