Hàn Hứa Phong từ lúc bị tai nạn cũng không về Hàn gia, tránh để người làm trong nhà thấy lo lắng.
Hắn nói với Hàn phu nhân rằng mình đi công tác ở nước ngoài, cũng bảo bà nhân dịp này đi du lịch với mẹ Trần Vĩ để thay đổi chút không khí.
Ở bệnh viện đã một tháng trời, Hàn Hứa Phong ngày nào cũng cố gắng tìm chuyện để nói với Thanh Trà.
Hắn vứt bỏ lòng tự tôn của mình chỉ để cô nhìn nhận hắn thêm lần nữa.
Thật đáng buồn vì dù Thanh Trà quan tâm, chăm sóc hắn đến đâu thì cô vẫn có thái độ nhàn nhạt với hắn, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Một lát nữa hắn sẽ được tháo bột, có lẽ nào Thanh Trà cũng rời đi mất…
“Cuối cùng cũng sắp bình phục rồi.” Thanh Trà thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi ước gì cánh tay này gãy luôn, như thế em sẽ ở bên tôi mãi mãi.” Hàn Hứa Phong cười nhàn nhạt.
“Nói vớ vẩn gì thế.” Thanh Trà cau mày, cô khẽ cáu lên.
Hắn lại tự đi rủa bản thân mình như thế.
“Thanh Trà, về bên anh được không?”
Hàn Hứa Phong nghẹn ngào, vụng về nói từng chữ, đến cuối cùng hắn vẫn không có cách để cô đổi ý.
“Tôi đi làm thủ tục xuất viện.
Một lát nữa Trần Vĩ sẽ vào cùng anh đi tháo bột.”
Thanh Trà muốn né tránh hắn, cô nói xong liền đi mất, Hàn Hứa Phong vẫn còn ngồi trong phòng, sống mũi hắn hơi cay.
Hắn thật không dám tin cô lại hạ quyết tâm đến vậy.
Buổi chiều Hàn Hứa Phong về đến Hàn gia, Trần Vĩ lúc tháo bột xong có chuyện gấp liền rời đi, Thanh Trà đành cùng hắn về.
Cô giúp hắn đem đồ lên phòng.
Những người làm thân tín nhất trong Hàn gia đều bất ngờ khi thấy cô, ai cũng vui mừng ra mặt, họ đều rất thương cô gái này.
“Tôi về đây.” Cô sắp xếp đồ đạc ngăn nắp vào tủ rồi định rời đi.
Thanh Trà còn chưa kịp quay người đi thì bị hắn kéo lại.
Hàn Hứa Phong ôm chặt lấy cô, trong lòng hắn biết rõ nếu như lần này để cô đi mất thì mãi mãi hai người sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Không phải em nói đợi tôi khỏe hắn mới đi sao? Vậy thì ở lại đây đến khi tôi thật sự bình phục đi.
Cánh tay này thật sự vẫn còn rất đau.” Hàn Hứa Phong chẳng còn cách nào khác đành lấy chuyện này ra làm cái cớ.
“Anh bỏ tôi ra trước đã.” Thanh Trà hơi bối rối, cô không nghĩ Hàn Hứa Phong sẽ làm vậy.
“Em hứa thì tôi mới buông ra.”
“Được rồi.” Thanh Trà thở dài.
Hắn nghĩ làm như vậy thì hai người sẽ có một kết cục tốt đẹp ư.
Thanh Trà bảo hắn đi thay đồ, còn mình xuống nhà phụ người làm chuẩn bị bữa tối.
“Cuối cùng chị cũng về rồi, em nhớ chị chết mất.” Linh Tuyết thấy Thanh Trà liền chạy đến ôm chầm lấy cô.
“Linh Tuyết, con làm vậy thật không phải phép tắc.” Bà Năm liền nhắc nhở, mặc dù bà cũng vui mừng không kém.
“Không sao ạ.” Thanh Trà cười, cô cũng rất nhớ bọn họ.
“Chị có đi nữa không?”
Thanh Trà cũng không biết nói thế nào, cô đành cười trừ.
“Đi làm bữa tối trước đã.”
Bận bịu một lúc trong bếp cũng xong, Thanh Trà lên phòng thì không thấy Hàn Hứa Phong đâu, cô đoán hắn đang trong phòng đọc sách.
“Cộc cộc…” Thanh Trà đẩy cửa đi vào, quả nhiên hắn đang chăm chú làm việc với chiếc máy tính.
Không phải là nói vẫn còn rất đau sao, lại không chịu nghỉ ngơi.
“Anh mau ra ăn cơm đi.”
“Em ăn trước đi, lát nữa tôi làm xong việc sẽ ra ngay.” Hắn vẫn đang cặm cụi vào chiệc máy tính.
Một thời gian dài hắn không ở công ty đã xảy ra một số chuyện lùm xùm, Hạ Thư Yến cũng không giài quyết hết được.
“Nếu anh cứ hành hạ bản thân mình mãi như vậy thì làm sao bình phục được chứ.
Tôi cũng đâu rảnh rỗi để ở bên anh mãi được.” Thanh Trà quát lên, không hiểu sao cô lại thiếu bình tĩnh đến vậy.
Động tác đánh máy của hắn khựng lại, cô gấp rút như vậy là muốn rời khỏi hắn càng nhanh càng tốt sao.
Hàn Hứa Phong gập chiếc máy tính lại, hắn lướt qua người Thanh Trà, không nói không rằng đi thẳng xuống phòng bếp.
Nếu là bình thường thì Hàn Hứa Phong lại mè nheo đòi Thanh Trà đút cho ăn rồi, nhưng lần này hắn tự mình cầm đũa ăn.
Hắn vẫn không nói tiếng nào, đoán chừng đã giận cô rồi.
Thanh Trà nhìn hắn, cô khẽ nhíu mày.
Con người này càng lúc càng lạ, cô nói những lời đó suy cho cùng cũng chỉ là lo cho sức khỏe hắn mà.
Hàn Hứa Phong đang ăn thì đôi đũa trên tay rơi xuống, tay hắn đột nhiên cứng đờ, cơ mặt Hàn Hứa Phong khẽ nhăn lại.
Tệ thật, tay hắn là thật sự chưa bình phục.
Hai người họ cùng lúc cúi xuống nhặt đôi đũa, nhưng Thanh Trà nhanh tay cầm lên trước.
“Để tôi đút cho anh.”
“Không cần, tôi ăn no rồi.” Hàn Hứa Phong bỏ dở chén cơm, hắn đứng dậy.
“Ngày mai em đi khỏi đây được rồi.
Lúc nãy tôi nói vậy chỉ đùa thôi.” Nói xong rồi hắn đi thẳng vào phòng sách.