Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Tô Khả Phương ngẩn người: "Đại Minh tỷ phu cũng đi cùng ạ? Vừa rồi bà bà và nhị thúc không nói với con việc này."

"Chúng ta không nói cho bà bà con và mọi người bên đó sợ bọn họ lo lắng theo, hai ngày nay nông trại đều do nương và tẩu tử con chăm sóc." Lư Thị vừa nghĩ tới lão đầu tử nhà mình còn ở huyện thành, trong lòng liền lo sợ bất an.

"Phương Nhi, cha và Đại Minh đến bây giờ vẫn chưa về nhà, muội nói xem chúng ta có nên đến huyện thành tìm một chuyến không?" Giả Thị cảm thấy nóng ruột nóng gan, huyện thành vừa lớn, vừa không có người quen, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì hô trời trời không ứng, kêu đất đất chẳng hay.

Tô Khả Phương nhíu mày cân nhắc, sau đó trấn an nương và đại tẩu: "Nương, đại tẩu, huyện thành trị an rất tốt, cha và Đại Minh tỷ phu hai người đi chung với nhau sẽ không sao đâu, con về nói với bà bà một tiếng rồi sẽ đến huyện thành tìm thử, nếu cha và tỷ phu về trước cứ bảo họ ở nhà chờ con." 

"Phương Nhi, nếu không tẩu đi với muội nhé." Giả Thị cân nhắc, nói.

"Đại tẩu, không phải lần đầu tiên muội tới huyện thành, tẩu đừng lo muội sẽ tìm cha và tỷ phu về." Tô Khả Phương nói xong liền ra ngoài.

Tô Khả Phương đi không bao xa liền thấy đường muội Tô Khả Ngọc đang đánh nhau túi bụi với Tô Đào, mấy phụ nhân bên cạnh đang bước lên can ngăn.

Tô Khả Phương mơ hồ nghe thấy hai người nhắc tên mình, hoá ra hai người này vì nàng mà cãi nhau?

Tô Khả Phương nhíu mày, vừa rồi từ Phó Gia về nhà mẹ đẻ nàng cũng gặp mấy thẩm trên đường, mọi người tiến lên hỏi thăm nàng chuyện vào tù, nàng chỉ giải thích đơn giản, không nhắc chuyện Tô Đào và Tô Đại Tráng, giờ Tô Đào tự mình tìm tới cửa, vậy đừng trách nàng vô tình. 

"Ngọc Nhi." Tô Khả Phương đi tới như không có chuyện gì xảy ra, gọi một tiếng, ánh mắt trầm tĩnh như nước nhìn Tô Đào.

"Khả Phương tỷ, tỷ quay về rồi?" Tô Khả Ngọc không biết Tô Khả Phương đã về, nhìn thấy nàng không khỏi vừa mừng vừa sợ, mặc kệ Tô Đào, chạy tới ôm tay Tô Khả Phương, quệt mồm ủy khuất nói: "Khả Phương tỷ, tỷ trở lại rồi! Người trong thôn đều nói tỷ hạ độc hại chết người bị tống vào đại lao, còn nói tỷ không tuân thủ phụ đạo ở bên ngoài trêu hoa ngẹo nguyệt với nam nhân khác, nói rất nhiều lời khó nghe, vừa rồi Tô Đào mắng tỷ, tức chết muội rồi!"

Tô Khả Phương vỗ tay trấn an Ngọc Nhi, tự tiếu phi tiếu quét nhìn Tô Đào, nói: "Đừng nóng giận, là có người cố ý giội nước bẩn cho tỷ."

"Khả Phương tỷ, muội không tin bọn họ đâu, Khả Phương tỷ là người tâm địa tốt nhất trên đời, sao có thể hạ độc hại người chứ?" Tô Khả Ngọc nói xong giơ lên khuôn mặt nhỏ nhìn về phía mấy vị phụ nhân bên cạnh hỏi: "Mấy thẩm, mọi người nói xem có đúng không?"

"Đúng, đúng!" Mấy vị phụ nhân cười, các nàng đối với việc Tô Khả Phương dạy cách chế biến khoai lang phiến, giúp bọn họ kiếm tiền luôn có tâm cảm ơn, vừa nghe chuyện Tô Khả Phương hạ độc hại người, các nàng khiếp sợ đồng thời cũng nửa tin nửa ngờ, giờ thấy nàng bình an quay trở lại, chỗ nào không tin nàng  chứ?

Tô Khả Ngọc nói chuyện với mấy vị phụ nhân không chú ý tới Tô Đào, nhưng Tô Khả Phương lại để ý bộ dạng nàng ta thấy nàng như gặp quỷ.

"Tô Đào, thấy ta rất kinh ngạc?" Tô Khả Phương ngoài cười trong không cười hỏi.

Mấy vị phụ nhân theo bản năng nhìn về phía Tô Đào, thấy sắc mặt nàng ta vô cùng khó coi tròn mắt nhìn Tô Khả Phương, lòng mọi người không khỏi suy đoán.

Nhưng nghĩ tới khúc mắc giữa Tô Khả Phương và Tô Đào, liền bình thường trở lại.

"Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?" Mặt Tô Đào trắng bệch chỉ vào Tô Khả Phương, run giọng hỏi.

Vì tránh hiềm nghi, mấy ngày nay Tô Đào không lên trấn đi gặp Vương nhị thiếu gia, nên nàng ta không biết Vương nhị thiếu gia bị bắt vào tù, càng không biết Tô Khả Phương vô tội được phóng thích, nàng ta cho rằng Tô Khả Phương đã thành quỷ dưới lưỡi đao của quan phủ, giờ thấy nàng xuất hiện trước mặt mình mới bị doạ sợ rớt hồn.

"Ngươi mới là quỷ! Ngươi hiểm độc như quỷ, quỷ lưỡi dài, sau khi chết bị nhấn vào chảo dầu!" Tô Khả Ngọc dữ dằn mắng Tô Đào.

"Tô Đào, Phương Nhi đang khoẻ mạnh, sao ngươi lại nguyền rủa người ta?" Một phụ nhân nhíu mày nói.

Tô Khả Phương cười lạnh: "Thẩm, mọi người không biết đấy thôi, nàng ta bồi thân thể mình để đẩy cháu vào chỗ chết, bây giờ thấy cháu vô tội được phóng thích đương nhiên không cam lòng."

Tô Khả Phương vừa nói xong, cơ thể Tô Đào lung lay, nàng ta cho rằng chuyện của mình và Vương nhị thiếu gia rất bí ẩn, không ngờ tin tức đã sớm truyền ra ngoài. 

"Tô Đào, ngươi cho rằng mình ngủ cùng Vương nhị thiếu gia một giấc, hắn ta sẽ thật sự đối với ngươi nói gì nghe nấy sao?" Tô Khả Phương cười châm chọc, Vương nhị thiếu gia sở dĩ hạ độc hại chết huynh trưởng mình là vì sản nghiệp Vương Gia, vì chính hắn ta, Tô Đào tự đánh giá bản thân quá cao rồi.

"Tô Đào, ta thay ngươi cảm thấy bi ai!" Tô Khả Phương thương hại quét qua khuôn mặt không còn chút máu của Tô Đào, tiếp tục nói: "Ngươi vì Tô Đại Tráng mà không tiếc bồi sự trong sạch của mình, tình cảm không cầu hồi báo thật đúng là khiến người khác khâm phục, không biết sau khi Tô Đại Tráng biết ngươi và Vương nhị thiếu gia có một chân sẽ có biểu tình gì?"

Tô Khả Phương hơi ngừng lại, kế đó mỉm cười mở miệng: "Ai gia, có lẽ bảo ngươi quyến rũ Vương nhị thiếu gia là ý tứ của Tô Đại Tráng đúng không? Nhưng ngươi vì Tô Đại Tráng hi sinh lớn như vậy, cứu gã từ trong tù ra lại thay gã hãm hại ta, chắc hẳn gã sẽ mang ơn ngươi, sẽ không ghét bỏ cơ thể ngươi không còn trong sạch mà cưới ngươi làm vợ đi."

Hãm hại nàng, nói xấu nàng không tuân thủ phụ đạo hả?

Tốt, vậy nàng liền lấy gậy ông đập lưng ông, giúp nàng ta đem sự tích quang vinh của mình phát quang rạng rỡ!

Tô Khả Phương môi chứa ý cười, đáy mắt lại hoàn toàn lạnh lẽo.

"Tô Khả Phương, ngươi câm miệng! Ngươi câm miệng!" Tô Đào không biết vì muốn độn thổ cho xong, hay vì tức, trên mặt mất hết huyết sắc, cơ thể run rẩy không ngừng, nhìn Tô Khả Phương điên cuồng gào thét loạn xạ.

Sau khi Tô Khả Ngọc và mấy vị phụ nhân nghe Tô Khả Phương nói xong, cả kinh há to miệng.

Tô Đào vì Tô Đại Tráng, mà làm ra những việc đồi phong bại tục, táng tận thiên lương như vậy? 

"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm!" Nhìn Tô Đào sắp hỏng mất, Tô Khả Phương thật tâm thấy buồn thay nàng ta: "Tô Đào, ngươi hi sinh lớn như vậy vì Tô Đại Tráng, Tô Đại Tráng có nói qua sẽ cưới ngươi chưa? Ngươi giẫm đạp chính mình đến hỏng bét như vậy đã từng nghĩ tới cha nương ngươi chưa?"

Nàng không biết Tô Đại Tráng có biết chuyện Tô Đào và Vương nhị thiếu gia hay không, nhưng nàng có thể chắc chắn, Tô Đại Tráng căn bản vô ý với Tô Đào!

Tô Đào giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên khóe mắt nứt ra hét ầm lên: "Không, không phải như vậy, không phải như vậy..."

Tô Đào tựa như bị điên chạy xa rồi, mấy vị phụ nhân và Tô Khả Ngọc Đô mới giật nảy mình.

Tô Khả Phương biết hôm nay mình vạch trần chuyện xấu của Tô Đào, có lẽ sẽ có người cảm thấy tâm địa nàng cứng rắn, mắng nàng tàn nhẫn, nhưng là bọn họ không biết nàng ở trong tù biết mình vĩnh viễn không cách nào ra khỏi đại lao, vĩnh viễn không cách nào gặp lại người thân thì tâm tình tuyệt vọng bao nhiêu?

Tô Khả Phương thuê một cỗ xe ngựa ở ngoài trấn, suốt đêm chạy đến huyện Hoài Đường, xe ngựa chạy đến nửa đường, đối diện một bóng đen lảo đảo chạy tới, phu xe giật mình, lo lắng gặp phải phiền toái, vội báo với Tô Khả Phương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui