Quay lại thời gian giữa trưa nay, đi theo nhóm các cô gái, leo lên đến lưng chừng núi, Giang Mi Ảnh cảm thấy mình đã tìm được cảm giác an toàn, tâm trạng thả lỏng hơn nhiều.
Lúc ăn bữa trưa tiệc nướng, các nhóm trai gái trêu chọc nhau, nói chuyện học hành thời trung học cùng buôn các loại chuyện xưa, vô cùng náo nhiệt, mọi thứ yên bình
Cuộc sống trung học hanh phúc năm đó không dành cho Giang Mi Ảnh, cô không có gì để xen vào, ngồi bên cạnh yên lặng ăn bánh mỳ nướng của mình.
Sợ bị mọi người thấy cô không ăn nướng BBQ, Giang Mi Ảnh còn tránh riêng bên cạnh A Quân.
Mấy bạn nam cười đùa cùng Bạch Anh và A Quân.
“Bạch Anh, trước kia cậu suốt ngày đi cùng A Quân, mọi người đều cho rằng hai người đang yêu đương, tại sao cậu lại kết hôn với người khác?”
“Đúng thế, tôi không tin A Quân chưa từng theo đuổi cậu!”
Bạch Anh dở khóc dở cười, giải thích: “Cậu ấy thật sự chưa từng theo đuổi tôi.
Còn tại sao cậu ấy kè kè bên cạnh tôi như vậy, mọi người tự hỏi cậu ấy đi.”
Mấy bạn nam kia hỏi A Quân, A Quân mặt vô tội nói: “Do người khác ủy thác.”
“Ai?”
A Quân liếc nhìn Bạch Anh, mặt Bạch Anh đỏ lên, khẽ ho một tiếng: “Đừng hỏi nhiều thế.”
“Ầy… Nói ra xem nào.”
“Anh trai tôi.” A Quân bên cạnh trả lời.
Các bạn nam sửng sốt hồi lâu.
“Chính là chồng Bạch Anh.”
Mọi người một lúc lâu sau cũng chưa phản ứng lại được, Bạch Anh sợ mọi người dò hỏi tới cùng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chính A Quân đã có bạn gái rồi, sao mọi người không hỏi, dáng người cậu ấy tốt như vậy, tìm bạn gái gì mọi người không tò mò sao?”
Đám người lo ó, bắt đầu buôn tới chuyện A Quân.
Giang Mi Ảnh trốn bên cạnh A Quân cảm thấy áp lực rất lớn, cô cầm theo nửa miếng bánh mỳ nướng, lén lút dịch ra xa đám người ở ghế đá.
Không gian trở nên yên tĩnh hơn một chút, Giang Mi Ảnh không còn căng thẳng như vậy, liền nhanh chóng ăn nốt chỗ bánh mỳ nướng còn lại.
Phủi phủi vụn bánh trên tay, cô cảm thấy có chút khát, đang định đi rót cốc nước.
Một mâm que nướng đột nhiên được đặt trước mặt cô, cô ngẩng lên thì thấy Tạ Hòa Kim đang tươi cười nhìn cô chằm chằm.
“Tôi thấy cậu cũng chưa ăn được gì, không đói sao?” Hai mắt hắn đầy dụ dỗ, nụ cười dầu mỡ trên mặt lộ ra động cơ ngầm, ý lấy lòng quá mức làm người ta có chút phản cảm.
Giang Mi Ảnh lắc đầu: “Cảm ơn.
Hiện tại tôi không đói, vẫn nên cầm đưa các bạn học khác ăn đi?”
“Cầm lấy ăn đi.” Tạ Hòa Kim tủm tỉm cười nói, tự mình cầm gặm một xiên thịt dê nướng.
Đã ăn cơm ở chỗ Hàn Đống hai tháng, điều trị lâu như vậy, Giang Mi Ảnh không còn vừa thấy đồ ăn người khác làm đã thấy buồn nôn theo cảm tính.
Nhưng những xiên thịt nướng dầu mỡ trước mặt vẫn làm cô thấy hơi khó chịu, cố gắng tránh ánh mắt đi.
Giang Mi Ảnh nghiêng mặt không muốn nhìn xiên nướng, cũng tránh ánh mắt của Tạ Hòa Kim, điều này làm lòng Tạ Hòa Kim bực bội.
Tạ Hòa Kim đã bị chiều hư từ nhỏ, làm người huênh hoang hoàn toàn không quan tâm đến người khác.
