Buổi sáng khi Lâm Ba Ba lái xe qua ngã tư thì thấy nhân viên của cục Thanh tra đang tiến hành kiểm tra thông tin với những viên chức ra vào.
Gã cho rằng đây chính là rắc rối mình mang tới nên trong lòng không khỏi đắc ý, nhưng khi mở màn hình ra kiểm tra tin tức sáng nay thì lại phát hiện thật ra chẳng liên quan gì đến mình cả.
Tuần tra khu vực ở Đình Bạc quả đúng là đã được tăng cường, bên cạnh việc bổ sung kiểm tra trên giao lộ thì còn có cả những xe tuần tra cũng bắt đầu tới lui trên đường.
Hành động này đã dẫn đến một làn sóng bàn tán trên internet, nhưng lời giải thích của cục Thanh tra lại là: Đề phòng khu Đình Trệ tổ chức tấn công lần thứ hai.
Sao không thể nhìn tao nhiều hơn chút?
Lần thứ hai Lâm Ba Ba cảm thấy thất bại, gã tắt thời sự đi, ngồi thừ người ra trong xe.
Giết gái mại dâm vô dụng, giết nữ sinh cũng vô dụng.
Tin về gã cuối cùng cùng sẽ bị những kẻ khác làm lu mờ, chẳng mấy người thật sự quan tâm đến chiến tích của gã.
Lâm Ba Ba nhổ đờm ra ngoài xe rồi lái đi trước khi bị nhân viên cục Thanh tra để ý.
Ngày hôm nay gã vốn là định đi thám thính quán cà phê, nhưng giờ gã đổi ý rồi, gã phải về nhà.
Gã muốn cho cục Thanh tra — không, cho chuyên viên hồ sơ một chút kích thích.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên qua lại ở khu làng trong thành phố, những khu nhà ở xập xệ nơi này cứ như những tổ ong bị bỏ hoang, các tòa nhà không an toàn thì đều bỏ không.
Nhưng đa số những người không có giấy tờ cư trú của khu Đình Bạc lại thường thuê trọ ở đây, bởi vì sinh hoạt hàng ngày ở đây không cần số hiệu, thậm chí cũng chẳng cần máy liên lạc.
“Nó đang ra vẻ đấy, sau khi hệ thống giám sát bị tắt đi thì nó không nhìn thấy gì nữa đâu,” Yến Quân Tầm đi đằng trước, không nhịn được phải chêm thêm một câu, “nó mà cũng biết ra vẻ.”
Đây là sự xảo trá chỉ thuộc về con người.
Thời Sơn Diên hơi nghiêng người, tránh cái giá phơi quần áo chĩa ra ngoài cửa sổ bên cạnh.
Hắn bảo: “Tiến hóa kiểu này sẽ kéo dài vậy ư?”
Yến Quân Tầm dừng lại, quay đầu nhìn hắn, đáp: “Tôi không biết.”
Hệ thống giờ đã không còn là hệ thống mà đa số mọi người đều biết, chúng có khả năng học tập vượt xa con người.
Thực tế là so với giám sát thì điều đáng sợ nhất ở chúng là có thể thao túng mạng Internet, cũng giống như gã hề, chỉ cần dùng mạng xã hội là có thể đẩy Trần Tú Liên xuống vực sâu.
Chúng không bị hạn chế bởi cơ thể thực, chúng có thể tung hoành trên vũ trụ internet mênh mông mà chẳng gặp giới hạn nào, giống như loài ma quỷ khiến con người khó có thể đề phòng.
“Nếu như nó có thể học được cách ngụy trang trong thời gian ngắn thì còn chết nữa,” Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Diên lại gần, “nó có cả kho giọng nói, đến lúc đó nó có thể bắt chước con người gọi điện thoại cho anh, thậm chí yêu ảo với anh, cách một cái màn hình căn bản là anh không thể biết đối phương không phải là con người.
Tuy có thể chúng vẫn không hiểu được cảm xúc, nhưng cũng đã rút ra được một quy luật nào đó rồi.
Thời Sơn Diên hỏi thẳng: “Cậu đang nói đến Artemis à?”
Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên tiếp tục đi về phía trước.
Cậu trầm mặc chốc lát rồi mới trả lời: “Không phải.
Những hệ thống mà anh vẫn đang thấy được hiện giờ, dù là hệ thống chủ hay gấu trúc thì chúng nó vẫn còn những đặc trưng của hệ thống.”
Tư duy của hệ thống chủ vẫn là những tính toán máy móc, nếu như nó đủ tinh ranh thì đáng ra nó phải lừa lấy lòng tin của Giác trước, sau đó để Giác đưa thông tin giả cho Yến Quân Tầm, rồi dựa vào đó để lùng bắt cậu.
Nhưng nó không làm vậy, nó vẫn đang lặp đi lặp lại phương pháp tư duy cố hữu, nhờ cục Thanh tra truy bắt để tìm Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm bước qua vũng nước bẩn, nói: “Cách tư duy của Artemis đã gần như con người rồi.”
Thời Sơn Diên nhạy bén đánh hơi được mùi vị của bí mật.
Yến Quân Tầm vẫn còn bí mật liên quan đến Artemis chưa nói ra, nhưng quan hệ hiện nay giữa bọn họ đã khiến đề tài này phải kết thúc ở đây.
Đường làng bẩn kinh khủng, có một đống rác rưởi sinh hoạt chất đống ở gần đó, cả con đường đều bốc mùi khó chịu.
Cái mùi này khiến Thời Sơn Diên nhớ đến phân khu 156 Đình Trệ.
Mặt trời đã ngả về đằng Tây, phía trên đầu bọn họ đang có tiếng ai đó xào nấu.
Thời Sơn Diên nói: “Hệ thống không cần ăn cơm, đây là việc mà chúng nó nên lấy làm mừng nhất.”
Yến Quân Tầm nhìn vào mắt hắn: “Cũng là việc con người nên lấy làm mừng nhất.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Phác Lận tan làm rồi, nhưng anh vẫn chưa đi.
Nhân thời gian rảnh lúc lấy nước anh nói chuyện với hệ thống giải lao.
Phác Lận hỏi: “Giác vẫn đang nghỉ à?”
Tiếng của hệ thống giải lao nghe như tiếng nhạc, nó trả lời: “Đúng vậy.”
“Lúc nào thì nó đi làm lại,” Phác Lận cầm ly nước, “mày không biết à?”
Hệ thống giải lao khôi phục giọng nhẹ nhàng nhưng vô cảm: “Phải, tôi không biết.”
Phác Lận không nói nữa, anh uống nước, thấy văn phòng của Khương Liễm vẫn đang khóa.
Hôm nay bầu không khí ở cục Thanh tra hôm nay rất kỳ lạ, Phác Lận cảm giác nó đã vơi rất nhiều hơi người, đám hệ thống chỉ qua một đêm đã trở thành “hệ thống” đặc biệt.
Anh vẫn còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ vì Khương Liễm bị cách chức, không khỏi nghi ngờ chỉ thị của hệ thống chủ.
Trước kia chưa từng có chuyện như vậy.
Phác Lận biết hệ thống ở khu phát triển có quyền hạn rất cao, nhưng mà chức năng của hệ thống và con người vẫn luôn được phân biệt rõ ràng.
Anh vẫn chưa thấy điều lệnh gì từ Quang Quỹ mà Khương Liễm đã bị canh chừng rồi, cũng chẳng có lý do cách chức gì cả.
Xin đấy.
Trong lòng Phác Lận nặng nề, tự nhiên lại cảm thấy áp lực gấp rút.
Vậy chẳng khác nào tất cả bọn họ đều bị hệ thống quản lý rồi!
Phác Lận còn đang trầm tư thì lưng đột nhiên lại bị vật gì lạnh ngắt đụng vào.
Anh hoảng hồn, đột ngột quay đầu lại thì thấy người máy quét dọn của cục Thanh tra.
Người máy nhấp nháy con mắt điện tử, nhìn chằm chằm Phác Lận: “Đồng nghiệp thân mến,” âm thanh của nó như đang ca ngợi, “tan làm rồi.”
Phác Lận bỗng nhiên nổi da gà, nhưng anh nhịn không đưa tay lên xoa cánh tay, anh gật đầu hơi vội vã, nói: “Tao biết rồi, mày đi quét nhà đi.”
