Xe của cục Thanh tra bao vây tòa nhà Lệ Hành, nhân viên đeo thẻ của cục đang giải tán hội taxi đang đỗ gần tòa nhà, lúc anh ta đi qua chỗ cửa sau của Lệ Hành thì thấy một xe 02 màu đen cũ kỹ, kiểu xe này đã lỗi thời.
Nhân viên cục Thanh tra gọi với vào xe vài tiếng, không ai trả lời.
Anh ta bèn đi sang bên đó, nghe trong xe đang mở nhạc quẩy.
“Này!” Nhân viên cục Thanh tra gõ mạnh lên cửa kính xe.
Cửa xe hạ xuống.
Tài xế vặn nhỏ nhạc trong xe, hỏi với vẻ hơi sợ hãi: “Chào…”
“Anh đậu xe ở đây làm gì?” Nhân viên cục Thanh tra lấy máy liên lạc của mình ra, ra dấu cho tài xế nhìn vào ống kính: “Kiểm tra thông tin trước đã.”
“Tôi đang chờ khách.” Lái xe không được thoải mái trước ống kính lắm, hắn ta vén mái tóc nhẫy dầu lên vài lần, cố nặn ra một nụ cười rặt vẻ lấy lòng với tay nhân viên của cục Thanh tra.
Nhân viên nhìn thấy thông tin về tài xế trên màn ảnh chiếu ra: Lâm Ba Ba, người khu Đình Bạc, 26 tuổi, làm nghề tài xế taxi, chưa từng bị lập biên bản.
“Tạm thời ‘Lệ Hành’ đang bị phong tỏa, chẳng ai ra khỏi đây đâu.” Nhân viên cục Thanh tra lùi về phía sau hai bước: “Rồi, anh đi đi.”
“Vâng.” Lái xe hơi lắp bắp, “vâng ạ.”
Trong cốp sau có tiếng cục cựa, nhưng biểu cảm của tay tài xế vẫn rất tự nhiên.
Hắn ta chính là kiểu người dân bình thường có hơi e dè cục Thanh tra, lúc quay đầu xe hắn lại mở to nhạc, khi chiếc xe đã ra đường lớn thì tiếng động đằng sau cũng ngày càng rõ.
“Không, không sao hết.” Tay lái xe nói như tự trấn an: “Lần này nhất, nhất định mình sẽ nổi tiếng.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm cầm theo chocolate trong khay hoa quả.
Lúc xuống tầng cậu bóc ra bẻ một nửa cho Thời Sơn Diên.
“Hỏi cậu cái này,” Thời Sơn Diên cắn miếng chocolate.
“Lúc định tự sát cậu đã nghĩ gì vậy?”
Yến Quân Tầm thảy mẩu chocolate còn lại vào miệng, ăn hơi ngấu nghiến.
Đợi nuốt xong xuôi mới đáp: “Muốn dọa hắn chết khiếp.”
Thời Sơn Diên đã vứt cái áo khoác kiểu âu bẩn thỉu kia đi, áo sơ mi cũng cởi hai cúc.
Hắn nhìn Yến Quân Tầm trong tấm gương thang máy, một hồi lâu sau mới chậm rãi bật cười.
Yến Quân Tầm đã ăn xong chocolate, cậu hỏi: “Anh có từng nghĩ về chuyện tự sát không?”
“Tôi không tự sát đâu.” Thời Sơn Diên đút một tay vào túi.
“Tôi sẽ chỉ bị giết thôi.”
“À.” Yến Quân Tầm nói.
“Có tư tưởng kiểu vậy cũng hay.”
“Nguyện vọng nhỏ bé của tôi đấy, lúc nào chán chán thể nào cũng nghĩ mấy chuyện này.” Thời Sơn Diên mỉm cười.
“Tôi đã đặt trước tang lễ cho mình rồi.”
Dạ dày Yến Quân Tầm đã dễ chịu hơn một chút, cậu hỏi: “Mời bạn bè tham dự không?”
“Vậy ghê quá.” Thời Sơn Diên hơi buồn phiền.
“Chết rồi phiền là ở chỗ đó, cậu không làm chủ được mình, nên tôi mới đặt trước cho xong.” Hắn cao giọng hơn chút.
“Tìm công ty nào đáng tin.”
“Tôi sẽ tham dự.”
“Biết đâu cậu lại nằm cùng chỗ với tôi thì sao?”
Hai người mặt đối mặt, thang máy yên tĩnh mất hai giây.
“Anh nguy hiểm thật.” Yến Quân Tầm hoang mang hỏi: “Anh muốn giết tôi ư?”
“Có khi thôi.” Thời Sơn Diên vẫn dùng cái giọng trước sau như một của hắn.
“Tôi đã chết đâu.”
“Tôi muốn nằm trong quan tài một mình.”
“Đừng thế.” Thời Sơn Diên dỗ trẻ.
“Ma sẽ quấy cậu đấy.”
Yến Quân Tầm nhấn mạnh: “Hai ta chỉ có thể làm hàng xóm thôi.”
“Sống một mình sẽ cô đơn lắm.” Thời Sơn Diên nói.
“Mà hàng xóm thì đâu hôn được.”
Đúng lúc đó cửa thang máy mở ra, Phác Lận đương đứng chờ bên ngoài lập tức mở miệng: “Các cậu—”
Anh nghĩ mình nghe nhầm rồi.
“… Ấy.” Vẫn là Giác nắm được trọng tâm: “Hai anh muốn làm hàng xóm à?”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Chúng tôi tiếp ứng quá chậm.” Giác ngồi đối diện Yến Quân Tầm uể oải nói: “Lệ Hành che mắt tôi.
Xin lỗi, làm các anh mạo hiểm rồi, nguy hiểm quá.”
Yến Quân Tầm bóc giấy gói kẹo, cậu đã ngồi đây nghe Giác xin lỗi đến năm bảy lần rồi.
Cậu kiên nhẫn trả lời: “Không sao hết.
“
Hôm nay cục Thanh tra bề bộn một đống việc, người bắt được trong Lệ Hành ngồi kín cả phòng điều tra của họ, tiểu đội được điều về bến tàu vẫn chưa về.
Giác tự trách lắm, nó bảo Yến Quân Tầm: “Bố trí kém quá… Cậu ổn không vậy?”
Câu cuối cùng hỏi rất cẩn thận.
Ngón tay đương xếp giấy gói kẹo của Yến Quân Tầm vẫn không dừng lại, cậu “Ừ” một tiếng, nói: “Ổn lắm.
Còn cô ổn không?”
Giác càng hạ giọng: “Tôi không ổn.
Có một khoảng thời gian tôi bị mất ký ức… Phác Lận nói là khu Đình Trệ bị khủng bố tấn công, hệ thống chủ đang xử lý chuyện này,” nó càng nói thì giọng càng nhỏ, “khả năng là tôi bị bug.”
“Tất cả mọi người đều có bug,” Yến Quân Tầm đã xếp giấy gói kẹo thành hình, “Đây là bệnh chung của đời hệ thống, không phải vấn đề của cô.
Hệ thống chủ báo lên trên chưa?”
“Báo rồi.” Giác gõ một cái biểu cảm “xanh mặt” lên màn hình, “7-006 bảo là Báo Đen lại phái hệ thống đến giải quyết.”
Mí mắt Yến Quân Tầm đột nhiên nháy một cái, cậu hỏi: “Báo Đen chỉ nói sẽ lại phái hệ thống đến giải quyết?”
“Đúng vậy,” Giác nói, “Tô Hạc Đình bảo tôi thế, tin tức của cậu ấy vẫn rất đáng tin cậy.”
Sao Phó Thừa Huy lại không phản ứng gì?
Đầu Yến Quân Tầm hơi nhoi nhói, đó là cảnh báo của chip vận hành.
Cậu cầm nước đá trên bàn lên, đột ngột rót vài ngụm.
Giác hỏi:”Có phải là tôi đã quá ồn không?”
“Tôi muốn nối liên lạc với 7-006,” Yến Quân Tầm bỏ tờ giấy gói kẹo đã xếp xong vào túi, “hỏi cậu ta tình hình cặn kẽ một chút.”
“Được.” Giác nói.
“Tôi ra ngoài đi dạo.”
Giọng nó biến mất.
Yến Quân Tầm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, xe đỗ đầy ngoài bãi đỗ trước cục Thanh tra đều là mối họa.
Cậu dùng cái máy liên lạc nát bét của mình gọi cho Tô Hạc Đình, điện thoại reo một hồi mới có người nhấc máy.
Yến Quân Tầm hỏi thẳng: “Phó Thừa Huy đã gọi cho cậu à?”
“Không,” Tô Hạc Đình có hơi cảm, “sao ổng lại phải gọi cho tôi?”
Yến Quân Tầm hạ giọng: “Tối hôm qua khu Quang Quỹ bị cúp điện.”
“Đúng thế,” Tô Hạc Đình dịch ghế, “tối qua là do hệ thống làm thí nghiệm mới, mất điện là việc ngoài ý muốn thôi.
Sao cậu biết?”
Yến Quân Tầm không dừng lại, cậu nói dối: “Tôi nghe Giác nói.”
“Khu Đình Bạc bên các cậu còn thảm hơn nhỉ,” Tô Hạc Đình ho khan vài tiếng, “gã hề lại chạy rồi, gã còn tấn công hệ thống chủ của Đình Bạc, thời sự sáng nay đang nói về chuyện này.”
Kỳ lạ thật.
Yến Quân Tầm tránh ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cậu lâm vào trầm tư trong bóng tối.
“Tôi bắt đầu nghi gã hề không phải con người,” Tô Hạc Đình gõ bàn phím mấy cái, “tốc độ biến mất của gã quá nhanh, nhanh đến bất thường.
Nếu gã là hệ thống thì không vấn đề rồi, có thể đây là nguyên nhân gã tung hoành được ở khu Đình Bạc.”
Yến Quân Tầm hỏi: “Cậu bắt được nó không?”
Tô Hạc Đình do dự giây lát, nói: “Được.
Nhưng nó không được tắt máy, không được đang chơi game thì lại offline đâu.”
Vậy vô ích, Yến Quân Tầm có thể bắt nó, nhưng nó thực sự sẽ offline, giống như tối hôm qua vậy.
“Rốt cuộc nó là ai?”
“Đời hệ thống do Artemis ấp ra.” Yến Quân Tầm nghĩ ngợi một lát, “Nói như vậy cũng không chính xác, có lẽ nên nói nó đã từng là đời hệ thống do Artemis ấp ra.
Artemis đã bị xóa sổ, nhưng nó vẫn không biến mất.”
“Đơn giản là,” Tô Hạc Đình nói, “thứ này và tất cả những đời hệ thống hiện đang vận hành, tất cả sau khi được ‘sinh’ ra thì đều trở nên độc lập, di dời dữ liệu là có thể tách khỏi ‘cha mẹ’ của mình?”
Cậu ta nói đến đây thì “Quào” một tiếng.
“Tôi đã bảo nó là con riêng của Artemis mà!”
Phó Thừa Huy lấy Artemis đi, xóa sổ Artemis, rồi lại dựa vào dữ liệu của Artemis để xây dựng hệ thống ở khu Đình Bạc, giống như Giác — Giác cũng rất đặc biệt.
Tính tự chủ của nó rõ ràng là cao hơn các hệ thống khác, ngay vừa rồi nó còn uể oải vì kế hoạch sai sót.
Ở một mức độ nào đó thì nó có cái bóng của Artemis, nó tồn tại “ý thức”.
Nếu là như vậy, vậy đời hệ thống không hoàn chỉnh như “gã hề” hẳn cũng là bị xóa sổ hoặc là được sử dụng, nhưng nó đang vẫn đang làm loạn.
Điều này cho thấy có người đã mang nó đi, giữ nó, đồng thời còn dung túng nó.
Yến Quân Tầm nói ra nghi hoặc lớn nhất của hôm nay: “Phó Thừa Huy ốm à?”
