Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Lý Trì không biết suy nghĩ của Tô Khả Phương, vui vẻ ký hiệp ước với nàng, nhưng lần này Tô Khả Phương thay đổi hiệp ước thành trong tất cả các tửu lâu, tiệm cơm của thành Hoài Đường, nàng chỉ cung ứng ruốc cá cho mình Lý Trì, nhưng ở những địa phương khác nàng có cung ứng ruốc cá hay không, Lý Trì không có quyền can thiệp.

Sau khi ký hiệp ước ruốc cá xong, Lý Trì hỏi tiếp chuyện cung ứng gà, vịt và gà rừng lần trước Tô Khả Phương bàn với hắn, Tô Khả Phương nở nụ cười: "Hai ngày nữa ta sẽ bảo Triệu thúc đưa gà, vịt và gà rừng tới."

Nếu Lý Trì không nhắc chuyện gà rừng, thì nàng định tìm nguồn tiêu thụ khác, bởi gà, vịt và gà rừng trong không gian đều rất béo tốt, tiếp tục nuôi nữa sẽ quá già, giờ tửu lâu Lý Trì cần, đương nhiên nàng không cự tuyệt.

Nói xong sinh ý với tửu lâu, Tô Khả Phương muốn đến tiệm đồ chơi xem thử, từ khi tiệm đồ chơi khai trương đến nay, nàng chưa từng bước vào đó một bước, Lý Trì vui vẻ đi cùng nàng.

Bố cục tiệm đồ chơi gần như dựa theo đề nghị của Tô Khả Phương mà bố trí, vừa vào tiệm Lý Trì liền giới thiệu Tô Khả Phương với chưởng quỹ và tiểu nhị tiệm đồ chơi.

Tô Khả Phương đưa mấy món đồ chơi nàng mang đến giao cho tiểu nhị, để tiểu nhị bổ sung, bày biện lên kệ.

Lý Trì dẫn Tô Khả Phương tham quan tiệm đồ chơi một vòng, hơi ngượng ngùng nói: "Việc làm ăn của tiệm đồ chơi có chút ảm đạm." 

Tuy đồ chơi trong tiệm bọn họ không rẻ, nhưng huyện thành ngoại trừ ba đại gia tộc cũng không thiếu kẻ có tiền, tiệm đồ chơi khai trương lâu như vậy mới bán được mấy món đồ chơi, thật sự khác xa lời khen ngợi trên trời dưới biển của hắn khi nhìn thấy đồ chơi của Tô Khả Phương.

Theo lý thuyết, tiệm đồ chơi nằm ở khu vực được tính là tốt nhất, nhưng khách vào tiệm không nhiều, hắn nghĩ mãi không ra nguyên nhân.

Lý Trì ngập ngừng một chút, hỏi: "Khả Phương, đệ nói xem có phải do trang trí bên ngoài của tiệm không hấp dẫn khách nhân không?" 

Tô Khả Phương trầm ngâm, việc làm ăn của tiệm đồ chơi ảm đạm nguyên nhân không nằm ở chỗ trang hoàng của tiệm, mà vấn đề nằm ở giá cả và tiểu nhị.

Tiểu nhị nói khi tiệm đồ chơi vừa mới khai trương có không ít khách dắt đứa nhỏ tới xem, nhưng bọn họ đều hỏi giá xong liền đi, mà tiểu nhị rõ ràng không hiểu gì về những món đồ chơi này, không biết cách bán hàng, mời chào khách, tự nhiên muốn khách móc ra gần trăm lượng bạc mua vài món đồ chơi điêu khắc bằng gỗ không mấy thu hút, ai mà chịu chứ?

Nên nàng nhất định phải nghĩ ra cách tuyên truyền cho tất cả mọi người biết giá trị của đồ chơi, để khách hàng bị những món đồ chơi này hấp dẫn.

Trong lúc Tô Khả Phương suy tư, một phụ nhân trẻ tuổi đoan trang dắt theo một tiểu nam hài 7, 8 tuổi bước vào tiệm đồ chơi, tiểu nhị vội tiến lên chào đón.

Tô Khả Phương đứng bên quầy nhìn đứa bé kia cúi đầu ngắm kệ bày đồ chơi, không nhúc nhích nhìn chằm chằm một mô hình nhà gỗ, phụ nhân trẻ nhỏ giọng hỏi: "Con thích cái này à?"

Đứa bé kia ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tỏa sáng nhìn nương mình gật đầu.

Phụ nhân trẻ cưng chiều mỉm cười với đứa bé, quay đầu hỏi tiểu nhị: "Xin hỏi món đồ chơi này bán thế nào?"

Tiểu nhị tươi cười trả lời: "Phu nhân, nhà gỗ này là món đồ chơi tốt nhất tiệm, giá 266 lượng bạc." 

Nghe giá tiền này, nụ cười trên mặt phụ nhân cứng đờ, quay đầu muốn nói gì đó với nhi tử, thì đứa bé đã kéo tay nàng ấy cười nói: "Nương, con đột nhiên nhớ ra ở nhà còn mấy món đồ chơi vẫn mới, con chưa chơi nhiều, cái này tạm thời đừng mua nữa, con ngắm một chút thôi." 

Đứa bé kia nói xong tha thiết nhìn mô hình nhà gỗ lần nữa, rồi kéo tay phụ nhân trẻ xoay người muốn nhanh chóng bỏ đi.

"Xin chờ một chút!"

Tô Khả Phương cười đi về phía hai mẹ con.

"Công tử gọi chúng ta sao?" Phụ nhân trẻ thấy người gọi bọn họ là một thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt không thay đổi, chẳng qua lông mày hơi nhíu lại tiết lộ đáy lòng nàng ấy rất không vui. 

Tô Khả Phương mỉm cười gật đầu, không nhìn phụ nhân trẻ, mà hướng về phía đứa bé kia hỏi: "Tiểu bằng hữu, em thực sự thích mô hình nhà gỗ kia sao?"

Đứa bé kia chần chờ một chút, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Tô Khả Phương nở nụ cười, đến chỗ kệ bày đồ chơi cầm một mô hình thuyền nhỏ rồi quay về chỗ tiểu nam hài, cơ thể nửa đứng nửa ngồi nghiêm túc nói với đứa bé: "Tiểu bằng hữu, mô hình nhà gỗ vừa nãy dùng 236 miếng gỗ kích thước khác nhau xếp lại thành hình, mô hình thuyền buồm gỗ nhỏ này chỉ dùng 108 miếng gỗ để xếp, chiếc thuyền buồm gỗ nhỏ này cho em mượn chơi mấy hôm, năm ngày nữa tiệm đồ chơi sẽ tổ chức cuộc thi xếp hình đồ chơi, phần thưởng của người đứng hạng nhất chính là mô hình nhà gỗ kia, đến lúc đó hoan nghênh em tham gia."

"Cuộc thi xếp hình đồ chơi ạ?" Tiểu nam hài không hiểu cuộc thi xếp hình đồ chơi trong miệng Tô Khả Phương là gì, nhưng hiểu mô hình nhà gỗ sẽ là phần thưởng.

"Đúng vậy." Tô Khả Phương mỉm cười.

"Phần thưởng là nhà gỗ kia ạ?" Tiểu nam hài chỉ ngón tay về phía mô hình nhà gỗ trên kệ, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ kích động.

Tô Khả Phương gật đầu cười.

Tiểu nam hài rục rịch ngẩng đầu nhìn nương mình một chút, thấy nương gật đầu, mới kích động cười toe toét: "Được ạ, em sẽ tham gia!"

"Chiếc thuyền buồm nhỏ này chỉ cho em mượn chơi mấy hôm thôi, đến lúc đó nhớ phải trả lại nhé." Tô Khả Phương nửa thật nửa giả nói.

"Cám ơn đại ca ca." Mặt tiểu nam hài đột nhiên nghiêm túc nói: "Đến lúc đó dù có thể đoạt giải hay không, em cũng nhất định mang thuyền buồm nhỏ đến trả cho đại ca ca." 

Tô Khả Phương nhịn không được đưa tay xoa đầu đứa bé, đứng thẳng người nói với phụ nhân trẻ: "Phu nhân, đồ chơi trong tiệm tuy làm bằng gỗ nhưng cơ bản đều là đồ chơi ích trí, giá cả sẽ đắt hơn đồ chơi bình thường một chút, bù lại nếu thường xuyên chơi với chúng rất tốt cho sự phát triển của đứa nhỏ, hi vọng năm ngày sau ngài có để đưa đứa nhỏ đến tham gia cuộc thi này."

"Đa tạ công tử, đến lúc đó ta nhất định sẽ dẫn đứa nhỏ đến tham gia." Phụ nhân trẻ cười nhẹ, tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng ánh mắt nhìn Tô Khả Phương có chút cảm kích, cảm kích hắn cho nhi tử mượn thuyền gỗ nhỏ để thằng bé bớt tiếc nuối.

Khi công tử trẻ tuổi này nói chuyện với nhi tử nhà mình, phụ nhân trẻ đã đoán ra hắn có thể là lão bản của tiệm đồ chơi. 

"Không cần khách sáo." Tô Khả Phương cười đáp lại: "Nếu như được, hi vọng phu nhân có thể giúp tiệm đồ chơi truyền tin tức báo cho người thân hảo hữu biết về cuộc thi."

Đột nhiên, mắt phụ nhân trẻ rơi vào lỗ nhỏ trên vành tai Tô Khả Phương, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, kế đó ý cười trên mặt sâu hơn mấy phần: "Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề."

Đưa mắt nhìn hai mẹ con rời khỏi tiệm đồ chơi, Tô Khả Phương mới nói với Lý Trì: "Không thương lượng với huynh trước đã nói với bọn họ chúng ta muốn tổ chức cuộc thi xếp hình đồ chơi, huynh sẽ không trách ta chứ?" 

"Tất nhiên là không rồi!" Mặt Lý Trì mừng rỡ: "Nếu biết đệ tuỳ tiện đi một vòng trong tiệm đã nghĩ ra biện pháp thu hút khách, mời chào buôn bán, ta đã sớm bảo đệ đến tiệm." 

Sớm biết Lý Trì sẽ không trách mình, nếu không Tô Khả Phương chắc chắn không mạo muội nhắc hai mẹ con vừa nãy chuyện tổ chức cuộc thi xếp hình đồ chơi.

"Lý Trì, chúng ta về tửu lâu thương lượng chuyện cuộc thi trước đi, tối nay ta muốn về nhà tìm nguyên liệu gỗ để điêu khắc đồ chơi." Tô Khả Phương nói.

Thương lượng với Lý Trì chuyện tổ chức cuộc thi xếp hình đồ chơi xong, Tô Khả Phương vội vàng về nhà, còn Lý Trì thì phụ trách phương diện tuyên truyền và bố trí đấu trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui