Hàn Thiếu Tha Cho Tôi Đi!


Sáng sớm Thanh Trà tỉnh dậy liền nấu một nồi cháo mới cho Hàn Thẩm Quân, như vậy cũng đã là hết lòng giúp đỡ hắn rồi.
“Tôi về đây.”
“Ừ.”
“À..Thanh Trà, tôi khuyên cô nên rời xa Hàn Hứa Phong đi.

Ở bên hắn cô sẽ không có hạnh phúc trọn vẹn đâu.”
“Đồ thần kinh.”
Thanh Trà mắng lại hắn rồi rời đi, cô mặc một chiếc áo dạ thật dài, quấn thêm khăn len để giữ ấm.
“Giá mà cô hiểu tôi đang nói về điều gì.” Hàn Thẩm Quân thở một hơi thật dài, sao hắn lại phải để tâm chuyện của cô chứ.

Thanh Trà trở về Hàn gia thì biết đêm qua Hàn Hứa Phong không về, cô lên phòng tắm rửa rồi chuẩn bị đến Hàn thị.
Hôm nay là ngày nộp bản phác thảo cho dự án thời trang áo cưới mùa Xuân, vậy mà Hàn Hứa Phong đến một câu nhắc nhở cô cũng không có, suýt chút nữa cô quên mất.
Lúc đi đến Hàn thị cô gọi cho hắn, hắn nói sẽ chờ cô ở phòng làm việc.
“Cộc cộc..”

Thanh Trà gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, cô bèn mạnh dạn đẩy cửa đi vào, đúng là hắn không có trong phòng thật.
“Cô Lam, Hàn tổng vừa có cuộc họp đột xuất, anh ấy nói cô có thể để bản thảo ở trên bàn rồi về.”
“Được.”
Thanh Trà đặt ngay ngắn trên bàn làm việc của hắn rồi rời đi, đợi hắn mang đến phòng sáng tạo thông qua, tác phẩm của cô có thể được cân nhắc lựa chọn cho bộ sưu tập mùa Xuân rồi.
Cô vừa rời khỏi, thư kí Hạn liền chụp lại hết những bản vẽ của cô.
“Thư Yến, mọi chuyện dễ dàng hơn anh nghĩ nhiều.” Anh ta gọi điện thoại báo cho Hạ Thư Yến rồi xuống phòng nhân sự xin về sớm.
Hạn Triết hẹn Hạ Thư Yến ở một nhà hàng để đưa bản thảo, cũng là để ăn trưa.
Hai người họ ăn uống xong, anh ta liền kể công với cô để ngỏ lời muốn cô trở thành bạn gái.
“Đợi mọi chuyện xong xuôi hết sẽ tính đến chuyện của chúng ta.”
“Cũng được.”
Thấy cô hời hợt như vậy, Hạn Triết có chút không bằng lòng nhưng vẫn đồng ý.

Hạ Thư Yến với anh đã chèo chung một con thuyền, còn sợ cô ta chạy mất sao.

Hạ Thư Yến vào nhà vệ sinh sửa lại lớp trang điểm, lúc định rời đi thì nhận được một cuộc gọi.
“Chủ tịch Vũ, ông yên tâm đi.

Bản thảo thời trang của Hàn thị đang nằm trong tay tôi, còn sợ chúng ta không có đường thắng sao.”
“Tuần sau là đại hội cổ đông rồi, tôi muốn Hàn Hứa Phong phải rời khỏi vị trí đó.”
Sam Tố đứng bên cạnh nghe rõ mồn một mọi chuyện, cô hiểu những lời cô ta nói đang nhắm đến ai.

Cái bản thảo kia cô từng nghe Thanh Trà kể qua, nếu thật sự là như vậy thì bạn cô sắp gặp rắc rối lớn.
Sam Tố vội vàng đi ra khỏi đó, lúc cuống quá liền làm rớt điện thoại xuống đất.

Phím nguồn bị va chạm, màn hình sáng lên là hình của cô chụp cùng Thanh Trà.

“Cô gái, cô không sao chứ.”
Hạ Thư Yến cúi xuống nhặt điện thoại lên giúp cô, Sam Tố nhanh chóng giật lại nhưng đã bị cô ta nhìn thấy hết.
Sam Tố liền bỏ chạy.
“Bắt lấy cô ta.

Hạn Triết, bắt lấy cô gái kia.”
Hạ Thư Yến hiểu ra mọi chuyện, cô ta liền đuổi theo Sam Tố.
Sam Tố chạy thật nhanh xuống bãi xe ở tầng hầm, cô trốn dưới mấy cái xe ô tô rồi lấy điện thoại gọi cho Trần Vĩ.
Hôm nay nhà xe rất đông, nhất thời bọn họ không tìm thấy Sam Tố.
“Mau nghe máy đi, xin anh đấy.”
Điện thoại của Sam Tố liên tục truyền đến tiếng ‘tút..tút..’, phen này cô xong đời rồi.
Sam Tố lục lọi túi xách tìm thứ gì đó để phòng vệ, nhưng cô lại vô tình nhìn thấy cái máy ghi âm còn chưa tắt.
Hôm nay Sam Tố đến nhà hàng này để phỏng vấn về một nhà văn nổi tiếng, không ngờ lúc đi vệ sinh lại nghe được chuyện động trời như vậy.

Những lời cô gái kia nói ban nãy chắc chắn đã được máy thu lại hết.
Sam Tố liền bỏ nó vào cái ví da đựng tiền nhỏ rồi lia nó vào gầm chiếc xe ô tô đen, chỗ cô đang trốn chính là khu để xe hư hỏng, nhất thời mấy cái xe này sẽ không di chuyển khỏi chỗ này.

Cô làm như vậy để phòng trường hợp hợp xấu nhất là bị hai người kia bắt và phi tang chứng cứ.

“Cô ta ở bên kia.” Hạ Thư Yến liền kêu Hạn Triết lại.
Sam Tố vội đứng dậy chạy thật nhanh, cũng không quên quay lại nhìn vị trí của chiếc xe ô tô đen kia.
Cô vội lấy điện thoại nhắn cho Trần Vĩ một dãy kí tự bằng số.

Vì phải nhìn màn hình nhắn tin mà tốc độ chạy của cô giảm lại, dĩ nhiên không chạy thoát được hai người kia.
Sam Tố bị Hạn Triết bịt thuốc mê ngất xỉu tại chỗ.

Hạ Thư Yến vội mở tin nhắn ra trong điện thoại của cô ra xem.
“Cô ta còn quen biết cả Trần Vĩ ư?”
Hạ Thư Yến bắt đầu thấy hiếu kì về cô gái này, đã như vậy cô ta càng phải bắt Sam Tố đi, tránh để cô phá hỏng mọi chuyện.
“Dòng số này có ý nghĩa gì thế?”
“Không biết, có lẽ do hoảng hốt quá nhắn bậy bạ gì đó thôi.” Hạn Triết nhìn đi nhìn lại không thấy có gì đặc biệt.
“Chúng ta mau đi thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận