Theo đề nghị của Tiêu Dẫn Chương, Giang Mi Ảnh càng thêm chắc chắn mình sẽ phải đến quán mỳ Hữu Gian hóng gió.
Tiện thể… Chỉ là tiện thôi, tìm cơ hội nói xin lỗi Hàn Đống —— trên danh nghĩa giám đốc Lưu.
Lần nữa đến dưới tầng khu chung cư Hối Đô, Giang Mi Ảnh càng lo lắng hơn lần trước rất nhiều.
Lần trước cô không biết đây là cửa hàng của Hàn Đống, còn lúc này Giang Mi Ảnh đã biết chủ tiệm là Hàn Đống.
Cô chỉ có thể cố gắng bỏ qua vấn đề này, để thái độ của cô tự nhiên nhất có thể.
Có lẽ do đeo khẩu trang, người khác không thấy rõ được mặt cô, nên dọc đường đi Giang Mi Ảnh cũng tự tin hơn nhiều, không cúi đầu trốn tránh trong đám đông.
“Hoan nghênh đến quán! A… Chị Giang đấy à…” Hoàng Như Như vừa nhiệt tình thốt lên câu chào đón thì thấy người đến là Giang Mi Ảnh.
Giang Mi Ảnh ngượng ngùng gật đầu, làn da trắng nõn trên mặt mang theo chút ửng đỏ ngượng ngùng.
Lúc Giang Mi Ảnh tới vừa đúng giờ ăn, rất nhiều người, một lượng lớn người lạ tụ tập trong cùng một không gian, Giang Mi Ảnh chần chờ một lúc, không dám đi vào.
Hít một thật sâu, Giang Mi Ảnh tự nhắc nhở chính mình nhớ lời dặn của Tiêu Dẫn Chương, nhất định phải mạnh dạn vào trong đám đông, chủ động tiếp xúc với người lạ.
Giang Mi Ảnh xây dựng tốt tâm lý, bước vào quán mỳ.
Một cái bàn ở góc đang trống, Hoàng Như Như dẫn Giang Mi Ảnh tới bàn đó.
Giang Mi Ảnh cố gắng cẩn thận đi ở giữa hai dãy bàn, không để mình đụng phải người khắc.
Chỉ là các thực khách trò chuyện luôn sôi nổi lắc trước lắc sau, khua chân múa tay, Giang Mi Ảnh cẩn thận né đi.
Như thường lệ, Hoàng Như Như hỏi Giang Mi Ảnh muốn gọi cái gì?
Vì mục đích đảm bảo, Giang Mi Ảnh hỏi lại: “Ông chủ có ở đây không?”
Để nói chuyện với Giang Mi Ảnh, Hoàng Như Như đã sớm căng lỗ tai, cô nàng gật đầu: “Có ạ.”
Giang Mi Ảnh gật gật đầu, đang tự hỏi xem lát nữa nên xin lỗi Hàn Đống như nào.
Cô nhìn một vòng thực đơn trên tường, áp lực tâm lý càng lúc càng lớn.
Trên thực đơn này, không có một món nào nhìn qua là thứ cô có thể nuốt trôi lúc này.
“Canh gừng?” Giang Mi Ảnh thì thầm.
Hoàng Như Như nghi ngờ nhìn về phía Giang Mi Ảnh.
Giang Mi Ảnh đứng lên, chỉ vào phía dưới thực đơn trên tường, có hàng bốn chữ viết tay bằng bút dạ, bốn chữ kia rất nhỏ, chỉ nhỏ bằng một móng tay cái, nếu không nhìn kỹ ở trên tường, sẽ chỉ nghĩ là ruồi muỗi.
“Canh gừng ấm lòng.” Hoàng Như Như nhẩm bốn chữ kia, Giang Mi Ảnh quay đầu lại, nhìn Hoàng Như Như.
Ánh mắt như đang hỏi, có canh này hay không.
Cái này chắc là thực đơn ẩn? Hoàng Như Như cũng không nhớ rõ trên thực đơn có món như này.
Hoàng Như Như vừa ghi đơn, vừa đáp: “Có.
Chị còn cần gì nữa không?”
Cô nàng ngẩng đầu nhìn Giang Mi Ảnh, Giang Mi Ảnh không do dự, lập tức lắc đầu.
“Chỉ… Canh gừng sao?” Khóe miệng Hoàng Như Như giật giật.
Giang Mi Ảnh ngồi xuống, gật đầu.
Quá nhiều người ở đây, bàn bên cạnh còn có ba người đàn ông ngồi uống rượu, tiếng trò chuyện như hận không thể xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.
Giang Mi Ảnh cảm giác mỗi lần bọn họ cười ha ha, đều giống như nắm đ.ấ.m thụi vào tim cô vậy, làm cô úa mồ hôi.
Trong lòng Giang Mi Ảnh âm thầm thở phào với lựa chọn của mình.
Tuy trong canh gừng có đường, nhưng mà không có dầu mỡ.
Cô tự củng cố tâm lý của mình, canh gừng đường đỏ chỉ là một đồ uống bình thường, còn rất tốt cho sức khỏe, cho nên có thể uống được.
Khi Hàn Đống nghe được đơn từ Hoàng Như Như, trong lòng anh nháy mắt kinh ngạc: “Canh gừng ấm lòng?” Anh nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cửa hàng bọn họ thêm món nay khi nào.
“À, là chị Giang lần trước tới cửa hàng của chúng ta, chị ấy chỉ gọi canh gừng.
Ông chủ, chúng ta có gừng không?” Hoàng Như Như hỏi.
Hàn Đống gật đầu: “Năm phút sẽ có.”
Nước gừng vẫn sẵn có, làm món canh gừng đường đỏ sẽ rất nhanh.
Chỉ là anh không ngờ tới, trừ Miêu Miểu ra… Sẽ còn có người gọi canh gừng.
Bốn chữ nhỏ kia, là Miêu Miểu viết lên.
Từ khi quán mỳ khai trương đến nay, bát canh gừng đường đỏ này, vẫn luôn là thức uống chuyên của Miêu Miểu.
Mỗi lần Miêu Miểu bị cảm lạnh, hoặc tâm trạng không tốt, Hàn Đống đều sẽ nấu cho cô nàng một bát canh gừng, khí lạnh trong người Miêu Miểu sẽ lập tức bị xua tan, tâm trạng cũng nhanh chóng tốt lên.
Về sau Miêu Miểu nói đùa, viết bốn chữ “Canh gừng ấm lòng” lên thực đơn, còn cười nói với Hàn Đống: “Canh gừng của ông chủ, có thể làm ấm lòng người, cho nên gọi là canh gừng ấm lòng đi, cũng giống như bản thân ông chủ, đặc biệt ấm áp.”
Anh cũng không phải là người ấm áp gì.
Hàn Đống chăm chút nhìn bếp lửa, tự nhiên cảm thấy khó chịu trong lòng.
Anh cũng không phải đối xử với ai cũng tốt.
Hàn Đống cho rằng, trừ Miêu Miểu ra, sẽ không có người phát hiện ra hàng chữ nhỏ kia.
Anh muốn biến bát canh này thành tâm tư nhỏ của chính mình đối với Miêu Miểu, không ngờ… Cuối cùng vẫn có người phát hiện ra, còn gọi đơn.
Cũng giống như Miêu Miểu, không chỉ có mình anh biết Miêu Miểu tốt, cho nên, rốt cuộc Miêu Miểu cũng không thuộc về anh.
Hàn Đống cười tự giễu, lấy nước gừng ra, liếc một cái ra cửa phòng bếp.
Người kia chỉ gọi mình canh gừng, cũng thật kỳ lạ.
Thời gian ăn cơm trưa, lại chỉ uống mỗi một bát canh.
Hàn Đống lắc đầu, người không liên quan đến anh, tốt nhất anh không nên tò mò thì hơn.
Năm phút sau, canh gừng đường đỏ nóng hổi được bưng lên bàn.
Giang Mi Ảnh phấn khởi, ngồi thẳng người lên, cẩn thận cảm ơn Hoàng Như Như: “Cảm ơn.”
Hoàng Như Như tươi cười: “Không có gì.
Chị cẩn thận chút, nóng đó.”
Giang Mi Ảnh gật đầu, đôi tay ôm lấy bát, lòng bàn tay cảm nhận hơi ấm.
Hương thơm gừng cùng đường đỏ quấn quít nơi chóp mũi, hương sâu nhẹ nhàng, cô nhắm mắt lại, mùi hương kia nháy mắt phóng đại, càng thêm nồng đậm.
Thật thoải mái, Giang Mi Ảnh thở ra một hơi, ấm áp từ lòng bàn tay dần lan ra khắp người, cảm giác trái tim cũng ấm áp dễ chịu.
Cô đột nhiên có niềm tin.
Giang Mi Ảnh tháo khẩu trang xuống, khóe miệng hơi cong, tâm trạng tốt lên.
Cô lấy thìa múc canh, đưa tới bên miệng.
Cánh môi nhẹ nhàng chạm vào một chút, nóng, nhưng trong lòng cô không có gánh nặng, cũng không có cảm giác ghê tởm.
Mắt Giang Mi Ảnh sáng lên, cô hơi há miệng, rót thìa canh kia vào trong miệng.
Ngay lập tức, vị ngọt đậm đà khuếch tán, trượt xuống cổ họng, giống như đóa hoa huỳnh nở rộ, vị gừng nóng bỏng đột nhiên bùng nổ tràn ngập trong cổ họng, cánh mũi Giang Mi Ảnh nháy mắt đổ mồ hôi, hai má cũng hơi ửng đỏ.
Sự nóng bỏng này chỉ kéo dài hai giây, cuối cùng, Giang Mi Ảnh chép chép môi, chỉ cảm thấy trong miệng có một vị ngọt thoang thoảng.
Uống ngon! Giang Mi Ảnh sụt sịt mũi, hai mắt đỏ bừng, cũng không biết là do gừng, hay là do nội tâm chấn động.
Ngay cả trước kia, cô chưa từng uống một bát canh gừng nào mà có thể có trải nghiệm vị giác quay vòng như vậy.
Cứ nghĩ đến vị đầu bếp thần kỳ này là Hàn Đống, lòng cô liền phức tạp.
Cô không thích hương vị của gừng, nhưng mà chén canh này, cô thế nhưng uống hơn một nửa.
Giang Mi Ảnh đắm chìm trong cảm động của chính mình, đeo khẩu trang lên mặt.
Vừa ngẩng đầu, cô liền thấy Hàn Đống khoanh tay trước ngực, dựa ở cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm cô, cũng không biết đã nhìn được bao lâu.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Hàn Đống nhướng mày, sắc mặt bình tĩnh khẽ gật đầu với cô, trong ánh mắt rất hờ hững, giống như chỉ là ngẫu nhiên ánh mắt đối diện với thực khánh của mình, lễ phép chào hỏi một cái.
Sau đó anh đội lại mũ đầu bếp trong tay, lần nữa vào phòng bếp.
Giang Mi Ảnh vừa định mở miệng gọi tên Hàn Đống, Hàn Đống đã quay trở lại phòng bếp.
Cô trố mắt nhìn cửa phòng.
Hàn Đống này thật sự khác xa so với những gì cô nghĩ.
Bất kể là đứa con bất hiếu mà bố anh vẫn hay lầu bầu lúc ở thủ đô, hay là người đầu bếp ít nói ít cười, chủ nghĩa hoàn hảo đến quá mức trong chương trình kia.
Anh ổn định, điềm tĩnh, ít nói, còn làm được —— đồ ăn cô có thể ăn.
Nói không chừng, sau khi cô dần quen thuộc với mọi người ở quán mỳ Hữu Gian, cô và Hàn Đống, sẽ thật sự có thể trở thành bạn bè..