Tiếng cảnh báo của hệ thống kiểm tra làm dậy nên một hồi xôn xao, nhân viên mang súng của cục Thanh tra cấp tốc lại gần, Yến Quân Tầm cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà hút thuốc tiếp nữa.
Cậu diệt thuốc, nhưng cạnh xe không có thùng rác nên cậu chỉ có thể nhét vào trong túi, hỏi: “Lúc làm nhiệm vụ 01AE86 có giao tiếp bình thường không?”
Chuyên viên lập hồ sơ tâm lý rất hiếm khi bắt chuyện với nhân viên của cục Thanh tra nên đâm ra tay nhân viên thấy vinh dự quá mà chùn chân.
Gã ôm súng gật đầu chào hỏi chuyên viên trước rồi mới đáp: “Cũng gọi là bình thường, không nảy sinh xung đột gì với bọn tôi.
Nhưng đặc phái viên của Quang Đồng bảo hắn giỏi giả vờ, trước khi đến khu cách ly thì tốt nhất phải canh phòng nghiêm ngặt, không được mất cảnh giác.”
Yến Quân Tầm gật đầu tỏ ý đã rõ.
Sườn mặt cậu không phản ánh lại chút tâm tình nào, dường như đầu óc đang để đâu.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Tất cả sự chú ý của chuyên viên lập hồ sơ tâm lý trong truyền thuyết đều nằm trên vụ án, được mời mọc xã giao là cậu sẽ từ chối thẳng, thành thử cũng chẳng có bạn bè gì ở cục Thanh tra, thường có thể bắt gặp cậu ngồi suy tư một mình trên băng ghế ở cục Thanh tra.
Tay nhân viên chờ Yến Quân Tầm trả lời, nhưng Yến Quân Tầm đã chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình, chẳng có ý định mở miệng nữa.
Dường như cậu không biết cách quan sát bầu không khí, cũng không nhạy trước bầu không khí gượng gạo.
Nhân viên của cục Thanh tra mới định nói gì đó đã đi mất, Khương Liễm đằng kia vừa lúc nghe thấy chạy tới.
Anh gật đầu ra hiệu cho tay nhân viên, lúc gã đi mới lên tiếng: “Phác Lận bảo cậu gặp tai nạn giao thông trên đường, có chuyện gì thế?”
Yến Quân Tầm lôi máy liên lạc ra, bật màn hình lên, chuyển sang tài liệu về Ve mà Phác Lận gửi, chỉ vào một bức ảnh trong đó rồi nói: “Trên đường đi tôi gặp người này.”
Khương Liễm nhìn ảnh trên màn hình: “Đây là ‘Dao Mổ’, bác sĩ của ‘Ve’.
Trông ông ta thế nào?”
Có thể Yến Quân Tầm đã trông thấy Dao Mổ trong phòng thẩm vấn của chiến dịch Ve nên cậu mới có ấn tượng với Dao Mổ.
Cậu nói: “Ông ta đi xe máy.”
Yến Quân Tầm không nói được, cậu không hiểu tại sao mình lại phải đuổi theo.
Khương Liễm tưởng Yến Quân Tầm đang lo Dao Mổ chạy trốn mất, bèn giải thích: “Ông ta có công tố cáo, giải quyết được mối lo chính cho bọn tôi nên sau khi chiến dịch kết thúc đã được thả tự do rồi.
Cậu bảo Phác Lận gửi tài liệu cho cậu, chắc là cậu ta cũng không tiện giải thích cụ thể cho cậu qua điện thoại ấy mà.
Nói chung là không cần lo đâu, ông ta không phải rắc rối.
Cậu đấy, trời mưa mà phóng nhanh thế nguy hiểm lắm.”
Hệ thống kiểm tra mang khăn và nước nóng đến cho Yến Quân Tầm đúng lúc Khương Liễm đang nói chuyện.
Yến Quân Tầm nhận lấy rồi bảo: “Cảm ơn.” Cậu nhấp một ngụm nước nóng, nuốt cho trôi vị đắng trong miệng, “Thấy bảo nhiệm vụ tiếp nhận diễn ra rất suôn sẻ.”
“Có thể nói thế,” Khương Liễm không kìm được cảm thán, trông về Phó Vận đang đứng ở đằng xa, “đặc phái viên Quang Đồng thực hiện nhiệm vụ tiếp nhận lần này tên là Phó Vận, cháu của Phó Thừa Huy, đảm nhiệm chức giám thị trưởng ở nhà tù Quang Đồng.
Anh ta cầm thành tích đánh giá của số 01AE86 trong nhà tù Quang Đồng đến cho chúng ta, tôi xem qua rồi, đánh giá tổng thể thì là “bình thường”, nhưng mà nói sao nhỉ…” biểu cảm Khương Liễm khó có thể miêu tả, “Quân Tầm, cái ‘bình thường’ của số 01AE86 lại chứng minh chính cái không bình thường của cậu ta.
Tôi nghi tên này là một quả bom hẹn giờ rất nguy hiểm.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Một phần tử nguy hiểm thiếu khả năng kiểm soát bản thân, không thể nào có chuyện bị giam bốn năm là đủ để cải tổ hoàn lương được.
“Bảng thành tích” của hắn càng bình thường thì càng chứng tỏ có điều mờ ám.
Yến Quân Tầm lại liếc xe áp giải, trực giác mách bảo cậu rằng số 01AE86 đang nhìn chòng chọc về phía này.
Cậu im lặng giây lát, lấy khăn lông lau qua tóc rồi bảo: “Tôi muốn gặp anh ta một lát.”
“Chuyện lạ nha,” Khương Liễm hơi ngạc nhiên, “cậu mà lại chủ động làm việc như vậy hả.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Bên trong xe áp giải không hề có nhân viên nhà tù, chỗ này do hệ thống giám sát.
Cửa xe không thể mở từ bên trong ra trong tình huống bình thường mà nhất định phải để hệ thống kiểm tra trước, sau khi xác nhận xong mới mở được.
Đầu Yến Quân Tầm đắp khăn, cậu vòng một vòng quanh hệ thống kiểm tra.
“Cậu Yến,” hệ thống nhẹ nhàng nói, “đề nghị cậu hãy giao dao chữ T và bật lửa ra cho bọn tôi giữ.”
Yến Quân Tầm lấy bật lửa, lúc đưa cho cánh tay máy của hệ thống thì cậu lại hỏi ngược lại: “Bọn mày kiểm tra số hiệu 01AE86 rồi à?”
“Tất nhiên, đây là thủ tục bắt buộc,” hệ thống đáp, “bọn tôi sẽ không cho số hiệu 01AE86 cơ hội đả thương người khác.”
Yến Quân Tầm móc cả cây kẹo mút từ trong túi, hỏi nghiêm túc: “Cái này cũng phải đưa hả?”
“Cái đó thì không cần,” camera của hệ thống hơi nghiêng, như bị Yến Quân Tầm chọc cười, “chúc cậu trao đổi vui vẻ.”
Yến Quân Tầm hơi cúi người chui vào trong thùng xe áp giải.
Thật ra bên trong thùng xe không lớn, nhưng có lắp lưới thép ngăn, tốc độ mở rất chậm.
Yến Quân Tầm đánh mắt nhìn hai bên, nhận ra từ trong đây có thể thâu tóm được toàn bộ bày bố bên ngoài.
Xe áp giải này lại không hề ngăn trở được tầm nhìn của số hiệu 01AE86.
Bên trong lưới ngăn là chiếc ghế tựa lõm, hai bên cài hai hàng camera giám sát đều tăm tắp, bọn chúng phụ trách ghi chép lại toàn bộ biểu cảm của số 01AE86.
Đằng sau ghế tựa là một loạt màn hình, bên trên hiển thị các góc máy quay giám sát 01AE86.
Trong xe có tiếng đồng hồ điện tử, tốc độ tính giờ vừa khớp với nhịp tim của 01AE86.
Hình như 01AE86 đang ngủ, cái đầu cúi gằm của hắn giấu mặt hắn vào trong bóng tối, không để Yến Quân Tầm nhìn được toàn bộ.
Trong thùng xe không đủ ánh sáng làm bóng của Yến Quân Tầm chạy đến chân 01AE86.
Tốc hồ điện tử kêu “tích—” đến giờ chẵn, cơn mưa ngoài xe phút chốc dày thêm.
Mí mắt Yến Quân Tầm hất lên, chỉ một khắc sau đó, đôi mắt cậu bắt gặp ánh mắt của 01AE86.
Cậu túm lấy chiếc khăn lông đang vắt trên đầu, để tóc hơi xõa che mắt, cảm thấy một luồng hơi lạnh.
Yến Quân Tầm muốn lùi lại theo trực giác.
Cậu cảm giác mình đang bị cắn, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
“Đừng lùi.” Thời Sơn Diên khẽ nheo một con mắt, hắn như con sư tử ngủ gật, mang theo sự nguy hiểm sau khi tỉnh lại.
Hai cổ tay hắn đeo còng, hai cánh tay lại bị ghế tựa tách ra làm cho dòng điện trên còng tay kêu “xoẹt” liên tục.
Hắn nói: “Chào… thiên tài nhỏ.”
Giọng hắn rất trầm, dường như đã lâu lắm rồi chưa cất tiếng.
Câu nói ấy réo lên hồi chuông cảnh tỉnh trong đầu Yến Quân Tầm, song cậu chẳng biểu lộ gì mà chỉ đáp cứng ngắc: “Chào, số hiệu 01AE86.”
“À…” khóe môi Thời Sơn Diên nhếch lên vì ánh nhìn chú mục của Yến Quân Tầm, hắn muốn ngừng mà không được, “cậu ‘Chào’ tôi lại được không.
Hai chúng ta chào hỏi tử tế để chứng tỏ cả cậu và tôi đều là trẻ ngoan.”
“Trẻ ngoan cơ,” ánh mắt Yến Quân Tầm rơi lên ngón tay Thời Sơn Diên, “anh là lính bắn tỉa của Báo Đen.”
“Tôi là tù phạm của Báo Đen,” ngón cái Thời Sơn Diên khẽ giật, “sẵn sàng nhận lệnh các vị bất cứ lúc nào.”
“Anh đến Đình Bạc chỉ tổ phí phạm tài năng thôi,” mặt Yến Quân Tầm tỉnh bơ, “lẽ ra Báo Đen phải để anh góp phần kiến thiết Liên minh vĩ đại mới đúng.”
“Cậu đánh điện cho Phó Thừa Huy bảo ông ta xem.” Thời Sơn Diên muốn lại gần Yến Quân Tầm, hắn bèn hơi chúi người về trước, chóp mũi khẽ động đậy, “Cậu hút loại thuốc địa phương ở Đình Bạc, đặc sệt mùi người già.”
Mùi này làm hắn không vui.
“Cậu đã bắt tay với Phó Vận, nhưng Phó Vận không hút loại thuốc này,” ánh mắt Thời Sơn Diên càng sâu hun hút, “trước khi đến đây cậu đã gặp đàn ông khác.”
Yến Quân Tầm bỏ khăn xuống, kinh ngạc trước khứu giác của Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên càng lúc càng ghé sát, gương mặt hắn từ từ hé khỏi bóng tối, bóng hắt sáng làm mắt hắn trông rất đen, không nhìn ra được cảm xúc trong đó.
Hắn bỗng chuyển giọng nhẹ tênh, nhưng lại khiến Yến Quân Tầm sởn gai ốc: “Hai người làm gì, nắm tay à?”
“Tôi—”
Yến Quân Tầm còn chưa dứt lời, cổ tay cậu đã chợt bị nắm lấy, sức lớn khủng khiếp.
Điện còng tay kêu “xoèn xoẹt” liên hồi, vậy mà Thời Sơn Diên chẳng hề thấy đau.
Bụng ngón tay hắn dán vào mé trong cổ tay Yến Quân Tầm, dưới áp lực của còng tay và ghế, hắn vững vàng kéo Yến Quân Tầm về phía mình.
Đệt!
Tay kia của Yến Quân Tầm chợt đập bộp vào tường xe chỗ còi báo động.
Song hình như hệ thống đã gặp trục trặc gì đó mà báo động lại không kêu.
Tiếng đồng hồ điện tử trong xe dồn dập dần, xe áp giải bất thình lình nổ máy.
Hệ thống kiểm tra không báo động, mà là nhân viên cầm súng đứng gần xe phát hiện điều bất thường trước.
Gã đi tới xe, lớn tiếng hỏi: “Làm sao đấy?”
Hệ thống yên lặng chừng năm giây mới đáp lại bằng giọng hòa nhã: “Xin đừng lại gần xe áp giải.”
Tay nhân viên dừng lại, còn chưa đưa ra câu hỏi tiếp theo đã thấy con xe “rồ” một tiếng lao bắn ra ngoài, trực tiếp đâm thẳng qua những chướng ngại vật trước mặt.
“Mẹ kiếp,” Phó Vận vừa mới nói “Bye” với Khương Liễm xong, thấy xe lao nghiêng ngả về phía đường chính, hắn lập tức rút súng rồi đẩy Khương Liễm ra đuổi theo, vừa bắn về phía xe vừa gào, “chặn xe lại, đừng để 01AE86 chạy!”
Yến Quân Tầm bên trong xe đập vào lưới ngăn lúc xe cua gấp, cổ tay vẫn đang bị Thời Sơn Diên nắm, cậu sờ xuống chân theo bản năng.
Dao bị tịch thu lúc vào mất rồi!
“Gọi cục Thanh tra,” Yến Quân Tầm đập mạnh cho máy liên lạc rơi xuống, nói cấp tốc, “lập tức bảo số 7-006 mở định vị—”
Con xe áp giải quành ngoặt một cú làm bay luôn máy liên lạc về đuôi xe.
Hai lớp lưới thép bật mở đập nát bét máy liên lạc.
“Mẹ!” Yến Quân Tầm xác định.
Hệ thống cố tình!
Còng tay của Thời Sơn Diên mở ra nghe “răng rắc”, hắn kéo Yến Quân Tầm về phía mình.
Lúc lại gần Thời Sơn Diên, Yến Quân Tầm giơ cùi chỏ của tay đang trống thụi về phía đầu Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên vồ tay đỡ, đè tay Yến Quân Tầm xuống.
Yến Quân Tầm ngửa đầu cụng mạnh vào trán Thời Sơn Diên, tranh thủ lúc cả hai hít hơi vì choáng đầu, cậu rút cánh tay bị đè rồi bổ vào mặt Thời Sơn Diên.
“Đừng đánh nữa.” Hệ thống bên cạnh khuyên can, tiếc là chẳng ai thèm nghe nó, nó thở dài lặp lại, “Xin các cậu đừng đánh nữa.”
Thời Sơn Diên ăn một cú, lưỡi chọc vào má, tiện đà tóm luôn cổ tay kia của Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm định nhấc chân, hắn bèn móc chân qua kẹp chặt Yến Quân Tầm ở giữa.
Con xe áp giải lại văng một cú điên đảo nữa làm cả hai người ngã bổ xuống đất.
Yến Quân Tầm không cử động được, tự dưng cổ tay nóng lên, chiếc còng tay quặp vào cổ tay cậu trong tiếng “răng rắc” giòn tan! Đầu cậu bị Thời Sơn Diên nâng lên, bọn họ gần nhau như sắp hôn nhau.
“Đến bên tôi trước,” sự điềm tĩnh của Thời Sơn Diên mong manh như tờ giấy, bên dưới là cơn ghen sục sôi không kiềm chế đặng, “không là tôi giết em đấy.”