Hận Thù

Liss và Kun bước vào phòng bệnh của nó. Đập vào mắt họ chính là hình ảnh một đứa con trai nằm trên một vũng máu, bên cạnh là nó đang không ngừng khóc lóc. Kun chạy đến bên Bin, cố lay người anh. Liss thì bước đến chỗ nó, cô nắm lấy cổ nó, nói trong nước mắt:- Chuyện gì ?? Tại sao Bin lại .. như vậy ??? Chuyện gì đã xảy ra ??????

Nó vô thức lên tiếng:

- Là .. N.....a... n......a

Lời nói nhỏ dừng rồi ngưng hẳn tựa như chẳng ai có thể nghe thấy.Nó chợt nhớ đến khuôn mặt sợ hãi của nhỏ khi đó, nó đành nói:

- Là .. một kẻ thù của Rose thôi

Kun bỗng tát nó một cái thật mạnh:

- Ra vậy ... thì ra là tại cô ... tại cô ... cô là một đứa xui xẻo ... cô .. làm ba cô chết ... làm Rio và Nana chia tay .. bây giờ ... bây giờ
... cũng tại cô mà Bin ... Bin đã .... .

Nó thẫn thờ nhìn
cậu. Đáy mắt hiện lên nét đau khổ tột cùng. Nó là một đứa xui xẻo ? Giọt nước mắt lăn dài, nó tự trách mình. Cả mẹ nó, ba nó và Bin đều ra đi,

là tại nó sao ???? Gương mặt nó giờ như cái xác không hồn, đôi mắt màu
tím tựa như màn gương phẳng lặng, không một tia cảm giác, duy chỉ có
nước mắt vẫn không ngừng rơi trên khuôn mặt đó. Liss dùng tay đẩy mạnh
Bin ra:

- Anh ... không phải lỗi tại cô ấy mà ....

Liss nhìn nó, cô đã nghe thấy lời nói vừa rồi của nó. Cô biết Nana là người
đã hại Bin. Nhưng cô không hiểu, tại sao nó lại bao che cho Nana ? Điều
đó khiến cô tin: nó là một người tốt. Còn Nana, người bạn thân thiết của cô ... đã thay đổi thật rồi.

Kun nhìn Liss như không tin:

- Liss ... em .. em ... anh nói gì sai sao ... là tại cô ta .. cô ta đã ....

Lời nói chưa hết đã bị một tiếng động chói tai cắt ngang. " Chát " Cậu sững sờ nhìn cô, là ... cô tát cậu sao. Liss nhận thức được hành động vừa
rồi của mình, cô thu đôi tay run run của mình lại, giọng yếu ớt:


- E ... em ... xin lỗi

Cậu cười chua xót:

- Tát tôi sao .. haha .. tốt thôi

Cậu nói rồi bỏ ra khỏi phòng, để lại nó và nhỏ ngồi bất động như cái xác không hồn.

Lát sau, có người đến và xử lí cái xác.

--------------------

Ngày đưa tan Bin là một ngày nắng đẹp, nó đưa bàn tay huớng lên phía mặt trời, đôi môi cong lên thành nụ cười buồn:

- Nụ cười của anh .. cũng đẹp như ánh nắng này vậy

Ở trong tim nó cảm thấy một cái gì đó .... đang vỡ vụn. Nó ... nhớ anh. Nó đặt bàn tay lên tim mình, đôi môi mấp máy:

- Anh vẫn ở đây, vẫn luôn sống ở đây... chưa hề ra đi.....

Trên bầu trời hiện lên hình ảnh người con trai mang khuôn mặt của thiên sứ.... người ấy đang nhìn nó và nở nụ cười ấm áp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận