Gấu trúc coi Yến Quân Tầm như trẻ con trong khi Yến Quân Tầm mới là người nuôi cả gia đình, nhưng lắm khi cậu cũng chỉ làm ổ trong một góc đọc truyện tranh.
Lúc dọn giường cho Thời Sơn Diên, khung nhiệm vụ trong đầu gấu trúc liên tục lập lòe đúng một dòng chữ.
Mình tìm được bạn cho cậu ấy rồi!
Gấu trúc hớn hở đập mềm gối.
Yến Quân Tầm tắm rất nhanh, đến lúc Thời Sơn Diên vào mới phát hiện cậu đã giấu hết mấy bé vịt vàng đi rồi.
Nhưng chẳng hề gì, Thời Sơn Diên cởi áo rồi cúi người lôi cái hộp chống thấm nước bên dưới kệ cất khăn tắm ra, y như rằng mở ra cái là tìm được ngay đàn vịt vàng xếp hàng ngay ngắn.
Nói sao nhỉ.
Thời Sơn Diên vứt vịt vàng vào bồn tắm.
Trên một vài phương diện, Yến Quân Tầm rất dễ đoán, kỹ năng giấu đồ của cậu tỉ lệ nghịch vừa chuẩn với tốc độ đánh giá thông tin của cậu.
Bồn tắm quá bé với Thời Sơn Diên, hắn ngâm mà nước chỉ đến eo.
Bờ vai rộng của hắn chạm hẳn đến giá để đồ bên trên bồn tắm, đâm ra hắn phải hơi nghiêng đầu mới không đụng rơi đồ.
Artist:
Đàn vịt vàng vây quanh hắn, hắn thấy trên giá có sữa tắm mới mở.
Nhưng Thời Sơn Diên không dùng, hắn kéo lọ sữa tắm đã dùng một nửa mà Yến Quân Tầm đẩy vào tận trong cùng ra, dốc vào lòng bàn tay mình.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Đầu vắt khăn lông, Yến Quân Tầm đứng ở cửa phòng mình, chẳng biết nên vào hay nên lùi.
Cậu bảo gấu trúc: “Tao muốn ngủ sàn.”
“Mình không có sàn,” gấu trúc vỗ tay xuống tấm đệm mềm mại, “mình có chiếu tatami.
Hai người có thể ngủ cạnh nhau, tiện trước khi ngủ còn nói chuyện gì đó.”
“Mày nghĩ bọn tao thì có chuyện gì để nói?” Yến Quân Tầm kéo khăn xuống, “tao không định tám nhảm trước khi ngủ đâu, phiền tao đi làm ngày mai lắm.”
“Thế thì hai người ngủ luôn cũng được,” gấu trúc hơi ủ dột, “đừng cự tuyệt như vậy mà, cậu đã bao giờ ngủ với người khác đâu.” Nó nghĩ về mấy cái video mà mình từng xem, bèn bật sáng màn hình bên cạnh lên rồi giơ tay chỉ cho Yến Quân Tầm, “Như này này, trẻ con loài người đứa nào cũng thích hết á.”
Trên màn hình đang chiếu một đoạn phim truyền hình, một đám học sinh cấp ba ngủ qua đêm với nhau, đúng là mặt đứa nào đứa nấy cũng hào hứng trông thấy.
Mày không hiểu, Thời Sơn Diên không như thế! Tên đó không phải học sinh cấp ba, chỉ số nguy hiểm của hắn có mà bằng mấy đứa nhóc cấp ba đó cộng lại đấy!
Yến Quân Tầm không nói toẹt ra, cậu biết tính cách thiết lập của gấu trúc rất mong manh dễ vỡ, cậu không thể làm tổn thương nó được.
“Có tôi ở nhà mà,” gấu trúc lại gần Yến Quân Tầm, nó chắp tay dè dặt nhìn Yến Quân Tầm, “… đừng sợ, cậu Yến.”
Yến Quân Tầm xê chân nhấc con rùa đang bò đến trước mặt lên, dúi vào ngực gấu trúc.
Cậu hết cách, chỉ nói: “Không phải sợ.”
Mà là cảnh giác.
“Tao không sợ.” duongtuukhanhvn.wordpress.com
Thời Sơn Diên rất nguy hiểm.
“Tao chẳng có gì phải sợ cả.”
“Tôi biết mà,” gấu trúc dang tay khua khua như đang động viên, “nói chung là hai bọn cậu có thể chung sống siêu vui vẻ.
Tôi đi hâm sữa đây, trước khi ngủ mỗi người làm một cốc nhé.” Nó ẵm con rùa đen vào phòng bếp, không kìm được cảm khái, “Cái nhà này đúng là không thể thiếu tôi mà.”
Yến Quân Tầm cầm khăn, cảm thấy sao cái câu động viên của gấu trúc nó tạm bợ dễ sợ.
Cậu nhìn lưng gấu trúc, muốn nói gì đó mà nó đã đi vào phòng bếp mất tiêu.
Cậu bối rối nhìn phòng mình một lượt, xong lại nhìn cửa nhà tắm đang đóng chặt, tự an ủi bản thân một cách ảo não: “… Được thôi.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên vừa huýt sáo vừa soi gương xoa bọt trên mặt, nghe tiếng Yến Quân Tầm cởi dép.
Yến Quân Tầm giẫm lên đệm, cố tình bước thật khẽ.
Cậu đang tính tìm cách kéo chăn của mình vào trong góc.
Thời Sơn Diên cầm dao cạo râu lên, tỉ mẩn gọt cằm.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Yến Quân Tầm ngưng mấy giây, xong lại dịch tiếp.
Hắn muốn khuyên Yến Quân Tầm đừng làm thế.
Co ro trong góc tường sẽ chỉ tổ tuyệt đường trốn của chính cậu thôi.
Nhưng Thời Sơn Diên chẳng nói gì, hắn huýt sáo, bật vòi xả nước cho trôi sạch bọt đi rồi cúi xuống rửa mặt.
Yến Quân Tầm đã xếp xong gối, chỉnh trang lại chỗ quen của mình.
Cậu đang lên dây cót tinh thần trong lòng cho bản thân, ngủ cùng người khác là một thử thách.
Thời Sơn Diên tắt vòi nước, ngước mắt lên, cứ thế nhìn mình trong gương.
Khi không cười trông hắn có chút lạnh lùng giống một khối cẩm thạch cứng rắn lạnh lẽo.
Hắn tiếp tục lắng tai nghe động tĩnh của Yến Quân Tầm như đang chơi trò chơi.
Yến Quân Tầm bật màn hình lên.
Yến Quân Tầm ngồi xuống đệm.
Cậu đang xem vụ án, công việc có thể xua tan cực hiệu quả những xúc cảm mà cậu không rành rẽ.
Thời Sơn Diên cười, giọt nước trên lông mày chảy xuống sống mũi, hắn thấy Yến Quân Tầm thú vị hết biết.
Cậu nên biểu lộ sự tò mò nhiều hơn một chút.
Thời Sơn Diên nghĩ thế, giũ đầu cho rơi giọt nước rồi đứng thẳng người dậy.
Hắn thắt chặt khăn tắm, mở cửa với một cái đầu sảng khoái.
***
【 Những tài liệu này Giác đã sửa qua, tôi xem lại rồi.
Nếu có vấn đề gì thì cậu có thể hỏi bọn tôi bất cứ lúc nào, bọn tôi tăng ca.
】
Yến Quân Tầm nghĩ nghĩ rồi nhắn trả lời Phác Lận.
【 Tốt.
Có hồ sơ tường thuật của vụ án đầu tiên năm 2160 bên cục Thanh tra không? 】
Bên kia chưa đáp, hai giây sau, Phác Lận bắn thẳng hồ sơ qua.
【 Có thì có, nhưng mà không có thông tin gì hữu ích đâu.
Cậu biết đấy, hồi đó liên minh vừa mới khai chiến xong, mấy vụ kiểu này chẳng ai thèm quan tâm.
】
Yến Quân Tầm xem lướt hồ sơ một lượt.
Điều tra viên khi đó chỉ phụ trách thẩm vấn những nhân viên có liên quan, các cô gái ở Giấc Mơ Màu Hồng đều bảo Ngô Quỳnh Hoa giống như chị cả.
Tình hình kinh tế của bản thân cô vô cùng hẩm hiu, vậy mà lại giúp đỡ rất nhiều những chị em khác.
【 Giờ không tìm được mấy cô đó đâu, lúc đó toàn dùng tên giả thôi.
】
Phác Lận gõ bàn phím, tiếp tục.
【 Ngoại trừ tay đầu cơ nhà đất ra thì cô này không qua lại với ai lâu như vậy cả.
】
Chuyện này có liên quan đến cả tuổi tác.
Lúc sinh con Ngô Quỳnh Hoa đã 42 tuổi, nói trắng ra thì là sản phụ luống tuổi, đã thế sau khi sinh lại còn không nghỉ ngơi tử tế mà chỉ chăm chăm quay về tiệm làm việc, thành ra người ngợm xuống cấp, không thể kiếm cơm bằng mặt như mấy năm trước nữa.
Đa số khách của cô là người có sở thích đặc biệt hoặc nhu cầu đặc biệt.
Yến Quân Tầm nghĩ hung thủ từng táy máy thi thể cô rồi.
Thời Sơn Diên đang nói chuyện với gấu trúc trong phòng khách, cả hai còn chuẩn bị chơi game với nhau.
Yến Quân Tầm lướt màn hình, ngả đầu xuống gối, thừ người chăm chăm nhìn ngọn đèn trên trần nhà.
Đèn chiếu vào làm cậu váng đầu, những hình ảnh từ từ chuyển động, biến thành căn nhà của Ngô Quỳnh Hoa.
Ngô Quỳnh Hoa nằm trên giường ngủ, chắc cô đã đóng cửa sổ lại.
Yến Quân Tầm nhớ màu rèm trong cái nhà đó.
Khả năng cao nhất là hung thủ giả vờ làm khách hàng tới nhà, có thế Ngô Quỳnh Hoa mới có thể mở cửa như bình thường.
Song gã phải lên kế hoạch từ trước, gã đã từng bám theo hoặc là từng theo dõi khách của Ngô Quỳnh Hoa.
Đảm bảo gã đã nêu ra vài cái tên mà Ngô Quỳnh Hoa quen thuộc qua cửa cho Ngô Quỳnh Hoa, không thì chị cả lỏi mùi đời đã có thể cảm nhận được sự nguy hiểm rồi.
Chớ xem thường những người phụ nữ như Ngô Quỳnh Hoa, cô phải tự có cách sinh tồn thì mới có thể quật cường sinh trưởng như loài cỏ nến.
Sau đó cô mở cửa ra, hỏi giá cả của đối phương.
Yến Quân Tầm ngẫm nghĩ.
duongtuukhanhvn.wordpress.com
Hung thủ rất giống kiểu sát thủ bị điều khiển bởi quyền lực, thao túng nạn nhân đem lại niềm vui cho gã.
Hơn thế nữa, tổn thương nạn nhân khiến gã thấy thỏa mãn, đó là thứ mà cuộc đời gã thiếu thốn.
Tương tự, “gã điên” cũng thuộc kiểu đó.
Hiệu ứng bươm bướm mà gã điên ép Trần Tú Liên mất trí sinh ra đã ảnh hưởng tới hung thủ của vụ án này, gã đã bơm vào đầu hung thủ mạch suy nghĩ mới, để gã quay lại gây án sau 3 năm.
Nghĩ theo một góc độ khác thì đây chính là “trò chơi tiếp theo” mà gã điên nói đến.
Yến Quân Tầm bắt đầu nghi ngờ có khi nào Lưu Thần thật sự biết gì đó không? Lưu Thần giống một tên sâu mọt phá bĩnh ranh mãnh tự ảo tưởng mình có thể bới móc kiếm chác từ mấy vụ này hơn, nhưng biết đâu đấy hắn lại chính là miếng mồi gã trên cần câu của gã điên, thậm chí còn chẳng tính là con cá.
Nếu vụ án này thực sự có dính dáng đến gã điên, vậy thì rốt cuộc gã — bọn chúng muốn làm gì?
Yến Quân Tầm không biết là cậu thu hút gã điên, hay là cái tên “Yến Quân Tầm” thu hút gã điên nữa.
Cậu đoán gã biết kha khá về Artemis, về phần cậu gã cũng hiểu biết đến một mức nào đó.
Thời Sơn Diên đang chơi tennis với gấu trúc, hai người một trái một phải, vung tay thật lực về cái màn hình đang choán lấy bức tường, tiếng đập “bốp” làm dậy nên một tràng hò reo cổ vũ giả lập.
Yến Quân Tầm tắt đèn, nhét tai nghe rồi quấn chăn lăn vào trong góc, quay mặt vào tường thiếp đi.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên vừa uống sữa vừa bảo gấu trúc: “Cậu là cậu gấu trúc đánh bóng giỏi nhất mà tôi từng gặp đấy.”
“Cảm ơn nha!” gấu trúc hí hửng phưỡn bụng, nó liếc đồng hồ, “anh nên đi ngủ đi thôi, lần sau tụi mình lại chơi tiếp!”
“Cậu lo lưu dữ liệu lại nhé,” Thời Sơn Diên đặt cốc rỗng vào khay, trước khi tắt đèn đè giọng hỏi nhỏ, “đêm cậu có hoạt động không?”
“Không,” gấu mèo rất có đạo đức nghề nghiệp, “bao giờ cậu Yến ngủ thì tôi sẽ tự động bước vào trạng thái ngủ đông đến sáng.
Trong khoảng thời gian đó, trừ phi hai người gọi tôi, còn không thì tôi sẽ không xuất hiện.”
“Mai gặp.” Thời Sơn Diên tắt đèn, tiện tay phủ tấm khăn trải bàn viền hoa lên cái tủ sách nhỏ trên bàn.
Tô Hạc Đình đang bật nhạc xập xình bốc lửa bỏ tai nghe ra, phát hiện nhà Yến Quân Tầm tối om.
Cậu bấm nút điều khiển mấy lần mà cái máy quay cứ quay đi đâu như bị ngu.
“Làm cái gì đấy?” Tô Hạc Đình gọi cho Thời Sơn Diên, định bắt hắn bỏ cái khăn trải bàn khỉ gió xuống, nhưng máy dập.
【 Mẹ anh.
】
Tô Hạc Đình nhắn tin cho Thời Sơn Diên.
【 Yến Quân Tầm không thể bước ra khỏi vòng giám sát của tôi! 】
【 Anh có thấy tin không đấy??? 】
【 Ê.
】duongtuukhanhvn.wordpress.com
【 Đệt mẹ!!! 】
【 Rốt cuộc anh muốn thế nào? 】
Tô Hạc Đình gửi một loạt biểu tượng cảm xúc “kinh hoàng”, “toát mồ hôi hột”, “nã đạn”, song tất cả đều công cốc.
Cuối cùng cậu lại đeo tai nghe lên, gần như dí tai vào màn hình để nghe tiếng.
“Cậu muốn nghe hát không?” trước khi ngủ đông, gấu trúc gửi tin hỏi Tô Hạc Đình, “tôi có thể hát cho cậu nghe…”
“Thôi khỏi cảm ơn,” Tô Hạc Đình cắt lời nó, “mày đi ngủ đi nhanh lên!”
“Rồi,” gấu trúc phát tiếng tự đắp chăn, nó vỗ cơ thể không tồn tại của mình một cái, “anh Thời bảo nếu cậu không muốn nghe tôi hát thì hãy bật ‘Khúc Hoa hồng Bảo vệ Liên minh’ chơi tuần hoàn cho cậu.”
Bài hát vang lên trong tai nghe Tô Hạc Đình.
Gấu mèo ân cần nói: “Ngủ ngon.”
***
Yến Quân Tầm chưa ngủ, bên tai cậu văng vẳng tiếng cá voi kêu dưới biển sâu thăm thẳm.
Cậu không cố gắng nghe, nhưng cậu biết Thời Sơn Diên đã vào.
Hai bộ chăn nệm hơi cách nhau một khoảng, nhưng lúc Thời Sơn Diên đặt lưng xuống, Yến Quân Tầm đã mở mắt dán mắt vào tường, cậu ngửi thấy mùi sữa tắm giống mình.
Tên chết giẫm này nữa!
Yến Quân Tầm quay phắt lại.
Thời Sơn Diên ngửi lòng bàn tay mình một cái rồi nhìn Yến Quân Tầm: “Hóa ra cậu cũng không ghét sữa đến vậy.”
“Chẳng qua tôi đủ lịch sự thôi.”
“Lịch sự đến mức dùng nó để tắm cơ à?” Thời Sơn Diên nói, “người cậu toàn mùi đó thôi.
Tôi mà đã ghét cái gì thì không đời nào có chuyện tôi cho nó lại gần mình đâu.”
Yến Quân Tầm kéo cao chăn rồi co lại thành con tằm, lộ ra đôi mắt.
Giọng cậu nghèn nghẹt: “À thế cơ à, hai ta khác nhau rồi.”
“Cậu bảo mình chẳng sợ ai hết.” Thời Sơn Diên tự dưng nhảy sang chuyện đâu đâu.
Yến Quân Tầm nhìn hắn chòng chọc.
Thời Sơn Diên đưa ngón tay ra ang áng thử giữa hai người, ánh mắt thấp thoáng nét cười chế giễu: “Trông không giống lắm đâu.”
Chẳng chừa một chút cơ may thương lượng nào, ánh mắt của Thời Sơn Diên cứ thẳng thừng như vậy, như thể Yến Quân Tầm dựa vào tường chính là vì sợ.
“Anh thích nghĩ sao thì nghĩ,” bất ngờ thay, Yến Quân Tầm chẳng hề nhúc nhích, “anh với tôi tốt nhất cứ như này mà ngủ.”
Cậu gằn mấy chữ cuối, cảm tưởng như chỉ cần Thời Sơn Diên xích lại gần chút nữa thôi là cậu sẽ cắn ngay.
Ngặt một nỗi, Thời Sơn Diên lại là một tên thiếu cắn..