“Đâu có đâu,” Tô Hạc Đình nói giọng buồn bực, “hôm trước ổng còn đi cái hội nghị gì gì ấy, trông có thể sống lâu trăm tuổi ấy chứ.”
Yến Quân Tầm dịch tai nghe của máy liên lạc ra xa, có hơi nghi ngờ Tô Hạc Đình bên kia là giả.
“Tôi phải cúp máy đây,” Tô Hạc Đình đang nghịch gì đó, “đến đêm còn phải tăng ca, bái bai.”
Yến Quân Tầm lại nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, nghe tiếng máy liên lạc báo bận.
Thế giới vẫn trời yên biển lặng, không có gợn sóng như cậu đã dự liệu.
Khương Liễm đẩy cửa bước vào, trông thấy Yến Quân Tầm đang ngẩn người bên cửa sổ.
Anh đóng cửa lại, hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“Không ổn lắm,” Yến Quân Tầm quay đầu lại, ngược sáng, “‘Ve’ và ‘Lệ Hành’ đều không thuộc phạm vi phận sự của tôi, tôi chỉ phụ trách vụ Bạch Tinh Tinh, nên tôi muốn mau chóng xử lý cho xong rồi còn tiếp tục nghỉ ngơi.”
“Trong đây có lời khai của Lệ Hoa,” Khương Liễm để tài liệu lên bàn, “may là các cậu không giết Tề Thạch, hắn biết rất nhiều chuyện.”
Yến Quân Tầm gật đầu, cậu nhìn ra cửa, hỏi: “Thời Sơn Diên đâu rồi?”
“Phòng điều tra,” Khương Liễm nhìn Yến Quân Tầm, “anh ta đã giết người ở ‘Lệ Hành’.”
“Tôi cũng giết người.”
Khương Liễm khựng lại một lát, rồi nói: “Cậu là tự vệ.”
Yến Quân Tầm trả máy liên lạc về lại túi: “Anh ta cũng tự vệ.”
Khương Liễm miễn cưỡng nhếch môi cười với Yến Quân Tầm: “Không phải, có lẽ cậu không biết, hắn nã bốn phát súng vào một người trong số đó.
Quân Tầm, tên này thực sự không bình thường đâu…” Khương Liễm nhìn về phía tài liệu giám định.
“Anh ta không có cảm xúc gì cả.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên đang nghịch bút.
Hình chiếu của kiểm sát viên Tạ Chẩm Thư lại xuất hiện.
Anh ngồi ở đối diện, nói: “Lại gặp nhau rồi, lần này anh giết người.”
Thời Sơn Diên không nhìn anh, nói: “Tôi cũng nên đáp trả chứ.”
“Số 7-020 vẫn chưa bị khai trừ khỏi Báo Đen,” Tạ Chẩm Thư ngẩng đầu nhìn Thời Sơn Diên: “Anh lại nổ súng vào đồng đội một lần nữa.”
“Tôi đã bị khai trừ rồi.” Thời Sơn Diên thôi nghịch bút.
“Thứ rác rưởi kia cũng chẳng phải đồng đội của tôi.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Y đã nói ‘xin lỗi’ với anh rồi.”
Con ngươi của Thời Sơn Diên sâu không thấy đáy, hắn nói: “Tôi cũng đã lễ phép đáp ‘Không sao đâu’.”
“Người cộng sự của anh mang đến cho anh tình bằng hữu không đủ sâu sắc.” Tạ Chẩm Thư ném tài liệu qua.
“Cậu ấy không nói cho anh tầm quan trọng của việc có chừng mực, anh phải học cho được cách kiềm chế đi.
Theo yêu cầu, anh phải tiếp tục đeo còng tay.”
Thời Sơn Diên không biểu cảm gì.
“Báo Đen gửi tin nhắn nói,” giọng Tạ Chẩm Thư đều đều đọc tin, “Là — ‘Tốt nhất đừng có lần sau’.”
Thời Sơn Diên để bút lên bàn, rồi bẻ gãy..