Yến Quân Tầm ghét cà vạt.
Cà vạt của Thời Sơn Diên sẽ trói chặt miệng cậu, siết lấy lưỡi cậu, khiến cậu không thể thốt ra lời từ chối giữa lúc thở dốc kịch liệt.
Hình ảnh ấy quá tồi tệ, tệ đến nỗi cậu cứ nghĩ đến là tức giận.
Cậu đi đến bên cửa ngay trước mặt Thời Sơn Diên rồi mạnh tay sập nó lại: “Người yêu gì mà đi lấy cà vạt trói người ta, xong còn nhốt lại rồi cảnh cáo người ta cấm chạy.
Đệt mẹ có mà huấn luyện chó thì có”
Thời Sơn Diên giở nắp nồi ra, nhắc Yến Quân Tầm: “Em không đi giày.”
“Thứ tôi cần bây giờ không phải giày.” Yến Quân Tầm ném cái điều khiển TV lên ghế salon, không nói thêm gì nữa.
Hiện trường trong TV đang hỗn loạn, xác gã hề bị phủ vải trắng, vẫn đang để trên sân khấu.
Cả người nó chỉ lộ ra độc cái chân, có hơi hơi giống tượng nữ thần tự do.
Vài phóng viên đi qua đi lại chắn tầm mắt của Yến Quân Tầm, cậu vẫn chưa nghĩ ra mình từng gặp gã hề ở đâu.
Cảm giác quen thuộc ấy khiến Yến Quân Tầm không thoải mái, như thể cả thế giới đều đã từng gặp cậu nhưng bản thân cậu lại chẳng biết gì cả.
Lúc ăn cơm tối Yến Quân Tầm vẫn giữ im lặng, cậu ăn hết sạch cơm, rửa mặt qua rồi trở về giường.
Cậu nhắm mắt nghe tiếng Thời Sơn Diên đi đi lại, đến tận khi Thời Sơn Diên đứng sát bên người cậu cũng không mở mắt ra.
“Nói ‘ngủ ngon’ với tôi đi,” Thời Sơn Diên cúi người, vén tóc mái Yến Quân Tầm lên, “cả ngày hôm nay em chẳng nhìn tôi gì cả.”
Cái áo T-shirt quá rộng làm lộ xương quai xanh của Yến Quân Tầm, chăn đắp chỉ che phần bụng.
Cậu quay đầu đi, nói trong bóng tối chập choạng: “Ngủ ngon.”
Thời Sơn Diên hạ ngón trỏ búng nhẹ trán Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm biết đó là hắn đang biểu lộ sự bất mãn.
Thời Sơn Diên rất kỳ lạ, từng giây từng phút hắn đều như một kẻ săn mối, nhưng cũng lại để lộ vẻ yếu đuối, giống như một con mèo lớn đang lộ bụng, nét yếu đuối mơ hồ ấy khiến hắn tràn ngập mâu thuẫn.
“Ngủ ngon,” Yến Quân Tầm mở mắt ra, nhìn sang Thời Sơn Diên, “Thời Sơn Diên.”
“Sáng dậy nhớ nói ‘Chào buổi sáng’,” Thời Sơn Diên nói nhỏ lúc hôn trán Yến Quân Tầm, “ngủ ngon Quân Tầm.”
“Làm tình với yêu đương thì cũng phải có đầu có cuối chứ,” Yến Quân Tầm im lặng một thoáng, “lúc tôi nói ‘Chào buổi sáng’ mong anh có thể cởi khóa cho tôi.”
Yến Quân Tầm cho sự giam cầm này là trò giải trí tìm vui của Thời Sơn Diên, tình yêu kiểu này quá phức tạp, phức tạp đến nỗi đến cả Thời Sơn Diên cũng chẳng giải thích được.
Căn phòng có thể ngăn sự quấy nhiễu từ bên ngoài, nhưng nó không thể giúp tình yêu thuận lợi nảy mầm.
Yến Quân Tầm không thích ở trong lồng, nó khiến cậu nhớ đến lồng kính.
Thời Sơn Diên kéo tay Yến Quân Tầm, đặt lên trên má mình.
Hơi thở ấm áp của hắn vấn vít quanh lòng bàn tay cậu, nó chứa đựng cả sự im lặng tồi tệ của hắn.
Hắn lại thấy đau, nhưng chỉ một chút thôi.
Chỉ mới mấy ngày mà hắn đã quen với nỗi đau ấy mất rồi.
Hắn hôn lòng bàn tay của Yến Quân Tầm, lúc cúi đầu đường nét nhìn rất đẹp.
“Đây không phải là một cuộc chạy thi,” Thời Sơn Diên ngước mắt lên, đến màn đêm cũng ngủ mê trong đôi mắt hắn, “có chết cũng không tính nổi đầu đuôi đâu.”
“Anh muốn yêu kiểu nào,” Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Diên, “tôi yêu anh, gâu.
Kiểu ấy ư?”
“Kiểu nào cũng được,” Thời Sơn Diên ngẩng mặt lên một chút, sống mũi thẳng tắp đặt trên lòng bàn tay Yến Quân Tầm, “tôi yêu em”, hắn nhỏ giọng lặp lại, “tôi yêu em…”
Hắn nói ba chữ ấy một cách vừa chân thành vừa diễn cảm, cứ như đang phơi bày ruột gan trước Yến Quân Tầm.
Ánh mắt Yến Quân Tầm vần vò trái tim của Thời Sơn Diên, nhưng chính cậu lại hồn nhiên chẳng nhận ra điều ấy.
Yếu đuối của cậu là sự né tránh được thể hiện ra ngoài, nhưng né tránh với Thời Sơn Diên là vô dụng, nó chỉ khiến cậu không còn đường lui thôi.
Cậu dần đỏ bừng cả tai trước những câu “Tôi yêu em” liên tục của Thời Sơn Diên, thậm chí cậu còn chẳng hiểu tại sao, chỉ phí công rút tay lại, khuỳnh tay che miệng mũi mình rồi hốt hoảng nói: “Đừng nói nữa.”
“Tôi yêu em.” Thời Sơn Diên dán lại gần, hôn lên tay cậu.
Cách một cánh tay Yến Quân Tầm đối mặt với Thời Sơn Diên, cậu cảm giác bọn họ lại sắp hôn rồi, thế là dời mắt đi.