Giang Mi Ảnh lại nói: “Cảm ơn.
Nhưng tôi thật sự không ăn nổi nữa.”
Sắc mặt Tạ Hòa Kim tối sầm, bưng xiên nướng trên bàn lên, đứng dậy rời đi, cao giọng nói với Giang Mi Ảnh, “Ha, không ăn thì thôi!”
Giang Mi Ảnh còn nghe được giọng điệu kinh thường lúc đi về phía đám người của hắn: “Đúng là không biết điều!”
Giang Mi Ảnh có thể hiểu được ánh mắt Tạ Hòa Kim nhìn mình.
Ngạc nhiên, đánh giá, tò mò, có lẽ còn chưa một ít ý xum xoe của đàn ông đối với phụ nữ.
Gia đình hắn ta điều kiện tốt, kiêu ngạo, Giang Mi Ảnh sắc mặt không tốt từ chối lòng tốt của hắn, làm tâm trạng của hắn trở nên cực tồi tệ trong nháy mắt, lời nói cũng trở nên khó nghe.
Nói trắng ra, chính là lòng dạ hẹp hòi.
Cậu ấm nhỏ nhen mang thù.
Giang Mi Ảnh cực kỳ chán ghét.
Bạch Anh chú ý đến tình hình của Giang Mi Ảnh bên này, sau khi nghỉ ngơi ăn cơm trưa, lúc mọi người tiếp tục leo núi, Bạch Anh qua hỏi tình hình Giang Mi Ảnh.
Giang Mi Ảnh lắc đầu: “Không sao.”
Bạch Anh biết Tạ Hòa Kim không phải loại dễ đối phó, tình huống của Giang Mi Ảnh, cô ấy cũng biết đôi chút, cô ấy rất lo lắng.
“Có muốn tìm cớ về trước không?” Bạch Anh sợ Tạ Hòa Kim mang thù, thậm chí sẽ còn nói năng lỗ mãng, “Từ hồi cấp ba tớ đã không thích cậu ta rồi, nhỡ đâu cậu ta lại tới làm phiền cậu.”
Giang Mi Ảnh quyết tâm chính cô sẽ dũng cảm vượt qua hết lần này.
Cô lắc đầu: “Không sao, cứ coi như ruồi muỗi đi.”
Bạch Anh nghiến răng: “Vậy được rồi… Có chuyện gì cậu cứ nói với tớ nha.”
Giang Mi Ảnh gật đầu, nói cảm ơn.
Bạch Anh thật sự là một quãng ký ức tốt đẹp duy nhất của cô thời cấp ba, người tốt bụng, cũng không mang thành kiến với người khác.
Khó trách mối tình đầu của cô ấy nhung nhớ mãi mười năm, sớm đã tìm được tình yêu đích thực, rồi kết hôn.
Tạ Hòa Kim đi ở nhóm đầu, thở hồng hộc vì leo núi, những người khác không gầy, cả người đầy thịt, lại ít vận động, tự nhiên leo núi một lần là rất khó khăn.
Trong lòng hắn hơi để ý quay đầu lại nhìn Giang Mi Ảnh đứng ở nhóm cuối cùng, cô gái nhỏ bé thoạt nhìn gầy yếu, thế mà lúc leo núi không đỏ mặt không thở hổn hển, cứ như đang tản bộ trên đất bằng, đối lập hoàn toàn với Bạch Anh đi bên cạnh cô, khiến người ta rất kinh ngạc.
Đến khi lên được đến đỉnh núi vào chiều tối, mọi người đều nằm la liệt nghỉ ngơi trên ghế đá ngoài trời ở đỉnh núi một lúc lâu.
Tạ Hòa Kim dẫn mọi người đi qua rừng cây, tiến vào một phòng riêng của khu vườn Phương Sơn để tán gẫu cùng nghỉ ngơi, chờ ăn cơm tối.
Giang Mi Ảnh không biết uống rượu, cũng chưa từng uống rượu, Bạch Anh uống nước dừa cùng cô.
Vốn dĩ mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ, đột nhiên một bạn nam thuận miệng hỏi Giang Mi Ảnh: “Ấy, Giang Mi Ảnh, cậu làm thế nào mà bây giờ trở nên xinh đẹp vậy?”
Giang Mi Ảnh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thấy một cô bạn nói: “Cậu hỏi cái này làm gì? Người ta gọi là vẻ đẹp tự nhiên!”
Những lời này nghe như là đang bênh vực cô, nhưng lại kèm với giọng điệu ác ý, chỉ kém chưa chỉ thẳng mũi cô nói cô mặt giả.
Sắc mặt Giang Mi Ảnh thay đổi ngay tức thì.
Cô không đáp lời, mọi người lại bắt đầu hướng chủ đề chĩa mũi dùi vào cô.
Một chàng trai nói: “Thật không ngờ được, một đứa béo hú từ hồi lớp mười, hiện tại đã trổ mã thành người đẹp!”
Một đám con trai tán đồng.
Đây tuy rằng đang khen Giang Mi Ảnh hiện tại trông xinh đẹp, nhưng một cụm “đứa béo” năm đó giống như con d.a.o nhỏ găm trong lòng Giang Mi Ảnh, làm cô càng ngày càng khó chịu.
Tạ Hòa Kim nói một câu đã hoàn toàn mở ra cuộc trò chuyện của mọi người, cũng mở hoàn toàn chiếc hộp Pandora mà Giang Mi Ảnh cố gắng trấn áp trong lòng.
“Ai mà ngờ được, Thần nữ béo phì năm đó đã biến thành nữ thần thật chứ!”
Đột nhiên tai Giang Mi Ảnh như bị ù, không còn nghe thấy gì xung quanh mình nữa.
Sau đó, tiếng cười phụ họa của các bạn học, cô vẫn không nghe được chút nào.
Cô cúi đầu, cả người khẽ run lên, tận đến khi Bạch Anh vỗ nhẹ vào bả cai cô, lo lắng hỏi: “Mi Ảnh, Mi Ảnh? Câu ổn chứ?”
Lúc này Giang Mi Ảnh với định thần lại, vừa mới hoàn hồn, liền nghe được một bạn nam trong đám dùng giọng điệu hoài niệm cười cợt, nhắc lại chuyện cũ.
“Có ai còn nhớ không, lúc ấy A Kim làm vỡ một cái cốc của Thần nữ, A Kim cũng đã nói sẽ bồi thường, lúc ấy Thần nữ trả lời như nào?”
Nói xong, bạn nam đó cười vang “Ha ha ha”.
Nhớ lại chuyện nắm đó, các bạn học cười rất to, một bạn nam cách người bên cạnh còn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Giang Mi Ảnh, cười nói: “Thần nữ, năm đó cậu cũng thật vui tính.”
Bọn họ lấy sự kiện đó làm việc cười đùa thú vị, cho rằng nó cùng lắm chỉ là một trò đùa, nó vô hại.
Nhưng mà trong lòng Giang Mi Ảnh, nó lại như nhát d.a.o sắc lẹm đ.â.m từng nhát.
Nỗi đau kéo dài, chưa bao giờ ngừng lại.
Giang Mi Ảnh nhìn Tạ Hòa Kim, trong mắt không có một cảm xúc gì.
“Tôi nói cái gì?” Giọng cô giống như lơ lửng trong không trung, trống rỗng không có hồn.
Tạ Hòa Kim bị cô nhìn đến sửng sốt, trong lòng hốt hoảng.
Bạn nam bên cạnh giơ tay nói: “Tôi nhớ tôi vẫn nhớ, Giang Mi Ảnh nói, cái cốc của tôi tám vạn tệ! Cậu đền nổi sao! Ha ha ha ha!”
Tất cả mọi người cười ầm lên, Giang Mi Ảnh cúi đầu, tóc mái che đi khuôn mặt xám xịt như tro tàn của cô.
Không khí như bị ai đó ở trong khuấy động xoắn lại với nhau.
Những khuôn mặt trong khóe mắt Giang Mi Ảnh đều trở nên dữ tợn, vặn vẹo và đáng sợ.
Cô nghe thấy giọng nói mang theo tiếng vang, trầm thấp quỷ dị.
Bạch Anh thấy Giang Mi Ảnh không ổn, liền duỗi tay nắm lấy tay Giang Mi Ảnh, phát hiện tay cô như được vớt từ trong nước đá ra, bàn tay lạnh băng, nhưng trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Trong lòng cô ấy đập thình thịch, còn chưa kịp nắm chắc, Giang Mi Ảnh đã dùng sức hất tay cô ấy ra.
“Trước kia Giang Mi Ảnh rõ béo, ha ha ha, tròn như quả bóng!” Một bạn nam đứng lên, đôi tay mô tả hình quả bóng, phồng má lên, bắt chước bộ dáng thời điểm Giang Mi Ảnh béo nhất, như một thằng hề.
Mọi người cười đùa, nhưng cũng có người cảm thấy lấy vết sẹo của người khác ra làm trò đùa có phần quá đáng, im lặng không nói gì.
Tạ Hòa Kim tiếp lời tra hỏi Giang Mi Ảnh: “À, Thần nữ, rốt cuộc cậu gầy đi như nào vậy? Học kỳ cuối cùng hồi trung học đã thấy cậu gầy đi rồi, hay là muốn hẹn hò với hotboy nên liều cái mạng nhỏ nhịn ăn giảm béo? Như thế rất hại thân thể đó.”
Hắn dùng suy đoán ác ý trêu chọc Giang Mi Ảnh, cho rằng bất quá chỉ đùa một chút thôi, nhưng những lời này như cố tình chọc trúng hồi ức đau khổ nhất của Giang Mi Ảnh.
“Đùng” một tiếng, đôi tay Giang Mi Ảnh đập mạnh xuống mặt bàn.
Cốc nước dừa bên trái bị tay cô đụng phải, ngã lăn ra bàn, nước dừa chảy lên bàn tay cô.
Trong phòng riêng lập tức im lặng hẳn, vẻ mặt mọi người đều tự nhiên nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt âm trầm của cô.
Khuôn mặt Giang Mi Ảnh tái nhợt, chính màu son đỏ cũng không ngăn được sắc mặt tồi tệ của cô lúc này.
Ánh mắt trống rỗng ngẩng lên theo khuôn mặt, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tạ Hòa Kim.
Tạ Hòa Kim phát hiện, Giang Mi Ảnh cũng không nhìn về phía hắn, mà trực tiếp xẹt qua nhìn về phía sau hắn.
Trong mắt cô, Tạ Hòa Kim vốn không tồn tại.
“Tôi gầy đi như thế nào…” Giang Mi Ảnh hếch cằm lên, từ trên cao liếc xuống mọi người, trong mắt không có một chút tình cảm nào.
Bạch Anh khẽ giữ chặt góc áo Giang Mi Ảnh, nhỏ giọng gọi cô, Giang Mi Ảnh không hề để ý.
“Tôi gầy đi như thế nào, cậu còn không biết sao! Rác rưởi!” Giang Mi Ảnh ném lon nước dừa đã mở nắp trước mặt mình về phía người Tạ Hòa Kim, quát lớn.
“A!”
Bốn phía sửng sốt.
Nước dừa đổ đầy ra bàn ăn, cuối cùng chuẩn xác b.ắ.n lên kiểu tóc Hàn Quốc mà Tạ Hòa Kim mới làm
Cả người hắn chật vật, trừng to mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Sau cú ném, Giang Mi Ảnh sững sờ trong chốc lát, nhưng buồn bực cùng lửa giận vẫn hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Cô hít sâu một hơi, lớn tiếng nói với mọi người: “Tôi là loại người gì, tôi trông như thế nào, không cần các người bình phẩm nhiều, các người không đủ tư cách! Cũng đừng gọi tôi là “thần nữ”! Không ai thích biệt danh xúc phạm cả!”
Dứt lời, nhân lúc mọi người còn đang giật mình ngây người, cô xách túi lên đi về phía cửa.
Lúc sắp tới cửa, Tạ Hòa Kim, người ngồi ở vị trí giữa gần cửa, đứng lên duỗi tay chặn Giang Mi Ảnh lại, trên đầu dính nước dừa trắng ngà, mặt mày khả ố, đầy thù địch.
Quanh lỗ tai đang ù của Giang Mi Ảnh vang lên âm thanh đùng đùng, nhưng cô vốn không cảm giác được chút sợ hãi nào.
Tạ Hòa Kim đang định vươn tay bắt lấy cánh tay Giang Mi Ảnh, thì bị một bức tường người to đùng chắn trước mặt.
A Quân từ trên cao xuống nhìn chằm chằm Tạ Hòa Kim, không gợn sóng nói một câu: “Ngại quá, tôi muốn đi vệ sinh.”
“Cậu!” Tạ Hòa Kim tức sắp học máu.
Đến lúc A Quân rời đi, bóng dáng Giang Mi Ảnh cũng sớm không còn..