Chương 51:
Tại bãi đất trống xyz, một cô gái mang chiếc mặt nạ màu đen có hình những bông tuyết
trắng nổi bật. Mái tóc màu đỏ đô buộc hờ, đôi mắt màu hồng phấn to tròn
nhưng không kém phần sắc lạnh, đôi môi đỏ hồng nổi bật trên khuôn mặt
trắng trẻo. Cô gái dứng giữa một đám thuộc hạ, vẻ mặt lộ rõ sự ngạo
nghễ.
Một hàng người áo đen chạy môt vào, dẫn đầu là một cô gái
xinh đẹp với mái tóc màu tím xõa tự nhiên, đôi mắt màu tím vô cảm, ánh
lên tia chết chóc. Người con gái ấy, thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt nữ
tính, nhẹ nhàng thanh thoát nhưng có một khí thế hiếm ai sánh được. Hàn
khí toản ra khiens mọi người tôn kính, sợ hãi, e dè. Cô gái ấy – nữ
hoàng bóng đêm- Yumi.
Hai đôi mắt nhìn nhau chằm chằm, truyền
đếnnhau cái băng lãnh, vô cảm khiến những người xung quanh không rét mà
run. Nana nhếch môi, gỡ bỏ mặt nạ:
-Xin chào, chị gái.
Nụ
cười đắc thắng thoảng qua trên môi nhỏ. Với tốc độ rất nhanh, nó đã đến
đứng bên cạnh nó. Mọi người giương ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó. Họ kinh
ngạc tột độ trước tốc độ di chuyển của nó.
Bây giờ nó đã đứng bên cạnh nhỏ. Nụ cười nửa miệng của nhỏ nhanh chỗng vụt tắt.
-ô hô .. em gái của chị . Đã lâu không gặp.
Nhỏ sững người. Nó đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ, giọng nói băng lãnh lại vang lên:
-Có vẻ em sống rất tốt.
Nó vuốt ve mái tóc của nhỏ:
-Mái tóc này làm chị nhớ đến một kẻ thù của chị đấy, em gái.
Nó nhanh chóng kề dao vào cổ nhỏ, giọng nói giờ đã vô cảm hoàn toàn:
-Nên gọi em là Nana, hay Sarina hay là … Thùy Trâm đây nhỉ ?
Con dao trong tay nó khẽ cứa một đường vào cổ nhỏ. Nhỏ khẽ xoay người đá
văng con dao đi. Dao bay lên không trung rồi rơi vào bàn tay một người.
Là nó, nó bắt đượt con dao, nở nụ cười khinh bỉ:
-Lực đã tốt . nhưng thật tiếc, không chuẩn xác tí nào.
Nhỏ lao vào nó như con thiêu thân, đôi mắt màu hồng phấn dễ thương tràn đầy tức giận. Nhỏ hét lên:
-Câm miệng
Nhỏ lao đến đáng tới tấp vào người nó, nhưng không một phát đáng nào đụng vào được người nó. Nó cười khinh:
-Trình độ của em, vẫn kém như ngày nào.
Dứt lời, nó xoay người đã vào trúng bụng nhỏ, đưa tay vặn ngược tay nhỏ ra
đắng sau. Nhỏ khụy xuống ôm bụng đau đớn. Nó dùng chân dẫm vào bàn tay
nhỏ. nhỏ túa máu ra không ngừng. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại ra vẻ đau
đớn. Chỉ đợi nó thả ra. Nhỏ nhanh chóng chạy lại tòa nhà bỏ hoang đối
diện. Nó cười mỉa mai:-Hèn nhát.
Nó đi từ từ theo nhỏ.
Nhưng tốc độ”từ từ”của nó lại ngang ngửa với tốc động “ nhanh nhất có
thể “ của nhỏ. Chẳng bao lâu, cả hai cùng lên đến sân thượng của tòa
nhà. Nó dồn nhỏ về phía thành, chỉ một chút sơ sẩy, nhỏ có thể sẽ rơi
xuống phía dưới. Nhỏ đưa ánh mắt sợ hãi nhìn nó:
-Đừng qua đây … Khônggggg
Nó cười khinh bỉ. Càng lúc càng tiến gần nhỏ, giọng nói nó vang lên, có băng lãnh, có hận thù, cùng sự bi thương:
-Là ai, cướp mất gia đình hạnh phúc của tôi, cướp đi nụ cười của đứa trẻ
chỉ vừa tròn 9 tuổi, cướp đi người mẹ tôi yêu quý nhất, cướp đi cả người ba tôi vừa hận vừa yêu. Là ai, cướp đi hạnh phúc mong manh tôi vừa có
được, lấy đi tình yêu của tôi. Là aiiiii ?
Nó gằn lên từng chữ, nhỏ lắc đâuù ngoày ngoạy:
-Không, không phải, tôi không hề láy đi cái gì của cô. Là tại cô… Tại cô tất
cả. Gia đình vốn là của tôi, ba mẹ vốn là của tôi, tình yêu cũng thuộc
vè tôi. mãi mãi thuộc về tôi.Nó càng ngày càng tiếng dần về phía nhỏ.
-Tôi và cô .. sẽ cùng kết thúc tất cả . Ngay tại đây.
-Khoonggggg !!!!
Tiếng cửa mở ra. Một bóng hình bước vào.
Liệu người vừa bước vào là ai ? Có ngăn được cuộc chiến này không ? Ddón xem ở chương sau nha