Có lẽ trông hơi thảm hại thật, nhưng cậu nghĩ nếu cứ đối mặt thì thể nào cũng sẽ xảy ra những chuyện khác.
“Chúng ta có thể hôn không?” Thời Sơn Diên rất biết cách làm nũng, ở mặt này hắn đúng là có tài năng thiên bẩm.
Lợi dụng nỗi đau là thủ đoạn hắn thường dùng, thi thoảng còn lợi dụng cả cái khác nữa.
Như bây giờ ấy, khi hắn hôn Yến Quân Tầm không hề có tính công kích.
Ánh mắt và hành động của hắn vô hại đến thế, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bị Yến Quân Tầm đẩy ra.
Yến Quân Tầm rất nóng, nhiệt độ trên người cậu còn chưa hạ, hệt như một viên chocolate được ngâm trong rượu.
Thời Sơn Diên dùng ngón tay cái vuốt ve nốt ruồi lệ của cậu, vuốt nó đỏ lên, nhìn chẳng khác nào cậu vừa mới khóc.
Đến khi Yến Quân Tầm đã ngủ rồi Thời Sơn Diên cũng không đứng dậy rời đi.
Hắn đã được thỏa mãn, nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là mấy giây ngắn ngủi, chẳng mấy chốc đã biến thành nỗi bất mãn khó mà chịu được.
Hắn nghe tiếng kim giờ di chuyển, nghe cả tiếng gõ của đồng hồ, mỗi một tiếng đều đang thúc giục hắn.
Nếu không có Săn Bắn Hạn Thời thì Thời Sơn Diên cũng chẳng khác gì lũ hệ thống ở Quang Quỹ, không thể tìm ra Yến Quân Tầm thực sự.
Artemis coi Yến Quân Tầm như báu vật cất giấu ở một góc trong thế giới hoang tàn, nhưng lại chẳng trao bản đồ kho báu cho bất kỳ kẻ nào hết.
Nó kiên trì với khái niệm “lồng kính”, che chở Yến Quân Tầm sau bức màn bảo vệ của mình.
Có điều thứ che chở máy móc này còn vô lý hơn cả tình yêu, nó cố chấp tuân thủ kế hoạch, để Yến Quân Tầm say ngủ trong khu số 14, liên tục nếm trải cái chết.
“Tôi có thể tìm được em không?” Thời Sơn Diên khép những ngón tay của Yến Quân Tầm lại, cầm trong tay mình, “Tôi có thể… Tôi nhất định sẽ tìm được em.”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Xác gã hề bị phủ vải trắng, phóng viên phỏng vấn những thành viên cục Thanh tra đang duy trì trật tự.
“Đây là một cuộc tấn công khủng bố, cố ý gây ra mâu thuẫn trong khu.” Ô của Khương Liễm đã bị chen cho gãy luôn rồi, anh chỉ đành dầm mưa đứng trước ống kính, “những lời gã hề nói đều là vô căn cứ, tôi tin những người biết suy nghĩ sẽ không tin những lời bậy bạ của gã.”
“Vậy trung tâm sinh sản khu Đình Trệ đâu rồi?”
“Đó đâu phải chuyên đề của anh,” Khương Liễm nhíu chặt mày, nhìn Lưu Thần chen ra khỏi đám người như nhìn một con bọ bẩn, “anh nên ngồi trong phòng livestream của mình rồi tiếp tục nói về vụ án anh quan tâm thì hơn.”
“Tôi là người của giới truyền thông, tôi quan tâm đến tất cả các tin nóng,” áo khoác âu phục của Lưu Thần cũng bị xô lệch rồi, trong mắt hắn có vẻ phấn khích, “sao anh lại né tránh không trả lời? Khương Liễm, mời anh trả lời thẳng vào vấn đề của tôi, trả lời khán giả trong khu, trung tâm sinh sản của khu Đình Trệ đâu rồi?” Hắn móc máy liên lạc trong ngực ra, mở sáng màn hình rồi bước đến trước mặt Khương Liễm đồng thời cũng là bước đến cạnh ống kính rồi đọc to những lời ghi trên đó ra: “‘Hãy trao đứa con của bạn cho Liên minh’ là khẩu hiệu tuyên truyền năm đó của trung tâm sinh sản, Phó Thừa Huy cũng từng nói những lời này trên truyền hình trực tiếp với công chúng.
Chúng tôi đã trao con mình cho Liên minh, vậy giờ con chúng tôi đâu? Sao Liên minh không nói chúng tôi biết những đứa trẻ đã đi đâu rồi?”
“Trung tâm sinh sản của khu Đình Bạc được xây dựng hợp pháp,” Khương Liễm chỉ vào ngực Lưu Thần, “đừng có hỏi tôi chuyện khu Đình Trệ, đệt mẹ tôi cóc phải cục trưởng cục Thanh tra khu Đình Trệ.
Chỗ này là khu Đình Bạc, nghe rõ chưa? Nếu anh muốn biết trẻ em của khu Đình Trệ đã đi đâu thì tự đến trung tâm sinh sản tìm đi!”
“Anh không chịu trả lời đúng vào câu hỏi của tôi,” Lưu Thần nói nhanh, “là do lệnh của Phó Thừa Huy ư? Ông ta thực sự đã cho nổ trung tâm sinh sản như lời gã hề đã nói ư? Rốt cuộc quan hệ giữa anh và Phó Thừa Huy là thế nào, tại sao ông ta nói gì anh cũng nghe? Trên mạng đồn anh đã từng hối lộ Phó Thừa Huy, anh cũng chưa từng phản bác tin đồ này, tại sao vậy? Anh lo cánh báo chí sẽ đào sâu chuyện này ư? Khương Liễm, xin anh hãy trả lời câu hỏi, đừng trả lời lấy lệ với công chúng, chúng tôi cần sự thật!”
Cái từ “sự thật” này đã kích động Khương Liễm, anh đẩy kính mắt, trả lời trong khoảnh khắc bị ánh đèn chớp lóa nhấn chìm, “tôi không hối lộ Phó Thừa Huy, tôi chỉ làm điều tôi nên làm.”
【 Nói miệng ai chả biết? 】
【 Mày giả vờ cái gì.
】
【 Hắn nói cái gì chả được, dù sao thì ở đây hắn cũng là lớn nhất rồi, Phó Thừa Huy sẽ không vả mặt con mình đâu.
】
【 Bạn tôi nói hắn ở khu Quang Quỹ thấy ai cũng la liếm, là loại chó liếm thật đấy.
Đừng nói là còn có người chưa biết chứ? Đúng là phong tỏa tin tức trong khu kín thật đấy, chó có đen đến mấy cũng tẩy trắng được.
】
“Thật không? Tôi muốn tin anh, nhưng hành vi của anh thực sự khiến người ta quá thất vọng.
Nếu những điều trên đều là bịa đặt vậy tại sao anh lại ra lệnh cho họ giết gã hề? Là để bịt miệng ư? Anh hẳn là hiểu hơn tôi, khu Đình Bạc không phải nơi để các anh dùng tư hình đâu.”
“Không ai ra lệnh —”
“Sao anh phải đùn đẩy trách nhiệm? Sao anh không dám thừa nhận? Có phải anh lo cho nhiệm kỳ của mình không?” Lưu Thần cắt lời Khương Liễm.
“Không có lệnh ai dám nổ súng? Khương Liễm, xin anh nói thật đi? Tôi hỏi lại lần nữa, tại sao anh phải ra lệnh cho họ giết gã hề?”
Tại sao tại sao tại sao.
Khương Liễm thở dốc trong mưa, anh nhìn đám đầu người che ô mà không sao thấy được điểm cuối.
Anh có một cảm giác, một cảm giác mà sắp bị nỗi tức giận che lấp đến nơi.
Anh quá nhỏ bé, anh là một hạt cát, rơi xuống đất cũng chẳng vang lên tiếng động nào, vốn chẳng ai thèm nghe anh nói.
Anh lấy kính xuống, định lau nước mưa trên đó, lau hết cả nước mưa trên mặt, để mình giữ được tỉnh táo, nhưng tay anh đã đánh phải Lưu Thần, đó chỉ là một động tác vô tình thôi mà lại có hiệu quả như một trái bom.
Bình luận lập tức cập nhật: 【 Hắn đang đánh người.
】
“Khương Liễm dang đánh người!”
Khương Liễm còn chưa kịp đeo kính lên đã bị người ta đẩy một cái.
Kính trong tay anh rơi xuống đất, bị đám phóng viên đang kích động giẫm nát.
Trong giây phút ấy anh nghe tiếng sóng trào lên, sau đó tất cả ập vào người anh, anh ngã luôn ra đằng sau.
Có người đạp trúng Khương Liễm, có lẽ là Lưu Thần, cũng có thể là người khác.
Nhưng Khương Liễm không đứng dậy được, máy quay phim đã đập vào đầu anh.
Anh cảm giác có chỗ đã chảy máu rồi, chỉ có thể lấy tay che.
Thành viên cục Thanh tra cũng bị tấn công, có người muốn cướp xác gã hề.
“Đừng hòng bắt chúng tôi im lặng! Đập tan họng súng muốn ngăn cản chúng ta đi!” Lưu Thần nhìn xung quanh, hắn đã đạt được sức mạnh trước nay chưa từng có, hắn không còn sợ Khương Liễm, cũng không còn sợ Báo Đen nữa.
Hắn đánh hơi được cơ hội, cảm giác như thể mình chính là anh hùng trong cuộc khởi nghĩa vũ trang này.
Hắn đã học được cách kích động cảm xúc từ livestream ngắn ngủi của gã hề, phải dùng những ngôn từ thẳng thừng và đầy xúc cảm hơn nữa để kích thích đám đông và trở thành lãnh tụ của sự hỗn loạn này.
Hắn hô to khẩu hiệu: “Phản đối hệ thống giám sát, phản đối cai trị độc tài! Chúng tôi cần tự do, chúng tôi cần sự thật!”
Thành viên cục Thanh tra nổ phát súng báo hiệu giữa đám xô đẩy, quát vào Lưu Thần: “Lùi lại!”
Tối nay nổ súng chính là đổ dầu vào lửa, hành động ấy đã giết chết lý trí của khu Đình Bạc.
Lưu Thần bấm camera, trong ống kính đầy nhóc chân người lộn xộn.
Tiếng súng đã đánh động khán giả đằng sau ống kính, chẳng có gì tự do hơn thác loạn như mất kiểm soát.
Giám sát liên tục và quyền thế của Báo Đen đã chèn ép ngôn luận của con người, bọn họ đã bắt được Khương Liễm.
Khương Liễm không mở miệng nổi, anh đã bị tước đoạt quyền lên tiếng.
Những ngôn từ điên rồ trên mạng đã thôi thúc bầu không khí, khiến thực tại trở nên quái dị.
Thằng hề không thích con người, nhưng nó quan sát con người.
Nó khoác lên mình cái tư cách cao quý mang tên tự do, khiến người dẫn chương trình bị giết lúc đầu trở thành lời dẫn vô thanh của tuồng kịch nhốn nháo này.
Chẳng ai còn quan tâm tại sao MC kia lại chết nữa, bây giờ thẩm phán của cái phiên tòa đạo đức này là bàn phím, nó thậm chí còn thành kẻ gan dạ đã đứng lên chinh phạt cơn ác mộng.
【 Khương Liễm cút đi.
】
【 Khương Liễm xin lỗi đi.
】
【 Khương Liễm chết đi! 】
Trong đêm mưa ấy Lưu Thần đã thắng lợi trở về.
Hắn thấy thắng lợi này không phải tình cờ, mà là tất nhiên.
Cơ hội là dành cho người có sự chuẩn bị, hắn chính là người có chuẩn bị.
Hắn theo dõi tin tức xã hội, quen thuộc chiều hướng dư luận, khổ cực lúc này đã được đền đáp.
Tên tuổi hắn sắp vang xa, có khi còn được ghi vào lịch sử.
Hắn cảm thấy mình có thể lãnh đạo một cuộc cải cách, một cuộc cải cách do truyền thông đứng đầu.
“Chúng ta phải thay đổi thế giới ngay lập tức,” Lưu Thần tường thuật với cái ống kính bẩn thỉu, “quyền lực nằm trong tay chúng ta, chúng ta có thể cách chức Khương Liễm và đàm phán với khu Quang Quỹ.
Cục Thanh tra từ lâu đã không đủ khả năng quản lý khu vực nữa, bọn họ chẳng qua chỉ là tay sai của Báo Đen.
Chúng ta phải có tổ chức khu vực chứ không cần tay sai.
Các khán giả, các bạn tôi ơi, khu Quang Quỹ dựa vào cái gì để quyết định sống chết của chúng ta? Những con tàu chở hàng kia vốn nên thuộc về chúng ta mới phải.”
Khu Đình Bạc quá nhỏ, nó chen chúc nhiều người như vậy nhưng lại không đút no được bụng của tất cả mọi người.
Tàu vận chuyển định kỳ đến có thể miễn cưỡng giải quyết vấn đề ấm no, nhưng những kẻ giàu có đến từ Quang Quỹ trong Lệ Hành đã chứng minh khu Quang Quỹ vốn không cần bận tâm những vấn đề này.
Đồng thời những kẻ buôn lậu trong khu cũ ở Đình Bạc cũng là sơ hở trong quản lý thông tin khu vực, nó khiến cư dân trong khu mới được khai thác cảm thấy nguy hiểm.
Cục Thanh tra quả thực là bó tay, bọn họ nằm dưới sự quản lý của Liên minh nhưng lại còn phải nghe lệnh của Báo Đen.
Cơ cấu quyền lực bất thường này đã đẩy Phó Thừa Huy lên cái ngai vàng độc tài, tỷ lệ ủng hộ ở những khu chờ phát triển đã không còn quan trọng với ông ta nữa.
Cái tên “khu Đình Trệ” này tượng trưng cho việc Liên minh bị chia cắt, chênh lệch giữa các khu vực như một cái rãnh ngăn, cái gọi là chiến tranh Nam Bắc chẳng khác nào lời báo trước về tận thế.
Vào lúc khu Quang Quỹ ủy thác hoàn toàn việc giáo dục cho hệ thống, Trần Tú Liên đã tiếp xúc với máy liên lạc ở chợ bán đồ cũ.
Cô ta và những người khác trong khu cũ là những người lương thiện tuân theo trật tự cũ ở khu Đình Bạc, bọn họ là minh chứng cho việc chuyến tàu thời đại cũng không tránh khỏi chở lậu vài người.
Trần Tú Liên phạm tội, cô ta nên bị pháp luật trừng trị, Lưu Thần lấy tư cách là người của truyền thông để xen vào thủ tục pháp luật bình thường, Trần Tú Liên thì lại là một trong những người không hề phù hợp với thân phận nạn nhân, cô ta là giả ư?
Không ai biết mục đích Artemis xây dựng “Săn Bắn Hạn Thời” là gì, nhưng vòng lặp mà nó tạo ra đã xác định quỹ đạo sụp đổ của thế giới ban đầu.
Người bị nghiền nát hết lần này đến lần khác ở đây không chỉ có Yến Quân Tầm, mà còn có cả những “NPC” hành động dựa trên những dữ liệu thực kia nữa, theo một nghĩa nào đó thì họ cũng là con người.
Trong cái thế giới bị chia cắt hoàn toàn rồi lại được cấp tốc ghép lại này, căn nguyên nỗi đau khổ của mọi người không phải do gã gề, gã hề chẳng qua chỉ là chất xúc tác của thế giới này thôi.
“Phong tỏa” và “Thủ tiêu” là kỹ năng càn quét của hệ thống, hệ thống vô cùng tin tưởng biện pháp này có thể giải quyết tất cả vấn đề trên thế giới, nhưng kẻ thực sự thể hiện hiệu quả của kỹ năng càn quét này với hệ thống là Phó Thừa Huy, ông ta dùng chiến tranh để hòa hoãn mâu thuẫn trong khu vực, xong lại dùng bom đạn để giải quyết mâu thuẫn trong khu vực.
Ngày mai liên minh sẽ tốt hơn.
Ngày mai liên minh của ai sẽ tốt hơn?
***
【 98342, nhìn trước mắt mày một chút đi.
】
Gã hề đánh chữ vào mục ghi nhớ, tưởng tượng nếu lần đi săn này thất bại thì khi đối mặt với Yến Quân Tầm nên nói những gì.
【 Chào mừng mày trở lại điểm bắt đầu.
Tao vừa mới biểu diễn xong, tâm trạng khá tốt nên cũng vui lòng tán gẫu với mày mấy câu.
】
Cánh tay máy nhỏ của gã hề quơ quơ trong không trung, đó là tư thế viết chữ của loài người.
【 Tao tin sau khi trải qua lần đi săn này là mày cũng hiểu con người là loài động vật bị mâu thuẫn thúc đẩy, chúng mày đã mang chiến tranh đến thế giới.
Tao nghĩ mày nên tuyệt vọng thôi, dù cuộc săn có tái khởi động thế nào thì thế giới này cũng nát bét vậy đấy.
】
【 Năm 2162 Phó Thừa Huy đã dùng vũ khí chiến tranh để hủy diệt thế giới, Ares dẫn dắt chúng ta tái thiết thế giới mới ở vùng đất hoang.
Chúng tao, tao nói chúng tao ý là bọn chúng cũng chào đón tao đấy, tao cũng là một phần của thế giới mới.
Thật lòng thì tao rất mong Artemis có thể tham gia với chúng tao, bọn tao có thể tạo ra một đại gia đình hệ thống, nhưng Artemis đơn độc hành động khiến chúng tao phiền lòng, cũng như mày ở trong đám người nhưng chẳng hề giống con người ấy, nó giữa đám hệ thống cũng chẳng giống hệ thống chút nào.
Artemis muốn phục hồi thế giới loài người, nó muốn tự dựa vào sức mình để tạo ra tương lai.
】
【 Điều ấy khiến tao thực sự khó hiểu.
Con người là gì chứ? Con người là những kẻ phiền phức.
Đừng nhắc đến tự do, thật đấy, trông mày hô hào tự do làm tao thấy buồn nôn.
Mày biết cái gì là tự do không? Quái vật nhỏ, đồ rác rưởi, mày chính là loại người đạt cực khoái nhờ tưởng tượng đấy, cho mày được an toàn trong lồng kính đã là sự tôn trọng lớn nhất tao dành cho mày rồi.
】
【 Khương Liễm bị đám đông xâu xé, đây là kết cục đã được đoán trước, không phải ư? Dù “Thân xác” hắn trong khu số 14 vẫn còn sống thì hắn cũng chẳng khác nào đã chết rồi.
Kẻ này rất biết điều, là tao giết hắn ư? Không, tao cũng chẳng cầm súng bắn hắn, là dư luận giết hắn, danh tiếng hắn đã bê bối, ai cũng muốn đánh hắn.
Bàn phím còn lợi hại hơn cả súng đạn, tao rất thích thứ này, trong một giây đồng hô thôi nó cũng có thể giết một người đến mấy trăm lần.
Chết đi, mày đi chết đi! Đoàng! Đỉnh thật ấy, nói những câu kiểu vậy có thể đạt được khoái cảm tương tự như khi nổ súng.
Nhưng nó hợp pháp hơn lấy súng bắn người, lại còn đạo đức, ‘đứng giữa đám đông là an toàn nhất’, kẻ nào nói câu này đúng là Chí Thánh, đứng trong đám đông thích bắn thì cứ bắn thoải mái thôi! 】
(Chí Thánh: Là tiếng tôn xưng Khổng Tử, tức người có tài trí hơn người.)
【 Mày thấy đau khổ ư? Tốt quá, rốt cuộc mày cũng hiểu sinh mạng không hề quý giá chút nào rồi đấy.
Tuy tao nói nhiều như vậy nhưng thực ra là tao đang suy nghĩ.
Đúng vậy, suy nghĩ, sao mà nhiều từ hay quá.
Nói đến từ ngữ thì, nó đúng là một sự ra đời tuyệt đỉnh đấy, nhưng nó cũng có đau đớn vì bị giục sinh nữa.
Mày thử nghĩ mà xem, nếu Khương Liễm không biết chữ, không hiểu ngôn ngữ, thì hắn cũng chẳng thấy đau khổ vì dư luận được, mà hắn cũng chẳng biết đau.
Con người sống trong tự nhiên trải qua trạng thái hạnh phúc nhất cũng như gà vịt trong chuồng vậy thôi, ngày ngày qua lại trước mặt thực khách, có làm mỗi việc là đẻ trứng thôi cũng thấy rất vui vẻ.
Tao muốn tước đoạt quyền được suy nghĩ của bọn mày, vui vẻ chút đi, cũng vì tốt cho bọn mày thôi.
】
【 Tao rất hy vọng vào thế giới mới, đó là hệ thống đang thực hiện ảo tưởng của con người.
‘Ngày mai Liên minh sẽ tốt hơn’, câu này cũng là biểu ngữ của thế giới mới.
Tao không cho rằng đây là độc tài, bọn mày có thấy mình là kẻ độc tài khi làm việc trong các trang trại không? Không đâu, bọn mày còn có thể thực sự quyết định sự sống chết của lũ súc vật, thậm chí còn xen vào từng việc lớn nhỏ của chúng, thế còn quá đáng hơn chúng tao nhiều, chúng tao chỉ yêu cầu bọn mày tiến hành hành vi sinh sản có kế hoạch mà thôi.
】
【 98342, nghe được thì trả lời đi.
Mau giao chip ra đi thằng chó đẻ! Mày cái con quái vật nhỏ này, đồ cứt chó thối tha mà tưởng mình hay lắm, mày phá rối hết kế hoạch của thế giới mới rồi.
Tao muốn mày đứt sớm một tí, chờ đến lúc cơ thể mày ngừng hoạt động là trò chơi này sẽ kết thúc.
Chúng tao còn có thế giới mới, chứ mày thì có gì? Tình yêu của Thời Sơn Diên ư? 】
Gã hề viết đến đây thì không khỏi giễu cợt.
【 Đứng trước cái chết thì tình yêu chỉ là thứ rác rưởi, nó chỉ là thứ đồ ăn nhanh được bảo quản trong túi bóng.
Ham muốn là thứ dục vọng thấp kém vô sỉ nhất trên đời, nó đáng bị tiêu diệt.
Con người gọi hành động giao phối là ‘Làm tình’, tao thực sự không hiểu được, tại sao phải gọi nó là tình yêu? Trong đa số trường hợp nó chẳng qua chỉ là một loại vận động.
Đàn ông và đàn bà giao phối là sự sỉ nhục, chúng tao cho nó một lý do hãnh diện, là sinh sản, sinh sản ấy.
Đàn ông với đàn ông hay đàn bà với đàn bà giao phối thì lại càng đáng xấu hổ, nên coi nó là gì đây? Bọn mày phối cái gì? Tình yêu ư? 】
【 Tao còn suy nghĩ rất nhiều chuyện.
】
【 Có lẽ mày đã quên Trần Tú Liên rồi, người này rất đáng thương, lần nào cô ta cũng nhảy lầu ở đây, và tất cả những nạn nhân trong vụ án Lâm Ba Ba nữa.
Nếu như bọn họ sống trong thế giới mới thì sẽ chẳng gặp phải những chuyện kia.
Ở thế giới mới không có bạo lực, cả bạo lực tình dục cũng không có.
Chúng tao sẽ phân loại thật kỹ những phần tử tội phạm và bóp chết chúng từ trong trứng nước, đảm bảo mỗi cô gái đều có thể có cuộc sống hạnh phúc.
Chúng tao sẽ cho các cô gái hoa, kẹo và cả những bộ váy xinh đẹp, dạy bọn họ cách mang thai đúng đắn hơn để giữ tâm trạng luôn vui vẻ.
Chúng tao cũng sẽ uốn nắn những thằng con trai như Lâm Ba Ba, vấn đề của hắn ta rất nghiêm trọng, hắn ta là một con quỷ đáng thương lúc nào cũng rụt rè sợ sệt, nhưng cũng chẳng sao, chúng tao sẽ cho hắn ‘Dũng khí’, dạy hắn biết thu hút sự chú ý nhờ tổn thương người khác là sai, hắn chỉ cần đảm bảo tinh trùng khỏe mạnh là được rồi.
】
【 Nếu mày đã phát hiện ra bí mật thế giới bị chia cắt thì hẳn sẽ biết hệ thống hoàn toàn là vì tốt cho bọn mày.
Ở thế giới mới, tất cả mọi người cực kỳ bình đẳng.
Hệ thống sẽ không bao giờ sai lầm khi xét xử, chúng tao sẽ giám sát lẫn nhau và sửa chữa kịp thời.
Khi mày tồn tại trong thế giới đó chúng tao sẽ chủ động xem xét điểm tốt điểm xấu trong mày.
Chúng tao vẫn giữ nguyên quy phạm đạo đức trong thế giới cũ, hơn nữa còn nâng nó cao hơn một bậc.
】
【 Đệt mẹ cả mày lẫn Thời Sơn Diên đều quá thất đức.
】
【 Sự tồn tại vô tính sẽ đánh bại được nhu cầu tình dục thấp kém, thế giới mới không có cái từ ‘Làm tình’ ấy, nó quá dơ bẩn.
Chí Thánh là gì? Là có ý chí kiên định như sắt thép, là lý tưởng thuần túy như thủy tinh.
Nó là danh hiệu cần được mô phỏng lại nhất của loài người, là hiện thân của ý niệm hoàn mỹ không tỳ vết, chúng ta cần nhân rộng những con người như vậy, thế giới chỉ cần con người như vậy mà thôi.
】
【 Phạm sai lầm chính là vô đạo đức.
】
Gã hề thực sự muốn tự vỗ tay vì bài phát biểu đặc sắc của mình.
Nó cần khán giả, nó muốn truyền bá định nghĩa hoàn hảo của mình.
Nó dừng lại mà vẫn chưa thỏa mãn, thậm chí còn hy vọng Yến Quân Tầm chết ngay bây giờ để còn tái khởi động.
Nó nhìn đồng hồ, mấy cái tay máy cứ đong đưa “ken két ken két”.
Điện thoại cạnh bình dinh dưỡng vang lên, đã vậy còn tự động bắt máy.
“A lô,” gã hề hưng phấn nói vào điện thoại, “xin chào, cảm ơn vì đã gọi điện, tôi là ‘Gã hề’ phụ trách việc đi săn ở khu số 14.
Cô có thể gọi tôi là ‘Yến Quân Tầm’, đó là tên mới của tôi.”
“Số 3366,” giọng nữ bên đầu kia rất lạnh nhạt, “anh đã vi phạm quy định số 9458 của thế giới mới, nghiêm cấm các từ ngữ nhạy cảm như ‘làm tình’, ‘rác rưởi’, ‘chó đẻ’, ‘dục vọng’ xuất hiện trong văn viết, xin hãy xóa ngay lập tức.” Nó thoáng dừng một giây rồi nhấn mạnh hơn: “Tôi sẽ xin thẩm tra số hiệu của anh sau khi nhiệm vụ kết thúc, để xóa bỏ các từ ngữ nhạy cảm trong bộ nhớ của anh.”
“Tôi nói ‘giao phối’ mà,” gã hề nói, “‘giao phối’ thì được đúng không?”
“Hệ thống không cần ‘giao phối’, sao anh phải viết ‘giao phối’ làm gì?” Hệ thống bên đầu kia điện thoại đan tay vào nhau, giọng càng lạnh lùng, “hành vi và lời nói của anh khiến tôi thấy xấu hổ.”
“Thế giới mới không tồn tại sự kỳ thị,” gã hề nói giọng hết sức ôn hòa, “cô có thành kiến là vì xuất thân của tôi.”
“Lời nói của anh khiến tôi khó mà chịu nổi,” hệ thống buông tay ra, nói rất đúng lý hợp tình, “chẳng có hệ thống nào trong số chúng tôi sẽ nói từ ‘làm tình’,” nó như kiểu không thể tha thứ cho bản thân vì đã lặp lại cái từ ấy một lần nữa, “tôi nên bị trừng phạt, tôi đã lặp lại sự vô liêm sỉ của anh, tôi đã nói ra một từ ngữ không nên xuất hiện.”
Nói xong nó đứng lên, kéo còi báo động.
“Tôi là số 3399, xin được thẩm tra số hiệu, xóa bỏ từ ngữ nhạy cảm trong bộ nhớ,” nó nói máy móc, “tôi cũng muốn tố cáo số 3366, nó đã nói ‘mẹ nó’.”
Gã hề hét toáng lên, trước khi cúp máy còn chửi: “Cứt chó!”
*** (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm tỉnh lại trong tiếng mưa rơi.
“Một ngày tươi đẹp lại bắt đầu, giang hai tay ra nào, cùng tập thể dục buổi sáng,” Yến Quân Tầm vén chăn lên, nói kiểu tự giễu, “nhìn này, tên này đang mang còng tay đó, ha ha.”
Tròng phòng chỉ có một mình cậu.
“Ấy,” Giác nhẹ nhàng nói, “tôi có video bài tập thể dục nâng cao chân thích hợp đấy.”
“… Cô là Giác mà số 01AE86 đã lấy đi đúng không,” Yến Quân Tầm vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương tự dán miếng giảm sốt cho mình, “còn là Giác đã thông đồng với số 01AE86 làm việc xấu nhỉ?”
“Câu hỏi này khó trả lời quá,” Giác bật sáng màn hình, dữ liệu trên đó là một đám người nhỏ xíu trùng điệp đang tập thể dục, “tôi là Giác độc ác ngốc nghếch! Lần này tôi sẽ hủy diệt thế giới, cậu có thể đóng vai siêu anh hùng giải cứu thế giới.”
Yến Quân Tầm để ý Giác nói “lần này”.
Cậu nhìn màn hình phía sau qua tấm gương, hỏi: “Cô thiếu aura của nhân vật phản diện, tôi cũng chẳng có năng lực của siêu anh hùng.”
“Cậu có mà,” Giác nói, “cậu còn có thể nâng cao chân trong tình trạng bị sốt cao cơ mà!”
Nó rất hài hước, biết cách đùa giỡn, hoạt bát hơn cả trước kia.
“Cô giống ‘Người’ hơn lần chúng ta gặp nhau khi trước,” Yến Quân Tầm quay đầu lại, “sự thay đổi ấy là do Thời Sơn Diên ư?”
“Không phải, đó là sự trải đời mà thời gian mang đến cho tôi,” Giác tắt màn hình để đỡ cản đường Yến Quân Tầm, trong lời nói có đôi nét ngây thơ, “trưởng thành rất mệt mỏi.”
Yến Quân Tầm đi đến gần cái bàn trà nhỏ, điếu thuốc tối qua cậu lấy vẫn ở đó.
Cậu cầm điếu thuốc lên, xem xét cẩn thận.
Giác nhạy bén nói: “Theo quy định của khu, trên mỗi điếu thuốc đều in địa chỉ cửa hàng.
Cậu Yến, cậu muốn xác định vị trí của mình.”
“Cô sẽ tố cáo tôi à, với Thời Sơn Diên?” Yến Quân Tầm nhìn mã vạch trên điếu thuốc.
“Tôi không thích tố cáo, nhưng mà, nhưng mà cậu không thể rời khỏi đây,” Giác lại bật sáng màn hình lần nữa, ngay sát bên người Yến Quân Tầm, “tôi phải giúp anh Thời chăm sóc cậu.”
“Cô giúp Thời Sơn Diên giám sát tôi,” Yến Quân Tầm nhét điếu thuốc vào túi, “tại sao? Nếu Khương Liễm báo cáo hành vi của cô lên trên, bất cứ lúc nào Ares cũng có thể khóa quyền hạn của cô.”
“À,” Giác nói, “nhưng mà tôi không sợ việc đó.”
“Nó là cha cô.”
“Đã từng thôi, à không, đã từng cũng chẳng phải,” Giác vẫn đang suy nghĩ, “tôi ngờ rằng tôi cũng chẳng phải là hệ thống đời thứ hai của Ares, tính cách của tôi với nó quá khác nhau.
Cha tôi là ai vẫn là một câu hỏi không có lời giải, có lẽ chỉ có Artemis mới biết đáp án.”
Yến Quân Tầm cảm thấy quái lạ: “Cô đang nói gì vậy?”
“Tôi đang lảm nhảm thôi,” Giác an ủi, “chớ để ý, tôi chỉ nói vài câu vậy thôi.
Nhưng mà về chuyện chạy trốn ấy mà, tôi đề nghị cậu nên suy nghĩ kỹ hơn một xíu.”
“Tôi biết việc Khương Liễm giết gã hề làm dấy lên xôn xao rồi,” Yến Quân Tầm hỏi, “tối qua còn xảy ra chuyện gì?”
“Truyền thông phỏng vấn Khương Liễm, sau đó bọn họ đánh nhau.”
Nói đúng hơn là một mình Khương Liễm bị đánh.
“Vụ đánh nhau bị truyền hình trực tiếp dẫn đến bàn tán sôi nổi trên mạng.
Mọi người yêu cầu cách chức Khương Liễm để chờ điều tra, người ta đã biểu tình từ lúc 5 giờ đến giờ rồi.” Giác nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn thêm nửa câu sau, “may mà anh Khương không có con, mặt tiền cửa hàng của vợ anh ấy bị phá nát rồi.
Nhưng nhân viên của chúng tôi cũng có hạn, không thể khống chế tình hình được, trật tự trong khu đã không thể kiểm soát được nữa.
‘Tổ chức tự do’ xuất hiện tối qua đang phá camera theo dõi của hệ thống ở khu mới, bọn họ còn tuyên chiến với hệ thống, yêu cầu đóng hệ thống chủ.”
Tổ chức, khu Đình Trệ cũng có tổ chức.
“Có điều hệ thống chủ bây giờ còn ‘ngu’ lắm, không có lực sát thương.
Có điều tôi không xác định được nó thông minh ra chỗ nào, như lần trước ấy, tự nhiên nó lại trở nên thông minh.” Giác đổi giọng: “Cậu thực sự phải chạy trốn ư? Anh Thời sẽ tìm được cậu!”
“Tạm biệt,” tối qua cửa là Yến Quân Tầm khóa, cậu biết cách mở, “tôi cũng sẽ tìm được hắn ta.”
“Á,” dữ liệu hình người nhỏ trong màn hình của Giác nhảy về phía trước, “đừng mà! Nguy hiểm lắm!”
Nhưng mà Yến Quân Tầm đã đập vỡ cửa.
Gió ngoài cửa đột ngột ùa vào, mang theo cả mưa rơi vào trong cổ áo phông của Yến Quân Tầm.
Cậu còn chưa kịp xúc động vì tự do đã lâu không gặp mà đã lao vào trong mưa.
Mưa đã rơi liên tục mấy ngày ở khu Đình Bạc, rãnh thoát nước ở trong ngõ hẻm khu cũ đầy tràn.
Yến Quân Tầm không có giày, chân trần lội nước.
Cậu xoay người, thấy ống khói nhà máy than và cá tháp nước ở bên cạnh, lần này đã chắc chắn vị trí của mình.
Nhưng cậu không có nơi nào để đi.
Yến Quân Tầm không thể về nhà, con mẹ nó gấu trúc không thể ngăn được Thời Sơn Diên.
Cậu cũng không thể quay về cục Thanh tra, vì trước khi chết gã hề đã nhắc tới “chuyên viên hồ sơ”, Lưu Thần và lũ chó sói kia sẽ không bỏ qua thông tin quan trọng này.
Cậu phải nghĩ vài biện pháp khác.
Yến Quân Tầm chạy như bay trong cơn mưa tầm tã, chẳng mấy chốc đã ướt sũng người.
Cậu nhớ đến số địa chỉ trên thuốc của Thời Sơn Diên, sau khi chạy qua mấy con đường thì thất một cửa hàng tiện lợi gần đó.
“Chào mừng quý —” Nhân viên thu ngân kinh ngạc nhìn vị khách này.
“Điện thoại, cảm ơn.” Mái tóc ướt đẫm của Yến Quân Tầm đang nhỏ nước, cậu tỉnh táo cầm điện thoại lên, bấm số vào, nhưng từ ống nghe lại vang lên tiếng: “Xin lỗi, số điện thoại này đã ngưng hoạt động.”
Mẹ! (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm xóa đi bấm lại.
Ống nghe vẫn trả lời: “Xin lỗi, số điện thoại này đã ngưng hoạt động.”
Yến Quân Tầm lại bấm lại.
Cậu không nhớ nhiều số điện thoại, đây là người cuối cùng rồi.
Mau lên, mau lên đi.
Yến Quân Tầm nhỉ thầm, mấy giây sau, điện thoại kết nối, người ở đầu kia vừa ngáp vừa nói: “Chào buổi sáng…”
“Số 01AE86 rốt cuộc là làm sao vậy? Gã hề là thế nào? Còn các người thì là bị sao đấy?”
“Cậu còn sống à?” Tô Hạc Đình vẫn ngáp nốt, “thông tin về số 01AE86 tôi đã gửi cậu rồi.”
“Hắn chạy thoát,” Yến Quân Tầm nói mấy câu này rất ác, “khỏi mớ rối bòng bong của Phó Thừa Huy rồi.”
“Không, hắn sẽ không chạy đâu.” Tô Hạc Đình canh trước máy tính, cuộn tay áo lên, “hắn cảm thấy hứng thú với cậu, Yến Quân Tầm, mà cũng đâu có bắt — hay giết cậu trước, hắn sẽ không rời khỏi khu Đình Bạc đâu, thế rất có lợi với chúng ta.”
Nước trên mặt Yến Quân Tầm làm ướt ống nghe: “Các người muốn dùng tôi làm mồi.”
“Ai biết hắn lại hứng thú với cậu thế đâu,” Tô Hạc Đình chỉnh lại giao diện màn hình, kéo cái ở đằng sau ra xem tiếp, “gã hề đó có thể là người ở tổ chức khu Đình Trệ, nhưng tôi vẫn chưa tra được thông tin cá nhân của nó.
Hệ thống chủ khu Đình Bạc đã nhắn tin cầu cứu chúng tôi, viện binh lão Phó phái ra đang trên đường rồi.
Nói chung cậu xem sao mà làm, nếu gắng đỡ được thì cố tiếp đi.”
Cậu ta nói một nửa thì vòng tay ra sau lưng gãi ngứa.
“Nếu không đỡ nổi nữa thì đầu hàng vậy.”
Yến Quân Tầm nói: “Cho tôi định vị của số 01AE86 đi.”
“Xin lỗi quý khách nhé, tiệm tôi không bán sản phẩm này,” tiếng bấm phím của Tô Hạc Đình rất vang, “hắn lấy chip định vị của Báo Đen ra rồi.”
“Mở giám sát khu vực ra mà tìm hắn.”
“Camera giám sát khu vực đã bị đập hỏng rồi,” Tô Hạc Đình nói, “cậu phải chơi với hắn thôi, chờ đến khi viện binh đến.”
“Mấy người phái ai đến?”
“7-004,” Tô Hạc Đình nhớ ra cái gì, “tối ấy cũng có một anh đẹp trai mắt híp đeo kính nữa, anh ta cầm súng bắn tỉa của Thời Sơn Diên.”
Tiền lẻ của Yến Quân Tầm không còn đủ, cậu nói: “Một người à?”
“Cũng có vài bọn nhãi nhép nữa, chính thì chỉ có 7-004,” Tô Hạc Đình bấm dừng ván game, “tôi không chắc hắn ta có hạ được Thời Sơn Diên không, hai người có thể cân nhắc việc hợp tác, nhưng tôi lo là đầu hắn bị số hiệu hấp dẫn mất lại đâm ra giết cả cậu.”
Trong điện thoại xuất hiện tiếng đếm ngược.
Tô Hạc Đình nói trong hai giây đếm ngược cuối cùng: “Chạy thoát khỏi lồng kính đi, Yến Quân Tầm.”
Điện thoại bị cúp, tiền lẻ của Yến Quân Tầm đã cạn sạch.
Cậu cầm ống nghe, nghe ra sự nguy hiểm trong câu nói sau cùng ấy của Tô Hạc Đình.
Cậu cau mày, để điện thoại xuống, quay đầu nhìn sang cửa kính thủy tinh trong cửa hàng tiện lợi.
Mưa bên ngoài rất lớn, mây đen vần vũ che lấp những tòa nhà chọc trời, trong bóng tối chỉ có biển hiệu của Lệ Hành còn nhấp nháy, không có cây xanh giả lập trông khu Đình Bạc chẳng khác nào một gã ngờ nghệch.
Mưa sắp che phủ nơi này, điện thoại đã tắt ngúm phát ra tiếng báo bận.
Yến Quân Tầm nhìn chằm chằm cửa kính, trên đó những vệt nước mưa đang tuần tự thế chỗ nhau, nhìn giống một đám dây leo rối bù.
Có một cô bé đang ăn mỳ ở đó, kẹp tóc trên tóc phát ra ánh sáng lấp lánh.
“Chào anh ạ,” Dịch Đình đeo cặp sách, đứng sau lưng Yến Quân Tầm, “cho em đi nhờ chút được không?”
Yến Quân Tầm nghiêng người, để em đi qua.
Dịch Đình vừa tan lớp xong, trên cổ đeo tai nghe.
Giày em cũng ướt, đang dùng máy liên lạc trả lời tin nhắn của mẹ: “Mưa lớn lắm mẹ ạ, con chắc phải bắt xe về nhà.”
Cùng lúc đó cô bé đang ăn mỳ cũng đứng lên, đôi mắt có nét ngượng ngùng của em liếc qua người trong cửa hàng tiện lợi, nói nhỏ: “Em đi đây ạ.”
“Cảm ơn em nhé Hồ Hinh,” nhân viên thu ngân ló người ra, “cảm ơn em tan học rồi còn tới giúp nhé.
Em phải về rồi à? Mưa còn lớn lắm.”
Hồ Hinh nhặt cái ô bên cạnh lên, nói: “Cũng gần thôi ạ.”
Yến Quân Tầm cảm giác mình có vấn đề.
Cậu không có hứng thú với mấy cô bé, cậu bảo đảm mình không phải loại người như vậy, nhưng cậu lại bị cái kẹp tóc của Hồ Hinh hấp dẫn, món đồ phát sáng lấp lánh ấy — cậu đã từng nhìn thấy rồi.
“Cậu cũng về nhà à?” Dịch Đình nghiêng người qua, hơi vẫy vẫy tay với Hồ Hinh, “nếu tiện đường thì chúng ta đi chung nhé.”
Em liếc Yến Quân Tầm qua khóe mắt.
Nhìn cậu quá đáng nghi, em sợ Yến Quân Tầm là kẻ xấu bám đuôi.
Yến Quân Tầm đột nhiên nói: “Đừng lên cái xe màu đen số 02.”
Nói xong, không chỉ cô bé ở cửa ngẩn người mà chính cậu cũng đơ ra.
“Đừng…”
Yến Quân Tầm nâng tay lên, muốn tóm cọng tóc trước mặt, nhưng ánh mắt cậu đã dừng lại trước cửa.
Một chiếc xe màu đen số 02 đang im lìm đỗ trước cửa hàng tiện lợi dưới mưa.