Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi!


Ba tháng sau...!
Thanh Trà hít một hơi thật sâu, cô đứng trước một cánh cửa sắt lớn, nhìn chăm chăm vào nó như mong đợi cái gì ở phía sau cánh cửa này.

Mười lăm phút sau, cánh cửa lớn nặng nề được đẩy ra.

Đứng trước mắt cô là một người đàn ông trung niên gầy gò, trên vai đeo một cái túi vải đã sờn.

Người đó không ai khác chính là cha Thanh Trà- Lam Tấn.

Hôm nay chính là ngày ông ấy được ra
Thanh Trà tiến lại gần, cô ôm chầm lấy ông.

Lam Tấn bị cô làm cho cảm động, hai mắt ông đỏ ửng lên, sống mũi khịt khịt.

Đã làm ra bao nhiêu chuyện hổ thẹn với cô như vậy, cô vẫn lựa chọn tha thứ cho ông.

chúng ta về nhà đi.

Căn nhà đó con đã chuộc lại rồi."

Thanh Trà làm gì có tiền chứ, chính Sam Tổ đã giúp cô chuộc lại căn nhà cũ.

Cô thấy có chút ngại, tuy rằng Sam Tổ nói là tiền của mình nhưng dù sao cô ấy cũng đã kết hôn với Trần Vĩ.

Cô sợ chuyện này do Trần Vĩ hoặc Hàn Hứa Phong ở đằng sau động tay động chân vào, sau này cô lại càng thêm khó xử.

Thế nhưng Sam
Tố đã thể trước mặt cô, hoàn toàn là chủ ý của cô ấy nên Thanh Trà cũng an tâm phần nào.

Đợi sau này cô tích góp được nhiều tiền cô sẽ trả lại cho Sam Tố.

Dẫu sao ở trong căn nhà mình lớn lên sẽ thấy thoải mái hơn, dù rằng ở nơi đây từng có những hồi ức không mấy đẹp đẽ.

“Ta thật sự xin lỗi, vì ta mà con phải sống khổ sở như vậy.

Lam Tấn thở dài, thẩm trách bản thân quá tồi tệ.

Cái quá khứ nhơ nhuốc đẩy hổ thẹn của mình, ông không có cách nào xóa bỏ được, chỉ còn cách là thay đổi bản thân, cố gắng bù đắp thật nhiều cho đứa con gái tôi nghiệp.

“Cha, chuyện cũ rồi đừng nhắc lại nữa."
Hai người họ trở về căn nhà cũ, Sam Tổ cùng Trần Vĩ đã ở đây giúp bọn họ sắp xếp một ít đồ đạc.

Thanh Trà cũng chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho bữa tối, có cả Hàn Thẩm Quân đến phụ.

Lam Tấn rót rượu cho hai người đàn ông trước mặt.

Ông nâng ly rượu lên, cụng ly với Trần Vĩ và Hàn Thẩm Quân.

Cả ba hô hào, khí thế hừng hực làm cho không khí trở nên ấm cúng vô cùng.

Ông vừa nhìn đã thấy vừa mắt với Hàn Thẩm Quân - mặt mũi xán lạn, lại còn rất quan tâm đến Thanh Trà.

Vừa nhìn Lam Tấn đã biết cậu nhóc đó có ý với cô, chỉ tại con gái ông lại quá khờ khạo, không nhìn ra tâm ý của cậu.


Mọi người vừa mới cầm đũa lên được một lúc liền nghe thấy tiếng chuông cửa trước nhà.

Thanh Trà liền lấy làm lạ, giờ này còn ai đến nữa chứ.

“Để anh mở cửa cho." Hàn Thẩm Quân thấy cô đang ăn thì giữ lại, cậu ra phía trước mở cửa.

Mãi một lúc sau mới thấy cậu quay trở lại nhưng ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía người đi đẳng sau, không khí đang vui vẻ với những tiếng cười đùa bỗng trở nên tắt ngóm.

“Hứa Phong, cậu đến đây làm gì thế?” Trần Vĩ là người đầu tiên lên tiếng, anh cũng không biết nên nói gì với hắn nữa.

Hắn khẽ liếc nhìn Thanh Trà, cô dường như không quan tâm đến hắn, ánh nhìn rơi vào đống đồ ăn trước mặt, cả khuôn mặt cứng đờ lại.

“Anh về đi, ngày mai tôi sẽ đến Hàn thị tìm anh."
Ngoảnh lại ba tháng trước, Thanh Trà đã đồng ý với yêu cầu của hắn, nhưng cô xin thêm một khoảng thời gian để tịnh dưỡng cơ thể.

Sáng nay cô đã gọi điện thoại báo với hắn ngày mai sẽ đến Hàn thị, thật không ngờ buổi tối Hàn Hứa Phong lại tự mò đến nhà cô.

“Trà, anh đến thăm em.

Anh nhớ em."
Hàn Hứa Phong biết Thanh Trà quay về thì không chịu nổi nữa, vừa giải quyết xong đống công việc là hắn lái xe một mạch đến đây.

Đến nơi rồi lại nhìn thấy thái độ kì dị của mọi người, đặc biệt là sự lạnh nhạt của cô khiến hắn rất buồn.

Cô nghe thế khẽ cười khẩy một cái.


Quyết định quay trở về đồng nghĩa với việc cô đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng để sống một cuộc sống khác, đá văng hắn ra khỏi cuộc đời mình.

"Nếu đã đến rồi thì cùng ngồi xuống ăn đi, chắc cậu chưa ăn tối đâu, phải không?”
Lam Tấn có thể nhận ra Hàn Hứa Phong- người đàn ông bí ẩn mà đã chuộc thân Thanh Trà, hơn nữa lại còn thuê luật sư giúp ông giảm nhẹ tội.

Hắn vừa có tiền vừa có quyền, là một nhân vật không tầm thường!
Nhìn thấy ánh mắt si tình của Hàn Hửa Phong và gương mặt lạnh như tiền của con gái ông, Lam Tấn đoán hắn chắc chắn đã làm tổn thương đến Thanh Trà rất nhiều nên cô mới trở nên như vậy.

Ấn tượng của ông về Hàn Hứa Phong vốn không được tốt, song lại không thể khinh suất mà đắc tội với hắn được.

Hàn Hứa Phong ngồi xuống bên cạnh ghế của Hàn Thẩm Quân, hắn nâng ly uống cạn với cha Thanh Trà.

Lần đầu tiên hẳn uống rượu gạo, có chút lạ miệng lại lâng lâng.

Mọi người lại tiếp tục nói chuyện rộn rả, Thanh Trà cũng ngó lơ sự có mặt của hắn, vui vẻ ngồi ăn và tán gẫu với Sam Tổ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận