Hàn Thiên Ký


Nữ dực nhân cánh vàng vừa dứt lời, tiểu đội thánh dực vệ áp giải ba người bọn Hàn Thiên liền nhanh chóng đặt hai cái xác ma pháp sư của đại ninh ra phía trước, sau đó thủ lĩnh của tiểu đội nọ liền vòng tay khom lưng nói.

-thưa nữ hoàng tôn quý, thưa đại tế tư vĩ đại, hai cổ tử thi kia là được tìm thấy bên cạnh chổ của ba người này.

-với dao động tinh thần lực còn xót lại, rất dễ nhận thấy bọn họ lúc còn sống ít nhất cũng có tu vi ma đạo tông sư.

-hai ma pháp sư tôn quý chết ở chổ ba người này, bọn họ khó tránh khỏi nghi can, nay tiểu đội của chúng ta đem cả ba đến trước mặt nữ hoàng bệ hạ cùng đại tế tư, chờ đợi phán xét của hai người.

-nếu quả thực hai ma pháp sư kia chết trong tay ba người này, như vậy bọn họ đã phạm vào đại tội của thánh dực tộc, tuyệt đối không thể để họ ở lại thánh dực vực.

Tiểu đội trưởng nọ vừa nói xong, một trong ba lão giả cầm đầu thánh dực vệ liền động nộ quát lớn.

-ma pháp sư đối với thánh dực tộc, chính là những cá nhân có thân phận vô cùng tôn quý, mười thánh dực nhân mới có một người là ma pháp sư, người của thánh dực tộc nếu giết chết ma pháp sư trong tộc mà không có lý do chính đáng, liền sẽ bị tuyên án lưu đày, tước bỏ thánh dực cùng với tư cách thành viên của thánh dực tộc.

-cá nhân thuộc tộc khác nếu dám giết ma pháp sư của thánh dực tộc, hắn nhất định bị xử lăng trì, chết không toàn thây.

-bằng như các tộc khác giết ma pháp sư ngoài thánh dực tộc, dù không bị xử tội chết, nhưng đại hình lưu đày thì không thể tránh khỏi.

Thấy lão giả nọ hùng hổ như vậy, Đông Phương Thái Ngọc chợt cười khinh khỉnh nói.

-ngươi nóng giận quát tháo cho ai xem đấy???, ma pháp sư thì đã sao???, ở thế giới bên ngoài chúng ta có cả mã, tùy ý lấy đá ném đại cũng trúng vài người, có gì mà đặc biệt đâu chứ???
-hai tên kia là thứ gì??? mà đáng để bản cô nương phải ra tay giết chúng???.

Đông Phương Thái Ngọc nói mấy câu này, căn bản cũng không phải chỉ nhắm vào một mình lão giả kia, Nhược Mộng cũng là một ma pháp sư, Đông Phương Thái Ngọc mở miệng là xem thường ma pháp sư như thế, Nhược Mộng tất nhiên bất bình vô cùng, nếu không phải vì nghĩ cho đại cuộc, nàng có thể đã lên tiếng đấu khẩu với Đông Phương Thái Ngọc rồi.

Hàn Thiên biết Nhược Mộng chịu thiệt cũng không phát tiết, tất cả vì nghĩ cho tình huống của mọi người ở đây, bèn nắm lấy tay nàng truyền âm an ủi mấy câu.

Đông Phương Thái Ngọc thấy thế, trên mặt càng cáu giận, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hết những kẻ trong tầm mắt, lúc này hai người trong tiểu đội thánh dực vệ cũng đã gỡ lớp vải trắng bọc hai cổ tử thi kia ra.

Một già một trẻ bên trong tử trạng rất kinh khủng, trên người tuy không có vết thương nào rõ rệt, nhưng nét mặt cả hai lúc chết đều vô cùng đau đớn khốn khổ, dáng vẻ khó coi đến mức không nỡ nhìn.

Nữ dực nhân cánh vàng chỉ xem qua một lần, liền nhăn mặt bĩu môi nói.

-ngay cả lão ấu cùng hài đồng cũng không buôn tha, nếu thực sự hai người này là do ba vị giết, vậy thánh dực vực này không có chổ cho cả ba, tất cả các vị đều sẽ bị trục xuất đến thiên nghiệp quỷ vực.

Đông Phương Thái Ngọc sớm đã một bụng tức tối, lúc này lại gặp nữ dực nhân cánh vàng dùng giọng trịch thượng như vậy đòi trục xuất mình, nghe ngữ khí cứ như cả đám bọn họ là cục bột trên thớt, có thể để bà ta tùy ý nhào nặn vậy, sẵn lúc khó chịu, Đông Phương Thái Ngọc liền nhìn thẳng vào nữ dực nhân cánh vàng lên giọng nói.

-muốn giết thì cứ giết, lại còn vòng vo tìm lý do này lý do nọ, bản cô nương bình sinh ghét nhất loại người này, rõ ràng trong lòng đã đầy một bụng bất chính, còn cố tạo ra bức màng trắng để che đậy cho hành vi xấu xa của bản thân.

-ta lại muốn chống mắt lên xem thánh dực tộc vớ vẫn các ngươi làm cách nào điều tra được ai giết hai người kia???, chẳng phải cuối cùng đều là tùy tiện gán tội cho chúng ta, sau đó làm bộ quang minh chính đại, xử lý chúng ta theo cách các người thích ư???.

-loại phong thái ti tiện này, bản cô nương đã gặp qua nhiều.

Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, lão giả còn lại trong bộ ba đến từ thánh dực vệ liền lớn tiếng quát.

-nữ tử nhân loại này nhìn qua thì có vẻ xinh đẹp quý phái, không ngờ lời nói ra đều độc địa ngang tàng đến như thế.

-thánh dực tộc ta cầm đầu vụ huyễn phù sinh thiên hàng vạn năm nay, đều là dựa vào tuân thủ quy củ và luật lệ, dù là tộc nào phạm tội, chúng ta đều sẽ xử trí theo luật, không có chuyện tùy ý vu vạ.

-nhân tộc các người tranh đấu với nhau, đều là dùng thủ đoạn đê hèn bỉ ổi như thế, nên nghĩ ai cũng giống như các người ư???.

-chưa cần biết hai ma pháp sư kia có phải do các người giết hay không???, chỉ riêng việc phỉ báng nữ hoàng cùng cả thánh dực tộc, bôi nhọ thanh danh của ma pháp sư, từng đó cũng đủ xử nữ nhân ngươi hình phạt tát miệng thị chúng.

Đông Phương Thái Ngọc bình sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, lão giả kia chỉ vừa dứt câu, nàng liền cười lạnh nói.

-một đám dực nhân ô hợp, còn muốn làm gì bản cô nương???!
Lời còn chưa nói xong, liền đã bị Hàn Thiên chặn lại, nếu còn để cuộc đấu khẩu này tiếp tục diễn ra, e là sẽ dẫn đến mức hai bên động thủ với nhau mất, nghĩ ngợi một lúc, Hàn Thiên liền hướng nữ dực nhân cánh vàng vòng tay nói.

-nữ bằng hữu này của ta tính tình hơi lỗ mãng, lại không chịu được cảnh bị người khác vu vạ cho mình, nên ăn nói có phần khó nghe.

-kính mong nữ hoàng bệ hạ, đại nhân không chấp tiểu sự, mặc kệ những gì nàng ta vừa nói đi.

-nếu thánh dực tộc có cách điều tra nguyên nhân cái chết của hai người này, vậy thì cứ thực hiện, chúng ta không làm chuyện sai trái, sao lại sợ bị điều tra chứ???.

Nữ dực nhân cánh vàng thấy Hàn Thiên thái độ thành tâm cung kính như thế, khóe môi liền nở một nụ cười khí độ đáp.

-nếu nhân tộc nào cũng hiểu lễ nghi phép tắc như nam nhân ngươi thì tốt quá, đại tế tư, dùng quá khứ tri tung điều tra xem hai ma pháp sư kia thực sự là do đâu mà chết???, nếu họ thực sự không bị ba người này hại chết, dực nhân tộc chúng ta không thể cứ xem họ như tội nhân mà đối xử được.

Nữ dực nhân cánh vàng vừa dứt câu, đại tế tư của thánh dực tộc liền nhanh chóng niệm chú ngữ, sau đó chỉ tay hướng đài nước ba tầng bắt quyết, ngay lập tức, một luồn sáng thất sắc vô cùng huyền diệu liền bay ra từ đài nước nọ, sau đó phũ lên người hai cổ tử thi.

Dần dần ở trên đài nước, hình ảnh từ quá khứ của cả hai liền nhanh chóng hiện lên, kết quả đúng là họ không phải do ba người bọn Hàn Thiên giết, mà là chết vì ảnh hưởng của thông đạo thời không.

Đám người của thánh dực tộc ai ai cũng thấy cảnh này, sự thực đã như thế, bọn họ đều không còn gì để nói, cơ mà lão giả ban nãy đấu khẩu với Đông Phương Thái Ngọc tính tình dường như rất nhỏ nhen, dù đã chứng thực cái chết của hai ma pháp sư kia không hề có liên quan đến bọn Hàn Thiên, nhưng lão già nọ vẫn không buôn tha nói.

-các ngươi dù không phạm tội sát nhân, nhưng ban nãy nữ nhân này có thái độ cùng lời lẽ bất kính với nữ hoàng bệ hạ, tội này không thể bỏ qua, nhất định phải phạt cô ta chịu tát miệng thị chúng.

Nhược Mộng nãy giờ cũng đã nhịn đủ, dù bản thân không thích Đông Phương Thái Ngọc thật, nhưng dù sao nàng ta cũng là người phe mình, nay trắng đen đã phân, đám dực nhân này còn muốn dựa vào tiểu tiết làm khó bọn họ, đến người ôn hòa nhã nhặn như Nhược Mộng cũng không nhịn được mà lên tiếng đáp.

-thánh dực tộc các người bảo bằng hữu của chúng ta bất kính với các người, sao không xem lại các người đã dùng thái độ gì đối đãi với chúng ta???, các người xem chúng ta như tội nhân, một điều trục xuất, hai điều phạt.

-nếu bằng hữu chúng ta bất kính với các người vì các người không tôn trọng chúng ta trước, thế thì chuyện này có gì sai???, chúng ta thực sự không giết hai ma pháp sư kia, nếu các người chịu lắng nghe ngay từ đầu, mâu thuẫn giữa chúng ta có cần nổ ra không???.

Nhược Mộng quả thực khác Đông Phương Thái Ngọc, lời nàng nói ra đều là có lý lẽ và đạo nghĩa bên trong đó, khiến cho người nghe dù nóng giận bậc nào, cũng khó lòng phản biện được, chuyện này ngay từ đầu rõ ràng là thánh dực tộc đã có phần sai, người chết cũng là người của nhân tộc, người sống cũng là người của nhân tộc, dực nhân tộc bọn họ chỉ là đột nhiên tự tìm phiền não, chen chân vào quan hệt sống chết ngu ngốc ấy mà thôi.

Lão giả kia dù biết bản thân không đúng, nhưng vì sĩ diện vẫn muốn cố chấp theo đến cùng, may mắn là nữ dực nhân cánh vàng đã lên tiếng ngăn lại.

-đủ rồi việc này hai bên đều có phần sai, đã thế thì mỗi bên lùi một bước, chuyện chấm dứt tại đây đi.

Ngay cả nữ hoàng cũng đã lên tiếng, đám lão già của thánh dực vệ dù trong lòng vẫn còn chưa muốn bỏ qua, nhưng vẫn phải nhịn xuống.

Cảm thấy mọi chuyện đã êm xuôi, Hàn Thiên liền hướng nữ dực nhân cánh vàng nói.

-như những gì chúng ta đã trình bày với thánh dực vệ, chúng ta đều là từ đại ninh thuộc đông bộ châu đến đây.

-ta tên Hàn Thiên, nữ tử áo đỏ kia là Đông Phương Thái Ngọc, người ở cạnh là đạo lữ của ta Nhược Mộng.

-nếu trắng đen đã phân, chúng ta không phải là hung thủ hại chết hai ma pháp sư kia, cũng không có khả năng gây nguy hại đến thánh dực tộc, vậy thì mong chư vị dẫn đầu thánh dực tộc chỉ cho chúng ta một con đường rời khỏi vụ huyễn phù sinh thiên.

-chúng ta hiện còn đại sự chưa hoàn thành, nếu bị trễ nải thời gian ở nơi này, thực sự là vạn phần không thể.

Đợi Hàn Thiên nói xong, nữ dực nhân cánh vàng liền từ tốn đáp.

-nếu hiểu lầm đã được hóa giải, ba người các vị tất nhiên có thể rời đi, nhưng vụ huyễn phù sinh thiên vào dễ ra khó, vạn người đến đây mới có một người may mắn rời đi được, nhưng kết quả của một người đó, cũng không thể nói rõ là có thực sự rời khỏi đây được hay không nữa.

-ngay cả thánh dực tộc chúng ta sống tại nơi này đời đời, trong tộc số người thực sự rời khỏi được vụ huyễn phù sinh thiên, đến nay có thể đếm được trên đầu ngón tay.

-nếu vụ huyễn phù sinh thiên dễ rời đi như vậy, thế Hàn bằng hữu nghĩ những chủng tộc dị biệt sinh sống ở thánh dực vực từ đâu mà có???.

Nữ dực nhân cánh vàng vừa dứt lời, đại tế tư của thánh dực tộc liền dùng giọng trong trẻo êm tai tiếp.

-vụ huyễn phù sinh thiên sở dĩ có tên như thế, đấy là vì nơi này có huyễn vụ thái cổ, huyễn vụ này bao trùm nơi nơi, phong tỏa thần niệm và tầm nhìn khiến người ta mất hết phương hướng không biết bản thân đang ở đâu.

-nhưng nếu chuyện chỉ có thế, vậy thì thánh dực tộc chúng ta cũng chẳng cần phải đời đời sống tại nơi này, với khả năng xác định phương hướng bằng từ trường của chúng ta, huyễn vụ có dày cách mấy cũng bằng thừa.

-cái đáng sợ của huyễn vụ còn nằm ở khả năng biến ảo lừa gạt con người ta phải lạc lối, lúc ngươi nghĩ bản thân đang đi thẳng, huyễn vụ sẽ tạo huyễn cảnh cản chân làm ngươi rối loạn.

-thử nghĩ ngươi đi mấy vạn dặm đường thẳng, sau đó lại đột nhiên thấy thánh dực vực ngươi vừa rời khỏi ở ngay trước mắt, lúc đó ngươi sẽ cảm thấy thế nào???.

Đám Hàn Thiên càng nghe càng hồ đồ, nét mặt ai nấy đều dần căng thẳng kèm hoản loạn, lúc này lão giả dẫn đầu bộ ba của thánh dực vệ liền nhân tiện bỏ đá xuống giếng, tiếp tục nhấn chìm hi vọng của đám Hàn Thiên, như thể thấy được đối phương tuyệt vọng, chính là niềm vui thích của họ vậy.

-đừng nghĩ huyễn cảnh trong vụ huyễn phù sinh thiên hoàn toàn là giả, đã có không ít ngoại nhân, thậm chí là người thuộc thánh dực tộc định ra ngoài tìm vùng trời mới, kết quả dù đi thế nào cũng vẫn quay lại thánh dực vực, nhưng đấy lại là thánh dực vực thực sự, không hề giả một chút nào.

-có kẻ nói nơi này sở hữu năng lực đặc thù, khả dĩ dịch chuyển vị trí của chính người bên trong mà bản thân họ cũng không biết, khi ngươi ở một nơi trắng xóa mịt mù, dù thực sự bị dịch chuyển đến nơi khác, ngươi cũng không biết được.

-lại có kẻ nói thứ thực sự di chuyển chính là những lục địa và tiểu đảo bên trong vụ huyễn phù sinh thiên, có kẻ nói đây là một không gian hỗn độn, bên trong tồn tại hàng ngàn hàng vạn thế giới song hành, dù đi đến đâu cũng chỉ có thể quay lại chính nơi này ở một thế giới khác.

-đủ thứ lý do được đưa ra, nhưng tất cả đều không thể chứng thực được điểm huyền ảo thực sự của vụ huyễn phù sinh thiên này, nó như là một vùng trời khác, nơi chỉ có thể vào mà không thể ra.

Lão giả kia vừa dứt lời, thủ lĩnh tiểu đội thánh dực vệ áp giải đám Hàn Thiên đến đây liền tiếp.

-dù có bản sự đi đến rìa vụ huyễn phù sinh thiên, thế thì kẻ muốn rời khỏi đây vẫn phải đối đầu với một rào cản tự nhiên cuối cùng, đó chính là vụ yêu.

-vụ yêu là một chủng loại yêu thú phi thường lợi hại trong vụ huyễn phù sinh thiên, chẳng ai biết chúng từ đâu đến, cũng chẳng biết vì sao chúng có thể định hướng trong huyễn vụ, mà khả năng định hướng này xo với thánh dực tộc chúng ta còn muốn tốt hơn gấp đôi.

-huyễn vụ đối với vụ yêu cũng như là nước đối với cá, đấy là môi trường sống lý tưởng của chúng, ban ngày vụ yêu sẽ lẫn về hang ổ của mình, đến đêm lại mò ra săn giết các chủng loại sinh linh trú ngụ trên các lục địa cùng tiểu đảo trong vụ huyễn phù sinh thiên.

-đặc biệt lấy thánh dực vực làm trung tâm, càng đi xa nơi này, vụ yêu càng nhiều, vụ yêu hình dáng quỷ đị, thực lực con mạnh nhất có thể đạt đến tu vi võ vương đỉnh phong của nhân tộc các người, con cá biệt có thể đạt đến thực lực võ hoàng, đặc biệt vụ yêu chuyên đi theo bầy từ năm đến mười cá thể một lúc, lại còn có khả năng thông tri cho nhau biết thông tin về con mồi trong khoảng cách hàng ngàn dặm.

-trùng trùng ngăn trở như thế, các người nói xem, bản thân hiện tại có mấy phần khả năng rời khỏi được nơi này.

???
Đám người của thánh dực tộc nói một hồi, liền khiến cả bọn Hàn Thiên ai nấy nét mặt đều phi thường khó coi, dù là ai trong ba người họ, thì cũng đều có lý do riêng phải về lại đại ninh, lần này gặp phải tình huống bản thân có khi phải sống tại một nơi xa lạ vĩnh viễn, điểm này thực sự là khiến cho cả bọn phải sốc không nhẹ.

Cơ mà chưa đến lúc thực sự tuyệt vọng, Hàn Thiên vẫn quyết không từ bỏ, nghĩ đoạn liền thoáng dùng nét mặt thành khẩn hướng nữ dực nhân cánh vàng nói.

-theo lời các người, chẳng phải là vẫn có kẻ từng rời khỏi được vụ huyễn phù sinh thiên này đó sao???, ta thật sự có việc liên quan đến đại vận hưng suy của cả một quốc gia cần giải quyết ở bên ngoài.

-nếu thực sự có cách rời khỏi đây, ta khẩn khoảng cầu xin nữ hoàng bệ hạ chỉ điểm, được vậy dù có phải trả cho thánh dực tộc trăm vạn khối linh thạch, Hàn mỗ cũng bằng lòng.

Nói đoạn liền trực tiếp vung huyền thiên giới, triệu hoán ra một núi linh thạch lên đến trăm vạn viên ngay trước mắt người của thánh dực tộc, nữ dực nhân cánh vàng thấy Hàn Thiên đã thành khẩn đến mức đó, cũng không muốn vòng vo với hắn làm gì, khẽ hít vào một hơi, nàng chậm rãi đáp.

-cách rời khỏi đây không phải là không có, thánh dực tộc cũng từng xuất hiện gần mười người đã thực sự rời khỏi được vụ huyễn phù sinh thiên.

-thế nhưng cách thức kia chẳng dễ thực hiện, bởi chỉ có đạt đến thực lực ngang võ hoàng, các người có thể rời khỏi đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui