Câu nói thấm đẫm mùi máu tanh ấy khiến cả những từ ngữ đơn giản cũng trở nên bệnh hoạn.
Thời Sơn Diên coi câu “Giết anh” của Yến Quân Tầm là một lời tỏ tình, bởi lẽ từ trước đến nay Yến Quân Tầm chỉ nói câu đó với một mình hắn.
Không còn chiếc lồng kính nào nữa, tất thảy những thuần khiết của Yến Quân Tầm đều thuộc về hắn.
Hắn có thể tha hồ đổi trắng tráo đen, xáo trộn mọi khái niệm, phô bày những thói xấu xa bỉ ổi của mình cho Yến Quân Tầm chứng kiến.
Hắn báng bổ vật tế trên thần đàn, giống như buổi tối ở Lệ Hành ấy.
Lần này Yến Quân Tầm không có đuôi thỏ và tất đen nữa, cậu bị Thời Sơn Diên bao trọn trong lòng bàn tay.
“Em đáng yêu quá.”
Những từ ấy lặp lại bên tai Yến Quân Tầm, ẩn chứa một sự kỳ vọng nào đó.
Yến Quân Tầm không nghe nổi khi Thời Sơn Diên nói bằng giọng điệu ấy, cậu chịu không thấu, âm thanh ấy làm lỗ tai cậu tê dại.
Cậu đã đánh rơi tấm bảng đen mất rồi, giờ chẳng còn ai cứu được cậu nữa.
Cậu kẹt trong lòng bàn tay Thời Sơn Diên, gần gũi Thời Sơn Diên tới từng nhịp đập.
Sóng loáng gợn nơi đôi mắt Yến Quân Tầm, giữa những hơi thở dốc đứt quãng, giọng cậu thoáng dữ dằn: “Cấm hôn tôi!”
Thời Sơn Diên cho ngón cái vào miệng Yến Quân Tầm, giọng như đang dụ dỗ: “Hôn không mang thai đâu.”
Môi Yến Quân Tầm rất mỏng, lúc ướt lộ ra màu sắc kiều diễm lạ thường, phối với nốt ruồi lệ, ấy là vẻ mặt mà Thời Sơn Diên khao khát.
“Hôn là lịch sự thôi…” giọng nói của Thời Sơn Diên đầu độc Yến Quân Tầm, “yêu tôi mới mang thai được.”
Hắn nói chân thành tới nỗi tưởng như đó là sự thật.
Yến Quân Tầm ngỡ tất cả tình yêu đều như định nghĩa trong sách giáo khoa, là một thứ thuần khiết và trong sáng, nhưng tình yêu của Thời Sơn Diên lại là những đợt sóng xô bồ vẩn đục, cậu chẳng thể chống chọi.
Đây là con đường hoang vu trong một thế giới xa lạ.
Xương bướm của thiên tài nhỏ xinh đẹp chưa mọc cánh, chỉ có thể ngã vào lồng ngực Thời Sơn Diên, bị con sư tử ngậm vào họng.
“Giết…” Yến Quân Tầm bị gột rửa trong sự giam cầm của Thời Sơn Diên, nước mắt sinh lý rơi ướt nhòa nốt ruồi lệ của cậu, cuối cùng thanh âm biến thành tiếng nức nở vụn vỡ đầy hổ thẹn, “giết anh.”
Thời Sơn Diên dùng hôn, ôm và cắn để đáp lại.
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Giác đang xem ghi chép nhiệm vụ của hệ thống chủ.
Áo sơ mi của Khương Liễm nhàu đến nỗi nhìn vào còn không nỡ.
Anh hút mì soàn soạt, hỏi Giác: “Cô thấy gì?”
“Lệnh liên quan đến cậu Yến.”
Giác bật sáng màn hình, bên trên hiện lên lệnh mã hóa mà hệ thống chủ nhận được.
“‘Thời gian kết thúc nhiệm vụ là ngày 8 tháng 8’,” Khương Liễm ngẩng lên nhìn dòng lệnh đã được mã hóa, khẽ nhẩm đọc, “cái này khác với thời gian kết thúc mà tôi được nhận.”
Giác hỏi: “Anh có phiền nếu tôi thư giãn một tí không? Tôi đang căng thẳng quá.”
Khương Liễm ngập ngừng gật đầu.
Giác mở Tetris lên chơi ở một góc màn hình, nó nói: “Tình hình liên quan đến ‘Hiệp ước Ve’, tôi hy vọng anh có thể trình bày tường tận lại.”
“Đó là đề nghị của Phó Thừa Huy, tôi nghĩ đó là cơ hội cho Quân Tầm, đằng nào thì cậu ấy cũng mãi không hòa nhập nổi vào cục Thanh tra,” Khương Liễm để mì xuống, “để cậu ấy đi bắt tội phạm thì mọi người sẽ nhìn nhận rõ năng lực của cậu ấy hơn.”
“Đúng là cậu Yến làm việc rất xuất sắc.”
“Đúng thế,” Khương Liễm nhìn về hành lang trống rỗng, “nhưng thế cũng không giúp cậu ấy hòa nhập với chúng ta được.”
Khả năng phán đoán thiên tài không những không giúp Yến Quân Tầm có được tình bạn từ đồng nghiệp, mà ngược lại, nó còn đẩy cậu đi xa hơn.
Những phán đoán của cậu quá chính xác, thành ra đồng nghiệp của cậu không thể không sinh bất an.
Yến Quân Tầm lại vụng ăn nói, thái độ né tránh mọi người của cậu càng khiến cậu có vẻ khó gần.
“Những báo cáo liên quan đến Quân Tầm tôi đều nộp lên đúng kỳ hạn, cái đó là chỉ thị của Phó Thừa Huy ngay từ đầu.
Bọn tôi lập một cuốn sổ theo dõi Quân Tầm, thông tin thường nhật trong đó đều do Panda chịu trách nhiệm cung cấp.
Khoảng một năm trước tôi mới biết Quân Tầm là nhân viên liên quan đến thí nghiệm Artemis, nhưng cụ thể ra sao thì không ai nói tôi hay cả, Phó Thừa Huy bảo đó là thông tin tuyệt mật.”
Khương LIễm lấy làm khó hiểu với thí nghiệm này, song có một điều mà anh rất rõ ràng, đó chính là Yến Quân Tầm bị bỏ vào khu Đình Bạc chẳng phải chuyện tình cờ.
“Sau khi vụ bắt giữ ‘Ve’ kết thúc, Phó Thừa Huy đòi đưa 01AE86 đến khu Đình Bạc, tôi nêu ý kiến phản đối nhưng Phó Thừa Huy vẫn nhất quyết tiến hành.
Từ lúc ấy tôi đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật của 01AE86 rồi, dù sao thì để tay súng hàng đầu của Báo Đen đến cái chỗ khỉ ho cò gáy bọn tôi lại chẳng quá nhảm nhí đi, chỉ nghe thôi đã thấy vớ vẩn.
Quân Tầm cũng bực mình vụ đó lắm, bọn tôi từng thương lượng trả Thời Sơn Diên về nhưng đều bị Phó Thừa Huy gạt đi.” Khương Liễm nói tới đó là thấy cáu, “Mẹ, đúng thích trêu ngươi, cái khu Đình Bạc bé như lỗ mũi thế này mà Phó Thừa Huy cũng phải cố kiết nhét người vào.”
Lệnh thuyên chuyển 01AE86 là khởi đầu cho những bất mãn của Khương Liễm đối với sự độc tài của Phó Thừa Huy, song Thời Sơn Diên lại biết điều một cách bất ngờ, hắn không hề rước thêm rắc rối nào cho cục Thanh tra.
Dường như điều nguy hiểm nhất ở hắn chỉ có vượt ngục, đào tẩu khỏi khu cách ly để đi tìm Yến Quân Tầm.
Trước khi hắn bắn chết tay lính theo dõi 7-020, đánh giá về mức độ nguy hiểm của Thời Sơn Diên của Khương Liễm đã hạ xuống cấp B.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Thế nên trong nội dung của ‘Hiệp ước Ve’ chỉ có tiếp nhận 01AE86 thôi,” Giác rút ra trọng điểm, “nhưng anh bảo anh cũng nhận được chỉ thị thời gian kết thúc nhiệm vụ.”
“Mốc thời gian kết thúc mà tôi nhận được là ‘chưa xác định’,” Khương Liễm nói, “Phó Thừa Huy vẫn còn quan sát Yến Quân Tầm, nói như lời ông ta thì là ‘Thí nghiệm vẫn chưa hoàn thành’.”
Nhưng giờ Báo Đen lại trở mặt.
“Tôi không gọi được cho Phó Thừa Huy, 7-006 cũng bị đổi.
Phó Thừa Huy chẳng giải thích gì cho tôi hay cả, hệ thống chủ cứ thế tự động cách chức tôi thôi.
Lạ nhất chính là tên 7-004 ấy, chả hiểu sao hắn ta lại có công văn cách chức tôi nữa.” Di chứng sau hậu tống giam của Khương Liễm là dễ rơi vào lo âu, đó là cảm giác lo âu về mặt tâm lý vì vẫn chưa được giải thoát, anh đang ở trong trạng thái bất an mãnh liệt, “Tôi chỉ cần một lời giải thích hợp lý thôi, tại sao, tại sao cơ chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!”
“Anh Khương,” Giác dừng trò chơi, “anh bình tĩnh lại đi.”
Chất giọng êm ru của nó trấn an Khương Liễm, Khương Liễm thở một hơi thật dài khi hai tay khẽ run lên.
Bờ vai anh sụp xuống, anh bỏ kính ra rồi bưng tay che kín mặt, rất đỗi suy sụp: “… Tôi xin lỗi, Giác.”
“Không sao đâu,” Giác tắt Tetris đi, tích dữ liệu tạo ra một hình người nhỏ ngốc ngếch đáng yêu trên màn hình, làm ra động tác “vỗ vỗ” Khương Liễm, “phản ứng này bình thường mà.
Anh đừng sốt ruột, cứ thả lỏng đi, đây là cục thanh Tra, anh là sếp, giờ chúng ta đang rất an toàn.”
Khương Liễm im lặng một lúc lâu mới hỏi: “7-004 với hệ thống chủ đang ở đâu?”
“7-004 vẫn đang truy tìm tung tích cậu Yến, định vị cho thấy hắn đang ở gần dãy Đê Ái.
Hệ thống chủ đang ngủ,” Giác đánh dấu chấm hỏi trên màn hình, “không biết sao mà tôi lại dậy nữa.”
“Cô có quyền hạn của hệ thống chủ à?”
“Đúng thế,” Giác ngẫm nghĩ giây lát, “cái này hơi khác thiết lập của tôi… làm tôi thấy nghi quá.
Lúc tôi dậy hệ thống chủ vẫn còn đang nói chuyện với Athena, trực giác mách bảo tôi không thể để bọn chúng tiếp tục.”
Nó mà lại đi dùng từ “trực giác”.
“Rất xin lỗi, tôi đã tự tiện xem ghi chép cuộc hội thoại giữa bọn chúng.
Hệ thống chủ gọi khu Đình Bạc là ‘khu 14’, lại còn nhắc đến ‘vật thí nghiệm số 98342’ với cả ‘giao thức Artemis’.
Tôi đã tìm hiểu và tổng hợp lại những thông tin này để đi đến kết luận.” Giọng nó rất nhẹ nhàng, “Mong là sẽ không dọa anh sợ.”
Khương Liễm nhìn màn hình của Giác, ánh mắt đầy phức tạp.
Anh thừa nhận lúc nghe thấy hai chữ “trực giác” anh đã thấy sợ.
Giác không phải thứ hàng mô phỏng vụng về như hệ thống chủ, nó thực sự quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Vì lịch sự, từ đầu chí cuối nó không hề quay camera về phía Khương Liễm.
Sau khi nghĩ thông suốt được điều này, lòng Khương Liễm lại sinh ra một nỗi sợ khác.
Rốt cuộc thế giới này là thế nào? Dường như các hệ thống đang tiến hóa một cách chóng mặt.
Mức độ giống con người của Giác đã cao hơn so với trước khi ngủ, mấy tháng trước nó còn chưa hiểu tâm trạng của con người cho lắm, câu trả lời của nó dành cho nỗi lòng của Phác Lận vẫn là “không lý giải”.
Nhưng giờ đây nó đã xử lý cực tốt, tốt đến như thể nó đặc biệt nghiên cứu chuyên sâu vì mục đích ấy vậy.
“Cô nói đi,” Khương Liễm ngồi giữa một vòng xoáy hoang đường, “… tôi tin cô.”