Ba ngày sau cuộc gặp với Lưu Mộ, Hàn Thiên cáo biệt đám bằng hữu ở đế đô, nhanh chóng cùng Nhược Mộng và tiểu kim long tiến vào đông hoa thần lĩnh, lúc rời đi, nếu không phải Hàn Thiên hắn hứa đây chỉ là một chuyến đi nhỏ, độ vài tháng nữa sẽ về, chắc có chết Túc Chi cũng sẽ đòi theo hắn cho bằng được.
Hàn Thiên rời nhà, cần nhất là một người trông coi gia viên đáng tin cậy như Túc Chi, nàng được hắn truyền cho y bác, tâm tính cẫn trọng, hành sự có chừng mực, y thuật cũng cao minh, đầu óc lại biết tính toán, để nàng ở đế đô trông coi nhà cửa với chuỗi y quán tửu quán mình gầy dựng, Hàn Thiên mới an tâm được.
Chuyến này đến đông hoa thần lĩnh, mục đích chính của Hàn Thiên là tìm trở lại kim huyền cực địa, rồi ở đó tu luyện thiên ma thủ đến tiểu thành, kim nguyên chi khí thì ở đâu cũng có, nhưng mật độ thưa thớt, Hàn Thiên muốn ở bên ngoài luyện thành thiên ma thủ đến tiểu thành, không có mười hay hai mươi năm thì không được.
Từ hồi luyện được thần thông này đến nay cũng ngót ba năm có hơn, thế mà Hàn Thiên hắn chỉ mới khắc được có gần bốn trăm đạo kim văn lên tả thủ, còn phải khắc thêm hơn sáu trăm đạo, hắn mới có thể coi như luyện được thiên ma thủ đến tiểu thành.
Trong tình huống vừa phải giải quyết nhiều chuyện trong cuộc sống, vừa phải san sẽ thời gian để tu luyện các công pháp khác, Hàn Thiên muốn luyện được thiên ma thủ đến tiểu thành, thực sự là phi thường khó khăn.
Chưa nói đến thần thông ngũ hành bá đạo kia, chỉ riêng long hành bách biến, vốn là một bản nguyên thần thông, yêu cầu tu luyện không quá hà khắc, Hàn Thiên hắn còn chưa thể luyện đến tiểu thành, thì nói gì đến những thần thông khác.
Một năm rưỡi nay Hàn Thiên hắn chỉ có tu vi công pháp là tăng tiến, còn lại các loại thần thông linh kỹ thì vẫn không tiến bộ được nhiều, mà muốn đột phá từ bản mệnh thần thông cảnh giới, lên đến ngũ hành thần thông cảnh giới, Hàn Thiên hắn phải luyện được một cái bản mệnh thần thông thần cấp đến tiểu thành, cùng một cái ngũ quan thần thông thần cấp cũng đạt đến tiểu thành.
Bây giờ ngay cả điều kiện đầu tiên Hàn Thiên hắn còn chưa đạt thành, càng đừng nói đến cái điều kiện thứ hai vốn còn khó khăn hơn bội phần.
Ngũ quan thần thông thần cấp, Hàn Thiên hắn cũng đã chuẩn bị cho bản thân từ lâu, thứ thần thông kia gọi là minh thần nhãn, là một loại thần thông liên quan đến hỏa hệ cực kỳ bất phàm.
Minh thần nhãn hấp thu đại lượng hỏa nguyên chi khí trong thiên địa, rèn phàm nhãn thành thần nhãn khoáng tuyệt cổ kim, hỏa nguyên chi khí soi chiếu u minh, kẻ luyện thành minh thần nhãn, dù là nơi địa ngục tăm tối nhất cũng có thể soi chiếu ra một con đường, tự thân không bao giờ lạc lối, phóng mắt một cái liền có thể nhìn rõ cửu u, thông linh cửu trùng thiên, tầm mắt bao trùm chúng sinh vạn vật, trở thành kẻ thông tỏ mọi chuyện trên đời.
Hỏa hệ có sức sát thương với tà vật cực cao, kẻ luyện thành minh thần nhãn, dưới pháp nhãn không một yêu ma nào có thể trốn tránh, bản thân pháp nhãn có khả năng tỏa ra minh thần chi quang, dưới minh thần chi quang, không có bất kỳ huyễn thuật nào mà không bị phá giải.
Nói về sức công kích, minh thần nhãn có thể tung ra hủy diệt quang mang, tụ tập hỏa nguyên chi khí tạo thành sức mạnh công kích khổng lồ, xung phá mọi thứ dưới ánh nhìn của người thi triễn, bất kể phòng ngự cứng cỏi đến đâu, chỉ cần tiếp xúc đủ lâu, đều có thể bị hủy diệt quang mang nung chảy thành cát bụi.
Mà cũng giống như thiên ma thủ, minh thần nhãn này nếu muốn luyện thành, Hàn Thiên hắn phải tìm ra được viêm huyền cực địa, chỉ có tại nơi hỏa nguyên chi khí cực độ nồng đậm như viêm huyền cực địa, hắn mới có thể luyện được minh thần nhãn một cách nhanh chóng nhất.
Về chuyện này, mấy năm nay Hàn Thiên hắn đã nghe ngóng nhiều nơi, nhưng tuyệt không nghe nói có bất kỳ nơi nào trong quốc thổ đại ninh, sở hữu những đặc điểm có thể hình thành nên viêm huyền cực địa.
Viêm huyền cực địa vốn là nơi có hỏa nguyên chi khí thuần túy cực kỳ nồng đậm, hỏa nguyên chi khí chính là thứ ban sơ, gốc rễ của mọi loại hỏa diễm trên thế gian, ma hỏa, yêu hỏa, phàm hỏa, nhân hỏa, thiên hỏa, tam muội chân hỏa vv.
.
tất thảy đều có cái ban sơ là hỏa nguyên chi khí.
Mà nơi hỏa khí vượng không thích hợp cho sự sống, ở ngoài đại thiên giới, trong khoảng không vị diện bao la, nơi mà tạo hóa đã bỏ quên mất, nơi sự sống không thể đâm chồi, những nơi như viêm huyền cực địa, kim huyền cực địa, thủy huyền cực địa, mộc huyền cực địa, thổ huyền cực địa sẽ phi thường nhiều.
Bởi ngũ hành kết hợp, thì sự sống mới được đảm bảo, mà ở bất kỳ nơi nào có một trong năm yếu tố trên lấn át số còn lại, sự sống thông thường rất khó tồn tại, ở một nơi linh khí dồi dào, vạn vật sinh trưởng đua chen như đại thiên giới, các yếu tố ngũ hành vốn cực kỳ cân bằng.
Đông bộ châu lại nổi tiếng bằng phẳng phì nhiêu, khí hậu ôn hòa vô cùng, muốn tìm thấy các loại ngũ hành cực địa ở đông bộ châu nói riêng, hay cả đại thiên giới nói chung, vốn là việc cực kỳ khó.
Tỷ như viêm huyền cực địa, như đã nói mọi loại hỏa diễm trên đời đều hình thành từ hỏa nguyên chi khí, vậy thì nói ngược lại, bất kỳ loại hỏa diễm nào một khi bị phân rã trở về bản nguyên, thì đều có thể sinh ra hỏa nguyên chi khí, hỏa nguyên chi khí tụ hội cực nhiều, thì có thể đản sinh ra viêm huyền cực địa.
Điều này đồng nghĩa với việc, chỉ cần tìm được nơi có hỏa diễm cực thịnh như hỏa sơn hay, cổ chiến trường có đại năng giả hỏa hệ từng giao đấu và để lại thần tích, thậm chí là các động phủ tiên sơn của thánh nhân chuyên dùng hỏa diễm luyện đan hay tu hành, nơi có nhiều thực vật hỏa hệ sinh sống thành cụm, tất cả những nơi trên đều có khả năng hình thành nên viêm huyền cực địa.
Cơ mà như đã nói, đại thiên giới ngũ hành cân bằng, muốn tìm được những nơi có ngũ hành cực địa đã khó, càng đừng nói đến việc phải chọn đúng nơi có viêm huyền cực địa.
Nhưng khó chứ không phải là không thể, đại thiên giới rộng lớn khôn cùng, cường giả nhiều như mây, các loại dị thú thực vật vô số kể, tìm kiếm kỳ tích ở nơi này, chỉ sợ bản thân không đủ kiên trì, không đủ may mắn, không đủ thời gian để tìm kiếm, chứ không sợ tìm không thấy.
Có thể trên đại thiên giới này vốn tồn tại rất nhiều viêm huyền cực địa, chỉ là bản thân bọn chúng đều nằm ở những nơi xa xôi hẻo lánh, tám phần mười trong đó đều chưa có ai biết đến, hai phần được biết đến thì cũng đang nằm ở những nơi quá xa xôi, ngoài tầm hiểu biết của Hàn Thiên.
Tất cả những yếu tố đó đều khiến cho một kẻ có giao thiệp rộng như Hàn Thiên, cũng tạm thời không thể tìm được đến nơi cần thiết, đông hoa thần lĩnh nếu đã xuất hiện kim huyền cực địa, thì nơi này chắc chắn không thể xuất hiện thêm viêm huyền cực địa, điểm này Hàn Thiên có thể khẳng định chín trên mười thành.
Mà nếu không tìm được viêm huyền cực địa, không luyện được minh thần nhãn đến tiểu thành, Hàn Thiên hắn sẽ không tài nào đột phá được cảnh giới ngũ hành thần thông trong luyện thể đạo.
Đấy cũng là lý do Hàn Thiên hắn nói bản thân đang gặp phải bình cảnh, bởi trong quá trình tu luyện, tu sĩ nhiều khi còn cần đến yếu tố may mắn, thì mới có thể thực sự bước được đến đỉnh cao.
Nếu đã khó tìm được viêm huyền cực địa, Hàn Thiên hắn đành chú tâm vào những gì đang có, hảo hảo tu luyện tốt thiên ma thủ, cùng long hành bách biến, đi bước nào tính bước đó, đấy mới là thượng sách.
Khởi hành từ đế đô thiên phúc, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng ngày đi đêm nghỉ, do chẳng có việc gì phải vội, nên vừa đi vừa du sơn ngoạn thủy, tốn mất gần hai tuần, Hàn Thiên cùng Nhược Mộng mới trở lại được vị trí có kim huyền cực địa.
Dọc đường đi bọn Hàn Thiên cũng thấy được vô số cảnh sắc yên bình tú lệ, của một vùng đồng bằng rộng lớn phía đông đại ninh đế quốc, trên những bình nguyên bao la bát ngát, cây cỏ xanh rờn, từng đàn gia súc từ tốn sải bước, thi thoảng lại xuất hiện mấy tòa cổ thành tiểu trấn tỏa khói yên bình.
Cảnh sắc tú lệ kỳ vĩ vô cùng, nhưng nghĩ đến việc những làng mạc thành trấn kia sắp phải đối mặt với vó ngựa thiết hài của vạn kiến, trong lòng Hàn Thiên liền không khỏi dấy lên một trận buồn phiền, chẳng biết sau đợt binh biến này, vùng đồng bằng phía đông đại ninh đầy gió nắng yên bình kia, sẽ còn lại bao nhiêu thành trấn vẫn tiếp tục đứng vững và truyền thừa về sau.
Dù ở dưới các doanh trại lớn của đại ninh, được họ bảo hộ, nhưng vải thưa không gói được cát nhuyễn, quá nhiều nơi có người dân sinh sống, binh lực của đại ninh, làm sao mà chiếu cố hết được đây???.
Hàn Thiên xuất thân từ tần lớp nông phu khốn khó, nghĩ đến tình cảnh ngặt nghèo mà người ở biên cương phía đông này sắp phải gánh chịu, hắn liền không khỏi xót xa, chỉ mong Lưu Mộ có thể thông qua quá trình đàm phán, đạt được hiệp ước đình chiến mà không cần phải thực sự tranh đấu, nếu không người chịu khổ sau cùng vẫn là bách tính vô tội mà thôi.
Đứng trên một sườn núi thoải, nhìn mảng sơn thanh thủy tú ngút ngàn trước mắt, nổi lòng nặng trịch của Hàn Thiên cũng thoáng vơi đi phần nào, kim huyền cực địa xo với ba năm trước lúc hắn rời đi, căn bản cũng không khác gì nhiều, đang lúc trong lòng vẫn còn bận cảm khái một trận, thì bất thình lình, một tiếng rít dài cao vút đã vọng đến từ nền trời sau lưng hai người bọn Hàn Thiên.
Kế đến một bóng đen khổng lồ với tốc độ cực kỳ kinh khủng, đã nhanh chóng tiếp cận họ, nhìn kỹ lại thì đấy là một đầu đại điêu thân thể cường tráng, sải cánh giang ra rộng gần hai mươi trượng, mỏ cong vuốt sắc, khí thế như một vị đại yêu bá chủ bầu trời.
Hàn Thiên mắt thấy con chim này bay đến, liền truyền âm nhắc nhở tiểu kim long, một tiếng rồng gầm vang vọng đất trời cất lên, kế đó là tiếng quát “nằm xuống” của Hàn Thiên, con đại điêu đang vồ đến chổ bọn hắn liền như bừng tỉnh, tức tốc thu lại nanh vuốt, phủ phục xuống sườn núi cách chổ Hàn Thiên đứng tầm mười trượng.
Dưới con mắt kinh ngạc của Hàn Thiên, đầu thiên sơn phi ưng hình thể khổng lồ, cao hơn bảy trượng, sải cánh dài hai mươi trượng, thoáng cái dần thu nhỏ về hình dáng của một nhân loại.
Nhân loại mà thiên sơn phi ưng hóa thành thân hình cao gầy, người vận áo vải xám, bên ngoài khoát áo choàng lông vũ, thân ảnh của nhân loại kia cực kỳ mau lẹ, thoáng cái đã đến trước mặt Hàn Thiên quỳ một gối xuống cung kính nói.
-hai vị lão đại, các người đã trở về rồi ư???, ba năm qua ta luôn nhớ rõ sứ mệnh, thủ hộ ở nơi này, tuyệt đối không cho bất kỳ nhân loại, hay yêu thú có thực lực mạnh nào bén mảng đến đây trong vòng năm mươi dặm.
-nhờ hồng phúc của hai vị lão đại, mấy tháng trước ta đã đột phá được thất cấp yêu thú, có thể hóa thành nhân hình rồi đây.
Tiểu kim long ở trên vai Hàn Thiên thoáng gật đầu, hai chiếc râu dài đung đưa coi như đã nhận lời chào hỏi của thiên sơn phi ưng, Hàn Thiên nhìn qua người ở trước mặt, thấy nhân dạng mà thiên sơn phi ưng hóa ra, bản thân liền thoáng cười trộm trong lòng vài lần.
Chỉ thấy dung mạo của con chim kia khá giống thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi gì đó, nét non nớt vẫn còn chưa tiêu hết, đặc biệt là trừ mắt mũi, trán cằm là còn hơi giống con người, một vài chổ khác thì vẫn là của yêu thú, tỷ như chiếc mũi ưng vừa dài vừa cong vẫn còn chứ chưa biến mất, trên thái dương cùng rìa bộ tóc vẫn còn ít lông vũ, cánh tay ốm yếu dài khoằng, lông vũ hãy còn mọc đầy ở mu bàn tay và cả cánh tay ấy, hơn nữa dưới bàn chân vẫn còn là vuốt ưng bốn ngón,.
Thiên sơn phi ưng hóa hình, trừ bộ dáng nhìn sơ qua có vẻ giống nhân loại, còn lại người thường nhìn một cái, liền biết hắn là yêu thú hóa hình, cơ mà cũng không thể đòi hỏi quá nhiều ở một yêu thú vừa mới đột phá thất cấp như thiên sơn phi ưng, có lẽ ngày sau thực lực tăng tiến, bộ dáng sau khi hóa hình của hắn sẽ hoàn thiện hơn không chừng.
Hàn Thiên nhìn dáng vẻ cung kính của thiên sơn phi ưng, giọng hài lòng nói.
-thời gian qua ngươi làm rất tốt, thật không khiến ta thất vọng, nào đứng lên rồi nói chuyện, không cần phải khép nép như thế.
Hàn Thiên đã hạ lệnh, thiên sơn phi ưng nào dám không tuân, hắn rất nhanh đã đứng dậy nhìn Hàn Thiên lên tiếng.
-hai vị lão đại rời đi lâu như vậy, lần này quay về, định ở chơi bao lâu đây???.
Khóe môi Hàn Thiên thoáng cười nhẹ một cái, sau đó nhìn xuống hạp cốc có cổng vào kim huyền cực địa nói.
-còn tùy vào tình hình thực tế nữa, có thể là hai tháng, cũng có thể là lâu hơn, chưa thể khẳng định được, bất quá thời gian chúng ta ở đây, ngươi cứ sinh hoạt bình thường, không cần quan tâm đến chúng ta, cũng không cần phải diện kiến thường xuyên.
Dừng một chút, Hàn Thiên như sực nhớ ra điều gì đó, liền nhìn thiên sơn phi ưng tiếp.
-ngươi nếu đã hóa hình, thì hẵn là nên có một cái tên nhỉ???, nói ra nghe thử, sau này ta cũng dễ xưng hô với ngươi hơn.
Thiên sơn phi ưng thoáng gải đầu suy nghĩ, lát sau hắn chợt ngượng ngùng đáp.
-nói ra thực khiến cho hai vị lão đại phải chê cười, ta hóa hình đến nay cũng mới được một hai tháng, biết nói chuyện đã là hay lắm rồi, cũng chẳng đủ chữ nghĩa để mà tự nghĩ được một cái tên hay ho cho mình.
-thôi thì sẵn có hai vị lão đại ở đây, hai người nói ta tên gì, sau này tên ta sẽ là thế ấy.
Đáy mắt Hàn Thiên thoáng nét suy tư, lát sau hắn chợt cất tiếng đáp.
-bình thường người ta gọi giống loài của ngươi là thiên sơn phi ưng, vậy thì ta lấy hai chữ Thiên Phi trong đó ra làm tên cho ngươi vậy.
-mong ngươi sau này sẽ tiêu dao tự tại, luôn được tự do sải cánh bay lượng trên nền trời cao.
Cảm thấy cái tên Hàn Thiên đặt cho mình rất có ý nghĩa, thiên sơn phi ưng liền cung kính vái hắn một vái nói.
-đa tạ lão đại ban tên, ta từ nay sẽ gọi là Thiên Phi.
-à mà Thiên Phi vẫn chưa được biết cao danh của hai vị lão đại nữa, nên không rõ phải xưng hô thế nào cho phải.
Khóe môi khẽ cười nhẹ một cái, Hàn Thiên bình thản đáp.
-ta tên là Hàn Thiên, bình thường hay gọi con rồng này là tiểu kim, Thiên Phi ngươi thích gọi chúng ta bằng gì cũng được.
Thiên Phi sau khi nghe Hàn Thiên nói dứt câu, liền cung kính đáp.
-vậy từ nay ta sẽ gọi hai người là Hàn lão đại và kim lão đại vậy.
-nhờ phúc của hai người, ta gần đây đã tấn nhập hàng ngũ đại yêu, mấy trăm dặm quanh đây các lộ tiểu yêu đến tiến cống cho ta không ít thứ tốt.
-hai người là lão đại của ta, thiết nghĩ ta nên hiếu kính những thứ đồ tốt kia cho hai người mới phải.
Thiên Phi vừa dứt lời, Hàn Thiên liền nhìn nó cười lớn nói.
-tên nhóc này hóa hình thành người rồi, đầu óc cũng mở mang không ít nhỉ???, còn biết hiếu kính với các vị đại ca cơ đấy???.
-cơ mà đã nhận của chú em một tiếng lão đại, chúng ta tất nhiên không thể đối xử trái đạo nghĩa, nhăm nhe lấy đi gia sản của chú em được.
Nói đoạn Hàn Thiên liền lấy ra một chiếc túi càn khôn, quăng cho Thiên Phi nói.
-trong đó có ba trăm kim nguyên bảo, mười gốc linh dược địa giai, cùng một gốc linh dược thiên giai, coi như là phần thưởng lão đại tặng cho ngươi vì đã làm tốt nhiệm vụ trông chừng nơi này.
Thiên Phi nhận lấy túi càn khôn mà Hàn Thiên đưa cho, sau khi kiễm tra bên trong, xác nhận Hàn Thiên không hề lừa gạt mình, Thiên Phi liền cao hứng vòng tay nói.
-đa tạ Hàn lão đại ban thưởng, sau này Thiên Phi nhất định tận hết sức mình, hoàn thành chức trách trông coi khu vực này cho Hàn lão đại, tuyệt không gian dối nửa phần.
Bấy giờ Thiên Phi mới chú ý đến sự xuất hiện của Nhược Mộng, nó là yêu thú mới hóa hình, cũng không hiểu được mỹ mạo của Nhược Mộng rốt cuộc là bất phàm đến mức nào, dù vậy dưới khí chất xuất thần nhập hóa của mình, Nhược Mộng vẫn khiến cho Thiên Phi trong lòng nổi lên mấy trận xao động, thoáng nhìn Hàn Thiên, hắn liền hỏi.
-vị này là…
Hàn Thiên thoáng cười đáp.
-nàng ấy gọi là Nhược Mộng, là đạo lữ của ta, sau này ngươi gặp nàng ấy nhất định phải cung kính như khi gặp ta có biết chưa???.
Hàn Thiên vừa dứt lời, Thiên Phi liền nhanh trí đáp.
-thì ra là phối ngẫu của Hàn lão đại, sau này gặp Mộng tỷ, Thiên Phi nhất định cung kính cực độ.
Thiên Phi vừa dứt lời, hai má của Nhược Mộng liền thoáng hồng nhuận như ráng mây chiều, Hàn Thiên thì nhanh chóng gõ lên đầu Thiên Phi một cái rõ kêu, cao giọng giáo huấn.
-ngươi nếu đã hóa hình thành nhân loại, thì cũng nên biết một chút lễ nghĩa của nhân loại.
-bài học đầu tiên ta dạy ngươi chính là không được suy đoán bừa bãi.
-đạo lữ mà nhân loại nói đến, không nhất thiết phải giống như phối ngẫu mà yêu thú các ngươi thường biết, nam nữ nhân loại là đạo lữ của nhau, không nhất thiết phải thân cận đến mức có thể sinh ra hài tử cùng nhau.
-có thể quan hệ giữa họ nhẹ nhàng hơn, vẫn chưa đến mức độ kia, mà dù có đạt đến mức độ kia đi nữa, cũng không thể đánh đồng gọi theo kiểu phối ngẫu phàm tục mà ngươi nhắc đến.
-sau này nói năng cho cẫn thận, không được suy đoán đánh đồng lung tung, con chim ngu ngốc ngươi đã hiểu chưa???.