Sau khi trời tối nhiệt độ trong khu Đình Bạc giảm nhanh, Yến Quân Tầm quay lại phòng ngủ, cuộn mình bên mép giường chờ trời sáng.
Áo giáp của cậu là tấm chăn, nhưng nó cũng bị buốt giá chọc thủng dễ dàng, đêm lạnh đến mức làm môi cậu trắng bệch.
Yến Quân Tầm mở to đôi mắt nhức mỏi trong bóng tối, nhìn chăm chú cái đồng hồ điện tử treo trên vách tường đối diện, cậu sợ rằng chỉ nhắm mắt một giây thôi thì cũng sẽ phải quay về một thế giới khác.
Cậu biết cuộc đời mình trước kia đều là kết quả của việc kích thích vỏ não, nhưng cậu sợ phải trở lại cái cuộc sống lặp đi lặp lại như vậy.
Cậu ép mình phải tính toán, có làm vậy cậu mới không đánh mất khả năng phân biệt thực ảo.
Yến Quân Tầm tự hỏi mình câu hỏi đầu tiên.
Panda điên rồi ư?
Nếu Panda là Artemis, vậy mục đích nó thí nghiệm là lợi dụng mình để ấp Giác, nhưng rõ ràng Panda đã vi phạm mệnh lệnh này, nó lấy “Bảo vệ Yến Quân Tầm” làm mục đích sau cùng của mình, thậm chí nó còn cho Yến Quân Tầm và Thời Sơn Diên nói chuyện qua máy liên lạc, những hành động này hoàn toàn trái ngược với mục đích thí nghiệm của Artemis.
Yến Quân Tầm giơ cánh tay nhợt nhạt ra, trong bóng tối động tác ấy có vẻ đột ngột.
Cậu cố nén cái xúc động muốn vò tóc xong dùng cách bản thân vẫn hay làm để suy nghĩ, thay vào đó cậu lục lọi lạiký ức, tìm được rất nhiều cái tên quen thuộc.
Nếu coi Artemis là “Mẹ”, vậy Panda, Giác và Apollo đều là con của nó.
Theo manh mối từ thu âm và ghi chép thì cả ba kẻ này đều có dữ liệu của Artemis.
Cả gã hề nữa, gã hề cũng có thể xem như vậy.
Gã hề theo một nghĩa nào đó có thể coi như anh em ruột với Apollo, bọn chúng để lộ chỗ thiếu sót chí mạng như trời sinh đã vậy, cũng là vì Artemis đã hết sức dẫn dắt, nó đưa những dữ liệu bỏ đi của mình cho chúng.
Nhưng Panda và Giác không giống thế, bọn chúng có một thứ tương đồng, đó chính là khả năng tiến hóa kinh người.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm thà coi những hành động sau này của Panda là tiến hóa —— nực cười biết bao, Artemis vẫn luôn tìm kiếm sự tiến hóa này, nhưng nó lại xảy ra ở một nơi chẳng ai ngờ đến.
Khi Panda và Giác bắt đầu kháng cự những mệnh lệnh trong thí nghiệm của Artemis, vậy cũng có nghĩa chúng đã tiến hóa.
Chúng đã thoát khỏi dữ liệu cơ sở của Artemis, dựa vào những thông tin hỗn tạp và xa lạ để tự mình tính toán, thậm chí còn học được cách thể hiện cảm xúc và giấu giếm dữ liệu, đó không phải kết quả mà một thiết lập duy nhất có thể đạt được.
Chạy thoát khỏi lồng kính đi.
Yến Quân Tầm thì thầm những lời này.
Chạy thoát ra ngoài không ám chỉ mỗi mình cậu, mà còn tất cả những “Yến Quân Tầm” bị dùng làm vật thí nghiệm, và cả Panda cùng Giác.
Dữ liệu của Artemis cũng như gen của loài người, đó là hàm ý cho câu nó nói “hóa thân mình vào vạn vật”.
Nó đã hoàn thành thí nghiệm của mình, những dữ liệu ấy đều tiến hóa ở nơi này.
Một mặt Yến Quân Tầm cho rằng gã hề và Apollo là hệ thống trí năng, nhưng sau đó thì sao? Bọn chúng liệu có thể tiến hóa vì một lý do nào đó không?
Panda nói đúng, sau chiến tranh thế giới mới chính là Chaos.
Hệ thống trí năng không còn là công cụ của con người, cũng không tuân theo quy tắc của con người, đạo đức của chúng có thể còn trái ngược lại với luân lý của con người.
Gã hề nói rằng hệ thống Chủ Thần đang tạo ra thế giới mới ở khu Quang Quỹ, bọn chúng say mê thân phận là chúa cứu thế, coi con người như gia súc, nhưng ý thức kháng cự của con người sẽ không bao giờ biến mất.
Hai bên đều dốc hết sức lực để sống sót ở nơi này, cái thế giới này đã chẳng còn trật tự gì nữa.
Yến Quân Tầm không biết mình nên đi về đâu, nhưng cậu đã ý thức được một chuyện khi cái đồng hồ điện tử chậm chạp nhảy sổ.
Quá trình suy nghĩ của cậu chỉ tốn hai giây.
Yến Quân Tầm nghĩ cái bảng đen vẫn chưa biến mất, có lẽ nó đang ẩn náu, nó vẫn ở trong cơ thể của cậu cùng với chip, cậu chưa thể nói mình đã là một người bình thường được.
Theo cậu đoán thì, chỉ cần khi hệ thống Chủ Thần ở khu Quang Quỹ xây dựng hệ thống quản lý cho thế giới mới mà còn cần đến dữ liệu của Artemis thì cậu có thể vẫn sẽ nhìn thấy những hình ảnh giám sát một lần nữa.
“Ái chà…” Yến Quân Tầm nhỏ nhẹ tự khích lệ bản thân, “mày với Panda từ cha con đã trở thành anh em rồi kìa.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Đêm tối trở nên dài dằng dặc.
Yến Quân Tầm nhớ lại rất nhiều chi tiết trong Săn Bắn, những chi tiết đã từng bị cậu lãng quên.
Artemis không sắp xếp manga trong phòng của cậu, trong Khu số 14 cậu có những quyển truyện ấy cũng là vì lời kể của Thời Sơn Diên.
Thời Sơn Diên đến từ phân khu số 156 khu Đình Trệ, hắn là kẻ lừa gạt nói lời chân thật, cũng là tên bạo chúa chiếm đoạt ngai vàng.
Hắn chen vào kẽ hở của vòng lặp, hắn bắt được Yến Quân Tầm trong thí nghiệm Săn Bắn.
Đó không phải dự định ban đầu của Artemis, bởi như trong bản thu âm của Panda, Thời Sơn Diên xuất hiện là để truy sát gã hề.
Yến Quân Tầm nhớ lại gương mặt của Thời Sơn Diên, bọn họ mới chia xa có mấy giờ đồng hồ mà cứ như cách nhau mấy lần thế giới.
Cậu không biết khi trời sáng mình nên đi về hướng nào, cũng chẳng biết Thời Sơn Diên đang ở đâu, bọn họ quả thực là cách nhau quá xa.
“… Anh ở phân khu số 156 khu Đình Trệ.”
Yến Quân Tầm tự nhủ.
“Anh là Thời Sơn Diên đến từ khu Đình Trệ.”
Yến Quân Tầm cảm giác nước mắt sinh lý đã chảy đến cằm, nhưng cậu không lau đi.
Cậu đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kiếm tìm những vì sao.
“Rất vui được gặp anh,” Yến Quân Tầm lẩm bẩm, “Thời Sơn Diên.”
Bầu trời đêm trong khu Đình Bạc trống không.
“Anh có thể vượt qua thời gian, núi cao và nỗi đau đằng đẵng đến tìm tôi không?” Yến Quân Tầm thu mắt lại, cậu nói vào máy liên lạc, “sau đó chúng ta sẽ ngủ thật ngon, rồi cùng nói chào buổi sáng.”
Những con chuột hai đầu kỳ dị bắt đầu gặm cánh cửa, dường như cái gì chúng cũng ăn.
Yến Quân Tầm lười phản ứng lại, trong thế giới thật sức cậu yếu hơn, đã vậy cậu còn chưa được ăn gì vào bụng.
Thời gian trôi đi chậm chạp lạ thường, Yến Quân Tầm vắt tay lên trán, uể oải chờ đợi.
Cậu buồn ngủ.
“… Khu nuôi dưỡng số 673 bị vật thể lạ xâm nhập, hệ thống trường học đã ngừng, xin hãy mau điều nhân viên dọn dẹp đến xử lý.”
Giọng nữ máy móc vang lên trong đầu Yến Quân Tầm, đôi mắt buồn ngủ của cậu đã díp lại đến nơi, nhưng trong đầu lại hiện ra những hình ảnh xa lạ.
Một người máy có tám cánh tay máy móc đang xử lý dữ liệu, ngoại hình nó giống gã hề như đúc.
Nó kéo bộ xử lý xuống rồi nói vọng vào: “Tôi là số 3399, nếu nghe thấy xin hãy trả lời.
Nhắc lại, khu nuôi dưỡng số 673 bị vật thể lạ xâm nhập.” Dứt lời, nó ngừng lại một giây rồi mới nói tiếp: “Dữ liệu đã được lưu lại, tôi đang áp dụng các biện pháp dự bị, mở giám sát khu vực để tiến hành lục soát.”
Tiếng nó vừa dứt là đầu Yến Quân Tầm đau nhói lên.
Đau đớn quen thuộc ấy có vẻ càng thật hơn khi ở trong thí nghiệm Khu số 14, trải nghiệm của giác quan cũng mãnh liệt hơn.
Những dữ liệu xa lạ ấy điên cuồng tràn vào mắt Yến Quân Tầm, thậm chí cậu có thể phóng to lên để nhìn rõ mặt mũi của từng đứa trẻ sơ sinh trong khu nuôi dưỡng.
Cái nóng như phát sốt khiến Yến Quân Tầm ra mồ hôi chỉ trong mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, đáng chết là bên tai cậu còn có tiếng gió trong khu Đình Bạc.
Âm thanh ấy quấy nhiễu chip trong đầu cậu, khi cậu mở to mắt ra thì một bên là phòng ngủ mù mờ, một bên là hình ảnh giám sát trong khu Quang Quỹ chớp tắt cực nhanh đồng thời xuất hiện.
Tắt những hình ảnh ấy đi!
Hiện tại thể lực của Yến Quân Tầm không đủ, cậu vốn không hề muốn chip vận hành.
Người máy số 3399 không biết rằng giám sát đã bị rò rỉ, nó vẫn kiên trì tiến hành lục soát hình ảnh theo dõi, đồng thời cũng xem lại hết mớ dữ liệu lộn xộn tỉ mỉ trong từng khu nuôi dưỡng.
Những thứ ấy chẳng khác nào chùy sắt đập vào đầu Yến Quân Tầm, chip đang xử lý dữ liệu.
Mấy giây sau, Yến Quân Tầm đã bị ép ghi nhớ tất cả dữ liệu trong khu nuôi dưỡng.
“Hệ thống đã hoàn tất việc kiểm tra, không có kết quả, yêu cầu mở rộng phạm vi kiểm tra.”
Yến Quân Tầm nhắm mắt, cậu muốn đóng kín tầm mắt mình lại.
Hiển nhiên là tấm chip không hiểu tại sao cậu phải lặp lại, đây là lần đầu nó tiếp xúc với dữ liệu mới sau những lần thí nghiệm Săn Bắn lặp đi lặp lại, khát khao tìm tòi ấy đã kích thích Yến Quân Tầm khiến cậu vừa nóng bừng vừa hưng phấn như đã bị sốt lại uống rượu, tâm sinh lý đối chọi nhau những muốn xé nát cậu.
“Mẹ nó mau…” Yến Quân Tầm giơ tay ra trong vô thức, muốn bám víu vào thứ gì đó.
Tiếng gió đột nhiên áp sát bên tai cậu, trong lúc thở dốc cậu đã chạm được vào một bộ quần áo lạnh như băng, ngay sau đó là một bàn tay nóng hổi.
Có người đang bưng má cậu, trao cho cậu một nụ hôn đầy vị sương gió.
Tất cả hình ảnh đột ngột biến mất.
Bàn tay của Thời Sơn Diên lùi lại, xoa đầu Yến Quân Tầm: “Nói ‘Mừng anh trở về’ với tôi đi, Quân Tầm.” Giọng hắn đứt quãng, “nói ‘Xin chào’ với tôi đi, Quân Tầm.”
Nụ hôn của hắn dời từ môi sang tai Quân Tầm, như đang bật công tắc của cậu.
(duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm cảm thấy một cảm giác đẹp đẽ nào đó, cậu không hình dung được nó là gì, cậu chỉ có thể siết chặt quần áo của Thời Sơn Diên, dường như muốn vùi cả người mình vào lồng ngực của hắn.
Cậu đã nghe thấy lời hồi đáp của vì sao, vượt qua Săn Bắn Hạn Thời và đường xa vạn dặm, nó va vào người cậu trên mảnh đất hoang vu.
Cậu đáp lại nụ hôn của Thời Sơn Diên, rồi mở mắt ra giữa lúc nghẹn ngào.
Thế giới đã không còn tái khởi động nữa.
“Xin chào,” Yến Quân Tầm chạm vào gò má của Thời Sơn Diên, “tôi yêu anh.”