Cục Thanh tra không tuyên bố thông cáo bắt giữ chuyên viên hồ sơ, tất cả mọi người đều nghĩ chuyên viên vẫn đang công tác ở cục Thanh tra, nhất là hung thủ.
Lưu Thần thả tay xuống: “Hung thủ đã nói trong ghi âm, tuần này gã sẽ ra tay với nạn nhân.
Chuyên viên hồ sơ, nếu cậu đang xem chương trình kỳ này thì xin cậu hãy hành động mau lên, đừng để bi kịch xảy ra.”
Yến Quân Tầm cau mày, tắt ti vi đi.
Tất cả mọi thứ vừa khéo diễn ra cùng một lúc, bọn chúng cứ như đồng hồ đếm giờ thông báo cho Yến Quân Tầm biết tuần này đã là hạn chót.
Tuần sau Báo Đen phái thành viên đến khu Đình Bạc, và hung thủ cũng sẽ giết người lần thứ hai.
“Cậu có thể bỏ cái thân phận chuyên viên hồ sơ tâm lý này,” Thời Sơn Diên đã dậy rồi, hắn giơ tay xoa mày, “để cục Thanh tra tự đi giải quyết mớ rắc rối này đi.”
“Thân phận chuyên viên hồ sơ này không quan trọng,” Yến Quân Tầm quay đầu lại, “nhưng mớ rắc rối này nhất định phải để tôi giải quyết.”
Thời Sơn Diên nhìn cậu, hỏi ngược lại: “Cậu là sứ giả chính nghĩa à?”
Cục Thanh tra hiện đang truy bắt Yến Quân Tầm, vụ án này chính là mồi câu.
Cục Thanh tra lợi dụng tâm lý khao khát sự chú ý của hung thủ để gã tiết lộ trước thời gian gây án.
Nếu Yến Quân Tầm muốn cứu con tin thì cậu phải ngoan ngoãn cắn câu, đường này rất rõ ràng.
“Chúng ta không bỏ qua vụ này được,” Yến Quân Tầm xốc chăn lên, “hung thủ qua bao nhiêu năm mới gây án lần thứ hai không phải là ngẫu nhiên, tôi cho rằng gã cũng giống Trần Tú Liên, đều bị gã hề ám thị và xúi giục, mà nguyên nhân chúng ta lẻn vào ‘Lệ Hành’ cũng là vì vụ án này.
Tất cả mọi chuyện đang diễn ra vốn đều là một chuyện.”
Thời gian chúng móc nối vào nhau thật trùng hợp, đúng lúc như thể là đã được tính toán.
Trong đầu Yến Quân Tầm có một dòng thời gian rõ ràng.
Gã hề gây ảnh hưởng đến Trần Tú Liên, livestream của Trần Tú Liên lại kích thích hung thủ hiện giờ, rồi hung thủ hiện giờ lại tác động vào Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên — nếu họ không gặp vụ án của Bạch Tinh Tinh thì cũng sẽ không lẻn vào tòa Lệ Hành.
Thoạt nhìn thì Lệ Hành là sự khởi đầu cho tất cả những sự việc ngoài tầm kiểm soát, nhưng giờ phút này Yến Quân Tầm lại cho rằng, tất cả những việc ngoài tầm kiểm soát thực sự phải bắt đầu từ Artemis.
Cậu là học trò của Artemis, gã hề là một đời hệ thống không hoàn chỉnh Artemis ấp ra, Báo Đen là nơi Artemis được sinh ra, mà khu Đình Bạc lại là khu vực kế thừa dữ liệu của Artemis.
Quá trùng hợp rồi.
“Artemis thích những trò chơi kết cấu hình tròn,” chân trần của Yến Quân Tầm giẫm lên mặt đất, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu tỉnh táo, “gã hề cũng thích, những vụ án nó bày ra này nhất định phải có tính chỉ hướng,” Yến Quân Tầm nhìn qua cửa sổ, “hình tròn…Tôi ghét nhất là hình tròn.”
Bởi vì điểm kết thúc của hình tròn cũng có nghĩa là điểm bắt đầu.
Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm đi lại trong vô thức.
“Chúng ta phải giải quyết vụ án này thì mới biết đằng sau kết cục rốt cuộc là thứ gì,” Yến Quân Tầm thu tầm mắt lại, nói với Thời Sơn Diên, “bằng không anh và tôi sẽ mãi hãm sâu vào một vòng luẩn quẩn đến khi kiệt sức.”
Thời Sơn Diên nói vẻ sâu xa: “Hi vọng cậu sẽ không bị ‘hình tròn’ xui khiến.”
“Tôi nhất định sẽ bị,” Yến Quân Tầm nhìn hắn, “bởi vậy nên tôi cần anh.”
Yến Quân Tầm rất thành thật, cậu không tin chính mình.
Cậu và gã hề đều vậy, đều bị Artemis tác động.
Nếu thật sự có thể coi tất cả mọi chuyện là “trò chơi”, vậy chỉ có Thời Sơn Diên là có thể thoát khỏi ảnh hưởng của Artemis.
May thay, Thời Sơn Diên thực sự có thể làm được.
“Mang theo những vì sao tối qua anh đưa cho tôi,” Yến Quân Tầm cúi người nhặt áo khoác của mình lên, “làm kim chỉ nam đi.”
Thời Sơn Diên không nói gì.
Một lát sau hắn mới mở miệng: “Cậu trẻ trâu thật đấy.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Lâm Ba Ba cứ lần chần ở tiệm cà phê, chờ đến khi gã đi vào thì thu ngân đã không nhịn được phải cau mày với gã.
“Anh có vấn đề gì sao?” cô thu ngân nhanh nhẹn tính tiền cho khách, nhìn gã vài lần, “nếu không có chuyện gì thì đừng đứng chắn cửa.”
Lâm Ba Ba cầm tờ giấy nhàu nhĩ, miễn cưỡng nhếch một nụ cười trong mắt cô gái: “Tôi muốn làm việc ở đây.”
Thành quả luyện tập của gã rất rõ rệt, lúc nói câu này không hề cà lăm.
Cô gái nhìn về phía cái bảng thông báo tuyển người ở cửa, không muốn làm đồng nghiệp với gã Ba Ba đầu bóng này lắm.
Nhưng cô cũng biết phép lịch sự cơ bản, nói với Lâm Ba Ba một câu “Anh chờ chút nhé” rồi xoay người vào phòng trong gọi chủ tiệm.
Lâm Ba Ba thấy cái quần gợi cảm qua nửa dưới tấm rèm, và cả đôi chân thẳng tắp của chủ tiệm.
Gã cảm thấy ham muốn, cái dục vọng nong nóng ấy lan tràn trong bụng gã.
Chủ tiệm vén rèm lên, cười cười với Lâm Ba Ba, nói rất thoải mái: “Anh muốn làm trong bao lâu?”
Vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp này có vẻ khiến cô ta rất tự tin, nhưng sự tự tin này lại hạ gục dũng khí của Lâm Ba Ba, gã lập tức héo rũ, không kịp nắm chặt tờ giấy giới thiệu của bản thân đã bỏ chạy trối chết trong ánh nhìn của chủ tiệm.
“Tên này cứ hâm dở kiểu gì ấy,” cô nhóc thu ngân lộ đầu ra từ sau rèm, nhìn bóng lưng nhếch nhác của Lâm Ba Ba, “mắt gã nhìn người ta cứ lù khù, ghê chết được.”
Chủ tiệm nhặt tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt dưới đất lên, nhưng không nhìn rõ được chữ viết trên đó.
Cô ném tờ giấy vào thùng rác, dặn cô nhóc kia: “Mấy ngày này tan làm phải cẩn thận một chút.”
Màn hình trong tiệm cà phê đang phát tin tức gần đây.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Nhật ký của hung thủ được lưu trong kho dữ liệu của Giác,” người Yến Quân Tầm ở trong bốt điện thoại, “nhưng họ tắt Giác rồi.”
“Cậu đang thâm nhập vào…” Ngón tay Thời Sơn Diên vòng hai vòng, “‘đại não’ của Giác đấy à?”
“Không phải,” Yến Quân Tầm nói, “anh có thể coi chúng tôi là anh em có chút liên hệ máu mủ.
Thiết lập căn bản của nó vẫn là dữ liệu của Ares, chỉ là ở vài mặt có bổ sung thêm dữ liệu truy tìm dấu vết của Artemis.”
“Xem ra sau này cục Thanh tra muốn nó làm hệ thống truy vết,” thân hình Thời Sơn Diên chặn Yến Quân Tâm lại, “thậm chí còn tốn công chọn cộng sự cho nó.”
Sức quan sát của Thời Sơn Diên rất mạnh, hắn không có “con mắt” của Yến Quân Tầm, nhưng có thể tìm ra giải pháp tối ưu giữa các mảnh thông tin vụn vặt.
Năng lực ghi nhớ siêu việt của Phác Lận và chức năng lưu trữ của Giác bị trùng nhau nhưng cục Thanh tra lại cho họ hợp tác, điều này chỉ có thể chứng minh chuyên môn của một người trong bọn họ sau này sẽ có thay đổi, hoặc không thì năng lực của cộng sự chủ yếu phải để bổ sung, vậy mới gọi là hợp tác.
“Có điều trong lúc đó họ lại cọ ra mấy tia lửa khác,” Thời Sơn Diên nhìn chằm chằm xe tuần tra ngoài bốt điện thoại, “Phác Lận đau đầu vì tán Giác suốt.”
Tay đang bấm số của Yến Quân Tầm dừng lại, bởi vì chật chội nên cậu phải khó nhọc quay đầu lại, hỏi: “Thật à?”
Thời Sơn Diên nhìn cái xe chạy đi xa, nhưng không dời người đi: “Cả hai từng hẹn hò rồi.”
Yến Quân Tầm chả biết tí gì về chuyện này, mặc dù cậu cũng có thấy thái độ rất thân thiết của Phác Lận với Giác, nhưng đó không phải là sự quan tâm với đồng sự à? Yến Quân Tầm cứ tưởng Phác Lận với đồng nghiệp nào cũng thế.
“Được rồi,” Thời Sơn Diên hơi cúi người, suýt nữa chạm vào đầu Yến Quân Tầm, “bây giờ cậu muốn gọi cho ai?”
“Bạn cũ/” Yến Quân Tầm trượt cái điện thoại cổ lỗ sĩ, quay ra ngoài.
Vài giây sau, Thời Sơn Diên chứng kiến một màn vô cùng đặc sắc.
Yến Quân Tầm che ống nghe, dùng giọng non choẹt lo lắng nói:
“Chào các chú cục Thanh tra ạ,” nhóc nói dối thậm chí còn chẳng chớp mắt, “nhà con bị trộm lẻn vào, ba mẹ con không ở nhà, các chú đến cứu con được không?” cậu thút thít một tiếng, “xin các chú mà.”
“Nhà cháu ở đâu?”
“Nhà con ở chỗ,” giọng nhóc nói dối run rẩy, thậm chí còn thêm vào cả tiếng nuốt nước bọt không rõ, “ngay chỗ số 89 đường Trường Minh ở khu cũ ạ.”
Người bên kia điện thoại cố gắng trấn an Yến Quân Tầm, nhưng cậu đã dùng cái giọng sợ sệt kia để dập máy rồi.
Cậu bảo với Thời Sơn Diên: “Hệ thống nghe nhận của cục Thanh tra chỉ có khả năng phân biệt cơ bản, trước tiên nó phải xác định địa chỉ báo cảnh sát có thật hay không, sau đó còn phải xác nhận có trùng với địa chỉ gọi điện không.
Đường Trường Minh ở khu cũ đã hỏng một nửa, kho dữ liệu của nó chưa cập nhật đến đấy.”
“Vì vậy nên nó phải hỏi ý kiến của Giác,” Thời Sơn Diên nói, “hệ thống chủ sẽ không bác bỏ yêu cầu ư?”
Yến Quân Tầm vẫn còn đang cầm điện thoại, cái ống nghe kiểu cũ này đã bị khu Quang Quỹ bỏ từ sớm rồi.
