Hàn Thiên Ký


Nét mặt Thế Bá thoảng khựng lại sau câu hỏi của Lưu Mộ, hắn tuy nhiệt huyết hùng hổ, nhưng không phải kẻ biết nói láo, dù không muốn, nhưng Thế Bá vẫn thành thật đáp.

-nếu nói xo chiêu với Công Tôn Bá Nhiên hay vô địch kim đao, thuộc hạ quả thực không thể thắng được.

-bất quá chỉ có một mình vô địch kim đao là ở chung bảng với chúng ta, nếu liều mạng, thuộc hạ cũng vẫn có cơ hội thắng được ba đối thủ khác trong bảng, chỉ cần giành được hạng ba trong bảng.

-thuộc hạ có thể vào được trận bán kết, dù phải gặp người đứng đầu bảng còn lại, mà khả năng cao chính là Công Tôn Bá Nhiên, nếu thua thì thuộc hạ vẫn có thể kiếm về được bốn hoàng cách cho điện hạ.

Dù chỉ là bốn hoàng cách, nhưng dù sao có vẫn hơn là không, tình hình hiện tại, điện hạ vẫn còn cơ hội tranh hoàng vị, bằng như Hàn Thiên thực sự không tới, điện hạ đến chút cơ hội cũng không có.

-Thế Bá tự biết bản thân đã sai khi can gián vào quyết định của điện hạ, nhưng thân là bề tôi, thấy chủ công của mình đi vào con đường tối, thuộc hạ dù biết sai vẫn phải can gián, điện hạ nếu thấy ta sai ở đâu, xin cứ trách phạt.

Là đồng đội với Thế Bá nhiều năm, Mã Thiền cũng rất đồng cảm cho suy nghĩ của Thế Bá lúc này, trong lòng hắn cũng thực sự muốn thay mặt Lưu Mộ ra trận, về phần Lưu Mộ, hắn là người cơ trí, tất nhiên hiểu hết những chuyện lợi hại phía trong, nét mặt cực kỳ trấn định, Lưu Mộ bất giác đứng dậy vỗ vai Thế Bá nói.

-ta biết rõ suy nghĩ của ngươi là vì tốt cho ta, nhưng tình hình hiện tại cực kỳ khó nói, ta chỉ có được mười bảy hoàng cách sau hai vòng đầu, nếu không thể có được tám đến mười hoàng cách ở vòng này, vương vị sẽ khó mà về tay ta.

-vậy nên có thêm bốn hoàng cách nữa thì cũng chẳng khác gì nhau, nếu đã biết khó giành phần thắng, ta thà đánh cuộc vào Hàn Thiên một lần, nếu hắn thực sự khiến ta thất vọng, vậy cứ coi như ta nhìn lầm hắn, kiếp này từ bỏ nghiệp trị quốc, bình bình lặng lặng làm một tu sĩ tự do, như thế cũng không tệ lắm.

Nói đoạn ánh mắt của Lưu Mộ lại thoáng nhìn về bên phải, cách đó gần nửa trượng, Nhược Mộng nhan sắc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, lúc này đang bình ổn cùng Túc Chi ngồi trên hai bảo tọa tinh xảo chẳng kém gì Lưu Mộ hắn.

Bắt được ánh mắt của đối phương, Nhược Mộng chợt nở nụ cười thành tâm nói.

-thực sự cảm ơn sự tin tưởng của tam hoàng tử, Hàn Thiên huynh ấy đột nhiên biến mất không rõ lý do, chỉ sợ là có việc gấp nào đó, phải rời đi mà không thể báo trước được.

-huynh ấy không xuất hiện, ta cũng có thể thay tam hoàng tử thi đấu, vì sao huynh cứ nhất quyết không đồng ý vậy???.

Ánh mắt Lưu Mộ thoáng thất thần giây lát, trong hai mươi hai năm qua, hắn luôn sống một cách quy cũ và giữ lễ, hắn luôn biết bản thân muốn làm gì, hoặc cần phải làm gì để cho ra kết quả đúng nhất.

Nhưng đó là trước khi hắn gặp được nữ tử trước mắt, Nhược Mộng nàng ấy chính là nữ tử hoàn mỹ nhất Lưu Mộ hắn từng thấy, cũng là người đầu tiên hắn thực sự muốn có được một đời, người ngoài nhìn vào Lưu Mộ hắn sẽ thấy, hắn vốn là một người rất giỏi việc trị quốc, nghĩ hắn bằng mọi giá cũng phải tranh được hoàng vị, nắm được đại quyền.

Nhưng chỉ mình Lưu Mộ hắn biết bản thân là ai, và muốn làm gì???, hắn muốn làm hoàng đế đại ninh, chính là vì hắn thấy bản thân cần phải làm như vậy, hắn có tài trị quốc, lại vì sự thiếu cầu tiến của bản thân, lùi về một bên quan sát, để những người sẽ khiến quốc vận lao đao lên ngôi, khiến vạn vạn con dân đại ninh kêu khổ.

Đấy là đại bất nghĩa, hoàng vị so với chính cuộc sống của bản thân, đều quan trọng như nhau với Lưu Mộ, hắn muốn sống một cuộc sống theo ý mình, mặc người đời dòm ngó.

Làm hoàng đế, nhìn thì tự tại đấy, nhưng ngươi ăn giờ nào, phải cưới phi tần nào???, phải gặp gỡ những nhân vật nào, chúng đều nằm trong lịch trình, và khuôn khổ trách nhiệm của ngươi cả, ngươi muốn trốn cũng không thoát.

Hoàng vị đối với Lưu Mộ vừa là trách nhiệm, vừa là nghĩa vụ, hắn không ham luyến hoàng vị kia, nhưng cảm thấy mình cần phải ngồi lên nó, hắn từng cố hết sức, từng làm mọi thứ vì hoàng vị kia, từng nghĩ là bản thân phải bất chấp mọi thứ để giành lấy hoàng vị ấy, nhưng rồi một ngày nữ tử trước mắt hắn xuất hiện.

Nàng khiến cho một kẻ biết bản thân nên làm gì như Lưu Mộ, trở thành một kẻ dại dột, muốn thử làm theo ý mình một lần.

Hắn không để Nhược Mộng thay hắn ứng chiến, chính là có mấy phần tư tâm ở bên trong, Không một ai biết, Lưu Mộ hắn là vương tử, nhưng đã từng ghen tị với Hàn Thiên đến mức nào, mà thứ khiến Lưu Mộ hắn cảm thấy mơ ước nhất, chính là Hàn Thiên có được một tuyệt thế kỳ nữ, thế gian tuyệt sắc như Nhược Mộng bầu bạn.

Hàn Thiên hắn có nhân sinh quá hoàn mỹ, hắn có tư chất siêu tuyệt, dung mạo anh tuấn xuất trần, tính cách trượng nghĩa hào sảng, đi đến đâu hắn cũng sẽ có bằng hữu, đi đến đâu cũng sẽ có người nguyện ý theo hắn.

Một kẻ như thế, quả thực có thể khiến tiên nữ trên chín tầng trời như Nhược Mộng, cũng nguyện ý hạ phàm bầu bạn với hắn, Hàn Thiên và Nhược Mộng, mối quan hệ của bọn họ khắn khít đến thế nào???, ba năm sáu tháng mười ngày, từ khi họ quen biết nhau, câu chuyện của họ như được ông trời sắp đặt sẵn, cứ thế thuận lý thành chương.

Quan hệ khắn khít ấy, Lưu Mộ hắn sao có thể chen chân vào được đây???, bất quá kẻ hoàn mỹ như Hàn Thiên cũng có lúc lộ ra nhược điểm, mà tư tâm của Lưu Mộ, chính là khiến cái nhược điểm ấy, trở thành một vết gợn, một vết gợn trong mối quan hệ giữa Hàn Thiên và Nhược Mộng.

Hàn Thiên đã hứa với Lưu Mộ hắn nhưng không làm được, Nhược Mộng tất nhiên muốn thay Hàn Thiên hắn gánh món nợ này, nhưng Lưu Mộ hắn không thể để điều đó xảy ra, hắn thà mất đi vương vị, cũng muốn khiến Hàn Thiên và Nhược Mộng cảm thấy đã nợ hắn.

Hàn Thiên hoàn mỹ vô khuyết trong mắt Nhược Mộng, cũng sẽ trở thành kẻ từng thất tín, chẳng biết là điểm này có thể khiến quan hệ giữa hắn và Nhược Mộng có bất kỳ sứt mẻ gì hay không?, nhưng nếu có, dù là nhỏ đến mức không thế thấy được, Lưu Mộ hắn cũng nguyện ý cược.

Hắn không đấu với Hàn Thiên bằng âm mưu, hắn đấu với Hàn Thiên bằng dương mưu, cách làm của quân tử, cách làm lý lẽ mà không ai có thể phán xét được, không để ai khác thay Hàn Thiên ra trận, đó là để khiến Hàn Thiên trong mắt Nhược Mộng bớt thần thánh đi một chút.

Không để Nhược Mộng thay mình ứng chiến, đó chính là vì sợ nàng gặp nguy hiễm, ngoài ra còn để nàng cảm thấy áy náy, cảm thấy mắc nợ thay Hàn Thiên, vì sao gọi là duyên nợ phu thê???, có duyên không nợ, chẳng ai đến được với nhau cả, Lưu Mộ muốn thay Hàn Thiên khiến Nhược Mộng cảm thấy mắc nợ hắn, cũng muốn thay Hàn Thiên nợ nàng một đời.

Bây giờ để Nhược Mộng cùng Lưu Mộ hắn ngồi ở nơi cao nhất, nổi bậc nhất này, chính là muốn để cả thiên hạ nhìn thấy, chỉ cần thiên hạ nhìn thấy, liền sẽ tạo nên lời đồn, chỉ cần đồn đủ lâu, liền sẽ có người tin là thật, chỉ cần Hàn Thiên hắn cảm thấy e ngại hoài nghi, hắn sẽ không thể là kẻ mãi mãi sở hữu vị trí bất khả lay chuyển trong lòng Nhược Mộng nữa.

Phía dưới khán đài, những kẻ không biết nội tình đã bắt đầu đàm tiếu, đa phần đều là ngợi khen mỹ mạo của Nhược Mộng, cũng có kẻ bắt đầu suy đoán mối quan hệ của Nhược Mộng và Lưu Mộ hắn, chỉ cần cảm giác được ghép đôi, được gần hơn với Nhược Mộng một chút, cũng đủ khiến Lưu Mộ hắn cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Hàn Thiên đến, Lưu Mộ hắn có cơ hội đoạt được vương vị, Hàn Thiên hắn không đến, Lưu Mộ hắn có cơ hội đoạt được Nhược Mộng, mất một thứ trả một thứ, Lưu Mộ hắn xưa nay là người rất công bằng lý lẽ, hoàng vị và người hắn yêu, có một thứ là đủ rồi.

Ánh mắt thoáng hữu thần trở lại, Lưu Mộ đối với nghi vấn của Nhược Mộng chỉ cười thành ý đáp.

-hứa hẹn giữa nam nhân, thực ra có phân lượng lớn hơn tất cả những loại khế ước tầm thường khác, tính mạng của ta và Hàn Thiên gắn liền với nhau qua thiên mệnh bài.

-phải tin tưởng đến đâu thì mới có thể giao tính mạng mình cho người khác???, bởi vậy ta thà mất đi vương vị, cũng muốn giữ lời hứa kia lại cho Hàn Thiên hắn hoàn thành đến phút cuối cùng, đây là lời hứa giữa ta với hắn, không liên quan đến người nào khác cả, đó là lòng tin, là trách nhiệm, là nghĩa khí giữa bằng hữu với nhau, điều đó thiêng liêng hơn bất kỳ khế ước giao dịch nào.

-đừng nghĩ ta xem nhẹ thực lực của Nhược Mộng cô nương, chỉ là những trận đánh tranh hoàng cách, nhất định phải đánh đến mức phân thắng bại, chuyện lỡ tay có người chết cũng cực kỳ thường xảy ra, vậy nên dù có nguy cơ mất đi hoàng vị, ta cũng không muốn nhìn thấy nữ tử bất phàm như Nhược Mộng cô nương chịu phải thương tổn nào.

Mấy lời vừa rồi của Lưu Mộ, thực sự đã thể hiện hết được cái tài ăn nói của hắn, trước đặt nặng vấn đề danh dự của nam nhân, khiến Nhược Mộng không thể trách cứ bản thân Lưu Mộ hắn, sau lại viện dẫn lý do sợ nàng bị thương, không muốn cho ứng chiến, bên trong đó đã thể hiện được sự quan tâm của chính bản thân Lưu Mộ hắn dành cho Nhược Mộng, người thông minh như nàng, tất nhiên sẽ nhận ra.

Tình huống như thế này, dù là người cơ trí như Nhược Mộng cũng chỉ có thể đáp lại bằng những lời dự đoán đầy tính cá cược, nàng không muốn Hàn Thiên thành người bội tín, nhưng chuyện đến nước này, nàng cũng chẳng biết biện hộ cho hắn thế nào, chỉ có thể quả định đáp lại Lưu Mộ một câu vừa mang tính trấn an, vừa mang tính nói đỡ cho Hàn Thiên.

-ta tin Hàn Thiên huynh ấy là có chuyện bất khả khán, mới biến mất vào thời khắc quan trọng thế này, nhưng ta cũng tin là dù có thế nào, huynh ấy vẫn sẽ dốc hết sức lực để trở về đây đúng hẹn.

-nếu vì huynh ấy mà tam hoàng tử tuột mất vương vị, cứ coi như ta thay huynh ấy nợ ngài lần này, sau này tam hoàng tử người chỉ cần có nguyện vọng gì, Nhược Mộng ta nhất định giúp ngài đạt được.

Khóe môi thoáng cong lên một đường đầy ý vị, đấy quả thực chính là lời mà Lưu Mộ hắn muốn nghe, cũng nguyện đem vương vị chí cao của đại ninh ra đánh đổi, có những lời này của Nhược Mộng, sau đây dù mọi chuyện có thế nào, Lưu Mộ hắn đều cảm thấy đáng giá.

Mỉm cười thành ý một tiếng, Lưu Mộ theo lẽ đáp.

-ta cũng tin Hàn Thiên hắn đang cố hết sức để có thể hoàn thành lời hứa của mình.

-ngày hôm nay chỉ có một khán đài, nhưng mỗi bảng phải đánh đến bốn trận, chúng ta thuộc bảng số hai, sẽ đánh sau lượt của bảng số một, ta cũng đã lợi dụng quan hệ của mình, dàn xếp trận đấu của Hàn Thiên xuống cuối cùng.

-nếu may mắn, Hàn Thiên hắn có khi vẫn còn thời gian hơn mười canh giờ nữa để có thể đến phó ước.

Ánh mắt thoáng hiện nét biết ơn, Nhược Mộng trong lòng rất rõ ràng, Lưu Mộ đã làm mọi thứ trong khả năng, hôm nay nếu Hàn Thiên không xuất hiện, dù là hồng nhan tri kỷ, tâm ý tương thông với Hàn Thiên như Nhược Mộng nàng, cũng không có lý do gì để biện hộ cho hắn nữa, giọng hiện nét biết ơn, Nhược Mộng đơn giản đáp.

-đa tạ sự tin tưởng của tam hoàng tử, Hàn Thiên huynh ấy nếu biết được chuyện này, hẵn sẽ rất vui mừng.

Nhưng dù nói vậy thì Nhược Mộng trong lòng cũng vẫn hỗn độn ngỗn ngang một mảng, bản thân chỉ có thể thở ra một hơi, yên vị quan sát những gì sắp xảy ra.

ở phía dưới đấu trường, sau khi người đại diện hoàng thất đọc xong diễn văn mở màn vòng cuối, của đại điển chọn ra tân hoàng, vòng đấu sau cùng kia, thực sự đã được bắt đầu.

trận đầu tiêng là ở bản đấu số một, sau khi xem qua danh sách, người chủ trì vòng đấu này liền cao giọng tuyên bố.

-trận đấu đầu tiên, chính là trận đấu giữa Hoành Nghị, một thiên phu trưởng trong liệt ưng quân, quân đoàn hùng mạnh bậc nhất đại ninh, Hoành Nghị năm nay bốn mươi mốt tuổi, đạt đến thực lực võ tông trung tầng cảnh giới, đủ điều kiện làm người đại diện thi đấu tranh hoàng vị.

-Hoành Nghị là người đại diện của Thái Văn Toàn, trưởng tử của diệt yên vương gia Thái Văn Thiên Sơn, đối thủ của hắn sẽ là một nhân vật đến từ Thanh An vương phủ, người đại diện của Thái Văn Lục Tốn, Thiết diện chiến thần, kẻ cực kỳ nổi danh ở đại đấu trường hai năm trở lại đây.

-luật đấu rất đơn giản, ngoài thủ đoạn của ma tộc và tu la tộc, mọi thủ đoạn khác đều có thể dùng, trận đấu sẽ kết thúc khi một bên bị đánh văng khỏi sàn đấu, bị đánh ngất, tự đầu hàng, hoặc…bị đánh chết, được rồi hiện tại hai đấu sĩ có thể lên đài ứng chiến.

Người chủ trì kia vừa dứt lời, gần một vạn khán giả tại trường đấu bất giác như vỡ òa trong những tiếng reo hò, tranh đoạt vương vị, gần như chính là những trận chiến đỉnh cao của các đại cường giả, nó không giống như những cuộc thi bình thường khác, vậy nên những cao thủ tham gia tranh tài, đều là những người cực kỳ đáng xem, chẳng trách dù khán giả toàn là những người chức cao quyền trọng, thái độ đối với những trận đấu phía dưới kia, đều vô cùng nhiệt tâm.

Rất nhanh hai đấu thủ đã xuất hiện trên sàn đấu, Hoành Nghị là một võ tướng nhìn như thanh niên hai mươi lăm tuổi, thân hắn vận chiến bào, dáng người quắc thước khôi vĩ, dung mạo tuy không quá nổi bậc, nhưng thần thái nghiêm nghị trấn định trong quân đội, cũng giúp hắn thu hút được không ít người ủng hộ.

Phía bên kia, kẻ được gọi là thiết diện chỉ vận một bộ trường bào màu xám tro đơn giản, dáng người hắn rất cân đối hài hòa, tóc dài ngang hông, đeo mặt nạ sắt, quả thực trông rất giống với miêu tả của thiết diện trong lời đồn.

Ai cũng biết thiết diện là luyện thể giả, đánh ở đại đấu trường hơn ngàn trận đều bất bại, gần tháng nay hắn đột nhiên mất tích, không ngờ lúc này lại xuất hiện như người đại diện cho Thái Văn Lục Tốn, điều này thực sự khiến cho không ít kẻ bất ngờ.

ở trên đài cao, nét mặt Lưu Mộ thoáng mông lung nhìn ngắm hai đối thủ, Hoành Nghị thì hắn đã nghe qua, là một kẻ khá nổi bậc trong liệt ưng quân, còn thiết diện thì danh tiếng quả thực quá lớn, chỉ có điều thế nhân không biết thân phận thật của hắn, vậy nên cũng có nhiều người giả mạo.

giọng điệu có phần dò hỏi, Lưu Mộ hướng Nhược Mộng đánh tiếng.

-Nhược Mộng cô nương nghĩ ai sẽ là người chiến thắng trận này???.

Nhược Mộng là người cẫn trọng, trước khi trả lời, nàng cũng thoáng dùng tinh thần lực kiễm tra qua hai người kia, sau một lúc đắng đo, Nhược Mộng chợt lên tiếng.

-luyện thể giả trừ khi ra tay, nếu không rất khó xác định thực lực của họ, bất quá thiết diện kia ngàn trận bất bại, e là có nguyên do, trận này Nhược Mộng nghĩ Hoành Nghị khó thắng.

Nhược Mộng vừa dứt lời, Lưu Mộ liền cười rạng nói.

-thiết diện này ta đã xem qua hắn đấu vài trận, thực lực vô cùng mạnh, nếu hắn đúng là thiết diện, Hoành Nghị e là khó thắng, huống hồ Thái Văn Lục Tốn là kẻ gây ra bất ngờ lớn nhất trong kỳ đại điển lần này, đại diện của hắn, tất nhiên không tầm thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui