Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Việc tuyên truyền Tô Khả Phương đề nghị phương pháp phát thông báo và đưa thiếp mời, bởi vì thời gian gấp gáp, in ấn rồi truyền đơn sẽ không kịp, phát thông báo là hướng tới đứa nhỏ nhà dân chúng bình thường sinh sống ở huyện thành, mà đưa thiệp mời là hướng tới các đại gia tộc và một vài gia tộc lớn khác, kế đó là các tiệm, cửa hàng buôn bán lớn nhà có hài tử từ 3 đến 11 tuổi.

Cuộc thi này dựa vào tuổi tác mà phân làm các đẳng cấp khác nhau: Cuộc thi sơ cấp từ 3-5 tuổi, cuộc thi trung cấp từ 6-8 tuổi, cuộc thi cao cấp từ 9-11 tuổi.

Phần thưởng của cuộc thi sơ cấp là một mô hình thuyền buồm gỗ nhỏ, phần thưởng của cuộc thi trung cấp và cao cấp đều là một mô hình nhà gỗ, nhưng người thắng cuộc thi cao cấp có thể tuỳ ý chọn thêm một món đồ chơi mình ưa thích trong tiệm.

May mắn trước kia Tô Khả Phương điêu khắc không ít đồ chơi cất trong không gian, mô hình nhà gỗ cũng còn một bộ, nếu không nàng sẽ không lấy mô hình nhà gỗ làm phần thưởng.

Nhưng Tô Khả Phương phỏng đoán, sau hiệu ứng cuộc thi xếp hình đồ chơi lần này, sinh ý tiệm đồ chơi nhất định sẽ đắt khách, nên giờ nàng vì sinh ý sau cuộc thi mà tính toán tận lực điêu khắc nhiều thêm chút đồ chơi, nếu không đến lúc đó tiệm đồ chơi sẽ có khả năng bán đứt hàng.

Hai ngày trước khi cuộc thi xếp hình đồ chơi diễn ra, Triệu Kinh Tân về trấn nói tửu lâu của Lý Trì đã đổi tên thành "Văn hương lai" (Ngửi hương lại), ông về báo tin tiện thể lấy ruốc cá và gà rừng luôn.

Thời gian năm ngày chớp mắt đã đến, Tô Khả Phương đem hết vật liệu gỗ cần dùng cất vào không gian, đến huyện thành sớm một ngày.

Địa điểm tổ chức cuộc thi xếp hình đồ chơi ở ngay tại cửa tiệm đồ chơi, mấy ngày trước Lý Trì đã chào hỏi các lão bản cửa hàng xung quanh, dùng giá cao thuê đất trống phía trước các cửa hàng.

Đêm trước cuộc thi Tô Khả Phương và Lý Trí kiểm tra lại thật kỹ những thứ cần thiết và đồ chơi dùng trong cuộc thi một lần nữa, sau khi xác nhận không có sai sót mới đi nghi ngơi.

Đối với cuộc thi lần này, Tô Khả Phương rất coi trọng, khẩn trương đến mức cả đêm không ngủ được, tờ mờ sáng hôm sau đã vội vàng đến giúp bố trí hội trường. 

Người dự thi muốn tham gia trận đấu đã ghi danh trước một ngày, tổng cộng có 57 người, cuộc thi sơ cấp có 12 người, cuộc thi trung cấp thi có 32 người, cuộc thi cao cấp có 13 người, đứa bé hôm đó Tô Khả Phương gặp ở tiệm tham gia cuộc thi trung cấp. 

Tô Khả Phương nhìn danh sách mới biết thì ra đứa bé kia tên là Nghiêm Tổ Văn, năm nay 7 tuổi.

Thân phận mỗi hài tử dự thi Lý Trì đều phái người xác minh, điều khiến Tô Khả Phương giật mình là hoá ra Nghiêm Tổ Văn là cháu của huyện thái gia Nghiêm Trung Đình, nương của thằng bé chính là tiểu thư của một thế gia thư hương thành Dương Phong.

Hôm đó nhìn quần áo phụ nhân trẻ kia mặc trên người và cử chỉ đoan trang của nàng ấy Tô Khả Phương đã suy đoán nàng ấy có thể là thiếu phu nhân đại hộ, không ngờ là con dâu huyện thái gia.

Quần áo phụ nhân trẻ kia mặc trên người hôm đó tuy không phải tơ lụa tốt, nhưng chất lượng không tính là quá kém, nhưng hơi cũ một chút.

Vì nguyên nhân ngay cả mặt huyện thái gia còn chưa thấy đã bị tống vào ngục, thiếu chút nữa không ra được. Tô Khả Phương không có chút cảm tình nào với vị huyện thái gia của huyện Hoài Đường, nhưng nhớ tới ngày đó con dâu huyện thái gia dù chỉ hơn hai trăm lượng bạc cũng luyến tiếc không nỡ bỏ ra mua đồ chơi cho hài tử, mà nhìn bộ dạng nàng ấy khi đó có thể đoán không phải nàng ấy không yêu thương hài tử, mà thật sự trong tay quẫn bách, còn đứa bé kia không chút tuỳ hứng, vừa nghe đến giá tiền liền nói không muốn mua nữa. Tất cả đều cho thấy nhà họ thường ngày không hề xa xỉ vô độ.

Nghĩ đến đây, đáy lòng bất mãn với huyện thái gia Nghiêm Trung Đình của nàng chẳng những biến mất, mà còn sinh chút hảo cảm với ông ấy.

Làm quan phụ mẫu một phương, có lẽ Nghiêm Trung Đình vẫn còn một số vấn để xử lý chưa chu toàn để lại khiếm khuyết, nhưng chỉ cần việc lớn không phạm sai lầm, không coi dân chúng là thịt cá, Tô Khả Phương đã thấy rất hiếm có. 

Dù sao địa phương như huyện Hoài Đường vẫn là nơi hẻo lánh, núi cao Hoàng Đế xa, dù Nghiêm Trung Đình coi dân chúng là thịt cá, tuỳ ý chặt chém. Chỉ cần không quá mức, mọi người đều sẽ mở một mắt, nhắm một mắt.

"Khả Phương, Lâm đại thiếu gia và Triệu đại thiếu gia tới rồi, đệ muốn gặp không?" Lý Trì đi vào tiệm đồ chơi, hỏi.

Hôm nay ban giám khảo có bốn người, hai vị lão bản Lý Trì và Tô Khả Phương chắc chắn phải có mặt, hai vị khác chính là đại thiếu gia Lâm Gia và đại thiếu gia Triệu Gia.

"Không gặp." Giọng Tô Khả Phương lạnh lùng: "Chờ lát nữa ta sẽ trực tiếp ngồi lên ghế giám khảo."

"Được, vậy ta qua đó chào hỏi bọn họ trước, người dự thi đều đến đông đủ rồi, đệ để ý thời gian chúng ta hãy chuẩn bị bắt đầu đi." Lý Trì không biết thật ra Tô Khả Phương không muốn gặp Lâm Chiêu Hoành, còn tưởng nàng vì mình là thân nữ nhi nên không muốn tiếp xúc quá nhiều với nam tử.

Bởi Lý Trì đã tạo thanh thế từ trước, nên cuộc thi xếp hình đồ chơi lần này tạo ra oanh động rất lớn ở huyện thành Hoài Đường, đứa nhỏ dự thi không tính là nhiều, nhưng quần chúng vây xem thì đông như biển người, ngay cả mấy tửu lâu chếch đối diện tiệm đồ chơi cũng đều vì cuộc thi mà kín hết chỗ. 

Tuy thông báo rất chi tiết, nhưng mọi người đối với cuộc thi xếp hình đồ chơi vẫn vạn phần hiếu kì, không ít người mang tâm tình xem Lý Trì bày cho cười mà đến, trong đó có người Hà Gia đã thất thế.

Đồ chơi không phải để cho hài tử chơi sao, còn bày ra cuộc thi lớn như vậy, rồi xem Lý Trì kết thúc thế nào? 

Đại gia chủ Lý Gia - Lý Nguyên Khôn rất để ý cuộc thi này, ông sớm mở cửa sổ phòng chếch đối diện của tửu lâu gần nhất xem chừng.

So với Lý Trì, Lý Nguyên Khôn càng căng thẳng hơn, bởi ông cho rằng Tô Khả Phương chính là phúc tinh của Nhị Lang nhà ông, nếu tiệm đồ chơi của nhi tử thật sự tạo ra thành tựu tốt, có lẽ sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc cho Lý Gia.

Thẳng đến khi chiêng vào sân đấu vang lên Tô Khả Phương mới chậm chạp xuất hiện tại ghế giám khảo, mấy vị thiếu gia nhà họ Lâm, Triệu, Lý tất cả mọi người đều nhận ra, chỉ có Tô Khả Phương mới xuất hiện mọi người không biết, nhất thời tiếng xì xào bàn tán vang khắp nơi.

"Vị công tử trẻ tuổi này là ai?"

"Không biết, mặt lạ hoắc."

"Ba vị kia là thiếu gia của ba đại gia tộc, lẽ nào vị công tử này cũng là thiếu gia đại hộ?"

"..."

"..."

Ở thời điểm mọi người nghị luận ầm ic, đột nhiên nương tử của lão bản tiệm bánh kẹo Trịnh Gia - Cố Thị "A" một tiếng, thầm nói: "Đó không phải là Tô công tử sao?"

"Tô công tử? Tô công tử nào? Huyện Hoài Đường chúng ta hình như không có đại hộ nào họ Tô mà?" Có người thính tai nghe được tiếng Cố Thị, nghi hoặc hỏi.

Cố Thị hơi ngừng một chút, mới nói: "Ta chỉ biết Tô công tử là người làm ăn, chứ không biết hắn là người ở đâu."

Cố Thị thấy hôm nay Tô Khả Phương mặc trên người một bộ cẩm bào màu tím nhạt, vẻ mặt đạm mạc ngồi chỗ đó, tạo cho người ta một loại cảm giác ngàn dặm xa cách, so với lần trước thời điểm đến tiệm nhà mình nói chuyện làm ăn quả thật như hai người khác biệt, Cố Thị không xác định được thân phận thật của Tô Khả Phương, nên không dám nói lung tung.

Sao Cố Thị biết được, bộ cẩm bào màu tím này là do Tô Khả Phương đặc biệt vì cuộc thi ngày hôm nay mà tới tiệm đặt may. Tuy nàng không muốn người ta biết nàng là thợ điêu khắc của tiệm đồ chơi, nhưng dù sao hôm nay nàng cũng thuộc thành phần ban giám khảo, nếu ăn mặc quá khó coi khó tránh khỏi việc khiến người ta sinh ra mâu thuẫn tâm lý. Mà vẻ mặt nàng đạm mạc là bởi nàng phát hiện thỉnh thoảng Lâm Chiêu Hoành lại liếc mắt về phía mình, khiến nàng vô ý thức bộc lộ cảm xúc không vui ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui