Lâm Ba Ba để cơm xuống đất.
Dịch Đình sợ hãi rụt người ta sau, mặt em bị cái giẻ lau bịt miệng hằn đỏ, lúc nuốt nước bọt cũng thấy đau.
Khắp gương mặt trắng nõn kia toàn là nước mắt, hai mắt sưng húp sắp không mở nổi.
Cái bóng của Lâm Ba Ba đổ dài đến bên chân Dịch Đình, gã nhìn bắp chân em chăm chú.
Bắp chân mảnh khảnh ấy lộ ra dưới váy dài, có cảm giác bóng mượt của riêng thiếu nữ.
Có một thoáng Lâm Ba Ba thấy run sợ, gã bị thứ thần thánh này hấp dẫn, cứ dán mắt vào đó không tự chủ được.
Ánh mắt trần trụi của Lâm Ba Ba làm Dịch Đình buồn nôn.
Em rút chân về lại góc tối.
Lâm Ba Ba đứng lên đi về phía phòng khách, một lúc lâu sau lại quay về.
Gã cầm một cái kẹp tóc kim loại trong tay, đó là đồ của Hồ Hinh.
Gã nịnh bợ đưa kẹp tóc cho Dịch Đình, muốn gài lên đầu em.
Trong cổ họng Dịch Đình phát ra âm thanh xua đuổi nặng nhọc, em nhìn Lâm Ba Ba vẻ căm giận.
Lâm Ba Ba cưỡng ép ghì nửa người trên của Dịch Đình, cài chiếc kẹp tóc lên mái tóc xõa tung của em.
Gã cảm thấy cái kẹp tóc này rất đẹp, chỉ là không hợp với Hồ Hinh lắm, nên gã mới tự ý cầm nó đi.
Dịch Đình cảm giác được mồ hôi trên tay Lâm Ba Ba, cảm giác ẩm ướt dinh dính ấy cứ như giòi bọ trong cống ngầm, lúc dính lên tay em cảm tưởng như chúng đang cựa quậy.
Nhưng em vẫn ngẩng cao đầu, đạp lên ngực Lâm Ba Ba giữa những sợ hãi tuần hoàn vô tận.
Đừng đụng vào tôi.
Cút đi!
Lâm Ba Ba thất kinh ngồi bệt xuống đất, đụng ngã cả bát cơm.
Màu đỏ của nỗi xấu hổ bực bội phun đầy mặt gã, gã gắt Dịch Đình một câu, mắng: “Đói, cho mày chết đói!”
Tóc Dịch Đình rối tung, em là một con nghé không dễ bị khống chế, đã cho Lâm Ba Ba ăn đau mấy lần rồi.
Trước ánh mắt của Dịch Đình, Lâm Ba Ba theo bản năng có cảm giác e sợ, gã nhặt bát cơm lên chạy trối chết.
Gian phòng sau khi cánh cửa đóng lại thì lại chìm vào bóng tối.
Nước mắt của Dịch Đình dọc theo khóe mắt chảy ra, làm ướt hai bên tóc mai em.
Em muốn về nhà.
Dịch Đình rúm người vào trong góc, khép chặt mắt, phát ra tiếng nghẹn ngào không nén được.
Em nghe thấy có tiếng quạt quay ngoài cửa sổ đóng chặt, cả tiếng chuông xe đạp đi ngang qua nữa.
Em và tự do chỉ cách nhau một cánh cửa, thời gian vẫn cứ trôi.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Gã điên rồi,” lúc ăn mỳ Yến Quân Tầm vẫn còn đang suy ngẫm về vụ việc, “bằng không gã cũng sẽ không giết Bạch Tinh Tinh.
Quan hệ giữa gã và Bạch Tinh Tinh rất phức tạp, vì mấy năm đó Bạch Tinh Tinh vẫn còn được ông chủ bao nuôi.”
Tay thêm giấm của Thời Sơn Diên vẫn không dừng lại: “Cậu cho rằng bọn họ có quan hệ yêu đương.”
Họ đang ngồi trên một quán ăn vỉa hè nhốn nháo đầy người, ông anh ngồi bên cạnh còn đương la lối om sòm.
Hơi nước tỏa ra từ quầy bán đồ nướng, trên giá nướng toàn thịt gà từ phía Bắc, rất ít thức ăn chay.
Sạp hàng bên cạnh có cái quạt điện, thổi thốc ra gió nóng.
Mặt bàn nhựa ánh lên bóng loáng, lon bia nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Khói bụi của khu cũ đã xua tan cảm giác khó chịu do hiện trường mang đến cho Yến Quân Tầm, cậu cầm đũa, nói: “… Gã không nuôi nổi Bạch Tinh Tinh, có khi đến cả chính mình gã cũng chẳng nuôi nổi, Bạch Tinh Tinh sẽ không làm người yêu gã đâu.” Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Diên, “Anh không sợ chua à?”
“Không sợ,” Thời Sơn Diên cuốn mỳ, nói ẩn ý, “giấm là gia vị ngon nhất.”
Yến Quân Tầm không thích giấm.
Cậu trộn mỳ lên, nói tiếp: “Dù Bạch Tinh Tinh có ý nghĩa gì với hung thủ thì họ cũng đã từng quen biết.
‘Lệ Hành’ không giới hạn gì cả, hung thủ có thể tự do ra vào, không khó để quen với Bạch Tinh Tinh.”
Thời Sơn Diên nói: “Gã không có tiền để tiêu ở ‘Lệ Hành’.”
“Gã có thể làm việc ở ‘Lệ Hành’,” Yến Quân Tầm nghĩ đến Tề Thạch, “dễ tiếp cận Bạch Tinh Tinh nhất chính là bảo vệ.”
Nhưng mà nghề nghiệp như bảo vệ không thích hợp với hung thủ, hiển nhiên là gã không có tài cán gì ở mặt này.
Nhân viên phục vụ cũng không ổn, những nghề nghiệp cần giao tiếp thường xuyên với người khác này đều không được, chúng sẽ nhanh chóng làm bại lộ những khiếm khuyết của hung thủ.
Màn hình trong quán lề đường rất nhỏ, đứa con mới 8 tuổi của chủ quán đang xem chương trình khoa học thiếu nhi.
Nhưng đã sắp sáng rồi, bà chủ bế thằng bé đi, có người khách đổi màn hình sang kênh thời sự.
Trên thời sự đang nói vụ Khương Liễm bị cách chức, công tác canh phòng với khu Đình Trệ sẽ tiếp tục được triển khai, tuần tới có thể còn phải phong tỏa khu vực.
Ngay sau đó Lưu Thần xuất hiện, cái bản mặt khiến người khác ngứa mắt của hắn xuất hiện khắp mọi nơi, cái chất giọng kệch cỡm và bộ com lê của hắn đều đặc biệt dành để ghi hình.
“Tin độc quyền sáng sớm,” Lưu Thần quay về phía ống kính nhấn mạnh, “độc quyền.
Hung thủ vẫn đang liên lạc với tôi, gã vẫn còn chuyện muốn nói.
Tôi muốn nghe xem gã nói gì, bởi gã không hề có cảm giác e sợ gì việc mình đang làm.
Con người sao có thể không hề sợ hãi chứ? Tôi thấy rất tò mò về gã.”
Có người đang vung tay, giọng oang oang như muốn át cả âm thanh trên màn hình.
Một anh trai bàn bên đang nói chuyện với bạn đi cùng: “Tay này viết bài về vụ án hiếp dâm rất hay, chăm chút lắm, có cả phân tích tâm lý nữa cơ.”
Yến Quân Tầm bẻ gãy đũa.
Ông anh này đang nói vô cùng hào hứng: “Bây giờ truyền thông tự do rồi, hắn muốn nói gì thì nói thôi.
Cục Thanh tra chẳng lẽ còn đi bịt miệng người ta được sao?” anh ta va vào cốc bia nghe “leng keng”, “thời thế thay đổi rồi!”
Thời Sơn Diên quay đầu lại, vừa hay thấy Lưu Thần đang nghe điện.
Tay này lúc nào cũng nghe điện, thông tin của hắn đều từ điện thoại mà ra, ngoài dùng nó thì hắn chẳng cần điều tra bất cứ cái gì cả, đó là cách truy tìm chứng cứ duy nhất của hắn.
Cơ mà kỳ lạ thay, mặc dù xung quanh rất ồn nhưng Thời Sơn Diên vẫn nghe thấy vài tiếng giống tiếng chèo thuyền trong mấy giây điện thoại kết nối.
Hắn còn muốn nghe tiếp nhưng từ màn hình đã vang lên tiếng kêu chói tai của một cô bé.
Âm thanh này quá lớn, không chỉ xuyên thủng trường quay của Lưu Thần mà còn qua cả quán ăn, khiến tất cả mọi người đều quay ra nhìn.
Hung thủ vẫn im lặng, chỉ có tiếng hét chói tai của nạn nhân.
Yến Quân Tầm thấy nhói một cái nhè nhẹ như bị giật điện, cậu có thể hiểu được hàm ý của hung thủ giữa tiếng thét liên miên này.
Hung thủ đang ra oai với chuyên viên hồ sơ.
Đây là chiến lợi phẩm của gã, gã đang khoe khoang với cả thế giới đấy!
Nhưng Yến Quân Tầm cũng không bảo dừng, cậu đứng ở đây kêu “Dừng lại” cũng chẳng có chút tác dụng nào.
Cậu muốn nghe cho rõ giọng nói này là của ai, là người đã bị ngộ sát Hồ Hinh hay là Dịch Đình còn đang bị bắt cóc.
Điện thoại cúp.
Yến Quân Tầm đột ngột đứng lên, đến gần màn hình trong tiếng xôn xao.
“Bật lại đi.”
Yến Quân Tầm nói nhỏ, tua ngược lại video.
Điện thoại lại kết nối, năm giây im lặng, rồi tiếng hét inh tai lại bắt đầu.
Không có tiếng chống cự, chỉ toàn là la hét.
Mày đang làm cái chó má gì vậy? Đe dọa nạn nhân ư?
Yến Quân Tầm không ngừng tua lại, cậu cứ đứng đó nghe đi nghe lại nhiều lần khiến người trên quầy bắt đầu bất mãn.
“Cậu kia làm cái gì đấy?” ông anh bàn bên ngẩng đầu lên, “bị điên hả?”
Đừng có làm phiền.
Yến Quân Tầm vẫn chìm đắm vào tiếng la hét đinh tai, một thứ âm thanh như tiếng đập cánh của côn trùng biến thành nhạc nền của tiếng gào thét, âm thanh ấy rất nhỏ, nhỏ đến mức Yến Quân Tầm chỉ muốn dính sát lại màn hình để nghe.
Có tay uống say bắt đầu ném chai rượu, tận mấy người vừa nhìn Yến Quân Tầm vừa đứng dậy.
Tiếng vỡ của chai rượu cản trở Yến Quân Tầm, cậu trầm giọng nói một tiếng “Mẹ kiếp”, lại tua ngược lại một lần nữa.
Ông chủ sạp thấy sắp xảy ra chuyện đến nơi, vội vàng lau tay vào tạp dề rồi gọi Yến Quân Tầm: “Xin quý khách nhỏ tiếng chút, giảm âm lượng đi ạ.”
Nhưng Yến Quân Tầm cảm thấy đáp án đã ở gần lắm rồi, tiếng vỗ cánh này rất quen thuộc, như là cách đây không lâu mới nghe thấy.
Cậu cố gắng bưng kín hai bên, muốn nắm bắt ánh sáng chợt lóe lên trong đầu.
Thời Sơn Diên ngăn Yến Quân Tầm lại, buông hai chữ hàm súc: “Tính tiền.”
Nói xong thì hắn quét mắt qua đám sâu rượu ngoài kia, mặt lạnh như tiền.
Giữa tiếng trả lời “Vâng vâng” của ông chủ Yến Quân Tầm lại nghe thấy tiếng đập cánh, trong thoáng chốc cậu cứ tưởng là dư âm do nghe video quá nhiều lần, nhưng chỉ một giây sau đã phản ứng lại ngay.
“Quạt điện,” Thời Sơn Diên nắm lấy tay Yến Quân Tầm, không cho cậu nhìn sang phía khác, “cậu nghe tiếp đi.”
Tiếng đập cánh dần rõ ràng hơn, từ từ trở thành tiếng mái chèo đập nước.
Là quạt điện!
Thế này sẽ hợp với phân tích địa lý lúc trước rằng hung thủ ở trong khu thương mại rồi.
“Gã vẫn còn ở đây,” Yến Quân Tầm nói nhanh, “ở trong phạm vi chỗ này.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm vẽ một đường lên giấy, cậu đã thuộc tất cả địa chỉ của những nạn nhân trong vụ án.
Khi tất cả bọn họ cùng đồng thời xuất hiện trong khung hình thì phạm vi hoạt động của hung thủ đã trở nên rất hẹp.
Trường trung học số 2 khu Đình Bạc rất gần khu mới, nhưng nhà Dịch Đình lại gần khu thương mại cũ, ngay ở chung cư gần tòa nhà Lệ Hành.
“Ở đây không có ai lắp máy điều hòa,” Yến Quân Tầm đứng trong bóng tối chỉ về phía nhà Hồ Hinh nơi còn âm u hơn, “đặc biệt là chung cư người già kiểu này.”
Người già sống một mình đều rất tiết kiệm, mặc dù trong nhà có điều hòa cũng không nỡ bật, thường chỉ toàn sử dụng quạt điện.
Hung thủ luôn không để lại dấu vết cá nhân của chính mình ở bất kỳ hiện trường nào, về mặt này gã làm rất cẩn thận, do đó mà Yến Quân Tầm cho rằng nếu như là loại quạt bình thường cần di chuyển thì hung thủ sẽ không để âm thanh của nó xuất hiện trong hiện trường, chỉ khi nó đã hòa làm một với sinh hoạt hàng ngày của gã, khiến chính gã cũng không nhận ra âm thanh của nó thì mới có thể được giữ lại khi lên hình.
“Có loại quạt cũ rất dễ tháo lắp, bình thường hay được treo ngoài cửa sổ, cũng có loại quạt rất cũ hay được treo lơ lửng, thường lắp trên trần nhà,” Yến Quân Tầm ngẩng đầu nhìn trần nhà trống không của bọn họ, “Loại treo rất dễ tắt.”
Nhưng hung thủ không tắt.
“Còn nếu là ngoài cửa sổ,” Yến Quân Tầm vò nhăn giấy, “gã mở cửa sổ, thế mà hàng xóm lại không nghe tiếng nạn nhân hét.”
Thời Sơn Diên phủi bụi trên ghế, nói: “Không loại trừ khả năng hàng xóm của gã đều điếc sạch.”
Hàng xóm của Hồ Hinh đều là người già neo đơn sống xa con cái, tai nghễnh ngãng, không nghe rõ tiếng nói chuyện.
Việc em sống ở khu người già không phải chuyện hiếm lạ gì, chung cư kiểu vậy trong khu thương mại cũ rất hay gặp, chiến tranh Nam Bắc khiến vô số người thất nghiệp, mọi người đều muốn hướng về khu Quang Quỹ trong thời kỳ tái thiết sau chiến tranh.
“Gã không có tiền mua nhà mới, khả năng cao vẫn còn ở nhà cũ,” Yến Quân Tầm nói, “chúng ta phải đến những chung cư kia coi sao.”
“Được rồi anh trai,” Thời Sơn Diên nhìn Yến Quân Tầm, “cậu ngủ được rồi.”
Yến Quân Tầm trầm mặc giây lát, nói: “Việc gã gọi ‘mẹ’ trong nhật ký rất kỳ lạ.”
“Hoàn cảnh lớn lên rất quan trọng,” Thời Sơn Diên hơi ngẩng đầu lên, cử động cổ một chút, “—đối với người như vậy.”
Hắn lại ranh mãnh tách mình sang một bên, không hề đề cập đến hoàn cảnh trưởng thành của chính mình.
Lúc Yến Quân Tầm vùi mình vào chăn, bên tai lại vang tiếng hét chói tai, cậu mở to mắt, nếu không có gì hỗ trợ giấc ngủ mắt cậu có thể mở thao láo vậy đến hừng đông.
Hình ảnh trong đầu cứ như một bộ phim dài tập, ngôi nhà của nạn nhân nồng nặc mùi máu tanh.
Cánh tay Thời Sơn Diên khoác lên lưng ghế, hắn hỏi: “Muốn tôi kể cậu nghe chuyện trước khi ngủ không”
Yến Quân Tầm trở mình, làm bộ như đã thiếp đi.
“Ngày xửa ngày xưa có một con gấu,” Thời Sơn Diên tự nói một mình, “nó va vào cây chết ngắc…”
“Số 36809 phân khu 156 khu Đình Trệ,” giọng Yến Quân Tầm rất nhỏ, “anh kể chuyện của anh ta đi.”
Tâm tư Thời Sơn Diên còn đang đảo một lượt qua con gấu con thỏ con gì cũng được, bỗng nghe mã số của chính mình.
Ngón tay hắn sượt nhẹ qua lưng ghế một cái, có chút luống cuống ngoài dự định.
Chỉ một chút thôi..