“Tôi sẽ dọn khỏi Hàn gia, nếu như anh tìm được bằng chứng tôi bán thông tin cho Vũ thị thì chúng ta sẽ nói chuyện trên tòa vậy.”
Thanh Trà thở dài mệt mỏi, cô cố nói hết vài lời cuối cùng rồi quay lưng bỏ đi.
Có lẽ do có thai nên cô còn nhạy cảm hơn lúc trước.
“Đứng lại, ai cho cô đi.”
“Anh quản được tôi chắc.”
Hắn vẫn như vậy, muốn mọi người phải theo ý hắn, phục tùng hắn.
Có lẽ Hàn Hứa Phong chưa bao giờ nghĩ cho những người xung quanh hắn cả, một chút ích kỉ và tàn độc.
Hàn Hứa Phong giữ chặt vai Thanh Trà, cô liền dùng sức hất mạnh ra.
Vì lực quá mạnh mà Thanh Trà ngã nhào ra đất, chiếc túi xách đập mạnh xuống sàn, đồ trong túi bị rơi hết ra bên ngoài.
Tấm giấy siêu âm ban nãy bay lại gần chỗ hắn, Thanh Trà luống cuống cúi xuống nhặt nhanh lên, cô dấu nhẹm về phía sau.
Nhìn thấy hành động kì lạ của cô, hắn vội giật lại tờ giấy.
Những dòng chữ trên đó làm hắn lặng đi, chưa bao giờ hắn thấy việc đọc chữ lại khó khăn như vậy.
“Đây là gì?”
“Anh cũng thấy rồi đó.” Thanh Trà mím chặt môi, đôi mi cụp lại.
Vốn dĩ cô muốn giấu chuyện của đứa bé, bây giờ thì không thể được nữa rồi.
“Tôi hỏi cô đây là cái gì?” Hắn hét vào mặt Thanh Trà, đôi tay không tự chủ được vặn tròn tờ giấy lại.
Trái tim Thanh Trà như bị hắn bóp nát, rõ ràng hắn không trông mong hay yêu thương gì đứa trẻ kia cả.
Vậy mà cô lại ảo tưởng về một gia đình nhỏ thật hạnh phúc.
“Anh bị mù à? Là giấy siêu âm thai, đứa bé đó là con anh.”
“Không thể nào.
Lam Thanh Trà, bây giờ cô còn dùng cả chuyện này để lừa tôi.”
“Tôi lừa anh làm gì, tôi có thai đã sáu tuần rồi.
Nếu anh không cần đứa trẻ này thì tôi sẽ bỏ nó đi.”
Hàn Hứa Phong ném mạnh cục giấy xuống đất, hai tay khẽ run lên.
Ánh mắt của hắn lóe lên một tia đau đớn, ruột gan quặn lại.
“Vậy thì bỏ nó đi.”
Hắn tiến lại gần phía cô, Thanh Trà chân không tự chủ được liền lùi về phía sau.
Đối diện với Hàn Hứa Phong lúc này, cô cảm thấy lo lắng vô cùng.
Thanh Trà liền quay người định chạy đi nhưng bị Hàn Hứa Phong giữ lại, hắn lôi cô ra ngoài, đi thang máy chuyên dụng dành riêng cho lãnh đạo cấp cao.
“Hàn Hứa Phong, anh mau buông ra.”
Mặc kệ cho Thanh Trà giãy giụa thế nào hắn vẫn không buông ra, hắn không nói gì cũng không thèm nhìn cô, chỉ cố xiết thật chặt lấy tay Thanh Trà.
Hàn Hứa Phong đi xuống dưới nhà xe, hắn đẩy cô vào phía ghế sau xe rồi nhanh chóng lái xe ra.
Thanh Trà không được cài dây an toàn, lại trong tâm thế hoảng sợ nên bị đập người về phía trước.
Cô mới hoàn hồn lại, nghĩ cho đứa trẻ cô nhanh chóng thắt dây an toàn.
“Hàn Hứa Phong, anh đừng có mà làm bậy.”
Chiếc xe lao vun vút ra bên ngoài, mặc kệ cánh nhà báo hay phóng viên, hắn cứ đạp chân ga mà không hề kiêng dè bất cứ điều gì.
Hàn Thẩm Quân đang ngồi trên chiếc taxi ở trước cổng Hàn thị, hắn nhận ra xe của Hàn Hứa Phong liền đuổi theo sau.
Chiếc xe dừng lại trước cổng Hàn gia, Thanh Trà mới thở phào nhẹ nhỏm.
Ban nãy cô còn tưởng hắn thật sự đẩy cô vào bệnh viện phá thai nữa.
Hắn xuống xe, mở cửa đằng sau ra rồi tháo dây an toàn cho cô.
Hắn kéo mạnh cô ra bên ngoài, từng động tác vô cùng thô bạo.
“Bỏ tôi ra.” Thanh Trà vùng vằng, cô không thể để hắn giày vò mình thế được.
“Hàn Hứa Phong, bỏ cô ấy ra.” Hàn Thẩm Quân cũng vừa đến đó, hắn vội ra khỏi xe rồi đi đến chỗ hai người.
“Cút.”
Rất nhanh, gọn, Hàn Hứa Phong nhã ra đúng một chữ.
Hắn không biết mục đích Hàn Thẩm Quân xuất hiện ở đây là gì, nhưng lúc này hắn cũng không có tâm trạng mà đôi co với cậu ta.
“Chuyện ăn cắp của Hàn thị tôi có nghe qua rồi.
Thanh Trà không phải loại người như vậy, chắc chắn có kẻ đứng sau bày trò.”
Hàn Thẩm Quân giống như là nghiêm túc nói chuyện, hắn không cợt nhã, càng không đá xéo nửa lời.
Hắn bây giờ chỉ lo lắng cho Thanh Trà, dường như hắn có một cảm xúc khác lạ dành cho cô gái này vậy.
Ban đầu Hàn Thẩm Quân tiếp cận Thanh Trà mục đích cuối cùng vẫn là Hàn Hứa Phong, giống như cách năm xưa hắn tiếp cận Mễ Ly vậy.
Tình cảm Hàn Thẩm Quân dành cho Mễ Ly hoàn toàn là giả dối, chỉ có lợi dụng chứ không bao giờ thật lòng.
Hắn cũng nghĩ mình sẽ làm như vậy với Thanh Trà, nhưng càng khi tiếp xúc với cô, lòng hắn lại dâng lên cảm giác vô cùng kì lạ, rõ là chỉ muốn cô gái này được vui vẻ, an nhiên cả đời.
“Thân thiết đến mức phải chạy vội đến đây thanh minh giúp cơ à?”
Hàn Hứa Phong lại càng thêm thất vọng về Thanh Trà, rõ là cô nói sẽ tránh xa Hàn Thẩm Quân.
Bây giờ thì thế nào? Hắn còn không ngại đứng ra giúp cô nói vài lời.
Hàn Thẩm Quân biết thế nào Hàn Hứa Phong cũng như vậy, nên hắn ta cũng muốn tránh xa Thanh Trà một chút, tránh để Hàn Hứa Phong gây khó dễ cho cô.
Đáng tiếc hắn lại không thể trơ mắt nhìn thấy cô bị ngược đãi như khi nãy.
“Anh về đi, đây là chuyện riêng giữa tôi và Hứa Phong.”
Thanh Trà không muốn Hàn Hứa Phong thêm hiểu nhầm, liền khước từ sự giúp đỡ của Hàn Thẩm Quân.
Ai biết được Hàn Thẩm Quân có mục đích gì, tốt nhất vẫn là không nên dây dưa với hắn nữa.