Một khắc nữa trôi qua, thiết diện vẫn không tài nào ngăn được tiểu kim long phóng hỏa tiêu hao lực lượng trên kim chung tráo của mình, dù hắn có tấn công kiểu gì, Hàn Thiên cũng đều sẽ dùng hộ địa thuẫn chặn lại được.
Thiết diện một bên tiêu hao vì kim chung tráo, một bên tiêu hao vì truy ảnh lôi nỏ, thoáng cái khí sắc đã kém đi cực độ, lượng chân nguyên lực trong người, chỉ sợ là không còn nhiều nữa.
Hàn Thiên trên lưng tiểu kim long, rất nhanh đã cảm nhận được sự bất thường trong trạng thái của thiết diện, cười lớn một tiếng, hắn chợt lấy ra tam độc thương miệng nói.
-đã sắp không trụ được rồi ư???, nếu đã như thế, ta sẽ tiễn ngươi đi sớm một đoạn vậy.
Hàn Thiên vừa dứt lời, tay trái liền vận lên thiên ma thủ, truyền vào tam độc thương thêm không ít linh lực, Hàn Thiên một thương phóng đi như lôi đình đánh tới.
Chỉ nghe bang một tiếng lớn, kim chung tráo của thiết diện đã bị tam độc thương đâm thủng, mà thiết diện ngồi bên trong, cũng trực tiếp bị mũi thương đâm qua người, vài dòng tiên huyết túa ra trước ngực thiết diện.
Hắn đang cố rút tam độc thương ra khỏi người mình, nhưng vừa chạm vào thân thương, vài tiếng xèo xèo như thịt tươi để lên than nóng cất lên, tam độc thương có khả năng diệt giác.
Chỉ cần là người, ắc sẽ có tham sân si, mà thiết diện này hận ý đối với Hàn Thiên rất lớn, tất nhiên sân ý càng nhiều, bị tam độc thương đâm vào người, căn bản giống như yêu ma gặp phải thái dương, bản thân không ngừng bị thiêu đốt từng đợt.
Nếu là thời khắc bình thường, thiết diện có thể dựa vào lượng chân nguyên lực dồi dào, cưỡng chế rút tam độc thương ra khỏi thân thể, thế nhưng hắn bây giờ chân nguyên lực hao kiệt, đụng phải tam độc thương đang không ngừng sử dụng khả năng diệt giác, gián tiếp ăn mòn từ từ phần còn lại.
Chẳng mấy chốc, kim chung tráo của thiết diện đã bị tán mất, còn bản thân hắn thì đang nằm vật ra đất, kêu gào cực kỳ đau đớn, Hàn Thiên chậm rãi xuống khỏi lưng tiểu kim long, từ từ cất bước đến chổ thiết diện.
Lúc Hàn Thiên hắn đến nơi, thiết diện chỉ còn lại một chút hơi tàn, căn bản đến lực cắn trả đòn cuối cũng không có, Hàn Thiên thoáng nhếch môi, tả thủ phát lực, thân thể của thiết diện rất nhanh đã bị hắn nắm áo xách lên cao.
Tay phải đơn giản tháo chiếc mặt nạ bí ẩn kia xuống, hiện ra trước mắt Hàn Thiên, là một gương mặt nam nhân xa lạ, tuổi độ tam tuần, lúc này gã đang dùng ánh mắt quyết liệt sắc lẹm nhìn Hàn Thiên, như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
Nhưng mà thiết diện càng hận Hàn Thiên, tam độc thương trên người càng khiến hắn đau đớn khôn cùng, cơ mà dù là như thế, thiết diện dường như vẫn không định chủ động xin chịu thua.
Hàn Thiên hắn không hề quen biết người này, dường như hắn chỉ là một người ngoài do Thái Văn Lục Tốn tìm về, đã không phải là người quen, cũng chẳng có ân oán gì quá lớn, thiết diện không chủ động đầu xin thua, Hàn Thiên cũng chẳng cần thiết phải lấy mạng hắn làm gì.
Tay phải khẽ nắm vào thân tam độc thương, chân trái đá thẳng một cước, kẻ mạo danh thiết diện, đã bị Hàn Thiên dùng một đòn, đánh cho bay liền năm mươi trượng, rơi thẳng xuống sàn đấu, vị trí còn xảo diệu đáp ngay trước khán đài của Thái Văn Lục Tốn, khiến nét mặt hắn khó coi còn hơn khỉ ăn ớt.
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng reo hò, Hàn Thiên thế là lại thắng thêm được một trận, chân chính bước vào chung kết vòng ba đại điển chọn tân hoàng, bản lĩnh mà hắn thể hiện quá vượt trội, chiến thắng của hắn bày ra vô cùng thuyết phục, khiến cho ai nấy đều phải điên cuồng mê mẩn.
Bất quá khán giả còn chưa được hò reo lâu, một sự kiện bất ngờ đã phát sinh, thiết diện vừa bị Hàn Thiên đá văng xuống đài, còn chưa kịp đứng dậy, thì một đội mật thám mặc y phục của hoàng mệnh ty, cùng hơn mười hộ vệ giáp trụ sáng bóng, tay cầm trường thương đã đột ngột xuất hiện trước mặt thiết diện.
Ngay lập tức, một vị mật thám dẫn đầu đã giơ ra trước mặt thiết diện một tờ giấy gì đó, sau đấy người nọ liền dỏng dạt tuyên bố.
-hoàng mệnh ty phụng thánh chỉ của hoàng thượng đến đại đấu trường, cùng thanh an vương phủ điều tra thân phận của thiết diện.
-kết quả xét thấy, người đại diện cho ứng viên của thanh an vương phủ dự đại điển, thân phận bất minh bạch, không phải là thiết diện thực sự, đây là điều tra có căn cứ, và có người thân phận tôn quý, đủ danh dự và địa vị đứng ra làm chứng.
-nay hoàng mệnh ty có lệnh bắt giữ của đương kim hoàng đế đại ninh, tuyên thiết diện mạo danh người khác, tham gia đại điển chọn tân hoàng đại ninh với tư cách bất chính, nên bị hoàng mệnh ty bắt giữ để điều tra, nếu trong quá trình điều tra phát hiện được thiết diện có tiền sử bất hảo, thanh an vương phủ cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Đám hộ vệ của hoàng mệnh ty đang khí thế hùng hồn, định xông đến dùng gông hồn khí bắt gọn thiết diện, thì bổng nhiên kẻ mạo danh thiết diện chợt cuồng tiếu một trận quát.
-một đám mật thám nhỏ nhoi lại muốn bắt được bản đại gia ư???.
Các ngươi không xứng…bản đại gia hôm nay có chết, cũng phải kéo theo vài người làm đệm lưng.
Còn chưa kịp nói hết câu, toàn thân thiết diện liền đột nhiên bạo toái như một thùng hỏa dược, đây dường như chính là một loại thần thông tự sát, thiêu đốt tính mạng của chính mình, tạo thành sức sát thương khủng khiếp cho đối thủ.
Chỉ thấy một luồng sáng chói lòa cất lên, phạm vi ba trượng xung quanh thiết diện liền biến thành vùng tử địa tuyệt đối, dù là võ vương sơ tầng ở chổ này, thì cũng khó mà sống sót.
Sáu mật thám của hoàng mệnh ty, mười hộ vệ là cấm quân ở hoàng thành, tất cả đều bị hành vi tự bạo của thiết diện cuốn theo, tất cả cùng trở về cát bụi chung với hắn.
Chỉ có vị mật thám chỉ huy đứng cách chổ thiết diện tầm hai trượng, là kịp thời dùng đến một miếng ngọc giản phòng thủ, nên mới giữ được mạng, lúc này nhìn thấy hơn mười hạ nhân đã bị thiết diện kéo chết cùng, mật thám chỉ huy kia nét mặt liền hiện nét hung lệ, hướng Thái Văn Lục Tốn lúc này tay chân vẫn còn run rẫy trên khán đài nói.
-tên mạo danh này có tật giật mình, thà tự sát chứ không để hoàng mệnh ty bắt giữ, bên trong nhất định có gian trá, thanh an vương phủ chọn hắn làm người đại diện, tất không thoát khỏi liên can.
-toàn bộ mật thám hoàng mệnh ty có mặt ở đây, mau bắt lấy Thái Văn Lục Tốn, tạm giữ chờ điều tra.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, đến mức không ai lường trước được, dù thanh an vương phủ cũng không phải thế lực tép riu, có thể tùy ý người ta khinh khi, thế nhưng người của mình làm chết một lượt hơn mười quan chức thi hành công vụ, lại còn ở ngay trước mắt tất cả đại quan triều thần, các lộ chư hầu thành chủ khắp nơi, trước mặt huyền minh đế và người đến từ bên ngoài đông bộ châu.
Sự tình lớn thế này, dù là Thái Văn Toàn phạm phải, diệt yên vương phủ cũng không gánh nổi giúp hắn, càng không nói đến một thanh an vương phủ, vốn có thế lực yếu hơn diệt yên vương phủ không biết bao nhiêu lần.
Thái Văn Lục Tốn rất nhanh đã bị một toán người của hoàng mệnh ty bắt giữ, dù là phụ thân của hắn, cùng tất cả gia quyến đến quan khán ở các khán đài thấp hơn, cũng chỉ có thể run rẫy mà quan sát, hoàn toàn không dám ho he nửa lời.
Thái Văn Lục Tốn từ chú ngựa ô phong quang bất tận của đại điển chọn tân hoàng, thoáng cái trở thành nghi phạm bị điều tra, một phát rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng mà không một ai dám hé răng nửa lời, trong lúc nhất thời nóng giận mất bình tĩnh, Thái Văn Lục Tốn đã ủy khuất gào lớn.
-đám tử y nhân chết tiệc, các người lừa gạt ta, cái gì mà kế hoạch không có sơ xuất, bây giờ có sự cố phát sinh, các người liền đẩy ta ra làm bia đỡ đạn, khốn kiếp…ta sẽ không bỏ qua cho các người đâu!!!.
Lúc này thì có mấy ai quan tâm đến ý nghĩa của những lời ngoan thoại, lúc bị bắt đi của Thái Văn Lục Tốn nữa đâu chứ, duy chỉ có góc khán đài được phủ trướng lụa ban nãy, phía trong dường như phát ra tiếng quát tức giận của ai đó.
Chỉ thấy bên trong trướng lụa có bốn nữ nhân, trong đó đặc biệt nhất, chính là nữ nhân vóc dáng thướt tha, nhan sắc phong hoa tuyệt đại ngồi ở bảo tọa tại trung tâm, ba nữ tử còn lại dù ai cũng đều là tuyệt sắc giai nhân, nhưng đặt ở đây thì chỉ có thể làm nền cho nữ nhân kia mà thôi.
Mái tóc dài màu tím yêu dã, khí chất vương thượng thiên hạ, lãnh ngạo thế gian, nữ tử vai vế to nhất ở trong cái trướng lụa này, không phải Đông Phương Thái Ngọc thì còn ai?.
Chẳng biết nàng ta từ đô lương trở về từ hồi nào, và đã quan khán vòng ba đại điển được bao lâu, chỉ thấy sau khi Thái Văn Lục Tốn bị người của hoàng mệnh ty đưa đi, yêu nhan của Đông Phương Thái Ngọc liền thoáng nét tức giận nói.
-uổng công ta phái Vu Nguyệt đến đô lương cướp lấy Ngụy Tâm Tháp, giúp tên bất tài kia vượt qua vòng một đại điển, thậm chí chúng ta còn tiến cữ cho hắn một người đại diện mạnh như Chúc Kiên.
-rốt cuộc vẫn là đổ sông đổ bể hết cả.
ở chổ này ngoài Đông Phương Thái Ngọc, thì còn có Tuyết Nhi, Kinh Phong, cùng với Vu Nguyệt, Tuyết Nhi là thị nữ cận thân của Đông Phương Thái Ngọc, vừa thấy chủ tử bất mãn, bản thân nàng liền nhanh chóng phụ họa.
-Chúc Kiên là một trong những kẻ có tiềm năng xuất chúng nhất ở xuân nguyệt lâu chúng ta, nay hắn cũng tự tận để bảo toàn bí mật cho Thái Văn Lục Tốn và chúng ta.
-thế mà tên bất tài Thái Văn Lục Tốn còn không biết bám víu vào điều đó, tự biện bạch phũ hết tội danh cho bản thân.
-trong lúc nóng giận, còn định lôi cả chúng ta cùng xuống nước, tên này đã hết giá trị lợi dụng, hay là chúng ta…
Đông Phương Thái Ngọc chưa cần nghĩ, liền đã biết Tuyết Nhi định nói gì, khẽ thở ra một hơi, nàng đơn giản đáp.
-không cần thiết, lúc này ra tay giết chết Thái Văn Lục Tốn, chỉ càng để cho đám mật thám của đại ninh có đầu mối điều tra mà thôi.
-người của ta hành sự cẩn mật, lúc làm quân sư bày kế cho Thái Văn Lục Tốn, đều đã ẩn dấu hết danh tính, hoàng mệnh ty cùng đại hình bộ có bản lĩnh lớn đến đâu, thì cũng khó mà điều tra được đến chổ chúng ta.
-Thái Văn Lục Tốn dù thoát được ải này, nhưng khi hoàng mệnh ty phát hiện hắn gian lận trong vòng một đại điển, hắn thế nào cũng bị trừng trị thẳng tay, lừa gạt toàn thể hoàn thất, lừa gạt tiên vương điện, đây là đại tội tru di cửu tộc.
-dù chúng ta không ra tay, Thái Văn Lục Tốn cũng khó thoát được thảm cục.
-chỉ trách ta tính toán chưa được chu toàn, để Hàn Thiên kịp thời trở về hoàng thành, nếu không đám người kia dù có nghi ngờ, cũng chẳng thể làm được gì khác, Chúc Kiên cũng chẳng cần phải bỏ mạng để bảo vệ chúng ta.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt câu, Vu Nguyệt đang vân vê Ngụy Tâm Tháp mà nàng cướp về từ Yến gia bảo, cũng bất giác chen lời.
-nếu Thái Ngọc tỷ đã yêu thích Hàn công tử đến vậy, sao không cho người bắt hắn về, dùng thuật khống tâm điều khiển hắn ngày ngày kề cận.
-Hàn công tử nhiều lần làm hỏng tính toán của tỷ, ta thấy hắn đang dần trở thành nhược điểm của tỷ đấy.
Đông Phương Thái Ngọc ánh mắt thoáng tia khác lạ, song không nói gì về ý kiến của Vu Nguyệt, Kinh Phong gần đó thấy Vu Nguyệt nói lời xằng bậy, liền chợt lên giọng giáo huấn.
-Vu Nguyệt muội đang nói gì vậy???! muội là đang chất vấn quyết định của tiểu thư sao???.
-chúng ta ở đây ai mà không phải chịu ơn tiểu thư mới có được ngày hôm nay???, Tuyết Nhi theo tiểu thư mười mấy năm trời, ta được tiểu thư thu nhận cũng năm năm, còn chưa dám nói mấy lời ấy.
-muội mới mười mấy tuổi, theo tiểu thư chưa lâu, sao lại dám nói mấy lời phạm thượng vậy, muội mau xin lỗi với người đi, cẩn thận kẻo bị phạt oan.
Kinh Phong vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền nhẹ giọng đáp.
-Vu Nguyệt nói không hề sai, ta từ lâu đã nhận ra điểm này…chỉ là trong thâm tâm vẫn không chấp nhận sự thật ấy mà thôi.
-ta tự tin mình tài trí hơn người, có thể sở hữu được tất thảy những gì mà ta muốn, thao túng hết tất thảy, chiếm được trái tim của nam nhân phóng thoáng tự do như Hàn Thiên, đó vừa là mục tiêu, mà cũng vừa là thử thách ta tự đặt ra cho mình.
-nếu đơn giản dùng thủ đoạn hạ tiện khống chế được hắn, đấy không phải là tự chứng minh, bản thân vô năng hay sao???.
Bất chợt thở ra một hơi, Đông Phương Thái Ngọc tiếp.
-nhưng dù bây giờ ta có định ra tay với Hàn Thiên, thì cũng chẳng được nữa rồi, hắn bây giờ có danh khí cực lớn ở đại ninh, một khi biến mất, sẽ gây nên động tĩnh cực lớn, liên can đến nhiều phía.
-đặc biệt là thần võ minh, Hàn Thiên đã trở thành thiếu toàn quyền trưởng lão của thần võ minh, một khi hắn có chuyện, thần võ minh ở đại ninh nhất định huy động toàn bộ vốn liếng tìm về.
-với thực lực hiện tại của chúng ta, vẫn không đối phó nổi một cự đại địa đầu xà như thần võ minh đâu.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Vu Nguyệt liền bất mãn tiếp.
-chẳng lẽ nếu sau này Hàn công tử lại chen chân vào kế hoạch của chúng ta, chúng ta cũng chỉ có thể để mặc hắn muốn làm gì thì làm ư???.
Đông phương khóe môi thoáng nở nụ cười bí hiểm đáp.
-tất nhiên không phải vậy, ta nhất định tìm cách khiến hắn không tài nào phá hư được tính toán của mình nữa.
-huống hồ gì, việc hôm nay chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch, dù có khác đi xo với dự tính ban đầu một chút, nhưng chỉ cần kết quả cuối cùng vẫn ổn, vậy thì không phải tất cả đều xong rồi ư???.
-Huống hồ gì…
Đang nói giữa chừng, Đông Phương Thái Ngọc chợt nhìn sang khán đài đang bỏ trống, mà đáng ra nó phải là chổ của Thái Văn Liễu Ô, khóe môi khẽ cong lên một đường, Đông Phương Thái Ngọc bất chợt hỏi.
-các ngươi nói xem, vì sao lục hoàng tử của chúng ta lại về sớm nào???.
Tuyết Nhi là người thân cận nhất của Đông Phương Thái Ngọc, tiểu thư muốn biết bất kỳ thông tin gì, nàng tất nhiên sẽ là người đầu tiên dâng lên, ánh mắt thoáng nhìn về phía khán đài của Thái Văn Liễu Ô, Tuyết Nhi bình tĩnh báo lại.
-ban nãy Thái Văn Liễu Ô vì bản thân bị loại sớm ở vòng ba, biết đã không còn khả năng đăng cơ, nên đã viện cớ trong người không được khỏe, mà lui về phủ nghĩ ngơi trước rồi.
Ý cười trên khóe môi Đông Phương Thái Ngọc càng thêm đậm, nàng bất giác nói.
-kẻ không nhìn được cảnh người khác đoạt lấy thứ mình muốn, chính là kẻ có tham vọng, chẳng những có tham vọng, kẻ này còn có thêm cả tính tự mãn không chấp nhận thua thiệt với người khác.
-những kẻ có tham vọng chính là những kẻ dễ bị dụ dỗ nhất, còn những kẻ càng tự mãn, thì càng dễ nắm bắt được tâm lý.
-ta nghĩ đã đến lúc xem xem Lục hoàng tử của chúng ta có dã tâm có ngạo khí, nhưng liệu có nốt cả đảm lược không đây???.
ở dưới sàn đấu, sau vụ lùm xùm của thiết diện và thanh an vương phủ, đại điển rốt cuộc lại được tiếp tục, trận này Công Tôn Bá Nhiên sẽ đánh với Ám dạ, để phân định xem ai mới là người bước vào trận chung kết sau cùng.
Đứng trước đối thủ mạnh hơn mình không ít lần, Ám Dạ vẫn không hề e sợ nói.
-sớm nghe danh Bá Nhiên tướng quân kiêu dũng thiện chiến, hôm nay được chạm trán, quả thực là vạn hạnh.
Công Tôn Bá Nhiên dù thâm tâm không quá xem trọng Ám Dạ, thế nhưng cùng là tướng lĩnh của đại ninh, Công Tôn Bá Nhiên vẫn thành tâm khen ngợi.
-Ám Dạ ngươi tuổi còn trẻ mà đã có tài chỉ huy trận mạc, ở để đô cũng đã lập được không ít chiến công nhỏ, cộng thêm thực lực tự thân cường hãn, hồi bằng tuổi ngươi, ta quả thực không bằng.
-nhưng nói gì thì nói, hàng võ tướng như ngươi, vẫn không thích hợp làm hoàng đế đâu, vậy nên dừng ở đây thôi, bản tướng quân sẽ cố không để ngươi bị thương quá nặng.
Công Tôn Bá Nhiên vừa dứt lời, bản thân liền nhanh chóng rút ra thiên hòa kiếm, ngự thiên hành mã xông đến tấn công Ám Dạ, Ám Dạ biết đối thủ thực lực hùng mạnh, nếu từ đầu đã không dùng hết sức, thì đến chút cơ hội thắng hắn cũng không có.
Vậy nên từ phút bắt đầu, ám dạ đã dùng đến hợp kỹ mạnh nhất của bản thân cùng tọa kỵ là u minh giới, mây đen thoáng dâng đầy trời, ám dạ trước thế tiến như vũ bão của Công Tôn Bá Nhiên, liền lập tức cùng u long lẫn vào trong hắc vân, trước khi hoàn toàn biến mất, còn cố tình để lại một lời nói.
-có thích hợp làm hoàng đế hay không???, chưa thử làm sao biết được, Bá Nhiên tướng quân ngươi tuy rất mạnh, nhưng cũng hãy cứ thận trọng đấy, trên tư cách cùng là kỵ sĩ, ta có hảo ý nhắc nhở ngươi, Hàn Thiên là một đối thủ mạnh đến mức ngươi khó mà tưởng tượng ra được, bất quá muốn đấu được với hắn, ngươi cần phải thắng được ta cái đã, dù là người đồng đạo, Ám Dạ ta cũng quyết không nhường ngươi nửa phân.