Tiễn khách về hết, Lữ thẩm và Đông Mai mới từ phòng bếp đi ra giúp đỡ thu thập bát đũa, vừa rồi hai người chết sống không chịu ngồi bàn ăn nhất định đòi ngồi xổm ăn ở phòng bếp, Tô Khả Phương cũng không có cách ép buộc các nàng.
Lữ thẩm và Đông Mai thu thập xong bát đũa xong, Tô Khả Phương thuê xe bò đưa hai người trở về trên trấn, mấy người nương tử Thủy Sinh và Lư Thị cùng nhau trở về.
Đám người Lư Thị vừa đi, thì một chiếc xe ngựa sang trọng chạy tới Phó Gia, giữa trưa nên không kinh động đến các hương thân trong thôn.
Thấy xe ngựa ngừng ở cửa nhà mình, sắc mặt hai huynh đệ Phó Thần Tường có chút ngưng trọng, toàn thân tiến vào trạng thái phòng bị, chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia.
Tô Khả Phương nghe được tiếng vang cũng từ trong nhà đi ra, đứng sau lưng hai huynh đệ Phó Thần Tường nhìn thử, thấy một gã sai vặt ôm một cái hộp hình chữ nhật từ trong xe ngựa bước xuống.
Nhìn thấy gã sai vặt, sắc mặt Tô Khả Phương biến đổi.
Gã sai vặt kia không phải tuỳ tùng của Lâm Chiêu Hoành thì ai?
Tô Khả Phương nắm chặt nắm đấm, đáy mắt tràn đầy tức giận.
Hạng Tử Nhuận rốt cuộc muốn làm gì?!
Tô Khả Phương vừa giận vừa vội nhìn chằm chằm gã sai vặt, đầu óc bay lên quay vòng vòng, suy tư chờ xem nên giải thích với bà bà thế nào.
Bên này Tô Khả Phương tâm thần không yên nhìn chằm chằm gã sai vặt, ai ngờ gã sai vặt kia không hề liếc mắt nhìn Tô Khả Phương một cái, ôm hộp trực tiếp đi tới trước mặt hai huynh đệ Phó Thần Tường, vẻ mặt đầy ý cười hỏi: "Xin hỏi đây có phải là nhà Phó lão phu nhân không?"
Phó Thần Tường gật đầu, lạnh giọng hỏi: "Tiểu huynh đệ tìm nương ta có chuyện gì?"
"Chủ tử ta nghe nói hôm nay là sinh nhật Phó lão phu nhân, nên đặc biệt mời thợ điêu khắc một bức tượng Quan Âm, nhờ cao tăng Pháp Hoa tự khai quang, sai ta đưa lễ vật tới." Gã sai vặt cung kính có lễ nói.
Phó Thần Tường đáy mắt chợt loé hàn quang: "Chủ tử của ngươi là ai? Sao biết hôm nay sinh nhật nương ta?"
"Chủ tử ta nói công tử và phu nhân nhìn qua lễ vật liền biết." Gã sai vặt nói xong đưa hộp về phía Phó Thần Tường.
"Nhị ca, cẩn thận có trá!" Phó Nhậm Phi vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
"Công tử, chủ tử ta nói, Phó lão phu nhân nhất định sẽ thích lễ vật này." Gã sai vặt nói xong cố gắng nhét hộp gỗ cho Phó Thần Tường, rồi xoay người trở về xe ngựa.
Tô Khả Phương suy đoán có lẽ Hạng Tử Nhuận ở trong xe ngựa, nàng hơi mím môi, rất muốn đi tới hỏi hắn rốt cuộc có ý gì? Nhưng ngại hai huynh đệ Phó Thần Tường ở đây, nàng không thể làm vậy.
Thẳng đến khi xe ngựa rời đi, Phó Nhậm Phi mới lên tiếng: "Nhị ca, chúng ta xem thử trước rồi hãy mang tới chỗ nương?"
Phó Thần Tường gật đầu, cẩn thận mở nắp hộp.
Hộp mở ra, bức tượng cao nửa thước, điêu công quen mắt, Bạch Ngọc Quan Âm sinh động như thật, mặt Phó Thần Tường cuồng hỉ.
Nhìn bức tượng Bạch Ngọc Quan Âm, Tô Khả Phương theo bản năng sờ dây chuyền đeo trên cổ mình, phương pháp điêu khác của Bạch Ngọc Quan Âm và mặt dây chuyền giống hệt nhau, chắc chắn đều do một người khắc.
Mỗi lần nàng gặp Hạng Tử Nhuận đều vội tới vội đi, tình huống chồng chất, nàng đã quên mất chuyện mặt dây chuyền.
Tô Khả Phương nắm thật chặt mặt dây chuyền trong tay, nhắc nhở chính mình, lần sau nhất định phải nhớ đem trả mặt dây chuyền lại cho hắn, về phần vị đại sư điêu khắc kia, nàng không muốn gặp nữa.
"Nhị ca, đây là...?" Phó Nhậm Phi khó hiểu nhìn Phó Thần Tường, không rõ vui mừng của nhị ca từ đâu mà đến.
Phó Thần Tường kềm chế kích động trong lòng, thu lại mấy phần ý cười: "Phi Nhi, đệ cũng biết trước kia nương thường ăn chay niệm phật, đại tẩu tặng Phật châu bằng gỗ Hoàng Dương nương yêu thích không rời tay, Bạch Ngọc Quan Âm này nương chắc chắn sẽ thích, đây là là lễ vật sinh nhật tốt nhất nương nhận được.
"Nhưng ai tặng chúng ta cũng không biết, có thể nhận sao?" Phó Nhậm Phi cau mày.
"Người ta đưa tới cửa, không lưu lại tên họ, chúng ta dù muốn trả cũng không trả được, cứ để nương vui vẻ một chút đi." Phó Thần Tường nói xong nâng hộp lên, mở cửa phòng Diêu Thị.
Phó Thần Tường ở trong phòng nói chuyện Diêu Thị một lúc lâu mới ra ngoài.
Ngày hôm sau, Tô Khả Phương thấy bà bà dùng một cái chén bể đào hơn nửa bát bùn đất trong ruộng mang về phòng, nàng nhìn theo, thấy bà bà đã đặt tượng Bạch Ngọc Quan Âm trên ghế ở đầu giường, đang chuẩn bị dâng hương.
"Phương Nhi?" Thấy Tô Khả Phương mím môi đứng ở cửa phòng, Diêu Thị cười vẫy tay với nàng.
"Nương —— "
Tô Khả Phương hít sâu một hơi, cố kéo ra nụ cười bước vào.
"Phương Nhi, cùng nương thắp cho Bồ Tát nén hương thơm." Diêu Thị cười chia một nửa chỗ hương bà đốt cho Tô Khả Phương.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Khả Phương cảm thấy hôm nay bà bà đối xử với nàng thân mật hơn ngày xưa rất nhiều.
Tô Khả Phương nhìn bà bà đưa hương tới, lại nghĩ đến bức tượng Bạch Ngọc Quan Âm này do Hạng Tử Nhuận tặng, trong lòng cực kỳ không tự nhiên, nàng thật sự không biết bà bà sẽ thích tượng Quan Âm này như vậy.
"Phương Nhi?"
Thấy nàng chậm chạp không tiếp hương, Diêu Thị hồ nghi gọi một tiếng, Tô Khả Phương đành phải kiên trì tiếp nhận.
Nếu bà bà biết lễ vật này của một nam nhân dây dưa không minh bạch với nàng tặng, không biết có hất đổ tượng Bạch Ngọc Quan Âm xuống đất hay không?
Tô Khả Phương máy móc theo bà bà dâng hương, lạy Bồ Tát ba bái.
"Phương Nhi, sau này cứ mùng một, mười năm hàng tháng con đến đây dâng hương cho Bồ Tát nhé." Diêu Thị vừa cười vừa nói.
Tô Khả Phương đơ một chút, mới cứng ngắc gật đầu.
Nhìn vật nhớ người!
Ý của Hạng Tử Nhuận là vậy sao?
Mặt dây chuyền nàng có thể trả lại, nhưng tượng Bạch Ngọc Quan Âm hắn đưa tặng bà bà, bà bà muốn nàng mùng một, mười năm dâng hương, nàng sao có thể giả vờ như không thấy...
Hai ngày sau sinh nhật Diêu Thị, Đông Mai lại tìm đến Phó Gia, nói Triệu Kính Tân mang về lời nhắn, Lý Trì đồng ý sửa tên tửu lâu, muốn Tô Khả Phương đến tửu lâu ký hiệp ước lần nữa, mặt khác, tiệm đồ chơi đã bán được kha khá, muốn Tô Khả Phương bổ sung thêm chút hàng.
Gặp lại Lý Trì, Tô Khả Phương vẫn mặc nam trang, Lý Trì nhìn nàng chằm chằm lúc lâu mới phục hồi tinh thần.
"Nhị thiếu gia, huynh thật sự đồng ý đổi tên tửu lâu?" Tô Khả Phương mỉm cười hỏi, thật ra hai bên đều hiểu rõ lòng dạ nhau, đây nhất định kết quả sau khi Lý Trì thương lượng với cha hắn.
Lý Trì gật đầu cười: "Không đồng ý sẽ không để muội mất công chạy một chuyến."
"Nhị thiếu gia..."
"Khả Phương, lần trước không phải ta đã bảo muội gọi tên ta sao?" Lý Trì đánh gãy lời nàng.
Nói ra sợ không ai tin, hai ngày sau khi biết Tô Khả Phương là nữ nhi hắn mới chậm chạp lấy lại tinh thần, hơn nữa Lý Trì phát hiện, từ khi mình biết Tô Khả Phương là nữ nhi, nàng có vẻ xa cách với mình hơn, theo bản năng Lý Trì không thích biến hóa như vậy.
Thấy Tô Khả Phương chần chờ, Lý Trì vội vã giải thích: "Khả Phương, muội đừng hiểu lầm, ta chỉ không hi vọng mất đi người bằng hữu như muội."
Chống lại đôi mắt chân thành tha thiết của hắn, Tô Khả Phương hơi dừng một chút, kế đó mỉm cười gọi: "Lý Trì!"
Quen Lý Trì lâu như vậy, Tô Khả Phương biết Lý Trì là người sáng sủa, hào sảng, cộng thêm hôm đó hắn xả thân cứu giúp, nàng thật tâm coi hắn là bằng hữu tốt, nhưng triều đại này đối xử hà khắc với nữ tử khiến nàng không cách nào bỏ qua cố kỵ cùng hắn kết giao bằng hữu, liền ngấm ngầm gọi vậy đi.