Thím Lý nhìn những viên gạch vỡ kia mà kinh hãi, mọi người trong nhà họ Triệu đều biết người đứng đầu gia tộc phải tiếp nhận huấn luyện như thế nào, đó là cấp độ huấn luyện mạnh gấp mấy lần người thường.
Mục đích tất nhiên là để cho người đứng đầu không thể có bất cứ sơ hở và nhược điểm nào, để cho kẻ thù không có chỗ mà ra tay.
Nhưng bây giờ, ông chủ đã mất kiểm soát!Khi nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy đã biết tại sao khi ông chủ ra khỏi phòng của Kỷ Hi Nguyệt lại đen mặt lại như vậy, hơi thở thì lạnh lẽo, bởi vì anh biết mình đã mất kiểm soát.
Đối với ông chủ, đây thực sự là một điều rất đáng sợ.
Kỷ Hi Nguyệt bị đói mà tỉnh, nhìn đồng hồ trên vách tường thấy đã hai giờ chiều, cô vội vàng ngồi dậy.
Phát hiện mình vẫn đang trần như nhộng, nhưng mà vẫn may, nếu Triệu Húc Hàn còn mặc quần áo cho cô thì đúng là không dám tưởng tượng nữa.
Nhưng có một điều cô có thể chắc chắn là Triệu Húc Hàn cũng không có nhiều cảm giác với cô cho lắm.
Cho nên sau này cô không cần sợ thú tính của anh tái phát rồi.
Anh hoàn toàn không có chút phản ứng nào với cô, còn lạnh lùng đến mức đáng sợ, như thể xoa bóp cho cô sẽ làm bẩn tay anh vậy.
Nhưng tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy, nhất định phải có bí mật trong đó, lần sau cô nhất định phải hỏi rõ ràng.
Cô cầm lấy điện thoại di động, trên đó có rất nhiều tin nhắn của Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy liền mỉm cười, Liễu Đông thật là thông minh, nói với người khác rằng cô có việc ra ngoài rồi.
“Hôm nay tôi sẽ không về nữa, thân thể có chút không thoải mái.
” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ mình đã có đủ tin tức lớn rồi, không cần phải tranh đấu gay gắt như vậy, chưa kể việc huấn luyện lại mệt mỏi thế này, hôm nay coi như ngày nghỉ đi.
"Chị Nguyệt, chị không sao chứ? Chị có cần đến bệnh viện không?" Liễu Đông nhắn tin tới.
Kỷ Hi Nguyệt nói ngay: "Không cần! Không có gì nghiêm trọng, ngày mai gặp lại.
"Đến đêm, Triệu Húc Hàn mới trở lại, anh cầm theo một chiếc hộp gỗ và đặt nó xuống trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy chiếc hộp gỗ được chạm khắc rất tinh xảo, không khỏi ngạc nhiên: "Anh Hàn, đây là cái gì? Đưa cho em à?"“Ừ.
” Triệu Húc Hàn ừ một tiếng, nhận lấy khăn ấm lau tay thím Lý đưa.
Kỷ Hi Nguyệt tặc lưỡi, người đàn ông này không thể nói nhiều hơn một chữ sao? Tích chữ như vàng vậy.
Nhưng khi chiếc hộp gỗ được mở ra, mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên ngay lập tức.
"Oa, thật là đẹp!”Thím Lý cũng tò mò đi tới xem, sau đó kêu lên: "Cái này, cái là do chú Bưu làm sao?"Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên.
Chú Bưu? Lúc ăn cơm trưa cô đã nghe thấy Triệu Húc Hàn bảo Tiếu Ân gọi cho người kia.
Triệu Húc Hàn lập tức lạnh lùng liếc nhìn thím Lý, thím Lý tái mặt, nhanh chóng quay người đi ra ngoài.
"Cái gì vậy? Đừng làm thím Lý sợ, chú Bưu là ai thế?" Kỷ Hi Nguyệt cầm một chiếc vòng tay màu bạc rất mỏng bên trong lên, vừa nhìn vừa hỏi.
Trong hộp gỗ này có một chiếc vòng màu bạc và một chiếc nhẫn màu bạc, nhìn qua có thể thấy tay nghề rất tinh xảo, chạm trổ hoa văn theo phong cách cổ xưa, hình như là hoa mẫu đơn, nhưng lại không hề khoa trương, lộng lẫy.
“Em đeo thử đi.
” Triệu Húc Hàn nói thẳng mà không cần trả lời câu hỏi kia.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy hai dấu chấm tròn được khắc bên trong chiếc vòng bạc, cô ấn vào một cái, chiếc vòng tay liền mở ra, cô vui vẻ đeo nó vào tay.
Sau khi đóng vòng lại, nhìn tới nhìn lui, cô cảm thấy kích thước và độ dày của nó đều phù hợp với mình, không quá lớn, nhỏ nhắn và vừa vặn, làm tôn lên cánh tay thon gầy và đẹp mắt.
“Anh Hàn, tại sao lại có hai nút?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu thiết kế này, tuy rằng rất bí mật và không ảnh hưởng đến ngoại hình, nhưng chỉ cần một nút là có thể mở ra mà.
Hai nút có vẻ hơi thừa thãi thì phải.
…….
.
.