Phác Lận đang đứng uống cà phê trên tầng ba khu giải lao, vừa khuấy thìa vừa xoay cổ.
Trước khi vụ án khép lại, bọn họ không có thời gian gì gọi là tan sở cả, cho nên đành phải ở đây vật lộn với đống tài liệu.
Anh đã sang cốc cà phê thứ hai rồi, đang tán dóc với Giác qua máy liên lạc.
“Đi làm về có hẹn gì không?” Phác Lận hỏi Giác.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Giác đang mải mê chơi trò tìm lỗi dữ liệu, đáp: “Không có hệ thống nào hẹn tôi hết.” Nó đang cố gắng bắt kịp suy nghĩ của loài người, “Hôm nay anh có hẹn à?”
“Không, tôi cũng không có, tôi hỏi vậy thôi.” Phác Lận thấy Giác rất dễ thương, anh cầm cốc cà phê ngần ngừ mất một lúc mới nói, “Hay là sau khi vụ này kết thúc bọn mình đi làm một ly nhé?”
Giác vẫn đang chơi nên không đáp ngay.
Cái trò này với người bình thường thì chẳng có điểm nào giống trò chơi cả, người chơi phải bơi giữa một biển tài liệu để đối chiếu tìm ra đáp án, nhưng Giác lại rất khoái cái cảm giác ngâm mình trong kho dữ liệu ấy, nó cảm thấy hưởng thụ.
Phác Lận rất đặc biệt, anh cũng thích trò này.
“Cha tôi dặn không được yêu đương ở chỗ làm,” giọng Giác nghe chừng hơi do dự, “… nhưng mà tôi rất thích vị bưởi ngọt của rượu vang sủi dữ liệu.”
“Thế thì tôi sẽ chuẩn bị cho cô.” Phác Lận cười.
Giác “nhìn thấy” nụ cười của Phác Lận, cử chỉ ấy vẫn khiến nó bối rối như bao lần.
Nó không tài nào hiểu nổi Phác Lận, anh suốt ngày đặt nó vào máy liên lạc rồi đeo lên tai.
Bọn họ chỉ tình cờ hợp tác, song lại hợp tác một cách rất vui vẻ, mối quan hệ cứ duy trì như thế đến tận bây giờ, không bên nào muốn chấm dứt.
“Chuyên viên lập hồ sơ siêu sao của chúng ta đến rồi.” Phác Lận ngắt trò chơi của Giác, anh ngó từ trên tầng ba xuống, vừa vặn nhìn được bãi đỗ xe.
Đường đông nghìn nghịt, mặt trời đã ngả về đằng Tây.
Yến Quân Tầm xuống xe, cầm theo luôn cả cái máy liên lạc để trên ghế.
Cạnh bãi đỗ xe ngoài trời là một sân bóng rổ, vài học sinh cấp ba tan học đang chơi bóng ở đó.
Lúc Yến Quân Tầm đi ngang qua, có ai đó ới cậu vào chơi cùng.
Chắc chắn đám nhóc này tưởng cậu là bạn đồng trang lứa.
Yến Quân Tầm cảm thấy khó chịu khôn tả, chiếc áo phông dính bết lên lưng cậu, cậu chẳng muốn nhấc tay nhấc chân một tí nào hết.
Nhưng bị học sinh gọi thì cậu lại không ghét, vì nó gợi cậu nhớ đến trường lớp.
Cậu chưa bao giờ được đi học, không có bạn học cũng chẳng có bất kỳ hoạt động tập thể nào, chỉ có lúc này cậu mới bình thường trong mắt người khác thôi.
“Hồi ở trong Báo Đen cậu có tham gia hoạt động thể dục thể thao nào không?” Thời Sơn Diên đứng đằng sau Yến Quân Tầm, hắn nhìn sân bóng rổ, hoàn toàn vô cảm với lũ oắt choai choai đang vã mồ hôi như tắm đằng đó.
Hắn khác Yến Quân Tầm, hắn không có cái cảm giác “thuộc về”.
“Không.” Làn da trắng nõn nà của Yến Quân Tầm hễ nóng là lại đỏ ửng lên, cậu nghiêng đầu tránh ánh nắng rồi nhảy mấy bước lên thềm, đứng lại trước hệ thống kiểm tra ở cửa.
Cậu muốn tránh xa Thời Sơn Diên ra một chút, những tạp âm chung quanh này có thể giúp phân tán sự chú ý của cậu.
Giờ đã quá giờ tan sở rồi mà sảnh cục Thanh tra vẫn đầy người.
Màn hình chính đang phát tin tức ngày hôm nay, tiếng giày cao gót và giày da đan xen.
Yến Quân Tầm đi thẳng đến máy bán hàng tự động quét mặt lấy một lon bia.
Cậu còn chẳng chờ cho mình bớt thở dốc đã khui thẳng ra uống, cứ như thể muốn dội trôi cả cái nóng này đi vậy.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Bộ Giao thông nói trên cao tốc lại xảy ra tai nạn, tôi còn tưởng bọn cậu bị kẹt trên đường cơ,” Khương Liễm đi tới chào từ đằng kia, “mình vào văn phòng nói chuyện đi.”
Thời Sơn Diên ngẩng đầu lên thì bắt gặp chiếc camera ở đại sảnh, hắn nhìn chằm chằm vào nó, hỏi Khương Liễm: “Trong văn phòng của anh có không?”
Khương Liễm nhìn theo ánh mắt của Thời Sơn Diên, đáp: “Không… Sao vậy?”
“Giác đang làm việc à?” Yến Quân Tầm ngoái lại hỏi.
“Ừ, nó đang ở cùng với Phác Lận.
Có chuyện gì thế,” Khương Liễm ngờ vực nhìn hai người, “cần tôi gọi nó đến văn phòng hộ cậu không?”
“Không cần đâu,” Yến Quân Tầm tiện tay nhét lon bia rỗng vào thùng rác, “không cần bất kỳ hệ thống nào hết.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Văn phòng của Khương Liễm không lắp hệ thống trong nhà riêng, cục Thanh tra có một hệ thống trung tâm quản lý toàn bộ việc phân công công việc trong nội bộ, những hệ thống như Giác đều có trách nhiệm riêng của mình.
Khương Liễm không biết chuyện gì đã xảy ra, song để cho chắc, lúc vào phòng anh vẫn bật thiết bị che chắn lên.
“Nhân viên điều tra tìm được Trình Lập Tân rồi, bọn tôi phát hiện trên cái xe đạp ở cửa nhà Lịch Kiến Hoa có dấu vân tay của hắn,” Khương Liễm ngồi xuống, “đôi giày đá bóng cũ cũng là cỡ của hắn.”
Yến Quân Tầm dán mắt vào bức tường thủy tinh, từ trong đây cậu vẫn có thể nhìn được cái camera ở đại sảnh.
Cậu đáp: “Thế à.”
Khương Liễm nhận ra phản ứng của cậu rất kỳ lạ.
“Trước tôi không nghĩ ra nổi vì sao hung thủ lại phải trả xe đạp về,” Yến Quân Tầm thu ánh mắt về, “giờ thì ra rồi, đó không phải do cô ta trả về.
Cô ta để xe đạp ở chỗ làm, ai đó đã ăn cắp đem đến cửa nhà Lịch Kiến Hoa.”
“Ai?” Khương Liễm hỏi ngược lại, “Trình Lập Tân à?”
“Hung thủ là nữ,” Yến Quân Tầm khẳng định lại, “không phải Trình Lập Tân.”
Khương Liễm không phản bác Yến Quân Tầm, anh không phản bác nổi.
Thay vào đó anh tìm những gì mình biết trong lời nói của Yến Quân Tầm để hỏi: “Cậu cảm thấy Trình Lập Tân không có động cơ ư?”
“Không,” uống xong lon bia làm cho Yến Quân Tầm cảm thấy khá hơn hẳn, cậu đã có thể quên đi tên Thời Sơn Diên bên cạnh, “hắn giết bọn họ làm gì? Hắn chỉ cần tiền thôi.
Lưu Hâm Trình không phải chủ quán mạt chược, nhìn nhà lão ta đã đủ biết lão không có tiền rồi, mà chưa kể Trình Lập Tân rất sợ lão.
Phải không? Chính miệng anh nói còn gì, hắn nợ tiền quán mạt chược nên có dám ló mặt ra đường đâu.”
Yến Quân Tầm lấy tấm bảng đen của mình về, những thông tin đua nhau liên kết trong não cậu.
“Từ đầu chí cuối chúng ta không hề biết hung thủ phanh thây ở chỗ nào, nhưng nơi đó sẽ lộ ra sớm thôi.
Trình Lập Tân chỉ là cái đinh, hắn chỉ là một trong vô số những chi tiết lổn ngổn thừa thãi.
Con chó điên lôi hắn vào không phải để đẩy nhanh tiến trình vụ án, mà là để hắn làm phông nền thôi.
Đừng bật màn hình của anh, tắt đi.”
Khương Liễm tắt cái rụp.
Vầng dương đã mất hút ở đằng Tây, văn phòng không bật đèn nên hơi tối.
Thời Sơn Diên có vẻ chẳng đoái hoài gì đến mấy chuyện này, hắn ngả trũng xuống chiếc ghế mềm gác chân đánh một giấc.
Chiếc còng trên cổ tay hắn chỉ nom như một món đồ trang sức đơn giản.
“Trong vụ án này có hai hung thủ, một trong hai đang lẩn trốn đằng sau một loạt các số hiệu,” Yến Quân Tầm nhìn thấy máy liên lạc của Khương Liễm nằm trên mớ tài liệu, “cơ mà cũng chẳng có gì to tát, một gã tép riu bắng nhắng mà thôi, khỏi cần để ý đến gã làm gì.”
Khương Liễm càng nghe càng thấy nghi ngờ, anh thử chạy theo nhịp điệu của Yến Quân Tầm: “Hai hung thủ á? Khoan khoan, ý cậu là có người cùng gây án với hung thủ, sau đó bọn chúng lợi dụng dấu vết ở hiện trường để vu oan cho Trình Lập Tân ư?”
“Tôi đoán vậy,” Yến Quân Tầm nói bằng giọng cực kỳ tự tin, “anh nghe thử nhé… Vốn hung thủ chỉ giết có một người thôi, chính là chồng cô ta.
Nhà bọn họ không hề nhỏ, có khả năng đã từng là nhà xưởng tư nhân nên mới có thiết bị để giúp cô ta phanh thây.
Cô ta phanh thây chồng ở nhà, sau đó dùng cách nào đó để xử lý thi thể mà không một ai phát hiện, cô ta rất vui.”
Cô ta thông minh tới mức có thể bịa được một cái cớ để xua những người xung quanh đi.
“Cô ta không phải người Đình Bạc, quê không ở đây.
Tôi nghĩ có thể chồng cô ta từng gặp tai nạn giao thông hoặc là mắc bệnh nặng, nói chung chắc chắn là một tai nạn nào đó mà bạn bè người thân đều biết, chứ không thì cô ta không lấp liếm nổi, đã ở quá gần là thể nào cũng sẽ có người muốn gặp ông chủ gia đình một lần.
Khả năng cao nhất là cô ta viện cớ bị liệt, người không cử động được, không cử động được thì làm gì xuất hiện được.”
Yến Quân Tầm quay lưng về ánh sáng, hơi nghiêng đầu suy ngẫm.
“Đúng lúc này một thằng điên nhảy ra, hay là con chuột nhỉ? Gọi thế nào cũng được.
Gã điên này dùng một vài cách để ép hung thủ phát rồ…” Yến Quân Tầm nhìn chằm chặp vào cái máy liên lạc, “hung thủ muốn che giấu thì phải luôn mang theo máy liên lạc, tỏ vẻ cho xung quanh thấy là chồng mình vẫn còn sống.
Đúng rồi, máy liên lạc, có lẽ có một hôm nào đó hung thủ đang sắp sửa ngủ thì lại nghe thấy tiếng chồng trong máy liên lạc.”
Chắc chắn cô ta đã hãi chết khiếp, cô ta sợ chồng đến vậy, tốn bao nhiêu công sức để giết gã đến vậy, thậm chí còn phanh cả xác, thế mà gã lại sống lại một cách quái đản ngay bên tai cô ta.
“Gã điên rất giỏi xử lý các vấn đề mạng mẹo, nhà của gã ở trên mạng luôn.
Một tên phế vật hèn hạ gan cóc đế chui nhủi lặn ngụp giữa rác rưởi, đưa những thông tin mình đã sàng lọc đến trước mặt hung thủ,” giọng Yến Quân Tầm lạnh tanh, “đúng là một kế hoạch tầm phào, hấp tấp, mù tịt phương hướng.
Gã xúi giục hung thủ giết người, điểm chung ngầm giữa các nạn nhân chính là bọn họ đã từng tiếp xúc với Trình Lập Tân.”
Máy liên lạc lặng ngắt.
Đúng lúc này tự dưng cửa vang lên, Phác Lận đứng ở cửa hỏi: “Vào được không?”
Khương Liễm nhìn Yến Quân Tầm, Yến Quân Tầm cau mày không đáp.
Từng giây từng phút trôi qua, Phác Lận đứng ở cửa lại khó hiểu gõ thêm lần nữa.
Máy liên lạc tức thì phát tiếng.
Nhạc chuông của máy liên lạc của Khương Liễm là tiếng vợ anh ta, hiện tại nó đang réo inh ỏi trong bóng tối, có điều tiếng đang phát lại là bài chúc mừng sinh nhật.
Yến Quân Tầm không hề bấm vào, cậu biết máy liên lạc sẽ tự động kết nối.
Y như rằng chỉ mấy giây sau, nó đã chuyển sang chế độ nghe tự động.
Đầu bên kia hình như đang kéo lê gì đó, có tiếng thở rất nặng nề.
Âm thanh ấy tản ra trong bóng tối, gợi Yến Quân Tầm nhớ về Hoắc Khánh Quân một cách lạ lùng.
“Tôi bị oan—”
Gã điên còn sử dụng cả thiết bị chuyển đổi giọng nói để bắt chước tiếng khóc của Hoắc Khánh Quân.
“Tôi không xâm hại tình dục, tôi không phạm pháp, tôi bị oan mà.”
Dường như Yến Quân Tầm ngửi thấy mùi máu, mùi nồng tới nỗi cậu buồn nôn.
“Chà…” gã điên chán chường nhịp mặt bàn, gã làm rất nhiều những động tác lặt vặt, cứ như một bệnh nhân tăng động, “mày hả hê lắm có phải không? Ờ há, bản thân cái trò này cũng rất dễ đoán mà.
Yến Quân Tầm, tao muốn cho mày hay, mày có đoán đúng cũng vô ích thôi.” Gã sáp lại gần, thì thào vào chiếc máy liên lạc, “Hoắc, Khánh, Quân, đã, chết, rồi.
Mày chẳng nhìn được cái gì đâu,” nhịp gõ bàn của gã loạn xì ngầu lên, dường như gã không bao giờ kiềm chế được bản thân, “đừng có mà bắt chước tao, mày hiểu chưa? Cái loại hàng rởm chết giẫm nhà mày, đừng có mà bắt chước tao.
Mày làm tao ghê tởm từ tận xương tủy.
Mày ngồi cho thẳng vào đi, tao đang nhìn mày đấy.”
“Từ đâu?” Yến Quân Tầm đè giọng, “từ dưới cống à?”
“Đó là chỗ mày bò ra còn gì?” gã điên ra chiều khó hiểu, “‘Trời quang chẳng vết mưa, sẻ đưa cánh sổ lồng; lưới trời giăng lồng lộng, quân tìm bóng muôn trùng.’ — Yến Quân Tầm, cái tên này không thuộc về mày đâu, nó hợp với tao hơn đấy.”
Chẳng biết Thời Sơn Diên ngồi dậy từ bao giờ, hắn không tạo ra một tiếng động nào, thậm chí còn không cả vươn vai.
“Trò này có thể gọi là ‘mở màn’, nó chỉ là… trò giải trí sau bữa cơm với tao thôi.
Cơm nước xong thì phải làm ván game mà, mày cũng thế đúng không?” gã điên đong đưa chân, “tao biết tại sao mày lại theo vụ này, mày thích ảnh gia đình của Hoắc Khánh Quân.
Đứa bé đáng thương này, mày vẫn đang cố gắng quay lại hàng ngũ của người bình thường, nhưng chẳng ai thèm mày hết.
Mày trông mày có chán đời không, mày muốn trở thành Báo Đen, thế nhưng Phó Thừa Huy cũng chẳng cần mày.
Ôi, tao nói thôi mà tao khóc được luôn đây này, mày đúng là con chó đáng thương nhất trần đời mà.”
Gã điên vừa mới ăn xong thật, đôi đũa của gã gõ vào bát.
“Mày phải nổi giận đi, mau mau sửng cồ lên đi, như cái lúc mày phá xe ấy.” Tiếng cười của gã càng lúc càng lớn, “Ở đây không có một kẻ nào biết bộ mặt thật của mày, tốt nhất là mày hãy canh chừng ‘lý trí’ của mình mọi lúc mọi nơi, không thì tao sẽ báo cảnh sát đến bắt mày đấy.
Mày chơi trò ‘mở màn’ tổng cộng được một tuần rồi, tao thấy thế là quá đủ thời gian rồi đấy, trò tiếp theo tao sẽ bố trí kỹ càng hơn.” Gã điên không cười nữa, cũng không động đậy nữa, dường như gã vừa mới nhận ra điều gì đó, “Có phải mày đang tìm vị trí của tao không?”
“Trúng phóc,” Tô Hạc Đình gõ phím nãy giờ mới cất một câu nhắc đầu tiên, “mày lộ vị trí rồi đấy.”.