Cuối cùng bữa tiếc biến thành dạng gì, Giang Mi Ảnh không biết cũng không muốn biết, cô giống như hồn ma lang thang xuống núi, ngồi lên taxi, mãi cho đến quán mỳ Hữu Gian cô mới chợt nhận ra, mình đã vô tình đến đây.
Sau đó hiện tại, cô uống say và sắp phát điên.
Nói đúng ra cũng không hẳn điên, Hàn Đống cảm thấy vẫn còn trong phạm vi anh có thể khống chế được, chẳng qua nói nhiều hơn, nói rất nhiều, còn thích kể chuyện cũ.
Nhưng câu chuyện này làm Hàn Đống rất tức giận.
Giọng Giang Mi Ảnh càng lúc càng yếu ớt, cô khóc nức nở, nói: “Em thấy em chẳng làm gì sai cả.
Em không đánh cậu ta đã là tốt lắm rồi.”
Hàn Đống cảm giác không khí mình thở ra đều lạnh băng, trái tim băng giá vì bản chất ti tiện của con người.
Trái tim anh đau như bị người xé rách.
Nếu có thể, anh rất muốn hung hăng đánh Tạ Hòa Kim mà Giang Mi Ảnh nói một trận đòn.
Nhưng những việc anh có thể làm, chỉ là đến bên cạnh Giang Mi Ảnh, lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng an tui cô: “Em không sai, bọn họ sai.”
Người sai chính là cái thế giới không thể hiểu nổi này.
Hàn Đống không biết, hồi cấp ba Giang Mi Ảnh đã bị cười nhạo, bắt nạt như một trò hề.
Nếu nói cô bị đối xử như vậy là vì béo phì, vậy thì tầm nhìn của những người đó thật sự quá hạn hẹp và lố bịch.
Hơn nữa sau khi Giang Mi Ảnh gầy đi, bọn họ vẫn chế nhạo cô như trước.
Giang Mi Ảnh bị nhóm người này chèn ép tới đổ bệnh.
Nghĩ đến chuyện này, Hàn Đống càng thêm đau lòng cùng khó chịu.
Giang Mi Ảnh dường như có chút mệt mỏi, cô mơ mơ màng màng híp mắt nhìn anh.
Hàn Đống khẽ nói: “Tôi có thể ôm em được không?”
Giang Mi Ảnh gật đầu, dựa đầu lên vai anh.
Tư thế ngồi xổm của Hàn Đống đột nhiên chịu lực, anh hít một hơi sâu, một tay đỡ đầu cô, anh đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Giang Mi Ảnh, kéo cô vào trong ngực.
Đầu Giang Mi Ảnh dần dần chìm vào trong vòng tay anh, hô hấp cô thong thả chậm rãi.
Hàn Đống cảm giác Giang Mi Ảnh như con gái anh vậy, anh vừa phải lo chăm cô ăn, vừa phải quan tâm đến tâm trạng cô, hiện tại còn phải tìm cách giải quyết để cô ngủ yên.
Nhưng anh sẵn sàng làm vậy.
Anh muốn Giang Mi Ảnh không còn lo lắng về quá khứ, mà có thể an tâm nhìn hướng về tương lai —— cùng với anh.
Giữ tư thế một tay ôm Giang Mi Ảnh, một tay khác tìm điện thoại, Hàn Đống gọi một cú điện thoại cho Tiêu Dẫn Chương.
Lúc này đã gần mười một giờ đêm.
Duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt, Tiêu Dẫn Chương đã sớm chuẩn bị đi ngủ, đang trong cơn buồn ngủ thì nhận được điện thoại từ tình địch, Hàn Đống.
Trong lòng anh ấy không tình nguyện lắm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ sự khách khí như trước, hỏi: “Chào anh, anh Hàn, cho hỏi có chuyện gì sao?”
Người này lúc nào duy trì vẻ ngoài ưu tú và điềm đạm, thật khiến người ta khó chịu.
Nghĩ đến việc Giang Mi Ảnh có thể cười nói với Tiêu Dẫn Chương thoải mái như vậy, Hàn Đống cảm thấy tâm lý mất cân bằng.
