Quần tây của Thời Sơn Diên rất vừa người, có thể bộc lộ rất rõ ràng dục vọng của hắn.
Bả vai cường kiện rắn chắc của hắn đỡ bộ âu phục, áo trong vừa vặn siết ra vòng eo rất hẹp, cà vạt cũng không xộc xệch.
Hắn cúi người xuống thấp hơn một chút, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Yến Quân Tầm như cũ.
Yến Quân Tầm cảm thấy tư thế này của Thời Sơn Diên rất nguy hiểm, như thể chỉ một giây sau hắn sẽ nhào tới cắn xé cổ họng của cậu.
Cậu dùng cùi chỏ nâng người dậy, lại còn phải giữ chặt cái váy khốn kiếp kia, trong ánh mắt của Thời Sơn Diên cũng chẳng biết là nhiệt độ của người nào cao hơn.
Thời Sơn Diên nắm mắt cá chân của Yến Quân Tầm, kéo theo cậu, để lòng bàn chân của cậu cảm nhận được hắn.
Tất chân chẳng có ích gì, nó chẳng ngăn được bất kỳ xúc cảm nào cả,
“… Buông ra,” Yến Quân Tầm đột nhiên giơ súng lên, tỳ vào trán Thời Sơn Diên, giọng có hơi run rẩy, “buông ra!”
Tay đang giữ mắt cá chân Yến Quân Tầm của Thời Sơn Diên dùng sức hơn, hắn nói giữa cái động tác gần như bỉ ổi kia: “Nổ súng đi.”
Giọng Thời Sơn Diên khiến ngón chân Yến Quân Tầm cuộn lại.
Ánh mắt cậu chẳng còn nơi nào để ẩn núp, nghe trong cổ Thời Sơn Diên phát ra một tiếng thở dốc mơ hồ, vậy mà lại né tránh việc đối mặt với Thời Sơn Diên, vừa gấp gáp vừa chật vật.
Thời Sơn Diên không buông cái tay đang nắm mắt cá chân của cậu ra, hắn khống chế nhịp đạp của cái chân, ánh mắt nhìn Yến Quân Tầm rõ dữ.
Hắn thích loại cảm giác này, thậm chí còn muốn giật nơ của Yến Quân Tầm.
“Quân Tầm,” Thời Sơn Diên liếm răng nanh, bật cười, “Yến Quân Tầm.”
Yến Quân Tầm cắn răng nói: “Câm mồm, anh câm cái mồm vào!”
“Mau bắn tôi đi,” Thời Sơn Diên xích lại gần, áp vào họng súng, thúc giục Yến Quân Tầm, “bắn đi.”
Yến Quân Tầm siết chặt súng.
Súng này đã lên đạn, chỉ cần bóp cò là có thể giải quyết Thời Sơn Diên.
Cậu dần trở nên phẫn nộ trong tiếng thở dốc giao hòa giữa hai người, cảm giác tức giận ấy cắn nuốt những bình tĩnh vốn dĩ của cậu.
Cậu dí họng súng mạnh hơn, nói: “Anh—”
Thời Sơn Diên hôn cậu.
Yến Quân Tầm buông cái tay giữ váy ra, cậu chống cự kịch liệt những muốn chạy trốn.
Nhưng mà vô ích, Thời Sơn Diên đã túm lấy cậu, còn giật nơ của cậu.
Thời Sơn Diên có xúc động muốn xé nát Yến Quân Tầm, nhưng mà lạ thay, hắn chỉ giam cậu lại, không ngừng hôn cậu, dùng cái phương pháp ngây thơ này để ngăn những lời cậu định thốt ra.
Hắn chẳng có gì, chẳng có súng, cũng chẳng có phi tiêu, thậm chí còn chẳng có những lời van yêu bình thường, hắn chỉ biết làm chuyện xằng bậy giữa những tiếng thở dốc dài dặc.
Hắn nắm mắt cá chân của Yến Quân Tầm.
Cái chân này đáng yêu biết mấy, khiến hắn không nhịn được phải giật cà vạt ra.
Cút mẹ đi cà với chả vạt.
Thời Sơn Diên vốn chẳng thích thú gì cà vạt, cũng như hắn chẳng thích căn phòng này, chẳng thích thế giới này.
Hắn muốn ấn Yến Quân Tầm xuống đây, muốn Yến Quân Tầm gọi tên hắn, thậm chí còn muốn Yến Quân Tầm nổ súng vào hắn.
“Sao lại không nổ súng?”
Thời Sơn Diên thấp giọng nỉ non, rồi lại không nhịn được phải “đệch” một tiếng.
Hắn đứng ngay trên vạch giới hạn, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Đột nhiên hắn nâng mặt Yến Quân Tầm lên, vừa dùng sức, vừa như phát tiết, cũng vừa hơi căm tức hôn Yến Quân Tầm.
Sau đó làm bẩn tất chân của Yến Quân Tầm.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên cúi người vùi mặt vào trong nước, qua nửa ngày mới ngẩng lên.
Hắn cứ để nước vậy, nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Trên người hắn có vài vết thương, ngoài ra còn có vài hình xăm bị hắn gạch bỏ trong cơn tùy hứng.
Hắn là 7-001, nhưng mà hắn ghét cái số hiệu này, lúc lấy được nó còn giơ ngón giữa vào mặt Phó Thừa Huy.
Trại giam Quang Đồng đưa hắn số hiệu chính thức là 010031, khi Thời Sơn Diên cầm cái bảng tên kia còn quẳng nó đi.
“Dù sao cậu cũng phải có một số hiệu để giám sát,” kiểm sát viên nói với hắn, “trừ khi cậu muốn tất cả mọi người đều có thể gọi tên cậu.”
Thời Sơn Diên chỉ vào màn hình, nói: “Vậy để là AE86 đi.”
Kiểm sát viên cắm bút, nhìn anime một lát rồi hỏi giọng lãnh đạm: “Cậu chắc chưa?”
“Chắc rồi,” Thời Sơn Diên chỉ đầu mình, “con mẹ nó cứ gọi tôi vậy đi.”
Hắn bị canh chừng ở khu giam giữ, gã hàng xóm ngu xuẩn còn chế giễu hắn từ bên kia lồng giam.
Thời Sơn Diên nhấn đầu đối phương xuống bồn cầu, ngồi trên lưng của gã, xốc quần áo gã lên, thấy trên đó có xăm số hiệu, cảm thấy đó mới là ngu xuẩn.
7-001 nghe không buồn cười à? 7-XXX đều là lũ ngu hết! Mấy cái số hiệu này trên trang chủ của Báo Đen đều là những con chó bị xếp đặt, mỗi lần Thời Sơn Diên nghe người khác trả lời đều thấy giống tiếng “Gâu”.
Nhưng chính hắn cũng gâu.
Mẹ nó vậy nên hắn mới ghét.
Những sợi tóc ẩm ướt rũ trên trán Thời Sơn Diên, hắn nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, đó là Yến Quân Tầm đang thay quần áo.
Hắn nghiêng đầu, cách một lần cửa ngắm cái bóng của Yến Quân Tầm.
Hắn không nên như vậy, thế là mất khống chế.
Hắn không cho phép mình mất không chế.
Vì sao lại mất khống chế?
Bởi vì trên người Yến Quân Tầm vẫn còn trang phục hình thỏ? Vì Yến Quân Tầm vểnh đuôi băng qua ánh mắt của những kẻ khác? Hay là vì Yến Quân Tầm túm váy nhìn hắn?
Yến Quân Tầm.
Khốn kiếp toàn là Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm là cái người cẩn tuân trật tự, mang theo số hiệu, cầm súng ngăn lại tên khốn kiếp là hắn đây.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Tề Thạch ra khỏi căn phòng trên tầng cao nhất, đứng trên sàn nhà pha lê, nhìn cảnh đêm trên khu Đình Bạc.
Hắn liếc nhìn đồng hồ, dùng máy liên lạc gọi điện thoại.
“Giờ là hai giờ sáng, mày tốt nhất nên tìm ra chúng trước khi trời sáng.”
“Anh đẹp trai ơi,” bên kia nói, “chúng biến mất trong camera giám sát rồi.”
“Dùng mũi của mày đi,” Tề Thạch nhíu mày lại, “mày không phải chó đầu đàn à?”
“Nhưng tôi đã quen mùi bọn họ đâu á,” người đối diện mở bật lửa, rít một hơi, “mà khứu giác của 01AE86 mẫn cảm hơn tôi nhiều, chỉ cần tôi đến cửa phòng hắn là hắn biết tôi tới luôn rồi.”
“Mày còn hai tiếng.”
“Chao ôi, hay anh giúp tôi một chút nhá,” 7-020 bên kia nũng nịu, “tay bắn tỉa tôi mang đến cũng bị vệ sĩ của khách các anh đánh chết rồi, ở chỗ này căn bản là tôi không thể hiện được.”
Tề Thạch quay đầu nhìn cửa phòng, hỏi: “Có phải mày sợ 01AE86 không?”
7-020 hút thuốc, trầm mặc một lát rồi cười nói: “Ai lại không sợ hắn chứ? Hắn không quen mang theo người quan sát, như vậy nghĩa là độ cảnh giác, sức quan sát và lực phản ứng của hắn đều đã vượt lên trên mức bình thường rồi.
Anh chưa thấy dáng vẻ hắn tay không làm nổ tung hệ thống Chủ thần đâu, đến hệ thống hắn còn không sợ thì huống chi người?” 7-020 đổi tư thế rồi nói tiếp: “Phó Thừa Huy cũng phải bó tay với hắn luôn ý.”
Thề Thạch cân nhắc lợi hại: “Bọn tao có thể cho mày tay bắn tỉa mới.”
Cửa phòng đằng sau Tề Thạch mở ra, Lý Hồ nhìn về phía hắn, hắn bèn mở loa ngoài.
“Gã hề kia nói có thể giết 01AE86, gã chỉ cần Yến Quân Tầm,” 7-020 phiền muộn, “cơ mà các anh lại muốn tôi bắt sống 01AE86.
Anh đẹp trai ơi, đó là 2 số 001 đấy, anh có biết nguy hiểm thế nào không hả? Hoặc là cho tôi đánh 01AE86 chết tươi luôn, hoặc là thêm tiền đi.”
Y lòng và lòng vòng ở đây, chẳng qua chỉ là muốn tăng giá thôi.
Tề Thạch không trả lời ngay, đợi Lý Hồ gật đầu hắn mới nói: “Được.”
“Các anh muốn bán Yến Quân Tầm lấy mấy trăm triệu thế, tôi đoán giá 01AE86 cũng không chênh là mấy nhỉ? Tôi đây dễ lắm, cho tôi thêm một trăm triệu là được.”
“Cậu ăn to thật.” Lý Hồ khoanh tay cau mày, giọng nói vào máy liên lạc cũng khá thân thiết.
“Chỉ cần cậu bắt được bọn chúng, tôi sẽ cho cậu thêm một trăm triệu.
Đến lúc đó cậu đưa chúng đến tầng cao nhất, tôi chờ cậu ở đây, tiền cũng chờ cậu ở đây.”
7-020 hôn vào máy liên lạc liền ba cái: “Anh là mối khách cũ, tôi cũng vui vẻ giảm giá cho anh mà.
Có điều tôi có một yêu cầu nho nhỏ cuối cùng nữa thôi.”
“Nói đi.”
“Tôi không muốn cấp bất kỳ quyền hạn nào cho hệ thống cả, bất kỳ quyền hạn nào.”
“À,” Lý Hồ nói vẻ ra vậy, “cậu lo tay hacker kia à?”
“Không, tôi chẳng lo 7-006, nơi này không phải sân nhà của cậu ta.” 7-020 dập thuốc, y nghiêm túc nói: “Tôi lo Yến Quân Tầm.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm đang hút thuốc.
Cậu cứ như đang đua với cái thùng rác, rút thuốc lá đến là nhanh.
Đồng hồ trong phòng đang đong đưa, Yến Quân Tầm không cần nhìn, cậu biết giờ, mỗi một phút một giây đều biết.
Cậu không muốn nhớ lại chuyện vừa rồi, chỉ có thể dùng hết sức để nghĩ về chuyện khác.
Trong thùng rác còn có cả tất chân nãy cậu vứt vào, vo thành một cục.
Yến Quân Tầm cảm thấy cái thùng rác này cũng giống như tòa nhà Lệ Hành, rất sâu.
Cậu chỉ có một khẩu súng, trong súng chỉ có 13 phát đạn, mà còn cách bình minh xa lắm.
Cậu không thể chờ Khương Liễm viện trợ, mà thực ra cậu cũng chẳng định chờ viện trợ.
Yến Quân Tầm đã quen làm bài một mình.
Cửa phòng vệ sinh phía sau mở ra, Thời Sơn Diên đến bên đầu giường, cầm cái kính mắt kia đi.
“Chó đầu đàn là 7-020, y sẽ không hành động một mình đâu.” Giọng Yến Quân Tầm hơi nhỏ, nghe có vẻ ủ ê, nhưng đây vẫn là giọng trước giờ của cậu, “nhiệm vụ đánh giết kiểu này, để chắc chắn thì y sẽ mang theo đội của mình.”
Khoảng cách giữa 20 và 1 quá lớn, có đồ ngu mới đi hành động một mình.
Yến Quân Tầm hiểu Báo Đen, cậu còn hiểu Báo Đen hơn bất kỳ thành viên nào của nó, trừ khi cậu không muốn thôi chứ nếu muốn cậu sẽ có thể biết rất nhiều chuyện.
Cậu không giống Thời Sơn Diên, chiến tích của cậu đều bị Phó Thừa Huy khóa kín, chẳng ai biết cả.
Có đôi khi không ai biết gì còn đáng sợ hơn tất cả mọi người đều biết nhiều.
Thuốc của Yến Quân Tầm đã hút một nửa, cậu không muốn rút ra.
“Anh từng đánh chết 7-020 à?”
“Để tôi nhớ lại đã,” Thời Sơn Diên nhận ra vẻ buông thả của Yến Quân Tầm, hắn chặn khói của cậu lại, “… hồi năm 2160 bên Quang Quỹ có chết một thằng.”
Hắn không nói là mình giết.
Yến Quân Tầm không nhìn hắn, đạp thùng rác đóng lại: “Đặc điểm.”
“Nam,” Thời Sơn Diên muốn Yến Quân Tầm nhìn mình, hắn có hơi bệnh hoạn, như là nghiện ánh mắt của Yến Quân Tầm mất rồi, “đầu đinh, dùng khẩu VSK-94 bắn tỉa hãm thanh, loại súng này…”
“Tôi biết.” Yến Quân Tầm nói.
“Khoảng cách 50m gần như không nghe được tiếng súng, độ bảo mật cao.”
… Đệch.
Thời Sơn Diên cắn nhẹ đầu lưỡi, thấy hơi buồn cười với một giây khoe khoang vừa rồi của mình.
Hắn nhìn đỉnh đầu của Yến Quân Tầm, chỗ đó còn cọng tóc bị hắn vò vểnh lên.
Hắn đột nhiên cảm thấy chẳng sao hết, làm gì mà chả được.
Sao lại không thể chứ?
Yến Quân Tầm bị nhiễm mùi vị của hắn, Yến Quân Tầm từng ở trong vòng ôm của hắn, Yến Quân Tầm tồn tại trong đầu hắn.
Hiểu chưa? Yến Quân Tầm nên ở trong tầm mắt của hắn.
Thời Sơn Diên đột nhiên vươn tay, che lại đầu Yến Quân Tầm, hắn áp sát thật nhanh, quan sát cậu trong khoảng cách gần.
Não bộ của Yến Quân Tầm bị tiếng thở dốc của hắn lấp đầy trong nháy mắt.
Cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng khi chớp mắt, nói: “Buông ra.”
“Sao cậu không nhìn tôi.” Thời Sơn Diên xoa nốt ruồi của Yến Quân Tầm.
“Tốt nhất cậu nên nhìn tôi đi, bằng không tôi chẳng biết mình sẽ làm gì đâu.”
“Anh sẽ cương,” Yến Quân Tầm đẩy tay hắn ra, giọng phập phồng.
“Sẽ xuất tinh nữa!”
“Bản năng động vật thôi,” Thời Sơn Diên thoải mái nói, “cậu cảm thấy 7-020 bây giờ kế thừa súng cũ à?”
“Y còn kế thừa cả tay quan sát cũ nữa,” Yến Quân Tầm vén lại tóc trên trán mình, “xét duyệt chó đầu đàn cần điều kiện, y có chỗ tương tự với số 20 kia,” cậu túm tóc mình, cứ như làm vậy là có thể ngăn được ánh mắt của Thời Sơn Diên, “tôi cho rằng khả năng đánh nhau ở cự ly gần của y sẽ không tốt lắm, nhưng y biết làm sao để tìm ra chúng ta, thậm chí biết cả cách đối phó với anh.”
“Tôi và cậu giống nhau ở điểm nào?”
“Không biết.”
Yến Quân Tầm vừa dứt lời, cửa đã bị gõ..