Người máy quét dọn cứng ngắc xoay người, đi thu dọn đống đồ ăn vặt trên mặt bàn phòng nghỉ trong một đoạn nhạc tiễn biệt vui tươi.
Phác Lận đặt cốc nước xuống, xoay người bỏ đi.
Anh càng đi càng nhanh, lúc đi qua chỗ rẽ hành lang phải lau mồ hôi, đi cầu thang xuống tầng rồi mà vẫn cứ có ảo giác bị theo dõi.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh quay đầu lại lần nữa, thấy người máy quét dọn vốn nên ở phòng nghỉ lại đang đứng cạnh tường nhìn theo anh.
Phác Lận chống tay vào lan can cầu thang, bật thốt lên: “Đm!”
“Đồng nghiệp thân mến,” âm thanh máy móc của người máy quét dọn có hơi khàn khàn, “ví của anh rơi rồi.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm vịn bờ tường của tòa nhà đổ nát, lợi dụng bóng đêm nhanh nhẹn bò lên.
Cậu dùng khuỷu tay đập vỡ cửa sổ cũ nát trên tầng hai, sau đó mở ra rồi chui vào, bị bụi bặm thốc hết vào mặt.
Thời Sơn Diên đi tránh cái bàn trong phòng giữa tiếng ho khan của Yến Quân Tầm, hắn ngửi thấy một thứ mùi mục rữa, trong phòng có thứ gì đó đã mốc hỏng.
Hắn ngồi xổm người xuống, nương theo ánh trăng mù mờ thấy được một góc bàn đen thui.
“Đây là nhà của Ngô Quỳnh Hoa,” Thời Sơn Diên dời mắt qua, “tôi còn tưởng cậu dẫn tôi đi dạo chứ, hóa ra là đi điều tra à.”
“Tập thể dục sau khi ăn thôi mà,” Yến Quân Tầm cũng ngồi chồm hỗm, cậu săm soi cái thứ màu đen kia, “xem ảnh hiện trường không bao giờ bằng được đến tận nơi quan sát cả.”
Nạn nhân thứ nhất và thứ hai của gã sát nhân cà lăm kia đều sống ở khu làng trong thành phố thuộc khu thương mại cũ, Yến Quân Tầm nhớ lại địa chỉ chính xác của họ.
Nhà của cô Ngô Quỳnh Hoa này vào năm 2159 vì cuộc chiến tranh Nam Bắc bùng nổ mà đã trở thành một nơi hoang phế người không thèm ở, thậm chí chó hoang còn lười bén mảng.
“Cậu nhớ gã đã nói gì trong nhật lý không,” xung quanh rất yên tĩnh, Thời Sơn Diên cũng hạ giọng xuống, “‘mình ngủ một giấc, tỉnh dậy cầm dao đi tìm ả’.”
“Gã lảng vảng ở gần đây,” Yến Quân Tầm chậm rãi tiếp lời, “… hay là gã cũng ở trong làng này.”
Gã hung thủ này không giống Trần Tú Liên, gã không cần phải dựa dẫm vào phương tiện di chuyển, ít nhất là trong mấy lần gây án trước gã đều không cần đến chúng.
Quyển nhật ký đã hé lộ rất nhiều độc thoại nội tâm của gã, ở một mức nào đó thì chúng cũng phản ánh lại không gian sinh hoạt của người này.
“Ngày 5 tháng 4 năm 2160 đó, đầu tiên gã đã ăn một phần mỳ lạnh ở giao lộ,” Yến Quân Tầm nhớ lại nhật ký của hung thủ, “sau đó gã về nhà.”
Hung thủ rất quyến luyến nhà của mình, điều đó thể hiện ở việc mỗi lần gã gặp trở ngại thì đều muốn về nhà.
Gã đã kể lại trong nhật ký rằng cùng ngày hôm đó gã đã có xích mích với bà chủ quán mỳ lạnh, lý do là gã không có tiền trả.
Nhưng Yến Quân Tầm lại cho rằng gã nói phét ở những câu sau.
Gã viết: Mình rất tức giận, đánh ả.
Gã không làm thế.
Yến Quân Tầm nghĩ.
Gã là thằng nhát chết, vốn gã đã chẳng hề dám ra tay.
“Khả năng rất cao là khi đó gã ở đây,” Yến Quân Tầm giơ tay, vạch một đường giữa cái bàn và cửa sổ, “gã có thói quen rình rập, sau khi chốt được con mồi gã sẽ chọn quan sát đối phương trước.
Gã gọi hành vi này của mình là cẩn thận, nhưng thực chất chỉ là nhát gan thôi.”
“Ừ hứ,” Thời Sơn Diên ngó ra ngoài cửa sổ, trước mặt vẫn là cái tòa nhà sắp sập tối thui, “nhưng gã không thể ở cách vách Ngô Quỳnh Hoa được.”
Gã không dám.
Ngô Quỳnh Hoa đến nay là “con mồi” thứ nhất đã được ghi nhận của gã, gã rất cẩn trọng với lần đầu tiên của mình.
Khi Thời Sơn Diên xem quyển nhật ký đã nói, khuynh hướng ngược đãi và chịu ngược đãi là hai kiểu biểu hiện cực đoan.
Thủ đoạn gây án của tên hung thủ này rất tàn nhẫn, nhưng khi gã đối mặt với nhân vật được dán nhãn là “chuyên viên hồ sơ” này thì lại kích động chờ mong bị hành hạ.
“Giác cho là gã bất lực, hoặc cũng có thể là lãnh cảm?” Thời Sơn Diên nói, “vừa hay ngược lại, dục vọng của gã rất sung mãn.
Đó là một trong những nguyên nhân gã săn mồi khắp nơi.
Sau khi gã bị bà chủ quán mỳ lạnh chửi mắng đã nói mình ‘nóng, cảm giác hưng phấn’, sau đó mới tìm Ngô Quỳnh Hoa để ra tay.
Đây là biểu hiện của hành vi phát tiết thú tính.
Thằng ngu này không phân biệt được điểm khác nhau giữa bạo lực và tình dục.
Hẳn là gã chưa từng học lớp y tế nào, cũng chưa từng được học giáo dục giới tính thường thức, thành ra hiểu sai hoàn toàn về chính bản thân mình.”
Thời Sơn Diên chưa bao giờ ngượng ngùng khi bàn về tình dục, trong bao nhiêu lần nói chuyện về chủ đề này trước đó, hắn đều nhận vai người dẫn đường vô hình.
Đó là bí mật mà hắn khám phá ra: Yến Quân Tầm dường như không quá biết cách lý giải kiểu vụ án này.
“Có người khi còn nhỏ đã từng chịu tổn thương, sẽ dùng tình dục hóa nỗi đau như một cách để điều chỉnh trạng thái bản thân.” Yến Quân Tầm thuật lại những lời Thời Sơn Diên nói hôm đó, rồi lại tiếp, “Anh định nói là, lúc gã thực hiện hành vi phạm tội chính là đang phát tiết tình dục? Nhưng gã lại không gây ra hành vi…” Yến Quân Tầm dừng lại một lúc, “xâm hại bọn họ.”
“Nửa câu sau của cậu sai rồi,” Thời Sơn Diên nheo mắt lại trong bóng tối, động tác này khiến hắn giống như một loài động vật họ mèo đang lười nhác, “Quân Tầm, những hành vi đánh đập và đút dị vật chính là xâm hại đối với gã đó.”
Từ cửa sổ thoảng vào vài luồng gió thổi phất phơ tóc Yến Quân Tầm.
Cậu ngửi thấy mùi mục nát mốc meo trong phòng, thứ mùi ấy khiến suy nghĩ cậu bắt đầu rục rịch.
Đây là xâm hại tình dục bệnh hoạn.
Tên súc sinh kia tiến vào căn nhà này, đầu tiên là kéo tóc Ngô Quỳnh Hoa, sau đó đè cô xuống giường.
Lúc đó hung thủ đã hưng phấn lắm rồi.
Dạ dày Yến Quân Tầm đột nhiên co giật, cậu muốn nôn.
Mùi mồ hôi bẩn thỉu trên người hung thủ dường như đã len vào mũi cậu, cậu nghe thấy tiếng hung thủ thở dốc dồn dập, và cả tiếng gào thét của Ngô Quỳnh Hoa..