Cậu nói: “Để hệ thống chủ hồi đáp thì cần thời gian, nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến an toàn của người báo nguy, thời gian là vấn đề sống còn mà, vì vậy hệ thống nghe nhận của cục Thanh tra có quyền hành động trước báo cáo sau lúc xét duyệt địa chỉ báo cảnh sát.” Yến Quân Tầm thấy hơi chen chúc, chật vậy làm cậu nóng dã man, nhưng bốt điện thoại cũng chỉ lớn nhiêu đó thôi.
“Cú điện thoại này chỉ có hai kết quả.
Một là hệ thống nghe nhận vì chuyện này phải đánh thức Giác, dù chỉ có hai giây thôi tôi cũng có thể nói chuyện được với nó.
Như vậy nghĩa là hệ thống khu Đình Bạc không hề thay đổi, tất cả vẫn đang trong giới hạn bình thường.
Hai là hệ thống nghe nhận không gọi được Giác, Giác vẫn đang bị hệ thống chủ cưỡng chế tắt nguồn.”
Nếu như Giác vẫn đang bị hệ thống chủ cưỡng chế tắt thì nghĩa là chức năng của hệ thống chủ đã thay đổi — nó không còn là hệ thống của cục Thanh tra khu Đình Bạc nữa, bởi vì nó đã mất đi thiết lập nòng cốt là “Ưu tiên cứu người.”
Cái trước cho thấy hệ thống khu Đình Bạc vẫn đang tuần hoàn vận hành thiết lập cơ sở, cái sau lại có nghĩa là hệ thống khu Đình Bạc đã thoát ly khỏi thiết lập cơ sở.
“Báo Đen không thể thay đổi thiết lập cơ sở của hệ thống chủ khu Đình Bạc à?” Thời Sơn Diên ngẫm nghĩ một lát, “đến cả Khương Liễm chúng cũng trừ bỏ được.”
“Trừ bỏ Khương Liễm là lệnh.
Cái ‘BUG’ nhỏ trong chức năng hệ thống kiểu này sẽ không biến mất chỉ vì lệnh.” Thời gian vẫn đang trôi qua từng giây từng phút, Yến Quân Tầm nói, “… Trừ phi hệ thống chủ đã tiến hóa rồi.”
Hệ thống truyền thống không có năng lực “tư duy”, mọi nhất cử nhất động của chúng đều phải tiến hành dựa vào tính toán dữ liệu, chỉ có sau khi chúng bắt đầu biết suy nghĩ thì mới đưa ra được một quyết định mâu thuẫn với thiết lập gốc.
Yến Quân Tầm đợi năm phút đồng hồ, nhưng Giác vẫn không tỉnh lại.
Cậu trả điện thoại về chỗ, nói: “Khó rồi đây.”
Cậu nhớ lại phản ứng hôm qua của hệ thống chủ, tìm kiếm manh mối trong đó.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Cái bốt điện thoại chật hẹp cứ như một thùng khoai chiên, tiếng điện thoại chói tai vang inh ỏi trong thùng, va vào thần kinh căng thẳng của Yến Quân Tầm.
Tay cậu đã cầm ống nghe điện thoại rồi, nhưng lại bị Thời Sơn Diên lấy đi.
Thời Sơn Diên nắm chặt tay cầm điện thoại của Yến Quân Tầm, hắn bảo: “Làm gì đấy?”
Tiếng “ting ting” đối diện vang lên hai lần, hệ thống chủ dùng giọng máy móc trả lời.
“Đừng nhúc nhích, tôi đang nhìn các anh.”
Thời Sơn Diên nhìn qua tấm kính, thấy trong dòng xe cộ ùn tắc có đèn báo động của cục Thanh tra.
Hắn vòng qua Yến Quân Tầm, nói: “Đừng tán dóc nữa, mau bắt đi.”
Hệ thống chủ chưa kịp trả lời, Thời Sơn Diên đã treo máy.
Hắn thích cúp điện thoại người khác.
“Nó nghe có vẻ không thông minh lắm đâu,” Thời Sơn Diên cứ thế kéo Yến Quân Tầm khỏi buồng điện thoại, không giải thích rõ, “chằng thà cậu dùng giọng thút thít ấy cầu xin tôi đi, để tôi xem thử chúng ta nên chạy đi đâu.”
“Bên trái,” Yến Quân Tầm trở tay kéo Thời Sơn Diên lại, “chạy mau!”.