Yến Quân Tầm nhận điện thoại của Khương Liễm ngay lúc đang ăn sáng.
Cả đêm cậu không ngủ, lúc này lại quay về trạng thái ngủ gà ngủ gật ngồi ăn cơm nắm nhân tôm ngay trước cửa kính cửa hàng tiện lợi.
“Hệ thống trong nhà tôi mới thay đã đổi cài đặt cuộc gọi của máy liên lạc,” Khương Liễm vừa rời giường, lúc nói chuyện có âm thanh đi lại, “vừa nãy mới thấy, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Anh ngồi xuống mà ăn cơm đi,” Yến Quân Tầm vo tờ giấy bọc cơm nắm giữa các ngón tay thành đủ kiểu hình, “vợ anh bực rồi đấy.”
Khương Liễm dè dặt liếc nhìn vợ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống, thừa lúc chị vợ xoay người đi mới tranh thủ nói: “Sao cái này cậu cũng biết thế?”
Yến Quân Tầm muốn nói tiếng chị ấy dằn bát rõ là to, lúc đi lại còn đá dép loẹt quẹt, chắc chắn tối qua trước khi đi ngủ hai người đã cãi nhau, sáng nay chị ấy còn chẳng muốn làm bữa sáng cho anh.
Nhưng Yến Quân Tầm không nói, cậu không muốn nghe mình như kiểu cái gì cũng biết.
Thế là cậu hơi “Ừ” một cái, liếc nhìn Thời Sơn Diên đang ngồi cạnh mình rồi đáp: “Đoán thôi.
Tôi muốn nói anh biết là có khả năng hung thủ làm việc ở gần chung cư Phổ Lợi, các anh có thể kiểm tra cái xe đạp để ở cửa nhà Lịch Kiến Hoa, hoặc là kiểm tra lối thoát hiểm của tòa nhà kia.
Tiếp nữa, tôi muốn bảo các anh có thể xem camera giám sát ở cửa ra vào tòa nhà Lịch Kiến Hoa ở, tốt nhất là tiến hành nhận diện gương mặt của tất cả mọi người đi, có lẽ sẽ có phát hiện mới.”
“Được rồi,” Khương Liễm kéo đĩa qua rồi nói trước lúc ăn, “cậu biết nhà tôi ở đâu không? Lần sau nếu không liên lạc được với tôi thì tới thẳng nhà là được.” Anh nhanh nhẹn ăn xong món trứng rồi nói tiếp, “Bây giờ độ tự động hóa của những hệ thống này cao lắm, tôi hoàn toàn không ngờ được nó sẽ tự động sửa cài đặt cuộc gọi của tôi.”
Yến Quân Tầm không muốn tới nhà Khương Liễm, vợ anh không thân thiện gì lắm với nhân viên trong cục Thanh tra.
Mặc dù Yến Quân Tầm cũng muốn nói với chị rằng mình không phải nhân viên trong cục, nhưng mãi mà không có cơ hội.
Thời Sơn Diên đang uống nước nóng, các thói quen bình thường đều rất phù hợp với yêu cầu của một tay bắn tỉa, chỉ trừ có hút thuốc.
Lúc này hắn đang hỏi Khương Liễm: “Nhà anh đổi sang hệ thống gì?”
“Hệ thống trong nhà dân dụng đời thứ chín đã lỗi thời bên khu Quang Quỹ,” Khương Liễm vừa uống cà phê vừa cất tiếng chào hệ thống, “chào buổi sáng.”
Hệ thống trong nhà của anh dùng giọng đàn ông thô lỗ trả lời: “Chào buổi sáng anh trai!”
Ngụm cà phê trong miệng Khương Liễm suýt thì phun ra.
“Hệ thống trong nhà dân dụng đời thứ chín sẽ không tự động sửa cài đặt của máy liên lạc,” đôi chân dài của Thời Sơn Diên đổi sang tư thế thoải mái hơn dưới gầm bàn, “nó không tự động được như vậy.”
Khương Liễm nghĩ có lẽ là vợ anh đổi, tối qua hai người cãi nhau cũng chính vì thời gian làm việc của người kia quá dài.
Bọn họ muốn có con, nhưng hiển nhiên là cả hai đều không rảnh, mà chẳng ai muốn thừa nhận đó là lỗi của mình.
Anh không tiện hỏi trước mặt Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên, chỉ đành nói: “Có lẽ là tôi nhớ nhầm… Hôm nay hai cậu định đến cục Thanh tra à?”
“Xem tình hình đã,” Yến Quân Tầm nói, “cũng có thể tôi sẽ về nhà ngủ.”
Khương Liễm nói biết rồi, xong cúp máy liên lạc.
Sáng sớm khu Đình Bạc vẫn còn âm u, mây mù bao phủ đỉnh những tòa nhà cao thấp không đều, ở phía xa đám ống khói của khu công nghiệp đang phun khói mù mịt.
Giờ này đến cả người chạy bộ buổi sáng cũng không thấy, chất lượng không khí quá tệ nên đến cả người mở cửa sổ cũng ít.
“Anh cho rằng có người đổi cài đặt máy liên lạc của Khương Liễm,” Yến Quân Tầm không muốn cứ im lặng thế mãi, cũng không muốn vòng vo với Thời Sơn Diên, “ai lại đi làm vậy?”
“Người để ý đến thiên tài,” Thời Sơn Diên quay đầu nhìn Yến Quân Tầm, một tay hắn còn đang cầm cốc nước nóng, “có người thấy hứng thú với cậu và Artemis, hắn đã xâm nhập được vào hệ thống trong nhà của cậu thì đương nhiên cũng có thể lẻn vào của Khương Liễm.
Vụ án này nhìn đơn giản vậy mà đến tận hôm nay cục Thanh tra vẫn chưa bắt được người.
Chẳng lẽ vì thông tin cậu cung cấp chưa đủ chính xác ư? Là vì có người đang can thiệp vào việc tra án của Khương Liễm đấy thôi.”
Màn hình nhỏ trong cửa hàng tạp hóa lóe sáng, bác gái ngồi trước quầy thu ngân đang xem phim truyền hình, say mê đến độ quên cả áo đang đan.
Âm lượng bác ta mở cũng không lớn lắm, đủ để che lấp tiếng nói chuyện giữa Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên, những người khác cũng không để ý.
Thời Sơn Diên như là muốn giữ bí mật nên mới giơ cánh tay lên, khoác lên vai ghế Yến Quân Tầm, cả người cũng ngả sang một chút.
Những chuyện thế này thì hắn lại rất biết chừng mực, không sáp lại quá gần mà chỉ dừng ở vị trí vừa đẹp, làm người ta không cách nào bắt bẻ.
Lần nào hắn cũng vậy.
“Cậu nên thấy may vì chỗ này là Đình Bạc đấy, hệ thống camera chưa phân bố khắp cả khu, chứ không gặp phải cái loại hacker dính như đỉa đói thế này thì chúng ta đến cả chỗ nói chuyện cũng không có đâu, có khi bộ dạng cậu đi nhà xí hắn cũng thấy được ấy chứ.”
“Ý anh là hắn đã thâm nhập vào hệ thống của Khương Liễm, bây giờ đang nhìn Khương Liễm ngồi bồn cầu rồi còn quan sát chúng ta nói chuyện và theo dõi tiến triển vụ án nữa?” Yến Quân Tầm nhớ đến giọng nói đã bị biến âm ngày đó, cậu nói, “vậy hắn cũng quá để ý đến mấy chuyện này rồi.”
“Sao cậu không nghĩ hắn để tâm thế vì lý do gì.” Thời Sơn Diên đặt cốc nước xuống, trong mắt hắn dường như có một thoáng thứ gọi là “dịu dàng”.
Hắn có thể điều chỉnh bản thân tùy ý, chỉ cần bầu không khí ngay lúc này yêu cầu thì hắn có thể cung cấp ngay ánh nhìn đắm đuối phù hợp.
Dòng suy nghĩ của Yến Quân Tầm lại vọt đi, chúng nhanh nhẹn đến khó tin, chạy đua với nhau trong đầu cậu.
Chi tiết liên quan đến vụ án cứ như sương mù buổi sớm, chỉ nháy mắt đã lan tràn khắp nơi.
Nhưng máy liên lạc đã lại vang lên, Thời Sơn Diên dường như đã sớm đoán được, hắn ấn mở cuộc gọi.
“Tôi vừa nhận điện thoại từ bên cục,” Khương Liễm vội vã đi giày rồi mở cửa nhà ra, “bọn họ tra ra được một người phụ nữ tên Dương Ngọc trong trạm phục vụ, chị ta là một quả phụ, bình thường lúc làm việc ở trạm phục vụ cũng hay nhận đơn dọn dẹp, đã từng làm với bên ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’, ngoài ra chị ta còn có một đứa con trai.
Lúc đầu kho dữ liệu chỉ hiển thị thông tin cá nhân của chị ta, nhân viên điều tra căn cứ vào những thông tin đó thì phát hiện được chị ta đã từng bị khách hàng khiếu nại, nói chị ta lợi dụng công việc để bán thông tin cá nhân của khách, khiến khách hàng bị người ta tống tiền.
Sau đó còn tra ra được người tống tiền chính là con trai chị ta.
Nhân viên điều tra nghi ngờ mẹ con họ bắt tay nhau làm hung thủ tống tiền, nên mới để ‘Giác’ tiến hành điều tra thông tin về con trai chị ta Trình Lập Tân.
‘Giác’ phát hiện ngay tên Trình Lập Tân này có rất nhiều tiền án xấu.
Nửa năm trước hắn nợ quá nhiều tiền ở quán mạt chược Lưu Hâm Trình làm bảo vệ, tài khoản trả tiền cũng không phải của hắn mà là của Lịch Kiến Hoa.
Hắn từng làm việc ở nhà máy than cốc, có một chiếc xe hàng đời cũ.
Sáng nay nhân viên điều tra tìm thấy hắn ở chung cư Đê Bá, hắn đang ở cùng với hàng xóm của Hoắc Khánh Quân, hai người bọn chúng từng bắt tay gọi điện uy hiếp Hoắc Khánh Quân.”
Khương Liễm nói đến đây thì dừng lại, anh không thể để giọng mình nghe như đang chất vấn Yến Quân Tầm.
Có một gã hề đang đi ngang qua ngoài cửa kính cửa hàng tạp hóa, cầm trên tay một chùm bóng bay.
Hắn đi qua tấm kính, rồi lại quay ngược lại nháy mắt với Yến Quân Tầm đằng sau cánh cửa.
Một quả bóng bay trong đám bóng đột ngột nổ tung, tiếng động vô cùng lớn, ngay sau đó những quả còn lại cũng bắt đầu nổ “bùm bùm bùm”.
Gã hề dường như cũng bị ngạc nhiên, hắn sợ đến nỗi buông lỏng tay, vô thức ôm lấy đầu.
“Bùm!” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Những âm thanh này y hệt như tiếng súng dày đặc, nổ đau cả màng nhĩ Yến Quân Tầm, những khung cảnh vừa dựng lên trong đầu cậu kia cũng vỡ vụn trong nháy mắt, vô số mảnh vỡ xoay tròn như chiếc kính vạn hoa, thông tin về ba người Lưu Hâm Trình, Lịch Kiến Hoa, Hoắc Khánh Quân tản ra khắp nơi như kiến.
Bác gái trong tiệm tạp hóa cũng bị hoảng sợ, bác ta bật dậy kinh ngạc nhìn ra bên ngoài tấm kính, áo len trên tay đã rơi hết xuống đất.
Một nụ hoa sắp nở nhú ra trên đầu gã hề, xòe tung cái “póc” lúc hắn lấy tay ôm đầu, phun thuốc màu màu đỏ thẫm văng tóe ra khắp nơi trên mặt đất.
【 Tới chơi trò chơi đi 】
Một tờ giấy in thấm màu đỏ tươi lộ ra khỏi đống thuốc màu, vắt vẻo giữa đống tóc giả rối tung của gã hề như một lá cờ tuyên chiến.
Yến Quân Tầm nhìn gã hề chằm chặp, cậu nghe tiếng viên phấn dùng để viết trên bảng đen gãy vụn, phát ra tiếng động chói tai khi ma sát vào mặt bảng.
“Sao vậy?” Khương Liễm bên kia máy liên lạc đang ngơ ngác vì tiếng bóng bay nổ, anh thấp thỏm hỏi, “chuyện gì xảy ra vậy, Quân Tầm?”
Thời Sơn Diên hạ ngón trỏ ấn tắt cuộc trò chuyện, ném cốc nước đã uống hết vừa chuẩn vào miệng thùng rác, bàn tay cuối cùng cũng quàng qua vai Yến Quân Tầm, hắn để mùi hương của mình bao phủ Yến Quân Tầm, thấp giọng nói: “Thả lỏng nào.”
Gã hề chật vật nhặt lại những mảnh bóng bay vỡ, hắn chùi vết màu đỏ trên mặt rồi cúi chào một góc chín mươi độ với hai người đứng sau cửa kính.
Bác gái tiệm tạp hóa đã chạy ra chửi cho gã một trận, gã bèn lúng túng cười làm lành.
Răng gã rất trắng, nhìn rất nổi bật giữa màu đỏ.
Yến Quân Tầm nhắm mắt lại, cậu thấy thật ồn ào.
Tiếng phim truyền hình trong cửa hàng tạp hóa, tiếng cãi vã bên ngoài, và cả âm thanh từ chiếc bảng đen trong đầu nữa, tất cả những thứ này đều khiến cậu thở gấp.
“Quân Tầm phải học cách chơi trò chơi đi.”
Artemis kéo bảng đen qua, đằng sau là cơn mưa tầm tã.
Nó chỉ vào đề bài trên bảng đen, lặp đi lặp lại ngày này qua khác trước khi bóng tối cuốn tới.
“Quân Tầm là thiên tài giỏi nhất, sẽ không thua bất kỳ trò chơi nào đâu.”
Bàn tay Thời Sơn Diên đã gần áp vào gương mặt Yến Quân Tầm, nhưng cậu phản ứng rất nhanh.
Như thể cậu đã khởi động chế độ phòng ngự, nhanh nhẹn đón được rồi cản lại bàn tay của Thời Sơn Diên.
“Nhìn tôi này,” Thời Sơn Diên không thèm để ý, dù cho hắn có không chạm vào được Yến Quân Tầm thì bóng người cũng có thể giam Yến Quân Tầm vào phạm vi mình có thể tiếp xúc, “thả lỏng đi, Quân Tầm, tôi sẽ không làm cậu bị thương.
Đừng quan tâm cái bảng đen kia nữa, nhìn tôi này, được không?”
Yến Quân Tầm điều hòa lại nhịp thở, cánh tay đang chống đỡ của cậu rất có lực, căng cứng như dây cung, cảm tưởng như chỉ chạm nhẹ vào cũng đủ bùng nổ.
Thời Sơn Diên rất cẩn thận, cuối cùng thì cảnh hắn mong chờ nhất cũng đã đến.
Hắn quan sát biểu cảm của Yến Quân Tầm, trong tầm mắt Yến Quân Tầm hắn hơi hạ thấp người xuống, đó là tín hiệu để thả lỏng.
“Kẻ bí ẩn này, gã đang theo dõi chúng ta.
Gã gửi cho cậu lời mời, đã vậy còn tự mình chơi trước,” Thời Sơn Diên ngửi thấy mùi hương của Yến Quân Tầm, hắn liếm răng một cái nanh theo thói quen rồi nở nụ cười với cậu, “cậu không sợ gã phải không? Cậu chẳng sợ ai hết.
Đừng để gã đắc ý, cho gã biết thế nào là lễ độ đi.”
“Anh đã sớm biết vụ án này có vấn đề,” Yến Quân Tầm vẫn giữ vẻ bình tĩnh như thể trong đầu cậu không hề có những mảnh vỡ lộn xộn kia, cậu nói, “anh với gã đã cùng nhau giỡn mặt tôi từ trước rồi.”
“Đừng nghĩ tôi như thế,” Thời Sơn Diên vừa trầm ngâm vừa trả lời, “tôi chỉ là phát hiện ra một chút kỳ lạ thôi, tôi nhắc cậu từ lâu rồi mà đúng không? Đừng vậy mà—” trong tiếng cười trầm thấp của hắn dường như có mang ý làm nũng mà chỉ Yến Quân Tầm mới cảm nhận được, “tôi với cậu là người cùng đường đấy.”
Yến Quân Tầm đã không còn nghe thấy tiếng chiếc bảng đen nữa, trong đầu cậu chỉ toàn bóng tối như một hệ thống đã sập nguồn, chỉ có tiếng mưa không ngừng gột rửa.
Đối phương đang muốn lật đổ suy luận của cậu, biến cậu thành phường bịp bợm chân chính.
Cậu trở tay đè gáy của Thời Sơn Diên, rút ngắn khoảng cách giữa hai người rồi nói giọng bực bội: “Tốt nhất là anh nên như vậy.”
“Đương nhiên,” Thời Sơn Diên nhìn cậu, “nếu tôi cùng hội với kẻ kia thì…”
“Tôi sẽ giết anh.” Yến Quân Tầm nói chẳng cần nghĩ, cậu tiện đà nhấc tay lên rồi giơ ngón giữa với cái camera không biết từ lúc nào đã xoay về phía họ trong cửa hàng tiện lợi.
Cậu biết nhất định đối phương đang theo dõi nơi này.
“Cút nhanh đi,” Yến Quân Tầm nói, “mẹ mày.”.