Thánh dực vực có ba tầng chính, tầng cao nhất chính là tam tinh đảo nơi những nhân vật đứng đầu thánh dực tộc cư ngụ, thấp hơn tam tinh đảo ba ngàn trượng, chính là thiên không dực quốc, nơi đa phần thánh dực tộc phổ thông sinh sống.
Tuy nhiên nơi này cũng không phải cấm túc hoàn toàn sự có mặt của người ở các chủng tộc khác, nếu là cá nhân có tài cáng đặc thù, được cao tầng thánh dực tộc trọng dụng, thì cũng có thể ở lại thiên không dực quốc sinh sống.
Còn một tầng thấp nhất chính là thánh dực vực chân chính, nơi thuộc quảng lý của thánh dực tộc, nhưng đa phần để cho người ở các chủng tộc khác sinh sống, vụ huyễn phù sinh thiên là một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, chổ này vào dễ ra khó, ngay cả cường giả thực lực võ hoàng cũng không dám xông bừa vào đây.
Thế nên người ở vu thương đại lục, hễ gặp phải sự truy sát của kẻ thù, hay là bản thân phạm phải đại tội không còn chốn dung thân, đều sẽ tìm cách trốn đến nơi này, cũng có một phần người đến đây là do tình cờ không biết trước như đám người Hàn Thiên.
Do thành phần hỗn tạp, đa phần đều là những tên đầu trâu mặt ngựa ở thế giới bên ngoài, nên nhìn chung thánh dực vực khó mà an ổn được, nếu không phải có thánh dực tộc quản hạt chặc chẽ, thánh dực vực có lẽ đã loạn cào cào lên cả rồi.
Tài nguyên trên thánh dực vực nói riêng và cả vụ huyễn phù sinh thiên nói chung đều rất nghèo nàn, tu sĩ muốn sống bình thường ở nơi này, không làm chuyện phạm pháp trái lương tâm là không thể.
Nào cướp bóc, trộm cắp, nào buôn lậu giết thuê, có khi giữa ban ngày ban mặt, thôn nữ hơi có nhan sắc một chút đi ra đường, đều có thể bị cầm thú bắt đi lăng nhục, thánh dực vực rồng rắn hỗn tạp, từ nhân tộc, yêu tộc, đến thánh dực tộc bị lưu đày, nhất nhất mọi thành phần đều tồn tại, cư trú ở nơi này, không cẩn thận liền có thể mất mạng như chơi.
Ba người bọn Hàn Thiên may mắn được nữ hoàng của thánh dực tộc cấp cho một căn nhà khá thoải mái ở thiên không dực quốc, thế nên tạm thời, cả đám vẫn chưa gặp phải chuyện gì quá đáng ngại.
Căn nhà họ lưu trú cao hai tầng, dài rộng đều cỡ ba trượng, tường xây bằng đá, rường cột bằng gỗ, mái nhọn lợp ngói kiểu tây phương, trong nhà có đủ bếp núc phòng khách phòng ngủ, nói chung là để ba người sống ở đây cũng khá rộng rãi thoải mái, có thể thấy không chỉ riêng nữ hoàng, mà cả thánh dực tộc đều xem trọng thân phận ma pháp sư của Nhược Mộng thế nào.
Hôm nay đã là sáng ngày thứ ba kể từ lúc đám người Hàn Thiên đến thánh dực vực, bọn họ đã nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực vô cùng tốt, xo với bộ dáng chật vật hồi mới đến đây, thực sự là khá khẩm hơn nhiều.
Lúc này Hàn Thiên nằm dài trên ghế ở phòng khách, tiểu kim long vật nhau với viêm thần mãng của Đông Phương Thái Ngọc còn, hai nữ nhân kia lại ngồi trên bàn lớn nhìn nhau chằm chằm.
Hồi lâu sau Nhược Mộng là người lên tiếng trước, bằng giọng chất vấn nàng trực tiếp hỏi.
-gần đây ta thấy cô có hành vi câu dẫn thiếu tự trọng quá mức, Hàn Thiên là đạo lữ của ta, cô công khai bắt chuyện thân mật, động chạm gần gũi huynh ấy, rốt cuộc là có ý gì???.
-mấy hôm trước tình huống khó xử ta không truy hỏi đến cùng, bất quá hiện tại ta thực sự muốn biết, cô vì cớ gì lại đến chiến trường, rồi vô tình bị cuốn theo chúng ta, đừng nói cô cũng là thành viên trong quân đội đại ninh nhé???.
Tiểu kim long từ xa đã ngữi được mùi hỏa dược, bèn hướng Hàn Thiên truyền âm hỏi.
-long gia cảm thấy giữa hai nữ nhân này sắp xảy ra chiến tranh rồi, ngươi xem đã bố trí kết giới cách âm cả chưa??? Lỡ may chuyện nhà bị lộ ra bên ngoài, ngươi mất mặt đã đành, cơ mà sau này đừng nhận ta là bằng hữu của ngươi ở những chổ đông người nhé!!!.
Tiểu kim long vừa dứt lời, Hàn Thiên liền xua tay, ý bảo đã chuẩn bị kết giới từ mấy hôm trước rồi, đám dực nhân canh gác bên ngoài bản sự làn nhàn, hẵn không dễ gì mà nghe lỏm được.
từ lúc thấy Đông Phương Thái Ngọc bị cuống theo đến nay, Hàn Thiên hắn đã sớm biết sẽ xảy ra tình huống này, sớm cũng đến muộn cũng đến, chi bằng đến luôn lúc này, hắn hiện đã chuẩn bị tốt, cứ giả vờ như đang ngủ không biết gì là được.
Nhược Mộng vừa gặng hỏi, Đông Phương Thái Ngọc nét mặt liền biến hóa đa đoan một chập, sau cùng khóe môi liền thoáng cười nụ đáp.
-thực ra ta thấy Hàn Thiên hắn ngoại hình rất tuyệt, thiên phú lại cao, tính cách cũng rất thú vị, ta vừa gặp đã thích hắn rồi, mấy năm nay đều lén lút theo đuổi hắn.
-chiến trận với vạn kiến nguy hiễm như vậy, ta tất nhiên phải đi theo trông chừng hắn chứ???, ta nói thật lòng đấy, hẵn là câu trả lời này khiến cô vừa thấy hợp lý vừa thấy khó chịu vô cùng đi???.
Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, bản thân liền cười ẩn ý nhìn Hàn Thiên thêm vài cái, Nhược Mộng trước biểu hiện này của nàng ta, nét mặt liền hiện lên vô vàn cảm xúc phức tạp, lúc này nàng chỉ hận không thể bỏ hết lễ nghi phép tắc, buông lời sống mái với ma nữ kia một trận, bất quá vì tính tình ôn hòa nhã nhặn đã ăn vào máu, dù trong lòng sóng cuộn cỡ nào, Nhược Mộng cũng rất biết lựa lời đáp trả.
-à chịu nói thật rồi nhỉ???…nhưng sao cô không xem lại thân phận của mình đi???, Hàn Thiên huynh ấy là người thế nào???, huynh ấy là tự tại vương, nghĩa đệ kết bái với đương kim hoàng đế đại ninh, là thiếu toàn quyền trưởng lão của thần võ minh, huynh ấy làm người quang minh chính đại, cô xem lại bản thân danh tiếng thế nào, lại còn mơ tưởng những chuyện viễn vông kia???.
Ý cười trên môi Đông Phương Thái Ngọc càng đậm, cảm thấy Nhược Mộng lúc tức giận rất thú vị, nhưng lời lẽ lại vô cùng lễ mạo chứ không thô bỉ, Đông Phương Thái Ngọc liền trực tiếp đáp.
-cô là đang ám chỉ đến thân phận nữ chủ nơi thanh lâu của ta ư???, ha ha…ta tuy ở chốn phong trần, thế nhưng xưa nay chưa từng để nam nhân nào gần mình quá ba thước, duy chỉ có Hàn Thiên là ngoại lệ, kề cận với hắn khiến ta thấy rất an toàn thoải mái, thậm chí có thể yên tâm cho hắn hết những thứ quý giá nhất của mình.
-còn cô thì sao???, thân phận tôn quý như cô, có dám khẳng định bản thân chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ nam nhân nào khác???, cô có thể sẵn sàng từ bỏ mọi thứ vì Hàn Thiên hắn, như cách hắn không màng an nguy của bản thân để cứu cô???, cô xứng với những điều đó à???.
Mấy lời lẽ hùng hồn của Đông Phương Thái Ngọc làm Nhược Mộng thoáng tê liệt, nét mặt nàng phức tạp giống như đang nghĩ đến rất nhiều thứ, hồi lâu sau liền quả quyết đáp.
-ta biết thiên phú của Hàn Thiên, tương lai huynh ấy nhất định trở thành nhân vật đỉnh thiên lập địa, chỉ một ít nửa thôi, đợi lúc thành tựu của huynh ấy cao thêm chút nữa, chúng ta liền có thể đường đường chính chính trở về tộc ta ở thần châu, lúc ấy không gì có thể cản được chúng ta ở bên nhau, mọi thứ ta có đều là của huynh ấy cả.
Nhược Mộng vừa dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền cười khinh khỉnh đáp.
-tình yêu chân chính không phải đo lường bằng thân phận và địa vị, nếu nói mọi chuyện đều có thể thuận lợi như lời cô, thì trên đời đâu có lắm sự tình éo le trắc trở đến thế.
-bây giờ chúng ta bị nhốt ở cái xó xỉnh này, không biết đời nào kiếp nào mới thoát ra được, lại nói nếu tu vi của chúng ta không tiến bộ kịp để thoát ra ngoài, chẳng lẽ trăm năm ngàn năm nữa, Hàn Thiên hắn cũng phải chờ cô???.
-ta đây không câu nệ như vậy, Hàn Thiên hắn tuổi trẻ tráng kiện, nếu hắn không chờ được ta, sẵn sàng đáp ứng hắn, thực ra con người ta chỉ cần đã xác định có cảm tình với ai đó, mấy chuyện danh tiết bên ngoài, ta không đặt nặng lắm.
Đông Phương Thái Ngọc nói mấy lời này mà mặt không chút biến sắc, bộ dáng tự nhiên vô cùng, còn Nhược Mộng da mặt vốn mỏng, đụng chuyện nhạy cảm liền mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, vừa giận vừa thẹn, hồi lâu chỉ có thể thốt ra mấy câu.
-cô…cô…đúng là trơ trẽn lẳng lơ hết mức, Hàn Thiên huynh ấy sao có thể để ý đến cô chứ???, huynh ấy xưa nay chưa từng đề cập đến những chuyện kia, bằng như thực sự không rời khỏi nơi này được, chuyện chung thân đại sự của ta, lý nào ta không thể làm chủ được???.
Nhược Mộng vừa nói dứt lời, Đông Phương Thái Ngọc liền cười bí hiễm tiếp.
-lòng dạ của nam nhân cô không rõ bằng ta đâu, nam nhân có một người lại muốn thêm một người, chỉ là bình thường họ ít khi nói thực lòng mình ra mà thôi.
-ta không cần Hàn Thiên hắn thích ta yêu ta, chỉ cần hắn mỗi tuần đều giành thời gian đến gặp ta như trước đây là đủ rồi.
Mấy câu nửa úp nửa mở này của Đông Phương Thái Ngọc, thực khiến cho Hàn Thiên đang giả vờ giả vịt, cũng muốn vùng lên bịt mồm nàng ta lại, chuyện chẳng có gì to tát, rơi vào miệng nàng ta lại biến thành sự tình dang díu mập mờ, lọt vào tai Nhược Mộng còn biến chuyển theo cách nào không rõ nữa chứ???.
Quả nhiên Nhược Mộng dù tính tình nhã nhặn ôn hòa đến đâu, lúc này cũng đã chịu hết nổi, ánh mắt chỉ cần nhìn một lần, ngay lập tức giửa nhà liền xuất hiện một tảng băng thạch nặng mấy vạn cân, trực tiếp đè thẳng lên người Hàn Thiên.
-huynh còn dám ở đó giả vờ giả vịt à???, lén lút gặp yêu nữ này không nói cho ta biết, huynh và cô ta đã xảy ra những chuyện gì, mau dậy nói rõ xem nào???.
Rầm một tiếng lớn, tảng băng thạch rơi thẳng lên người Hàn Thiên, thế nhưng hắn đến tránh cũng không dám, hự một tiếng, trọc khí trong phổi gần như đã bị tảng băng thạch vạn cân kia ép ra bằng hết, lồm cồm đẩy tảng băng thạch kia qua một bên rồi ngồi dậy, trước mặt Hàn Thiên lúc này, chính là ánh mắt nóng cháy như lửa đốt của Nhược Mộng, cùng vẻ mặt khoái chí cười thầm của Đông Phương Thái Ngọc.
Thái độ tỏ ra đầy vô tội, Hàn Thiên hướng Nhược Mộng giải thích.
-nàng đừng có nghe Đông Phương Thái Ngọc nói bậy, Hàn Thiên ta dám đem đạo tâm ra thề, có trời xanh chứng giám, ta và yêu nữ này căn bản chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
-trong lòng ta chỉ có một mình nàng, tuyệt không có thêm ai khác.
Dám đem đạo tâm ra thề, cái này cũng có thể coi là một bảo chứng rất thuyết phục, tuy nhiên Nhược Mộng vừa thoáng tin tưởng một chút, Đông Phương Thái Ngọc phía sau liền châm thêm lửa.
-Hàn Thiên ngươi nói vậy làm ta hơi buồn đấy, chẳng phải lúc ở bên nhau hai ta đều rất vui vẻ hay sao???, tiện nghi của người ta ngươi cũng chiếm hết rồi, lúc này nói trở mặt liền trở mặt nhanh vậy sao???.
Nhược Mộng tâm cảnh vừa bình ổn lại, liền bị mấy lời mập mờ của Đông Phương Thái Ngọc làm cho nóng giận vô cùng, thoáng cất giọng lạnh lẽo, chậm rãi hỏi Hàn Thiên.
-huynh đã chiếm tiện nghi gì của cô ta???.
Hàn Thiên trước ánh mắt nhìn thì lạnh băng nhưng bên trong lại như núi lửa chỉ chực phun trào của Nhược Mộng, lòng dám chắc nếu bản thân dám có nửa phần giấu diếm, từ nay về sau bản thân hắn cũng không cần về nhà nữa, nghĩ đoạn liền rón rén đáp.
-cũng chẳng có gì, chỉ là nàng ta chủ động ôm tay ta thôi…trong lúc vô tình không tránh khỏi động chạm vài điểm không hay.
Ánh mắt Nhược Mộng lại càng lạnh hơn, tiếp tục truy vấn.
-còn gì nữa không???, nếu chỉ có thế, thì bộ dáng của yêu nữ kia đã không đắc ý đến thế???.
Nét mặt Hàn Thiên thoáng chùn xuống đôi phần tiếp.
-có lần nàng ta giở trò câu dẫn khiến ta nóng giận, đã đánh vào kiều đồn của nàng ta vài cái cảnh tĩnh…
-à thực ra lúc đó ta nghĩ bản thân đường đường là một đại nam nhân, lại ra tay đánh vào mặt, hay mấy bộ vị dễ thụ thương khác trên người một nữ nhân thì thật không hay, nên trong lúc mất bình tĩnh mới thất lễ với nàng ta thôi.
Lần này thì khí tức nguy hiễm trên người Nhược Mộng cũng không thể che giấu nổi nữa, cơ mà nhìn Đông Phương Thái Ngọc gần đó vẫn cười nụ như đang chờ xem kịch hay, Nhược Mộng vẫn nén giận, mặt cố nở một nụ cười bình thản tiếp.
-hẵn là vẫn chưa hết nhỉ???.
Hàn Thiên đã chẳng còn dám nhìn thẳng vào mắt Nhược Mộng, bằng giọng nhỏ hơn bình thường đáng kể, hắn thành khẩn thú nhận.
-còn có vài lần bất đắc dĩ bị buột phải xoa bóp tay chân cho nàng ta.
Lúc này Nhược Mộng đã không thể kìm nén được nữa, mà trực tiếp bộc phát.
-hay lắm Hàn Thiên…uổng cho muội tin tưởng huynh, luôn cố chấp nhận mấy lời lừa lọc mà huynh nói.
-huynh thì hay rồi, tuần nào cũng lén lút đi gặp yêu nữ kia.
-nàng ta chủ động câu dẫn huynh ta tạm chưa nói, huynh nóng giận đánh vào chỗ…huynh nóng giận giáo huấn nàng ta một chút ta cũng có thể ráng chấp nhận, nhưng ngay cả yêu cầu xoa bóp tay chân cho nàng ta huynh cũng chấp nhận.
-như thế thì huynh nói xem ta làm sao dung thứ cho huynh đây???, huynh có bao giờ làm vậy với ta chưa???, bao nhiêu năm nay ta trông chờ từ huynh nhiều hơn những cái nắm tay thông thường đấy, huynh có biết không hả???.
-huynh còn gì muốn nói với ta không???.
Nhìn vẻ mặt vừa nóng giận vừa uất ức, tuy trách móc người khác mà bản thân như chỉ chực tuông nước mắt đến nơi, điểm này chợt làm Hàn Thiên thoáng thấy chột dạ đau lòng vô cùng, hắn biết bản thân chỉ có tình cảm với nữ tử trước mặt, lý ra hắn không nên để nàng buồn khổ đến thế, nhanh chóng ôm lấy thân thể mảnh mai của Nhược Mộng vào lòng, Hàn Thiên nhanh chóng kể hết đầu đuôi sự tình cho nàng biết.
Từ mối nợ đưa nhất kiến vào tay Vương Trụ, khiến nàng mất tích, đến việc Đông Phương Thái Ngọc bằng vào điểm này uy hiếp bản thân, tiền căn hậu quả bên trong đều nói rõ một lần, Nhược Mộng mới hơi hòa hoãn lại.
Thoáng nhìn về phía Đông Phương Thái Ngọc với ánh mắt nghi kỵ dè chừng, Nhược Mộng không ngần ngại đáp.
-ta sớm biết cô cơ trí hơn người, mưu mô có thừa, thân thế phía sau càng lớn đến không ngờ.
-cô rất giỏi trêu đùa tâm trí, khiến lòng người li tán, từ đó tạo ra kẻ hở để cô lợi dụng.
-nếu ta cũng giống như những người khác, bị chiêu trò của cô chọc tức, bản thân đánh mất lòng tin vào Hàn Thiên, như thế sẽ chỉ làm cô thêm đắc ý vì ta đã trúng kế của cô, khiến cô có cơ hội cướp huynh ấy khỏi ta.
-ta sẽ không khiến cho cô được toại ý, mặc kệ tiện nghi gì đó của cô, mấy điểm này vẫn chẳng khiến ta dao động chút nào, cô bị chiếm tiện nghi tức là cô chịu thiệt, ta sao phải tức giận vì điều đó chứ???.
-cơ mà…
Thoáng nhìn qua Hàn Thiên với ánh mắt quyết đoán, Nhược Mộng thẳng giọng nói.
-từ nay huynh sẽ ở chung phòng với muội, mỗi sáng đều phải chải tóc cho muội, bình thường không được đứng gần nữ tử khác quá ba thước, đặc biệt là không được tùy tiện gặp Đông Phương Thái Ngọc, huynh có chấp nhận không???.
Nhìn ánh mắt quả đoán không chút nhượng bộ của Nhược Mộng, Hàn Thiên biết bản thân khó mà từ chối được yêu cầu này, bất quá trên mặt hắn vẫn có nét kỳ quái hỏi lại.
-ở cùng phòng với nàng thì cũng được thôi, nhưng giường của nàng…
Hàn Thiên còn chưa nói hết câu, Nhược Mộng đã nhanh chóng đáp.
-đặt thêm một cái nữa vào đấy là được, bằng như huynh thấy buồn tẻ, ngủ ở gường của ta cũng được, trừ bước cuối cùng kia ra, chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng huynh.
Nhược Mộng nói mấy lời này, nét mặt cũng chợt đỏ lựng một chập, nhưng nhìn thấy vẻ khó chịu ẩn ẩn dưới đáy mắt Đông Phương Thái Ngọc, nàng liền ngước cao đầu nói.
-dù gì cũng phải ở cạnh nhau khá lâu trong khoảng thời gian sắp tới, vậy nên ta mong Đông Phương Thái Ngọc cô nương hãy tự trọng, ở đời phàm thứ gì không phải của mình, vậy thì đừng cố chiếm lấy!.
Đông Phương Thái Ngọc trước mấy lời này, khóe môi chỉ khẽ con lên một đường đầy ý vị, lòng thầm nghĩ “trước giờ chưa từng có thứ gì Đông Phương Thái Ngọc ta muốn mà không lấy được, Nhược Mộng ngươi tính cách đáng yêu như thế, cả ngươi ta cũng muốn lấy!”.