Trần Vĩ đẩy cửa xe bước xuống vừa hay bác sĩ Kim ra về.
Anh nhận ra ông, tuy khá bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đến chào hỏi.
"Thầy Kim, sao thầy lại ở đây? Lâu rồi chưa gặp thầy." Trần Vĩ tò mò.
Bác sĩ Kim là một vị bác sĩ giỏi, ông cũng chính là người dẫn dắt Trần Vĩ trên con đường Y học.
Trần Vĩ vô cùng kính trọng và biết ơn ông, Hàn Hứa Phong cũng từng rất kính nể ông, thế nhưng không hiểu chuyện gì đã xảy ra hai năm trước giữa bác sĩ Kim và hắn mà Hàn Hứa Phong bỗng trở mặt.
Chuyện này không ai rõ ngọn ngành, Trần Vĩ từng hỏi ông nhưng ông không nói, hỏi hắn lại càng không.
"Có một cô gái ở trong Hàn gia bị thương tối qua, Hàn thiếu vì bất đắc dĩ nên gọi ta đến." Bác sĩ Kim nói rồi khẽ gật gật đầu.
"Thì ra là vậy.
Chẳng trách hôm qua cậu ấy gọi cho con." Trần Vĩ tỏ ra hiểu vấn đề.
"Vậy ta đi trước nhé."
"Khoan đã, thầy là muốn né tránh con phải không?" Kể từ lúc Hàn Hứa Phong trở mặt với bác sĩ Kim, ông liền tìm mọi cách né tránh Trần Vĩ.
Lúc anh mời ông đi dùng bữa, ông đều từ chối với lí do bận.
Anh hỏi ông về kiến thức Y học, ông cũng chỉ gửi tài liệu đến nhà anh rồi trao đổi qua điện thoại chứ nhất định không chịu gặp mặt.
Trần Vĩ biết chắc hẳn thầy Kim đã phạm sai lầm rất nghiêm trọng nên Hàn Hứa Phong mới như vậy, nhưng anh vẫn tin ông có nổi khổ tâm gì đó không thể nói ra.
"Ta bận thật, hẹn con khi khác chúng ta nói chuyện." Bác sĩ Kim vội vã đi.
"Thầy, chuyện năm đó thầy không nói con cũng không biết, nhưng con tin thầy là người ngay thẳng, không làm gì trái lương tâm người thầy thuốc cả."
Bước chân bác sĩ Kim bỗng khựng lại, ông đứng một lúc rồi quay người lại, nói với Trần Vĩ:
"Ta không phải người thầy tốt như con nghĩ đâu." Nói rồi ông tiến về phía xe rồi lái đi mất.
Trần Vĩ đứng tại chỗ thở dài, anh vẫn mảy may suy nghĩ đến câu nói của thầy Kim ban nãy.
"Đứng đấy làm gì mau vào trong đi." Hàn Hứa Phong lên tiếng, anh đã nghe hết câu chuyện giữa hai người nhưng không nói gì.
Trần Vĩ theo anh lên trên lầu, Thanh Trà đang nằm trên giường, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
"Cậu lại làm gì để người ta ra nông nổi như vậy?" Trần Vĩ khẽ thở dài, đúng là một cô gái mệnh khổ.
Anh chỉ mới gặp cô hai lần nhưng lần nào cũng trong trạng thái hôn mê, bộ dạng suy nhược, mệt mỏi.
"Các người ai cũng nghĩ tôi là quái vật vậy? Tôi chẳng làm gì cô ta cả.
Nếu hôm qua tôi không kịp về thì hôm nay chỗ cô ta nằm là trong quan tài chứ không phải trên chiếc giường đó đâu." Hàn Hứa Phong nhíu mày, giọng đầy bực dọc.
Trần Vĩ im lặng, anh biết Hàn Hứa Phong đang nghĩ gì, anh cũng không nên chọc hắn thêm tức, chỉ là anh thấy thật sự thương cho cô gái kia, có lẽ sẽ còn phải chịu đủ dày vò nữa.
"Hôm qua cậu gọi tôi là vì chuyện này à?" Trần Vĩ hỏi, bầu không khí đang hết sức căng thẳng.
"Ừ." Hắn đáp lại vỏn vẹn một tiếng.
"Hôm qua tôi say quá nên ngủ không biết trời đất gì, xin lỗi."
Hắn không nói gì, hai người lại chìm vào một bầu không khí nặng nề, đoán chừng Hàn Hứa Phong giận dỗi anh rồi.
"Vậy sáng nay tôi gọi sao cậu không nghe máy?"
"Điện thoại hư rồi."
Trần Vĩ thiết nghĩ Hàn Hứa Phong bây giờ cũng chẳng có tâm trạng nói chuyện với anh liền nghĩ cách chuồn đi.
"Gọi cho cậu không được nên tôi lo chết đi được, không có chuyện gì là tốt rồi.
Vậy tôi về trước nhé."
"Từ ngày mai cậu đến thay băng cho cô ấy đi." Hàn Hứa Phong đề nghị.
"Được." Trần Vĩ nói xong liền rời đi..