"Chuyện đó, Ngô Phương Châu, tuy không đưa tin, nhưng có thể nói cho tôi biết một chút tiến triển không, dù sao tôi cũng đồng ý với chị Trương Cầm là sẽ giúp chị ấy tìm túi rồi.
" Thật ra Kỷ Hi Nguyệt rất muốn biết chuyện trong đó, cô cảm thấy nhất định không thoát khỏi liên quan đến tên súc sinh Tần Hạo kia.
Ngô Phương Châu nhìn Tiểu Lục, Tiểu Lục nhún nhún vai nói: "Mọi người tán gẫu, tôi còn chưa ăn bữa sáng, đi lát rồi lại về lấy khẩu cung.
"Ngô Phương Châu cười, nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông lập tức nói: "Tôi đi xem anh Mập thế nào, không khéo lại bị anh Trần bắt nạt rồi.
"Hai người cực kỳ thức thời rời đi, Kỷ Hi Nguyệt nhìn bóng lưng Liễu Đông mà bật cười, người này thức thời như vậy từ bao giờ thế?"Ngô Phương Châu, ối, cứ gọi cả họ tên anh thật sự không quen, tôi gọi anh là anh Tiểu Ngô được sao?" Kỷ Hi Nguyệt đẩy kính mắt cười nói.
Ngô Phương Châu nhìn đôi mắt sáng ngời của cô ẩn sau kính mắt nói: "Được chứ, cứ tự nhiên không thành vấn đề.
""Thế anh Tiểu Ngô à, tóm được tên nào thế, là tên lái motor, vẫn hay là tên giật túi?" Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.
"Tên lái motor, anh ta là kẻ trộm tái phạm, Tiểu Lục nói, người này khai là có người thuê anh ta đi giật túi, còn chuyện khác thì không biết, mà sống chết cũng không chịu khai là ai sai anh ta đi giật túi.
" Ngô Phương Châu nhíu mày, "Nhưng tôi nhất định sẽ điều tra ra.
""Anh Tiểu Ngô, anh phải cẩn thận đấy, dẫu sao tôi vẫn cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm.
" Kỷ Hi Nguyệt luôn có dự cảm chẳng lành.
"Ừ, tôi hiểu mà, đúng rồi, cô bảo tôi tra chuyện của Tôn Mai.
" Ngô Phương Châu lại nhíu mày, "Theo ghi chép xuất cảnh thì, Tôn Mai quả thật đã đến châu Úc, nhưng người nhà cô ta lại nói là không liên lạc được.
""Ồ, có thể tra bên châu Úc đã xảy ra chuyện gì không?" Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến chuyện này đầu tiên.
Ngô Phương Châu lắc đầu cau mày nói: "Không thể xác định, hiện tại cần lãnh đạo phê chuẩn, tôi mới có thể liên lạc với cảnh sát bên kia để giúp tìm người.
""Được, anh cũng đừng quá vội, nếu như thật gặp chuyện không may, chỉ sợ có vội đến đâu cũng vô dụng, hi vọng cô ta không sao.
" Trái tim Kỷ Hi Nguyệt vẫn đập rất nhanh, nghĩ đến Tần Hạo đều có thể máu lạnh đẩy cô từ tầng 28 xuống thì giết Tôn Mai cũng không phải không có khả năng.
"Chuyện này liên quan đến vấn đề tài vụ bên trong bất động sản Kỷ Tinh, chờ tôi xuất viện, tôi sẽ qua bên kia điều tra tình huống cụ thể, cô yên tâm, tôi sẽ cho cô biết tiến triển.
" Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Thật ra trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút áp lực, xem ra có làm thế nào cũng sẽ liên lụy đến công ty của cha mình, thật hy vọng cha không bị đả kích nữa, nhưng cô lại không thể nói gì.
Cô không có chứng cứ rõ ràng, một khi nói ra Tần Hạo tới, sẽ chỉ khiến người ta sinh lòng nghi ngờ cô thôi, mà cô cũng không muốn người khác nhìn cô như một quái nhân có thể đoán trước được mọi chuyện.
"Cảm ơn anh Tiểu Ngô, tôi chỉ quá tò mò tôi.
" Kỷ Hi Nguyệt cười nói, cô cảm thấy Ngô Phương Châu đối xử với cô không tệ, chứ bình thường cảnh sát sẽ không để ý đến cô nhiều như vậy.
"Cô đừng khách khí, tôi cũng muốn nói với cô, dù sao thâm niên của tôi còn quá ít, cũng nhờ có cô luôn ủng hộ tôi, cảm ơn cô, Tiểu Nguyệt.
" Ngô Phương Châu có chút ngại ngùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, thì ra là thế, tất cả mọi người đều mới vào xã hội, cần người ngoài cổ vũ cùng khẳng định.
"Chúng ta cùng nhau cố lên.
" Kỷ Hi Nguyệt vươn tay ra.
Nhất thời hai mắt Ngô Phương Châu sáng lên, giơ tay vỗ tay cô, hai người nhìn nhau cười.
"Tiểu Nguyệt, có phải cái kính này đã che khuất vẻ đẹp của cô rồi không, cô nhất định phải rất xinh đẹp mới đúng.
" Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, lập tức có chút xấu hổ vén tóc nói: "Còn không phải vì tôi quá đẹp, cần che giấu một chút, bằng không quá nhiều đàn ông theo đuổi, tôi còn biết làm việc thế nào đây.
"Nói xong cô còn cố tỏ ra khoa trương mà hất cằm kiêu ngạo.
……….
.
.