Hàn Đống nói qua chuyện Giang Mi Ảnh cho Tiêu Dẫn Chương một cách ngắn gọn.
Sự bình tĩnh tự chủ của Tiêu Dẫn Chương tức khắc bị vứt xa ngàn dặm, anh ấy lo lắng hỏi: “Hiện tại cô ấy như thế nào rồi? Ở chỗ của anh sao? Hiện tại tôi qua liền.”
“Không cần.” Hàn Đống ngắt lời anh ấy.
Tiêu Dẫn Chương nghẹn lại, không đáp lời.
“Bác sĩ Tiêu, về sau, tôi sẽ chăm sóc cho Giang Mi Ảnh.
Đương nhiên, anh là bác sĩ của cô ấy, tôi sẽ nghe theo lời dặn của bác sĩ.” Hàn Đống nói bằng giọng điệu chắc nịch.
Tiêu Dẫn Chương nghe mà nghiến răng nghiến lợi.
“Anh có ý gì?” Tiêu Dẫn Chương cố gắng làm giọng điệu mình nghe có vẻ thân thiện.
Hàn Đống nói: “Tôi thích Giang Mi Ảnh, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Giọng nói Hàn Đống vẫn đều đều như thường, nhưng lúc này Tiêu Dẫn Chương lại nghe ra cảm giác nghiêm trang lễ nghi.
Nếu không phải hiện tại Giang Mi Ảnh quan trọng hơn, Tiêu Dẫn Chương rất muốn chất vấn Hàn Đống, làm sao anh ta tự tin Giang Mi Ảnh sẽ thích anh ta vậy.
Hàn Đống bổ sung: “Hơn nữa, hiện tại chỉ có đồ ăn tôi nấu, cô ấy mới có thể ăn nổi.”
“…” Đúng thế.
Càng thêm buồn bực.
Tiêu Dẫn Chương vẫn thấy không yên tâm: “Tôi vẫn phải đến xem một chút, nhỡ đâu cô ấy có chấn thương tâm lý…”
“Cô ấy ngủ rồi.” Hàn Đống lại lần nữa ngắt lời anh ấy, giải thích: “Tôi gọi điện thoại tới, thứ nhất, là báo sự việc cho anh biết, ngày mai anh có thể trò chuyện với cô ấy một chút; thứ hai, là muốn hỏi anh, nhà Mi Ảnh ở đâu?”
Đã gọi “Mi Ảnh” “Mi Ảnh” rồi, còn hỏi nhà cô ở đâu.
Tiêu Dẫn Chương mất kiên nhẫn nói: “Tí nữa tôi gửi địa chỉ qua cho anh.
Cô ấy thật sự không sao chứ?”
Hàn Đống cúi đầu nhìn Giang Mi Ảnh đang ngủ ngon lành, lau đi nước mắt cùng những đường kẻ mắt lấm lem trên mặt cô, xong thản nhiên chùi vào quần mình.
“Không sao.” Hàn Đống trả lời, “Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Tiêu Dẫn Chương như gà mái mẹ canh giữ đàn con, vẫn không yên tâm, dặn dò lần nữa: “Anh đừng có nhìn Ảnh Tử ngủ rồi xằng bậy.”
Hàn Đống thấy bất đắc dĩ: “Chắc chắn không.”
“Anh hứa chứ?”
“Ừ.”
Tiêu Dẫn Chương liên tục dặn dò, xong mới cúp điện thoại.
Thật ra anh ấy tin tưởng Hàn Đống.
Tiêu Dẫn Chương biết, Hàn Đống là người tốt bụng chính trực, sau nhiều lần tiếp xúc, Hàn Đống này thật sự là một quý ông đáng tin cậy.
Tiêu Dẫn Chương biết Hàn Đống sẽ không làm vậy, nhưng anh cứ thấy không cam tâm.
Không can tâm vì… Giang Mi Ảnh vẫn thích Hàn Đống.
Hai bên cùng có tình cảm, tốt thật.
Tiêu Dẫn Chương nghĩ mà bật cười.
Anh ấy chỉ cần Giang Mi Ảnh hạnh phúc là tốt rồi, cái anh ấy có thể làm, chính là cố gắng hết sức giúp Giang Mi Ảnh thoát khỏi đau ốm, rời xa bóng ma quá khứ.
“Đinh” một tiếng, địa chỉ của Giang Mi Ảnh gửi tới điện thoại.
Hàn Đống cẩn thận nâng người Giang Mi Ảnh lên, để cô dựa vào bàn ngủ, dọn dẹp lại đồ đạc trên bàn một chút, cất rượu bưởi trở về tủ lạnh.
Đi ngang qua Giang Mi Ảnh, Hàn Đống nhẹ nhàng vuốt vuốt đầu cô, nhỏ giọng dặn dò: “Đừng lộn xộn.”
Sau đó anh nhanh chóng chạy ra ngoài cửa hàng, khởi động xe, lái đến trước cửa.
Ghế xe Grand Cherokee rất cao, Hàn Đống cẩn thận đặt Giang Mi Ảnh nằm ở hàng ghế sau, xong lại không yên tâm, sợ cô ngã lăn xuống.
Đành phải để cô ngồi trên ghế lái phụ, cố định bằng dây dai an toàn.
Lái xe về phía chung cư Giang Mi Ảnh sống, lòng Hàn Đống thế nhưng hơi căng thẳng.
Mang cô gái mình thích về nhà cô ấy, mà cô gái này còn đang say giấc mộng.
Hàn Đống nghĩ, nếu bị Trịnh Lâm Thiên biết được, nhất định cậu ta sẽ xúi anh làm chút chuyện xấu.
Ôm Giang Mi Ảnh lên tầng, lấy chìa khóa trong túi cô mở cửa.
Nhà Giang Mi Ảnh rất nhỏ, một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, căn hộ độc thân ba tư mét vuông, sạch sẽ ngăn nắp, còn có một ban công nhỏ.
Giấy dán tường màu xanh nhạt, Hàn Đống không biết đây là do Tiêu Dẫn Chương kiến nghị Giang Mi Ảnh dán.
Loại màu sắc này là vũ khí ma thuật có thể khiến lòng người vui vẻ, bình tĩnh.
Chiếc giường đơn, chăn đệm sạch sẽ gọn gàng, bên cạnh giường còn có máy tính bàn, đối diện máy tính là một giá đầy sách.
Có rất nhiều giấy nhớ trên đầu giường, cả trên tường.
Hàn Đống thay dép lên, đặt Giang Mi Ảnh xuống giường, anh ngẩng đầu nhìn qua một cái.
Tất cả đều là các loại công thức, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất để viết công thức.
Ánh mắt nhanh nhạy của Hàn Đống thấy được không ít công thức quen thuộc.
Trên tường máy tính bàn dán một lịch trình tiến độ công việc to khổng lồ.
Sắp xếp công việc tháng này, deadline chương trình nào vào ngày nào, được ghi rất rõ ràng.
Phòng bếp ở bên trái cửa ra vào, không gian hẹp nhưng sáng sủa, đầy đủ đồ dùng dụng cụ.
Đây là nơi mà Tiểu Viên Cảnh Trường đã nghĩ ra nhiều món ăn giảm cân thú vị mà lại ngon miệng.
Trên tủ lạnh có hơn chục miếng dán độc đáo dễ thương, cùng với không ít hình in công thức.
Hàn Đống xem kỹ lại thì thấy những bức ảnh đó hóa ra đều là từ bài đăng Weibo của anh, các món ăn anh làm ra, bên cạnh kèm với công thức viết lại quá trình tạo ra một phần ăn giảm cân dựa trên những món ăn này.
Trong lòng Hàn Đống dấy lên từng làn sóng ấm áp, tình yêu của anh đối với Giang Mi Ảnh bỗng nhiên xuất hiện một sự tôn kính.
Giang Mi Ảnh nỗ lực phấn đấu theo cách của riêng mình, không ngừng cố gắng thoát khỏi xiềng xích mà ký ức đen tối đã trói buộc cô.
Cô sống thật thà, chăm chỉ như vậy.
Thế nhưng… Vẫn có người không nhìn thấy mặt ưu tú của cô, mà cứ xoi mói chuyện quá khứ, lấy nó ra làm trò đùa.
Hàn Đống thật muốn ôm Giang Mi Ảnh một cái..