Năm nay Dao Mổ làm ăn bết bát, mà trong khi ông ta thì lại cực ham đốt tiền nên mới rơi vào cảnh cạp đất qua ngày, thành ra độ khoan dung đối với khách hàng cũng rất cao.
Ông ta chẳng chờ Phác Lận đáp mà tự mình bước lên nhà, lúc sắp đến cửa thì quay lại trợn mắt lườm Phác Lận một cái, coi như đồng ý để bọn họ vào nhà.
Ông ta làm nhà theo kiểu không gian mở, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy giường ngủ, phòng bếp cũng là kiểu mở, bàn làm bằng đá cẩm thạch.
Sau khi vào nhà sẽ nhận ra nhà ông ta rất chật, bên trong chen chúc những chậu hoa cỡ nhỏ cùng tiêu bản động vật, trên tường treo rất nhiều tranh.
Yến Quân Tầm nghe thấy tiếng mèo kêu ở cửa, cậu ngẩng đầu lên thì thấy phần bên trên cửa đã biến thành cái khung leo trèo cho mèo, một con mèo béo màu xanh da trời đang quay về phía cậu, giơ chân lên liếm lông.
“Vết đạn bắn đồng giá,” Dao Mổ đặt khẩu súng lên bàn ăn, “đưa tiền xong thì khám.”
“Tiền đưa được,” Thời Sơn Diên nhấc bảng giá Dao Mổ tự tay viết lên, “chỉ sợ ông không làm được thôi.”
“Bớt làm màu đi,” Dao Mổ khoanh tay, “không làm được mà mấy người vác xác tới đây à, mẹ, đi thăm người già neo đơn hay gì?” Ông ta nhìn Thời Sơn Diên chòng chọc, cặp lông mày từ từ nhíu lại, “Bây có mùi khăm khẳm của mấy thằng Báo Đen.”
Tiếng máy điều hòa hỏng kêu “ù ù” trong không khí, con mèo xanh lẳng lặng nhảy xuống đất, thư thái vươn mình.
Ánh mắt Dao Mổ chầm chậm dời từ Thời Sơn Diên sang Yến Quân Tầm ở đằng sau, sau khi lom mắt dòm một hồi thì chốt: “Mấy người đến lấy chip.”
Với Dao Mổ, Báo Đen mang danh “chó nhà”, ông ta coi Báo Đen là tổ chức xã hội đen được Liên minh hợp pháp hóa, bởi vì quy trình gia nhập vào Báo Đen rất giống quy trình gia nhập “Ve”.
Ngoại trừ phải xăm ra thì Báo Đen còn phải cấy chip định vị thông tin vào người.
“Cái đó ông đây từng lấy rồi,” ngữ điệu của Dao Mổ có cái kiểu hợm hĩnh cực chướng, “từ tận mấy năm trước đã lấy rồi, tưởng chuyện gì chứ.
Nhưng mà Báo Đen nổi tiếng quá, làm cho mấy người nguy hiểm lắm nên giá gấp đôi đấy nhé.”
“Không cầm tiền mặt theo,” Phác Lận móc máy liên lạc ra, “bọn tôi có thể…”
“Anh trả hả?” Dao Mổ lấy thẻ ghi số tài khoản từ trong ngăn kéo ra, “thế thì giá phải gấp năm, người ngu nhiều tiền.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Dao Mổ bảo bọn họ tự lo liệu bữa tối, ông ta có một cái tầng hầm lớn hơn sân, ông ta cứ ở dưới đó, chẳng sợ ba người bọn họ chạy mất vì đằng nào ông ta cũng thu tiền rồi.
Phác Lận phát hiện trong tủ lạnh có mì tôm.
Thế là cả ba chụm đầu húp mì ở bàn ăn.
“Lúc bọn tôi bắt “Ve”, Dao Mổ cũng có đóng góp,” Phác Lận nói, “thủ lĩnh của ‘Ve’ lúc đó bị trúng đạn sắp chết, chính Dao Mổ là người đã kéo hắn ta từ cửa âm phủ về.”
Kéo về giao cho cục Thanh tra, xong còn cầm được hai trăm nghìn tiền tố cáo.
“Ông ta sống một mình quen rồi nên tính hơi gàn,” Phác Lận lấy giấy ăn lau mồ hôi, “tôi với Giác đều cảm thấy ông ta vẫn còn coi là người tốt.”
Phác Lận nói mười câu thì có đến sáu câu là Giác.
“Chúng ta sẽ phải ở lại đây vài ngày,” Yến Quân Tầm ăn vào thấy miệng nhạt thếch, cậu vẫn giữ sự nghi ngờ đối với vị giác của mình, “hệ thống chủ đã tiến hành phong tỏa toàn khu vực rồi, chúng ta chỉ có thể ở đây thôi.”
Mưa bên ngoài cửa đã tạnh, trời đương lúc tảng sáng xám xịt, trong nhà nồng mùi đất ẩm.
Ống khói của nhà máy than hẵng đang chạy, ở chỗ này bọn họ cũng còn nghe được tiếng xe tải hạng nặng chạy qua.
Phác Lận im lặng một hồi, rồi hỏi: “Tô Hạc Đình sẽ chết ư?”
“Xem tâm trạng Báo Đen thế nào thôi,” Thời Sơn Diên cuốn mì, “cũng có thể cậu ta sẽ phản bội, quay sang làm chỉ điểm.”
“Không thể nào,” Phác Lận chạnh lòng, “… dù gì chúng ta cũng coi như từng hợp tác với nhau mà.”
Ngày hôm nay Phác Lận đã phải nếm trải đủ thất vọng rồi, anh vẫn muốn giữ gìn lòng tin cơ bản đối với người khác.
Miễn là đừng có suốt ngày bắt chuyện với Giác thì Tô Hạc Đình vẫn là người tốt.
Con xe tác chiến của cục Thanh tra được bọn họ đỗ ở đầu bên kia nhà máy than, sáng mai chắc chắn sẽ bị cục Thanh tra phát hiện.
Mưa tạnh rồi mà chẳng khiến ai thấy nhẹ nhõm được cho cam, trái lại, nó càng khiến bầu không khí thêm phần nặng nề.
Khu Đình Bạc không như khu Đình Trệ, nó không chia thành phân khu mà cứ nguyên một vùng bề thế như vậy.
Nhà máy than được coi là một cột mốc, kiểu gì cũng sẽ bị khám đến.
Yến Quân Tầm muốn hút thuốc, cậu chỉ mới nghĩ thế thôi mà miệng đã đắng nghét.
Cậu không biết đây là con chip đang giở trò hay là ảo giác của chính cậu nữa.
Cậu cố gắng không để mình bị hấp dẫn bởi những hình ảnh thoáng qua trước mắt, đến lúc no rồi thì dừng ăn.
Cậu hỏi Phác Lận: “Sao các anh tìm được địa chỉ của hung thủ?”
“Không phải bọn tôi tìm được,” cuối cùng câu hỏi này cũng tới, “lúc đến khu Đình Bạc 7-004 cũng không biết hung thủ ở đâu, bọn họ không hề bàn bạc một tí gì liên quan đến vụ án với bọn tôi cả.”
Dịnh Đình mất tích ba ngày, vào ngày cuối cùng, tiểu đội tác chiến của cục Thanh tra ở ngay dưới nhà Lâm Ba Ba.
Từ cả bốn điểm trinh sát của 7-004 đều có thể nhìn được nhà của Lâm Ba Ba, y biết chuyện gì sẽ xảy ra ở bên trong, nhưng y vẫn chờ.
Yến Quân Tầm chậm rãi nói: “Hệ thống chủ…”
“Nó nhiễm virus ư?” mặt Phác Lận bối rối rõ thấy, “hành vi của nó vi phạm nguyên tắc của cục Thanh tra mà.”
Thời Sơn Diên bắt được một điểm thú vị, hắn hỏi ngược lại Phác Lận: “Anh cho là hệ thống chủ ‘nhiễm virus’ chứ không phải là nó đã trở nên thông minh hơn.
Anh thấy nó với Giác có gì khác nhau sao?”
“Chúng nó với Giác khác nhau nhiều chứ,” Phác Lận đẩy bát mì ra, gác tay mình lên bàn, nhớ lại cái con người máy dọn dẹp cứ nhìn anh chằm chằm ở cục Thanh tra, “Giác là cái kiểu… hệ thống có tình cảm con người ấy?” Câu hỏi này đã tiếp thêm tinh thần cho Phác Lận, anh nói một cách nghiêm túc, “Trong rất nhiều vấn đề, Giác có lối suy nghĩ giống tôi, bọn tôi có thể thảo luận với nhau, nó có khả năng suy xét.
Chính cái đó là cái mà hệ thống chủ không có.
Tất cả những hành động của hệ thống chủ đều như kiểu đang tuân theo thiết lập sẵn thôi ấy, kể cả lúc này cũng thế.”
Cách thức truy đuổi mục tiêu của hệ thống chủ rất đơn giản, nhiệm vụ yêu cầu hạ Thời Sơn Diên, nó có thể lập tức bỏ qua sự thật rằng Phác Lận vẫn còn đang trên xe.
Nó vừa không có khả năng đồng cảm, cũng vừa không thể thay đổi cảm xúc, thậm chí nó còn không hiểu được tâm tình của loài người.
Hồi Phác Lận mới bắt đầu hợp tác cùng Giác, Giác cũng không hiểu những thay đổi trong cảm xúc của anh cho lắm, song Giác rất tôn trọng anh, sự quan tâm của nó càng lúc càng trở nên rõ ràng khi thời gian chung đụng càng dài.
Thực ra bây giờ nó cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu tình cảm của con người, nhưng nó đã biết tìm câu trả lời kiểu gì, cũng đã biết nên làm gì để an ủi người khác.
“Nội tâm của nó… Nói thế kỳ quá.
Kho dữ liệu của nó? Nói thế còn kỳ nữa… Nói tóm lại là Giác có thể khiến tôi thấy thoải mái và dễ chịu, nó có đặc tính tốt.” Phác Lận lấy ví dụ cho hai người, “Như hồi mình gặp cái tên cục cưng cơ bắp ở ‘Lệ Hành’ ấy, Giác thích hắn ta lắm, nó lúc nào cũng có thiện chí với những thứ lạ.”
Tất cả những ghi chú Phác Lận viết cho Giác đều là “cô”.
Trong một lần chơi trò chơi với Giác, anh đã nhận ra nỗi lòng mình, chuyện ấy với anh tự nhiên chẳng khác gì ăn uống.
Phác Lận tin rằng Giác đã bộc lộ cảm xúc rồi, giọng điệu của nó là thật.
Song nếu hỏi Phác Lận lo nhất điều gì, anh sẽ trả lời là “định dạng[1]“.
Nếu Giác bị định dạng, Phác Lận không chắc bọn họ còn có thể xây đắp một mối quan hệ thân thiết như vậy nữa, hơn nữa định dạng còn liên quan đến cài đặt, chuyện mà Phác Lận không muốn nghĩ tới nhất chính là cài đặt.
1.
Định dạng hay format là xóa toàn bộ dữ liệu, sau đó định dạng lại theo nhu cầu.
Một số ví dụ thường gặp trong đời sống hàng ngày là định dạng lại ổ đĩa máy tính.
Đối tượng yêu đương của anh không cần phải cài đặt, Giác có suy nghĩ của mình.
Con người là loài động vật phức tạp, Phác Lận không thể thoát ra khỏi cái mâu thuẫn này.
Anh luôn muốn nói “yêu” với Giác, nhưng anh cũng sợ Giác sẽ đáp “Yêu là gì”.
Đến lúc ấy, sự khác biệt giữa bọn họ sẽ bị phơi bày.
“Thay vì lập gia đình với con người thì tôi muốn chung sống với Giác hơn.”
Phác Lận chỉ có thể trả lời Thời Sơn Diên như thế.
Tiếng Dao Mổ gõ gậy cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, Phác Lận thả lỏng đôi chút.
Anh đứng dậy dọn ly mì của mình rồi lấy cớ đi nghỉ để tránh câu hỏi tiếp theo của Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên có vẻ hơi oải, lúc cúi mặt sống mũi hắn trông càng thẳng, dù chỉ có vài giây chớp nhoáng, hắn đã bắt được ánh mắt của Yến Quân Tầm.
Biểu cảm hắn không hề thay đổi, nhưng vẻ bải hoải đã bay sạch.
Yến Quân Tầm nói: “Anh hỏi anh ấy câu tàn nhẫn quá.”
“Đó là vấn đề mà sớm muộn gì anh ta cũng sẽ phải đối mặt,” Thời Sơn Diên cầm cốc nước lên, “con người với hệ thống chưa bao giờ lập gia đình với nhau, ai cũng sẽ hỏi anh ta câu đó thôi.”
Yến Quân Tầm nhìn thấy bóng hình quen thuộc trong Phác Lận, việc ấy khiến cậu rất không thoải mái.
Cậu nói: “Chờ tới lúc phải đối mặt thì khắc anh ta sẽ nghĩ thôi, chuyện này cần gì phải chuẩn bị trước.”
Thời Sơn Diên uống hết nước, nói: “Anh ta nhắc cậu nhớ về bản thân.”
Đúng thế, Yến Quân Tầm lại nhớ về căn nhà kính của Artemis.
Cậu đã từng như Phác Lận, tin rằng tình cảm của hệ thống là thật.
Thời Sơn Diên đặt cốc nước xuống, vải băng bó trên tay hơi rỉ chút máu.
Hắn nhìn Yến Quân Tầm: “Cậu ác với tôi quá đấy.”
Yến Quân Tầm vẫn đang bưng ly mỳ của mình, thấy chỗ băng bó thì lại nhớ đến trình độ khâu của mình.
Cậu tránh ánh mắt Thời Sơn Diên: “Đâu có.”
Thời Sơn Diên rất tận hưởng sự thỏa hiệp của Yến Quân Tầm, nói gì thì nói, khó lắm mới có được mà.
Ống nước ngoài cửa sổ nhỏ từng giọt, trên sô pha là tiếng ngáy nhè nhẹ của Phác Lận.
Hai bọn họ ngồi đây, chỉ có thể đè thật thấp giọng.
“7-004 biết địa chỉ của hung thủ lần này, không phải hắn tra ra,” Thời Sơn Diên nói, “có người nói luôn cho hắn.”
“Gã hề,” Yến Quân Tầm nhìn đường vân trên mặt bàn, cậu dùng ngón tay vẽ theo, “gã hề đã từng dự đoán trước vụ án này, chính nó lựa chọn hung thủ.”
Nếu vụ truy bắt lần này là do hệ thống quyết định, vậy thì theo như thông tin mà Tô Hạc Đình cung cấp, rất có khả năng khu Quang Quỹ đã thuộc về Ares.
Gã hề tiết lộ hung thủ cho Báo Đen, Báo Đen lại mượn nguồn dư luận của Lưu Thần để đẩy Dịch Đình đến cho hung thủ, sau đó bọn họ lợi dụng hung thủ để bắt Yến Quân Tầm.
Nhưng cớ sao tự dưng những hệ thống này lại muốn “thu hồi” Yến Quân Tầm?
“Tôi mất kiểm soát ở ‘Lệ Hành’,” Yến Quân Tầm nói khẽ, “có thể là tại thế.”
“Cũng có thể đó chỉ là cái cớ thôi.” Thời Sơn Diên thưởng thức vẻ mặt của Yến Quân Tầm, “Thằng hề đó lúc nào chả muốn chọc tức cậu.”
Gã hề đã mở cửa cho những cảm xúc tiêu cực của Yến Quân Tầm, qua đó kích hoạt con chip, mà ngay từ trước khi vụ án Trần Tú Liên xảy ra ra gã đã hoạt động ở khu Đình Bạc rồi, đến bây giờ thì lại móc nối với 7-004, biến tất cả mọi chuyện thành một kế hoạch đầy dã tâm.
Nhưng Yến Quân Tầm lại chẳng hay biết mục đích của bọn chúng là gì.
“Hephaestus đến chỗ này,” ngón tay Thời Sơn Diên vòng một vòng mới lên chỗ ngón tay Yến Quân Tầm vừa di qua, “đây cũng là một vòng trong đó.”