Sau khi Giang Mi Ảnh rời khỏi, bầu không khí trong quán mỳ lâm vào tình trạng khó xử.
Miêu Miểu nhìn cửa quán mỳ, khẽ hỏi: “Ông chủ, có phải em nói sai gì rồi không?”
Hàn Đống trả lời: “Em không sao.”
Miêu Miểu nghĩ không ra: “Thế… Đang tốt đẹp, sao Mi Ảnh đột nhiên lại chạy đi chứ?”
Hàn Đống trầm tư một lúc lâu, anh suy đoán: “Chắc là… Là anh sai?”
Anh đoán như vậy, nhưng lại không biết rốt cuộc mình sai chỗ nào.
Trên bàn ăn, suất ăn cá ngừ của Giang Mi Ảnh còn động vào miếng nào, chứng tỏ tối nay Giang Mi Ảnh có khả năng chưa ăn gì cả.
Anh nhắn tin WeChat cho cô, hỏi thăm: “Đã ăn cơm tối chưa?”
Không nhận được trả lời.
Hàn Đống nhíu chặt mày, tận đến khi đóng cửa quán cũng không thả lỏng.
Anh mở xem quyển sổ ghi chép đơn của Giang Mi Ảnh, tâm tình bực bội.
Anh say mê nghiên cứu nấu nướng, lúc nào cũng tâm lặng như nước, rất ít khi cảm thấy cáu kỉnh.
Nhưng mà từ sau khi quen biết Giang Mi Ảnh, loại cảm xúc này thường xuyên nảy ra, đôi khi nôn nóng, đôi khi đứng ngồi không yên, có khi còn làm anh canh cánh trong lòng —— sợ Giang Mi Ảnh không ăn gì lại đói hại cơ thể.
Đây rõ ràng không phải nghĩa vụ của anh, nhưng anh được người ủy thác, càng ngày anh càng có thói quen quan sát nhất cử nhất động của Giang Mi Ảnh, chỉ cần nhìn thấy trên mặt cô có chút hồng hào, tâm trạng anh liền tốt.
Nếu thấy Giang Mi Ảnh thoạt nhìn đẫy đà hơn chút, anh có lẽ còn sinh loại ảo giác được công nhận.
Trở lại nơi ở, Trịnh Lâm Thiên tắm rửa xong đi ra, vẫn thấy Hàn Đống ngồi ngây người trên sô pha, nhìn chằm chằm điện thoại.
Cậu nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, sao anh còn không đi tắm đi, sắp hơn mười hai giờ rồi?”
“À.” Hàn Đống hoàn hồn, anh che mặt lại, thở dài một hơi, vỗ vỗ chỗ người bên cạnh, “A Thiên, chú lại đây một chút.”
Trong lòng Trịnh Lâm Thiên có linh cảm xấu, mỗi lần Hàn Đống nói như vậy, đều sẽ bắt đầy dạy dỗ cậu, cậu rúm người lại không dám đi qua.
Hàn Đống không nói gì, anh ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc nhìn Trịnh Lâm Thiên một cái, mạnh mẽ áp bức làm Trịnh Lâm Thiên căng da đầu tới ngồi xuống bên cạnh anh trên sô pha.
“Sư phụ… Có chuyện gì sao?”
Hàn Đống hỏi: “Chú với Như Như ở bên nhau từ khi nào vậy?”
Trịnh Lâm Thiên trợn tròn mắt: “Ý! Sao sư phụ biết!”
“…” Thằng nhóc này vốn không có ý giấu giếm, cả thế giới đều biết cũng có gì đáng ngạc nhiên đâu?
“Nay là cá tháng tư sao, he he he…” Trịnh Lâm Thiên ngượng ngùng gãi đầu cười.
Hàn Đống hỏi: “Chừng nào thì chú nhận ra mình thích Như Như? Anh còn không để ý?”
Trịnh Lâm Thiên gãi gãi mặt, hơi xấu hổ: “Thật ra em cũng không biết.
Chỉ… Không thể hiểu được, lúc Như Như phớt lờ em, em đột nhiên nhận ra, à, chẳng lẽ mình thích cô ấy à? Cứ như vậy.”
Hàn Đống cụp mắt, không tỏ ý kiến gì với lời giải thích của cậu.
Vốn anh cũng không hy vọng sẽ nhận được thông tin hữu ích gì từ Trịnh Lâm Thiên.
Hàn Đống không biết mình muốn đáp án thế nào, anh thậm chí cũng không biết mình muốn hỏi cái gì.
Câu hỏi cùng câu trả lời anh không biết, Giang Mi Ảnh đã sớm biết, hơn nữa giờ phút này cô còn đang ưu phiền không thôi.
Cô chưa từng nghĩ tới anh Tiêu thanh mai trúc mã lại có tỏ tình với cô, cô còn tưởng rằng, Tiêu Dẫn Chương chỉ yêu thương cô như em gái của mình.
Nên làm sao bây giờ?
Trong căn hộ tối om, Giang Mi Ảnh nhìn chằm chằm trần nhà, cả đêm mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô thậm chí không dậy tập thể dục nữa, tứ chi vô lực, yếu ớt bò dậy rời giường, có bôi kem che khuyết điểm cũng không giấu được quầng thâm nặng hai mắt, cô như cái xác không hồn mà đi làm.
Đối diện hành lang cũng có một cái xác c.h.ế.t vô hồn giống cô đang yếu ớt đi tới, tên là Phương Khả Khả.
“Chào buổi sáng…” Phương Khả Khả còng lưng, híp mắt nhìn Giang Mi Ảnh, “Em làm sao vậy?”
Giang Mi Ảnh thấy cô ấy còn thảm hơn mình, dở khóc dở cười, “Em còn đang định hỏi chị đấy.”
Phương Khả Khả nhún vai: “Căn hộ bên cạnh mở “tiệc tại gia”, ầm ĩ đến hơn bốn giờ sáng, chị đi khắp thế giới tìm cưa điện để chọc ngoáy.”
“Thế rồi 《Saw》 có được dàn dựng không?”
Phương Khả Khả xòe tay nhún vai: “Đây không phải chưa từng trải qua bao giờ.”
“Phụt ——”
Phương Khả Khả đáng thương nói: “Cả đêm không ngủ, em thì sao?”
Giang Mi Ảnh đảo mắt, mím môi: “Mùa xuân tới.”
Phương Khả Khả lập tức phấn chấn tinh thần: ” Ủa ủa? Mùa xuân tới? Nào lại đây, kể chị gái nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Mi Ảnh không có bạn bè trong cuộc sống, Phương Khả Khả chính là người bạn cùng giới tốt nhất của cô ở Phù Thành, cô lưỡng lự, liền nói chuyện Tiêu Dẫn Chương tỏ tình với cô cho Phương Khả Khả.
Nhưng Phương Khả Khả lại chú ý trọng điểm ở chỗ: “Em thích thầm ông chủ quán mỳ này… Có phải là ông chủ quán mỳ Hữu Gian kia không?”
“Vâng.”
Phương Khả Khả xua tay, cười nói: “Bỏ đi, Mi Ảnh, người ta là cậu chủ Phường Tam Vị đó, em vẫn nên đồng ý với vị bác sĩ tâm lý thanh mai trúc mã đi, người ta tự mở phòng khám đó, chắc chắn nhiều tiền, nhiều hiểu biết, nhiều lợi.
Hơn nữa hiện tại bác sĩ tâm lý rất kiếm được tiền nha, nghề tự do, thanh niên phần tử tri thức, hoàn hảo!”
Suy nghĩ của Phương Khả Khả là vấn đề thực tế, Giang Mi Ảnh trái lại không suy xét đến việc đó, hiện tại cô đang không sờ tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng (mù mờ, không hiểu rõ sự việc).
Đột nhiên lắc đầu, cô vỗ vỗ khuôn mặt mình, vui vẻ lên: “Không nói nữa, bắt đầu thôi.”
Sau khi tan làm, Giang Mi Ảnh đứng dưới tầng công ty do tự rất lâu, nên ngồi tuyến tàu điện ngầm nào —— về nhà hay là đi quán mỳ Hữu Gian?
Cô do dự không được bao lâu, một chiếc Audi Q5 màu đen đã đỗ lại trước mặt cô, cửa sổ kính hạ xuống, lộ ra gương mặt thanh tú dịu dàng của Tiêu Dẫn Chương, anh ấy đeo chiếc kính đen thời thương, trông có vẻ trẻ hơn nhiều.
“Muốn đi đâu?” Anh ấy hỏi.
Giang Mi Ảnh làm vẻ mặt khó xử, cô gãi gãi mặt, xấu hổ nói: “Em không biết.”
Tiêu Dẫn Chương mời cô lên xe: “Vậy anh đưa xem đi xem phim nhé? Khu Bá Đạt có một cửa hàng salad buffet mới mở, có thể tự chọn các món ăn kèm.”
Giang Mi Ảnh không có chút gánh nặng tâm lý nào với ăn rau.
Tiêu Dẫn Chương cũng không nói đến chuyện tối qua, cô thở phào nhẹ nhõm, không từ chối, cô lên xe.”
“Gần đây mở cửa hàng salad buffet, không sợ đóng cửa ư?”
Tiêu Dẫn Chương trầm ngâm một lát, nói: “Trong thành phố này, có rất nhiều người cũng gặp rắc rối giống em.”
Giang Mi Ảnh sửng sốt.
“Còn có rất nhiều những người ăn chay nữa, không thiết khách hàng.” Tiêu Dẫn Chương phân tích.
Giang Mi Ảnh gật gật đầu.
Bởi vì liên quan đến công việc, Giang Mi Ảnh đã từng xem rất nhiều phim điện ảnh để làm mẫu, ánh nhìn của Tiêu Dẫn Chương không tệ, anh ấy chọn một bộ phim điện ảnh Hollywood được biên tập cực kỳ xuất sắc, Giang Mi Ảnh xem rất vui vẻ.
Chỉ là lúc ở trong quán salad, cô có chút buồn bực.
Lượng đồ ăn này quá ít, còn không bằng cô tự làm.
Hơn nữa giá một phần ăn cũng phải hơn bốn mươi têm chưa kể phần nền toàn đồ chay, chỉ có mỗi hai mẩu ức gà.
Hương vị thoạt nhìn vô cùng nhạt nhẽo, chắc chắn kém so với Hàn Đống làm.
Hàn Đống…
Khuôn mặt Giang Mi Ảnh suy sụp hẳn, nét u sầu hiện đầy gương mặt.
Tiêu Dẫn Chương vẫn luôn để ý vẻ mặt của Giang Mi Ảnh, thấy biểu cảm của cô biến đổi, như đoán được cô đang nghĩ gì, anh khẽ hỏi: “Không ăn được sao?”
Giang Mi Ảnh gật gật đầu, dĩa nhựa gảy gảy vài miếng rau xà lách đáng thương.
“Tại sao còn kinh doanh tốt như vậy? Lại nói tay nghề làm salad của em còn tốt hơn này nhiều, tại sao phải tốn tiền tới đây ăn salad người ta làm?” Giang Mi Ảnh buồn bực nói.
Tiêu Dẫn Chương dở khóc dở cười: “Là anh sai.”
Giang Mi Ảnh gật đầu: “Ừm.
Đúng.”
Tiêu Dẫn Chương lắc đầu, bất đắc dĩ cười.
Gần Bá Đạt có một đơn hàng lớn cần giao, tuy trong quán đã thuê nhân viên mới, nhưng đều không lái được xe, Hàn Đống đành phải tự mình lái xe đi đưa cơm.
Đi ngang qua một cửa hàng bán salad mới mở, anh quay qua nhìn theo bản năng, muốn tìm hiểu chút tình hình phần ăn của cửa hàng loại này.
Kết quả vừa nhìn vào trong của hàng, anh không nhìn thực đơn và cơm salad trên bàn của thực khách, mà liếc mắt nhìn thấy Giang Mi Ảnh ngồi cạnh cửa sổ sát đất ở góc… Cùng với bác sĩ Tiêu.
Hai người vừa nói vừa cười, có vẻ đặc biệt thân thiết.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đống nhìn thấy hình ảnh hai người ở cùng nhau, thân thiết tự nhiên, động tác thân mật mập mờ.
Tay Giang Mi Ảnh nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Tiêu Dẫn Chương, cô cau mày cười khổ cái gì đó, Tiêu Dẫn Chương mỉm cười dịu dàng bao dung, trong mắt tràn đầy sự quan tâm cùng ý cười —— đây tuyệt đối không phải ánh mắt đơn thuần gì.
Hàn Đống thu tầm mắt lại, áp sự không vui xuống đáy lòng, đi về phía bãi đỗ xe.
Cô chưa từng cười với anh như vậy, càng không nói đến những động tác thân mật khác.
Lúc này, Hàn Đống thừa nhận, anh đang ghen..