“Nạn nhân thứ ba tên là Bạch Tinh Tinh, chúng tôi cho rằng với hung thủ cô ta rất đặc biệt.” Phác Lận bảo Giác mở ảnh chụp hiện trường ra.
“Vì hung thủ đã có hành vi thủ tiêu ở hiện trường gây án, đây là lần duy nhất.”
Tên hung thủ này thích dàn dựng hiện trường.
Những vết máu và tư thế của nạn nhân ấy trong quá trình phạm tội đều không cần thiết, chỉ là sở thích cá nhân của gã, bao gồm cả hành vi để lại tờ giấy “Hẹn gặp lại” kia, cũng có thể coi là hành vi ký hiệu.
Nhưng hành vi thủ tiêu thì khác, hành động này có phần hé mở nội tâm của hung thủ, gã thấy hổ thẹn với người bị hại.
Yến Quân Tầm nhìn bức ảnh.
Hiện trường vẫn ngập máu, nhưng hung thủ không để Bạch Tinh Tinh ngồi đội túi nhựa.
Gã để cô lên giường, thậm chí còn đắp chăn cho cô.
“Bạch Tinh Tinh, 24 tuổi, hành nghề mại dâm.” Giác giới thiệu cho bọn họ.
“Quê quán không rõ, hiện trên tài liệu chỉ có địa chỉ của cô ta ở Đình Bạc.
Trước khi bị hại thì cô ta là tình nhân của ông chủ nhà máy chế tạo vật liệu thép, ông này đã mua cho cô ta một phòng ở chung cư Xuân Tây.
Bình thường nếu không có buổi diễn thì cô ta sẽ ở đó.”
Yến Quân Tầm nhớ lại tư liệu mình từng xem, hỏi lại: “Buổi diễn?”
“Cô ta làm việc ở hộp đêm ‘Lệ Hành’, sau khi trở thành người tình của ông chủ nhà máy thép thì không tiếp khách nữa nhưng vẫn đến đó nhảy định kỳ.” Giác nhìn tư liệu.
“Lúc điều tra trong hồ sơ có ghi, cô ta rất thích nhảy.”
“Nhìn vào hành vi thủ tiêu của hung thủ thì,” Phác Lận nghiền ngẫm.
“Có thể bọn họ quen nhau.”
“Nhưng điều tra khi đó cho thấy Bạch Tinh Tinh vốn không có bạn bè gì cả, việc đi lại của cô ta cũng bị ông chủ xưởng thép hạn chế.”
“Cô ta chết nửa tháng mới bị phát hiện.” Thời Sơn Diên lại đưa bé quái vật cho Yến Quân Tầm.
“Ông chủ thép kia ở đâu?”
“Ông chủ ở khu Quang Quỹ, trước khi Bạch Tinh Tinh chết bọn họ vừa cãi nhau.” Giác lại giảm độ sáng trong phòng xuống.
“Ở đây còn có cả video thu được lúc điều tra ông này.”
Yến Quân Tầm nói.
“Cho tôi xem chút.”
Video từ ba năm trước vẫn được giữ gìn rất tốt, hình ảnh sắc nét.
Ông chủ nhà máy thép đang ngồi trên ghế trong phòng điều tra, trên người mặc áo sơ mi nhăn nhúm, nhìn hơi lôi thôi.
Ông ta không chỉ một lần nhìn về phía ống kính, câu nói đầu tiên là: “Có thể tắt đi không?”
“Liên minh đã quy định, đây là bước quan trọng để hệ thống lưu trữ.” Nhân viên điều tra khi đó đang ngồi sau ống kính.
“Ông có thể bỏ qua nó, thả lỏng chút đi.”
“Tôi không thích đứng trước ống kính lắm…” Tay của ông chủ nhà máy thép vân vê góc áo, ông ta gục đầu xuống, cố gắng không đối mặt với camera.
“Chúng tôi hiểu cảm giác của ông, người bị điều tra ban đầu ai cũng vậy.” Tốc độ nói của nhân viên điều tra rất chậm, như chỉ đang thoải mái tán gẫu.
“Dù sao mọi người đều là người bình thường, thấy camera ai cũng hồi hộp thôi.
Ông cứ ngồi trước đi, muốn hút thuốc không?”
“Tôi không hút thuốc lá.” Ông chủ càng vò áo nhăn nhúm hơn.
“Cậu muốn hỏi gì?”
Nhân viên điều tra ngừng lại mấy giây, trong video có tiếng anh ta chỉnh lại tư thế.
Qua một lúc lâu, anh ta mới nói: “Tình cảm giữa ông và Bạch Tinh Tinh có ổn không?”
“Cũng tạm.” Ông chủ chăm chú nhìn ngón tay cái đương đặt trên áo sơ mi của mình.
“Tôi tiêu mấy nghìn tệ bao cô ta một tháng, giữa hai bên cũng không có mấy tình cảm gì… Quan hệ kiểu này đều thoáng mà.
Trước kia cô ta cũng khiến tôi thoải mái lắm.
Được nghỉ là tôi đến chỗ cô ta, ngày thường nhiều áp lực quá.”
“Vợ ông có biết về sự tồn tại của Bạch Tinh Tinh không?”
“Hồi trước thì không, nhưng sau đó thì có biết.” Ông chủ nhìn về phía nhân viên điều tra.
“Bạch Tinh Tinh làm ầm chuyện của chúng tôi lên cho tất cả mọi người biết.”
“Tại sao?”
“Ngoài tiền sinh hoạt mỗi tháng ra, cô ta còn muốn tiền tiêu vặt.” Ông ta nói vẻ khúm núm.
“… Cô ta tiêu hoang quá, cứ quấn riết lấy tôi.”
Nhân viên điều tra ghi lại, anh ta hỏi: “Trước khi cô ta xảy ra chuyện thì hai người đã cãi nhau à?”
“Vừa cãi nhau, ầm ĩ xong thì tôi về luôn.” Ông chủ nói đến đây thì xích lại gần bàn, nói với nhân viên điều tra.
“Tôi đi rồi mà cô ta vẫn còn nhắn tin mắng tôi, đến cả máy liên lạc tôi cũng không dám mở.”
Ông ta sợ Bạch Tinh Tinh hơi quá, như kiểu chính ông ta mới là người được bao nuôi vậy.
Nhân viên điều tra cũng đặt câu hỏi: “Sao ông phải sợ cô ta thế?”
Ông chủ liếc nhìn camera, trên mặt có vẻ khổ mà không dám nói.
Ông ta chỉ tay vào ống kính năn nỉ: “Tắt cái này đi được không? Tôi thực sự không muốn nói trước ống kính đâu, lỡ như bị lộ ra ngoài thì…”
“Hệ thống bọn tôi đến từ khu Quang Quỹ.” Nhân viên điều tra an ủi ông ta.
“Sẽ không chủ động tiết lộ thông tin cho hệ thống gia đình của ông.
Nhà ông có hệ thống không? Cứ coi nó là đồ trong nhà mình là được.”
“… Tôi đúng là rất sợ Bạch Tinh Tinh.” Ông chủ nhà máy thép lui lại về sau bàn.
“Mấy cô gái làm nghề này như họ lợi hại lắm, mạnh mẽ cực, chẳng có giới hạn đạo đức gì đâu.
Tôi với Bạch Tinh Tinh… Tôi muốn chia tay từ sớm rồi.” Ông ta lộ vẻ ảo não.
“Nhưng cô ta ấy, cứ dùng mấy chuyện riêng khống chế tôi, không muốn chia tay với tôi…”
“Ảnh chụp hay là video?
Ông chủ như đang ngồi trên bàn chông.
“Thì… video.
Hôm bọn tôi cãi nhau ấy tôi đã nói rõ với cô ta rồi, tôi nói chúng ta phải chia tay thôi, đừng có dây dưa nữa.
Cô ta ngồi trong phòng vừa khóc vừa gào, tôi nghe không nổi nữa mới đi.
Tôi vừa ra khỏi cửa là cô ta nhắn tin oanh tạc tôi, nói mấy lời độc địa kiểu tôi sẽ hối hận gì đó, lúc tôi nghe tin báo từ các anh còn tưởng cô ta tự sát chứ.”
Ông ta nói đến đây thì thả lỏng, ngón tay cũng thôi không vân vê nữa.
“Tôi đã đưa căn hộ kia cho cô ta rồi, với cô ta đã là cạn tình cạn nghĩa.
Cô ta vốn là người vùng khác, điều kiện gia đình đã không tốt, lại còn làm nghề này, thế mà còn có nhà ở Đình Bạc…”
“Ông chủ nhắc đến video nhưng nhân viên điều tra không tìm thấy nó trong nhà Bạch Tinh Tinh.
Nhưng ông ta cũng không nói láo, vì trong lịch sử trò chuyện của ông ta và Bạch Tinh Tinh đúng là có vài ảnh chụp màn hình nhạy cảm.” Phác Lận nói.
“Nếu không phải Bạch Tinh Tinh xóa thì là hung thủ đã cầm đi.”
Yến Quân Tầm phóng to ảnh hiện trường của Bạch Tinh Tinh.
Lúc qua đời Bạch Tinh Tinh không trang điểm, cô ta rất xinh đẹp, có điều vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Hung thủ hành hạ cô ta, nhưng cũng lại lau sạch cơ thể cô.
Gã để hai bàn tay đan vào nhau của cô trước ngực, đặt cô vào tư thế cầu nguyện, sau đó gã còn đắp chăn cho cô ta, như thể sợ cô ta lạnh.
“Mặc dù Bạch Tinh Tinh có vẻ đặc biệt hơn trong nhóm nạn nhân…” Giác nói.
“Nhưng hung thủ vẫn có hành vi cắm vật lạ vào cơ thể cô ta.”
Bởi vì lý do giết người của hung thủ vốn không hề thay đổi.
Tư duy của Yến Quân Tầm liên miên thành những hạt mưa kỳ lạ, gõ vào bảng đen của cậu.
Cậu nhìn Bạch Tinh Tinh chằm chằm, tầm mắt trượt từ gương mặt sạch sẽ đến mái tóc óng ả.
Hung thủ chắc chắn đã rất xúc dộng, gã rửa mặt xong cho Bạch Tinh Tinh còn chải đầu cho cô, tiếc là Bạch Tinh Tinh không thể nói lời cảm ơn với hắn được.
Tên súc sinh này không hề thấy bản thân có lỗi, cho dù gã có thực hiện hành vi thủ tiêu thì bản chất vẫn là gã an ủi chính mình.
“Hộp đêm ‘Lệ Hành’ mà Bạch Tinh Tinh từng làm vẫn chưa đóng cửa, những cô gái có quen biết với cô ta vẫn ở đó.” Phác Lận dịch ghế chơi.
“Nhưng các cô ấy rất đề phòng bọn tôi, bị gọi đến điều tra cũng không nói thật, mà ông chủ của mấy cô đó cũng máu mặt đó, vụ này không dễ xơi.”
“Liên lạc với mấy cô ấy thực sự rất khó.” Nhắc đến chuyện này thì Giác cũng muốn góp lời.
“Bọn họ rất ghét hệ thống, chậc… Tôi thấy đây là lỗi của Aphrodite cả.”
Trong thần thoại Aphrodite là “nữ thần tình dục”, là một trong những hệ thống chủ thần, ban đầu nó được tạo ra là để giải quyết vấn đề hôn nhân của khu Đình Trệ.
Nhưng mà hoàn cảnh khu Đình Trệ rất kém, so với vấn đề hôn nhân thì người địa phương quan tâm đến chuyện sinh tồn hơn.
Thế là Aphrodite mới sinh ra đời thứ hai, từ một hệ thống tình yêu và hôn nhân ban đầu trở thành “Hệ thống tình nhân” nổi tiếng của khu.
【 Muốn có đối tượng hẹn hò hoàn hảo ư? Chỉ cần nhào vào vòng ôm của Aphrodite là được.
】
Quảng cáo này đã hạ gục hết các kiểu kinh doanh tương tự ở Quang Quỹ, hệ thống Aphrodire dùng giá cao và phản hồi tốt để thỏa mãn nhu cầu của những nhân viên ở tầng cao nhất của khu phát triển, ngoài ra cũng đả kích các hộ kinh doanh cùng ngành ở những khu đang chờ phát triển.
Dù không có hệ thống Aphrodite chăng nữa thì những loại hàng nhái kém chất lượng cũng sẽ không ngừng củng cố thế mạnh của mình trong cạnh tranh, tất cả chúng cộng lại khiến đường sống của các “cô gái” bị thu hẹp lại hết mức.
“Lý trí nói tôi hay trong đường dây Bạch Tinh Tinh có tin về hung thủ.” Phác Lận vẽ những vạch ngang chồng chéo trong sổ ghi chép của mình.
“Hay chúng ta lại đi nói chuyện với những cô gái này đi.”
“Nghe hay đấy.” Giác cổ vũ.
“Nhưng phải làm thế nào?”
“Nghe nói Báo Đen thường phải chấp hành nhiệm vụ ở những khu nguy hiểm.” Phác Lận chỉnh sửa ghi chép, nhìn hai người đang ngồi đối diện.
“… Các cậu rất có kinh nghiệm lẻn vào nhỉ.”
Thời Sơn Diên nói ẩn ý: “Ý anh là lẻn kiểu nào?”
“Kiểu bình thường thôi.” Giác không hiểu ý hắn lắm.
“Chứ còn kiểu nào nữa?”
“Có loại cần phối hợp với nhau nữa.” Thời Sơn Diên bưng mặt, cứ vậy mà nhìn Yến Quân Tầm.
“Nếu như Quân Tầm đồng ý.”
Yến Quân Tầm mù mờ nhìn bọn họ.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm rất không vui.
Cậu đứng trong cánh gà của Lệ Hành, đứng giữa giữa một đám bunny girl, bên tai đeo máy liên lạc đang phát đủ loại giọng nói.
“7-006, nghe thấy thì hãy lên tiếng.”
“14-008, 7-006 đã vào chỗ.”
“Được hợp tác với các cậu lần nữa thật là hay!” Giác vui vẻ nói.
“Cậu có thể cắt toàn cảnh bên trong cho tôi không? Tôi ở đây chỉ nhìn thấy đại sảnh của ‘Lệ Hành’ thôi.”
“Chuyện nhỏ.” Tô Hạc Đình ấn nút chuyển phát, hệ thống giám sát của Lệ Hành liền xuất hiện trên màn hình của Giác.
“Đừng tán gẫu nữa.” Phác Lận cầm máy liên lạc, cảnh cáo Tô Hạc Đình.
“Mong cậu để ý tình hình thật kỹ.”
“Tôi đang xem đây.” Tô Hạc Đình chỉnh camera.
“7-001, nghe được thì trả lời đi.”
“Ừm.” Yến Quân Tầm lách vào một góc, trong tay còn cầm tai thỏ vừa được phát.
“Thế này là muốn tôi làm gì đây?”
Giác nhắc nhở: “Đeo nó lên rồi trà trộn vào, anh Thời ở bên trong sẽ chi viện cho cậu.”
Yến Quân Tầm cau mày, có người đi qua nên phải ngừng lời, một lát sau, cậu thấp giọng nói: “…Không cần thiết! Tôi có thể vào nói chuyện thẳng với họ.”
“Ông chủ của ‘Lệ Hành’ có quan hệ rất tốt với tổ chức ‘Ve’, cả cái phố này đều là của hắn.” Phác Lận lật lật hồ sơ.
“Anh Khương bảo khó xin được lệnh điều tra lắm, tốt nhất là chớ có rút dây động rừng, giờ cứ tập trung vào vụ án này trước đã, nói chuyện được với mấy cô gái kia là được rồi.”
“Thế sao lại là tôi?” Yến Quân Tầm hỏi lại.
“Sao lại không phải Thời Sơn Diên?”
“Chẳng lẽ cậu muốn cho Thời Sơn Diên đeo tai thỏ hở?” Tô Hạc Đình xoa xoa tay.
“Anh ta có giống bunny girl tẹo nào đâu.”
1.
Tiếp viên phục vụ nữ mặc đồ thỏ trong các quán bar/hộp đêm.
“À.” Yến Quân Tầm lạnh lùng nói.
“Chứ trên mặt tôi thì viết hai chữ đấy chắc?”
“… Cậu rất hợp mà.” Giác thử điều hòa bầu không khí.
“Cải trang một tí là được.
Đêm nay ở ‘Lệ Hành’ có rất nhiều người, ai cũng ăn mặc quái gở hết, sẽ không ai chú ý đến cậu đâu.
Cậu có thể vén tóc lên chút, đừng để nó làm cản tầm mắt.
Bọn tôi đã chọn cho cậu bộ trang phục đáng yêu nhất rồi, không gợi cảm chút nào đâu.”
Câu nói cuối cùng của nó đúng là giấu đầu hở đuôi.
“Sắp đến lúc lâm trận rồi.” Một ‘bunny girl’ cường tráng trang điểm siêu đậm đang đứng dặm phấn trước bàn trang điểm cạnh Yến Quân Tầm, thuận miệng nói: “Cậu nhanh đi thay quần áo đi.”
Yến Quân Tầm nhấc cái tai thỏ lên, lại nhìn bàn trang điểm.
Cậu đứng ở chỗ này như một đứa bé con không có nhà để về, chẳng ai bảo cậu phải làm gì tiếp theo.
“Cậu nhìn nhỏ nhỉ.” Đối phương đã vẽ được một nửa cái lông mày, quay sang nhìn Yến Quân Tầm.
“Đã trưởng thành chưa đấy?”
Đám người trong máy liên lạc lại bắt đầu tíu tít.
“Cứ bảo chưa thành niên cũng được, hợp thiết lập hôm nay lắm luôn.”
Cút con mẹ nó thiết lập đi.
Yến Quân Tầm tức giận đáp: “Rồi!”
“Ừm…” Đối phương lại xoay người lại, tiếp tục chuốt lông mi.
Y cẩn thận dặm phấn, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ngoài ống tay áo viền ren toàn là hình xăm chi chít.
Y nói.
“Vẫn ngon lắm.
Mặc cái gì thế?”
Lúc chuốt lông mi y có nhìn qua gương, thấy tai thỏ trên tay Yến Quân Tầm thì đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ.
“Chao ôi!” Y vểnh ngón út lên, quay đầu lại nhìn vẻ hâm mộ.
“Chế thích nhất là mấy bạn nhỏ bông xù xù ấy! Cho chế sờ chút đi.”
Coca của Tô Hạc Đình thiếu chút nữa là phun hết lên màn hình.
“Chỉ là rối loạn định dạng giới[2] thôi.” Giác nói đơn giản.
“Sơn móng tay của anh ta đẹp quá.”
2.
Rối loạn định dạng giới/Gender identity disorder/Gender dysphoria: Một hội chứng rối loạn mà đối tượng mắc phải có khuynh hướng không chấp nhận giới tính sinh học hiện có của mình và biểu hiện ra các hành vi của giới tính khác, nguyên nhân là do sự bất đồng giữa giới tính sinh học và bản dạng giới của người đó.
()
“Chế tên là Ngọc Lan.” Ngọc Lan cầm thích không nỡ buông bộ trang phục mà Yến Quân Tầm chưa thay.
“Chế rõ chỗ này lắm nha! Nhiều ông lớn biết chế cực, cưng có thể gọi chế là chị nè.
Ấy, cưng đi thay quần áo đi, chị chờ cưng ở đây, lát nữa chị mang cưng vào nha.”
“Nhiệt tình quá.” Tô Hạc Đình rút giấy vệ sinh lau miệng.
“Chắc kèo gã này muốn bán cậu á.”
“Đừng có đoán bừa người khác như vậy.” Giác nói với giọng điệu tràn ngập tình yêu dành cho thế giới này.
“Tôi thấy anh ta chỉ là muốn giúp cậu Yến trang điểm thôi.”
Yến Quân Tầm lập tức đáp: “Tôi không trang điểm đâu.”
Phác Lận chỉ tiếc không thể lấy loa ra hét bọn họ: “Anh Diên vào sân rồi.”
“Tối nay là vũ hội hóa trang mà, không hóa trang là không vào được đâu.” Ngọc Lan rõ là già đời.
“Nếu cưng xấu hổ dữ vậy thì không có hợp làm cái nghề này đâu, biến thái còn nhiều, nhiều lắm… Vậy không lọt được vào mắt mấy ông lớn đâu nha.”
Y đẩy Yến Quân Tầm vào trong phòng thay đồ.
“Chị chờ cưng đó.”
Tô Hạc Đình khẳng định.
“Gã muốn bán cậu chắc luôn.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên ngồi vào một góc phòng.
Vị trí này có thể nhìn rõ lầu hai và cả khúc ngoặt của hành lang.
Trong sảnh này không có hệ thống phục vụ.
Lệ Hành đề cao vẻ đẹp của con người, tất cả nhân viên phục vụ đều là người hết.
Hộp đêm này rõ là chuyên gia tạo bầu không khí, ánh đèn được chỉnh rất mập mờ.
Thời Sơn Diên chưa ngồi được bao lâu, bên cạnh đã có người đưa thư mời tới.
“Xin chào thưa anh.” Nhân viên phục vụ đưa thư rất thanh tú, cậu ta dùng tay ra hiệu cho Thời Sơn Diên nhìn sang trái, ở nơi đó có mấy gã nhà giàu đang ngồi.
“Có một vị muốn mời anh đến ghế VIP uống rượu.”
Thời Sơn Diên đưa mắt nhìn, răng nanh lấp lòe dưới ánh đèn mờ ảo, mang cảm giác nguy hiểm người sống chớ lại gần.
“Tôi đang chờ người.”.