Hàn Thiên Ký


Một khoảng lặng bao trùm chiến trường này, chỉ trong nháy mắt, ba cao thủ thực lực cấp võ tông đã bị Hàn Thiên đơn giản hạ gục, những kẻ còn lại bao gồm hai ma pháp sư đang liệu thương, hai võ tông trung tầng thủ hộ cho họ, cùng hai võ tông khác ban nãy cũng đã bị Đông Phương Thái Ngọc bào đi không ít đấu khí lực.

Chỉ với từng này lực lượng, đám người sơn phong trại có thể chống lại được Hàn Thiên cùng tiểu kim long hợp lực hay sao???.

Loáng thoáng có tiếng la hét của ai đó, tiểu kim long một lần nữa tung ra long nguyên pháo, làm hai võ tông đối thủ chỉ có thể không ngừng thoái lui, hai ma pháp sư của sơn phong trại bị rơi vào thế bí, không thể không ngừng liệu thương tiếp tục chiến đấu.

Những ma pháp trận họ bố trí trên bầu trời vẫn còn, vừa tĩnh lại, cả hai liền ngâm xướng chú ngữ, từ trong hai pháp trận, một thổ nhân cùng một hỏa nhân lần lượt xuất hiện, mỗi con thân đều cao hơn ba trượng, đồng loạt toát lên khí tức nguy hiễm.

Ma pháp triệu hồi thủ vệ hầu như ma đạo tông sư nào cũng sẽ lựa chọn luyện tập, bất quá xo với những đỉnh cấp ma pháp sư như Nhược Mộng hay Lý Uyên, thủ vệ mà những ma pháp sư trong sơn phong trại triệu hồi, thực sự quá thô thiển.

Hàn Thiên nhìn hai thủ vệ hỏa thổ đứng chắn trước bốn kẻ ngán chân còn lại, ánh mắt thoáng toát lên tia khinh thị, khí thế như bao trùm tất cả, Hàn Thiên nhìn đám người kia nói.

-hiện tại thúc thủ đầu hàng, các ngươi hẵn còn có cơ hội sống sót, bằng như cố chấp, kết cục chỉ sợ còn thảm hơn ba kẻ nằm dưới kia.

Hai ma pháp sư cùng hai võ tông nhìn nhau, lại để ý đến cuộc chiến gần đấy, Lục Ly lúc này đã sắp chế phục được hoàn toàn Đông Phương Thái Ngọc, thoáng chốc đáy mắt bốn cao thủ bên này như hiện lên nét điên cuồng, ma pháp sư hỏa hệ trực tiếp quát.

-ngươi đấu với chúng ta lâu như vậy???, lẽ nào thực lực vẫn bảo toàn nguyên vẹn???, một mình ngươi hiện tại, có thể vọng tưởng dùng một câu nói khiến chúng ta bỏ cuộc sao???.

-hôm nay bị hai người các ngươi quấy phá, sơn phong trại tổn thất thảm trọng, đại thương nguyên khí, ngày sau nhất định gặp khó với đám thù nhân cũ, nếu hôm nay không thể thu được bất cứ thứ gì từ các ngươi, chuyến này sơn phong trại chúng ta thực sự mất trắng rồi.

Tên kia vừa dứt lời, một võ tông khác liền lên tiếng.

-đúng thế… nếu hôm nay không thể thu phục được nữ nhân kia làm nô bộc, không thể giết được ngươi để đoạt thêm tài bảo, sơn phong trại chúng ta còn mặt mũi nào ở trong giới hắc đạo nữa.

-không cần nói nhiều nữa…chịu chết đi!.


Vừa dứt câu, võ tông nọ cũng đã liều mạng dùng đến đột áp giới vực, phạm vi giới vực từ ba trượng, thoáng cái thu lại còn hai trượng, nhưng uy lực đã tăng lên đáng kể.

Đồng dạng võ tông còn lại cũng dùng đến đột áp giới vực, cùng lúc kích hoạt một võ kỹ lục cấp, vung chưởng xông đến chổ Hàn Thiên.

Hai võ tông xông lên trước, hai ma đạo tông sư phía sau cũng lập tức khu động thủ vệ của bản thân, cùng xông lên trợ chiến, trước mặt Hàn Thiên lúc này chính là bốn đối thủ gần như đã đạt đến chiến lực cấp võ tông đỉnh phong
Bất quá lùi bước là thứ gì đó hắn chưa từng biết qua, thủy liêm đệ tứ kiếm, thiên địa phân khai cũng đã vận lên, bốn đối thủ kia vừa xông đến trước mắt, hữu thủ của Hàn Thiên liền lập tức vung mạnh.

Một luồng kiếm mang dài hơn ba mươi trượng, rộng gần một trượng thoáng rạch qua trời đất, bao trùm cả hai võ tông cùng bộ đôi hỏa thổ hộ vệ vào trong, công kích này đã dùng hết của Hàn Thiên bốn thành linh lực.

Từ lúc đột phá hóa thần kỳ, lượng linh lực của Hàn Thiên đã nhiều hơn mười lần xo với lúc còn ở nguyên anh kỳ, cộng thêm nguyên anh mà hắn ngưng tụ được có bản chất ưu việt, khả dĩ chứa lượng linh lực nhiều gấp hai mươi lần nguyên anh của tu sĩ phổ thông bình thường, một kiếm thiên địa phân khai này, mang theo lực lượng bằng tất cả đấu khí lực của hơn bốn võ tông cộng lại, nó chính là công kích đầu tiên có thể đạt đến đẳng cấp võ vương mà Hàn Thiên đang có.

Hai võ tông cùng hỏa thổ hộ vệ, xấu số đụng phải công kích mạnh bậc này, chỉ trong thoáng chốc, cả bốn đang khí thế hừng hực lao lên, liền lập tức bị kiếm quang đánh tan tác.

Hỏa thổ lưỡng đại thủ vệ bất hạnh nhất, trực tiếp được điều động để chặn trước hai võ tông, vừa chạm phải luồn kiếm khí khổng lồ kia, thân thể của chúng liền bị chẻ đôi, thổ nhân trực tiếp hóa thành đá vụn rơi xuống mặt đất, hỏa nhân vụt sáng trong thoáng chốc rồi tan biến.

Hai ma pháp sư do thủ vệ mình triệu hoán bị diệt sát, tinh thần trực tiếp bị công kích cực mạnh, lập tức trọng thương ngất đi, bản thân nhanh chóng rơi xuống đất, còn hai võ tông, dù đã dùng đến đột áp giới vực, nhưng trước công kích cấp võ vương, bọn hắn không thể bằng được Đông Phương Thái Ngọc, chẳng thể cầm cự lâu đến vậy.

Đầu tiên là giới vực bị phá hủy, võ kỹ bị chặn đứng, sau là bản thân không chống nổi chỉ có thể trơ mắt nhìn luồn kiếm mang khổng lồ kia vụt tới, một kẻ may mắn chỉ bị mất một chân một tay, tuy tàn phế nhưng vẫn còn sống, vẫn có thể tìm cách khôi phục.

Nhưng kẻ còn lại không may mắn đến vậy, trực tiếp bị chia đôi người, đạo tẫn nhân vong.

Một kiếm đánh bại bốn kẻ kia, Hàn Thiên cũng không thèm để ý tới nữa, hắn kiễm tra lại đan điền, chân nguyên lực vẫn còn bốn thành, linh lực còn năm thành, từng này vẫn đủ cho hắn cứu được Đông Phương Thái Ngọc.

Ngân cung lại xuất hiện nơi tay, Hàn Thiên sữ dụng thiên ma thủ, lắp tên dồn ba thành chân nguyên lực vào trong ngân cung, ban nãy hai thành chân nguyên lực dồn vào hai mũi tên, đã có thể đánh trọng thương những ma pháp sư có chuẫn bị kỹ lưỡng.

Hiện tại ba thành chân nguyên lực dồn vào một mũi tên, cộng thêm sức căng ba vạn cân lực lượng từ ngân cung hồn khí, uy lực của một tiễn này, đã đủ để khiến võ vương sơ tầng trọng thương.


Hàn Thiên làm hàng loạt động tác chỉ trong chưa đến một nhịp thở, thoáng chốc, một đạo lưu quang xuyên phá bầu trời, nhắm thẳng đến hậu tâm Lục Ly cách đó ba trăm trượng mà phóng đến.

Lục Ly vẫn đang hăng say điều động thổ mâu tấn công Đông Phương Thái Ngọc, yêu nữ này sau thời gian dài đối khán với công kích, thể lực đã xuống đi thấy rõ, cộng thêm y phục trên người rách đi càng lúc càng nhiều, cảnh xuân như bình minh ló dạng.

Khiến tâm cảnh Lục Ly không ngừng dâng trào dục vọng, chỉ muốn nhanh chóng tóm được nữ nhân trước mắt, thỏa giấc mộng xuân.

Bất quá trong lúc hăng say đấu pháp, Lục Ly liền cảm nhận được có nguy hiễm đang tới, quay đầu nhìn lại, hắn đã kinh hãi phát hiện, toàn bộ thủ hạ của mình, đều đã bị Hàn Thiên cùng tiểu kim long liên thủ hạ gục.

Ngay lúc này đây, một đạo bạch mang đem theo cái đuôi ánh sáng dài hơn mười trượng đang xông đến chổ hắn.

Miệng vừa chửi khẽ một cậu “mẹ kiếp…một lũ phế vật”, Lục Ly liền nhanh chóng khu động giới vực, lập tức tạo thành hình một chiếc thuẫn che chắn phía trước, từng tràng tiếng rít cùng những tiếng nổ lớn vang rền.

Mũi tiễn mang mà Hàn Thiên phát ra mang theo sức xuyên phá đến đáng sợ, Lục Ly thân đang không rảnh tay vì phải điều khiển cả sáu cái thổ môn, lẫn luồn thổ mâu công kích Đông Phương Thái Ngọc, bản thân làm sao có thể toàn tâm toàn ý phục vụ cho việc phòng ngự???.

Mắt thấy ngân tiễn kia sắp phá được thuẫn bài mà bản thân tạo ra, Lục Ly chỉ có thể kêu gào “khốn kiếp” một tiếng, bản thân liền ngưng tạo ra thổ mâu công kích Đông Phương Thái Ngọc, lập tức đóng lại sáu cái thổ môn kia.

Bất quá trong lúc kẻ địch phân tâm thế này, Đông Phương Thái Ngọc đời nào chịu yên phận thúc thủ, đám thổ mâu vừa dứt, nàng liền tung người xông ra khỏi không gian phong bế từ sáu tấm thổ môn, dù đã rất cố gắng, nhưng Lục Ly nhất tâm nan nhị dụng, làm sao ngăn kịp Đông Phương Thái Ngọc cho được???.

Chỉ thấy Lục Ly chú tâm điều động giới vực phòng hộ, bản thân đã tạm chặn được luồng tiễn mang kinh khủng kia, bất quá ngay lúc này, bên ngoài giới vực của Lục Ly liền xuất hiện một nhân ảnh.

Tả thủ của hắn sáng lên kim quang chói lóa, ngay trước bàn tay kia lại chính là một quang ấn dài rộng cỡ một thước, bên trong một chữ “diệt” ẩn hiện cực kỳ nổi bậc.

Đấy chính là “diệt ma ấn” linh kỹ mà Hàn Thiên vừa cải tiến được, hiện tại hắn đang dùng thiên ma thủ vô kiên bất tồi, hoàn toàn không sợ thân thể bị phương hại mà thi triễn ra diệt ma ấn, một đòn này đã được quán chú hết lượng linh lực còn lại vào trong, uy lực của nó, dù là võ vương trung tầng cũng khó mà ngăn cản.

Chỉ thấy Hàn Thiên một ấn đánh xuống, tấm thuẫn tạo thành từ giới vực của Lục Ly thoáng cái nứt vỡ, mũi tên ban đầu Hàn Thiên phát ra cũng cạn lực rơi xuống, bất quá diệt ma ấn thì vẫn còn hùng hổ đánh tới chổ Lục Ly.


Khoảng cách hai mươi trượng chỉ là trong nháy mắt, thấy diệt ma ấn của Hàn Thiên đã đến ngay trước mũi, Lục Ly không còn cách nào khác, chỉ đành vận lên đấu khí lực vào hữu thủ, cấp tốc đón một kích này của Hàn Thiên.

ầm một tiếng lớn, ngay cả cây cối ở phía dưới, cách chổ này gần trăm trượng, cũng bị sóng kình từ vụ va chạm chấn lật gốc, vài ngọn núi nhỏ ngã đổ, chỉ một lần va chạm cấp võ vương, đại địa bên dưới đã bị tàn phá cực kỳ thảm trọng, mấy dặm sơn lâm lập tức bị san thành bình địa.

Hàn Thiên dồn sức một đòn, Lục Ly dùng đến đột áp giới vực, kết quả cả hai chỉ cân tài cân sức, sau một đòn va chạm, ai nấy đều bị chấn lùi gần ba mươi trượng, lục phủ ngũ tạng rung lắc không nhẹ.

Hàn Thiên khóe môi rỉ máu, lão tặc háo sắc này thế mà cũng rất khó đối phó, còn Lục Ly, hắn bị diệt ma ấn của Hàn Thiên chấn động tâm mạch, khí tức trong cơ thể cũng bắt đầu hỗn loạn, hơn nữa đột áp giới vực sau thời gian dài sữ dụng, rốt cuộc cũng đến lúc phản phệ.

Chỉ trong thoáng chốc, Lục Ly liền cảm thấy kinh mạch cả người co thắc, toàn thân như có ngàn vạn mũi kim độc đâm vào, biểu hiện này chính là dấu hiệu Lục Ly hắn sắp không giữ được đột áp giới vực nữa, nếu còn không rút lui, hậu họa sẽ khó lường.

Bất quá trên đời này mỹ sắc chính là một trong những thứ khiến người ta điên cuồng nhất, Lục Ly mắt thấy Hàn Thiên khí tức cũng đã yếu đi rất nhiều, chỉ cần hắn gắng gượng thêm một đòn đánh bại đối thủ trước mắt, duy trì đột áp giới vực mười nhịp thở nữa, hắn tất sẽ thu phục được đại vưu vật phía trong sáu cánh thổ môn kia.

Nhưng mà Lục Ly đâu ngờ đến, Đông Phương Thái Ngọc đã trốn thoát khỏi không gian phong bế kia từ lúc nào, hắn vừa định vận lên đấu khí, tung thêm một cái võ kỹ đến chổ Hàn Thiên.

Thì ngay lúc này, một ngọn roi lửa khổng lồ đã từ trên cao quật xuống đầu hắn, đấu khí lực vừa vận lên được một nửa đã phải đem đi phòng ngự, trong nhất thời, một tấm thuẫn bài bạc nhược hơn không biết bao nhiêu lần tấm thuẫn bài ban nãy, cũng được Lục Ly dựng lên.

Bất quá một roi kinh hồn kia, uy lực dường như cũng chẳng yếu hơn công kích cấp võ vương thông thường, phòng ngự tạm bợ được dựng lên lúc nguy cấp, sao có thể chống đỡ công kích đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước???.

Lục Ly chỉ thấy ngọn roi lửa khổng lồ kia quật lên thuẫn bài yếu ớt của bản thân, trong thoáng chốc, tấm thuẫn kia đã bị đánh vỡ, loáng thoáng Lục Ly đã thấy, ẩn trong ngọn roi lửa kia, chính là lân vảy sáng bóng của một loài yêu thú nào đấy.

Đó cũng là hình ảnh sau cùng mà Lục Ly thấy, trước khi bản thân bị sợi roi kia quật trúng, phập một tiếng vang vọng trời đất, một đại cường giả võ vương như Lục Ly, cứ thế bị quật văng xuống mặt đất.

Dù thân thể của võ vương rất cường hãn, nhưng trúng trực diện một đòn kiểu vậy, cũng khiến cho y phục trên thân Lục Ly toàn bộ bị phá hủy, trước ngực rách ra một đường lớn lộ ra cả xương trắng bên trong, chổ vết thương cháy xém đến không còn nhận ra hình thù gì cả.

Một đại cường giả tung hoành ngang dọc ở đại ninh bao nhiêu năm nay, Lục Ly thực sự chẳng ngờ, hắn và sơn phong trại khổ công xây dựng, có lúc sẽ bị một đôi nam nữ thực lực còn chẳng đạt đến võ vương, đánh bại một cách triệt để như vậy.

Khắp người cực độ đau nhức, đến cả một đầu ngón tay cũng không thể cữ động được, Lục Ly biết bản thân đã hoàn toàn không còn khả năng chạy trốn.

Đông Phương Thái Ngọc tuy y phục rách rất nhiều chổ, nhưng phong thái vẫn cực kỳ thướt tha quyến rũ, vừa rồi viêm thần mãng đã bám lên thân roi của nàng, trực tiếp sữ dụng yêu lực tạo thành hợp kỹ có uy lực đủ khiến Lục Ly ôm hận.


Hiện tại toàn bộ địch thủ đều đã bị đánh bại, với tính cách của mình, Đông Phương Thái Ngọc tất nhiên không thể đơn giản bỏ qua cho đám người kia được.

Nàng ta một đường bay xuống nơi Lục Ly đang nằm, chân trái không ngần ngại đạp lên mặt kẻ ban nãy còn sinh long hoạt hổ, mở mồm ra là muốn thu nàng làm nữ nô, hiện chứng kiến vẻ thảm hại này của hắn, Đông Phương Thái Ngọc không nhịn được mà nói ra lời đã đè nén từ nãy giờ.

-ngươi chẳng phải muốn thu ta làm nữ nô sao???, bây giờ ta đang ở đây này, ngươi có giỏi thì làm đi???.

Lục Ly biết bản thân hôm nay thất thủ, khả năng toàn thân trở về là rất khó, hắn sống trong hắc đạo, sớm đã xem nhẹ cái chết, hôm nay vì yêu nữ này mà thành bộ dáng thảm hại như thế, hắn có chết cũng muốn chiếm của nàng ta chút tiện nghi.

Chỉ thấy Lục Ly cố vung tay chạm vào phần ống quần bị rách ra của Đông Phương Thái Ngọc, nơi ấy sớm bị thổ mâu cắt đứt từ lâu, bên trong là đôi chân ngọc thon thả, cùng làn da trắng trẻo căng mịn của Đông Phương Thái Ngọc, chạm được một cái này, coi như Lục Ly hắn cũng được làm quỷ phong lưu.

Hàn Thiên nhớ ở thế giới hắn từng sống, có một bộ tộc với tập tục rất kỳ lạ, nữ tử chỉ cần để nam nhân khác chạm vào chân mình, liền bị xem như là sự xâm phạm cực nặng, cả đời khả năng chỉ có thể lấy kẻ kia.

Đây là đại thiên giới, không biết có nơi nào đề ra tập tục quái gỡ kia không?, riêng Đông Phương Thái Ngọc mắt phượng nhìn thấy hành vi vô sỉ của Lục Ly, liền lập tức triệu hồi ra một thanh đoản đao, trực tiếp găm cánh tay của tên háo sắc kia lên mặt đất.

Lục Ly hiện tại đến sức la hét cũng không có, dù rất đau đớn, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhăn nhó thở hồng hộc từng tràng, trên trán túa ra vô số hạt mồ hôi to bằng hạt đậu, bất quá ánh mắt lúc liếc về phía Đông Phương Thái Ngọc, vẫn ẩn hiện nét tham luyến cực độ.

Đông Phương Thái Ngọc trước biểu hiện này của Lục Ly, liền nhanh chóng rút chân lại, giọng có phần khinh miệt nói.

-ta phát ốm khi nhìn thấy nét háo sắc kiểu này, từ bọn nam nhân ti tiện như ngươi rồi???, gần chết đến nơi mà vẫn muốn chiếm tiện nghi của ta???.

-đến một đầu ngón chân của ta ngươi cũng không xứng chạm vào?, ánh mắt đê tiện của ngươi, ta thực sự cảm thấy rất đáng ghét, khả năng là không thể giữ lại được rồi.

Vừa nói dứt câu, Đông Phương Thái Ngọc đã lấy trong người ra một lọ thuốc gì đó, chỉ thấy nàng ta một hơi đổ lên mắt của Lục Ly, trong thoáng chốc, dưới cơn kêu gào không thành tiếng của Lục Ly, hai tròng mắt của hắn đã bị độc dịch thiêu hủy mất.

Hàn Thiên ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, liền khó chịu nói.

-nếu cô hận hắn như thế, thì cứ một đao giết đi, cần gì phải làm ra hành vi độc ác như vậy???.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận