Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

"Náo nhiệt, chờ thân thể cháu tốt hơn chút, cô cô mang cháu lên trấn chơi." Tô Khả Phương nói xong từ trong túi móc ra bọc giấy đưa cho thằng bé: "Cầm lấy, đây là kẹo cô cô mua cho cháu, mau nếm thử."

Hạo Nhi cúi đầu cầm bọc giấy, thấp giọng nói: "Cô cô, cháu nghe thấy nãi nãi cùng gia gia nói, cơ thể của cháu không lành được."

"Nói bậy!" Tô Khả Phương lòng như bị túm, khẽ mắng: "Nãi nãi không phải đại phu, bà nói như vậy là bởi vì lo lắng cho thân thể của cháu, tin tưởng cô cô, cháu nhất định có thể khá hơn, chờ thân thể cháu tốt lên rồi, cô cô đưa cháu đến học đường!"

Không cẩn thận nghe được cũng có thể làm cho thằng bé canh cánh trong lòng, trách không được ca ca không cho Trình đại phu ở trước mặt thằng bè nói ra bệnh tình.

"Cô cô, ngài không gạt cháu sao? Thân thể của cháu có thể tốt lên thật không?"

Hạo Nhi nửa tin nửa ngờ ngẩng đầu, trong mắt lại ẩn ẩn mang theo chờ mong.

Tô Khả Phương hốc mắt chua xót gật gật đầu: "Cô cô nhất định sẽ làm cho cháu tốt hơn!"

Nàng phải cố gắng kiếm tiền, thỉnh đại phu tốt nhất cho Hạo Nhi, mua cho thằng bé dược liệu tốt nhất. 

"Cô cô, Hạo Nhi tin tưởng cô cô!" Hạo Nhi nở nụ cười, cuối cùng cũng quét hết những vệt tinh thần sa sút không phù hợp với tuổi trong mắt. 

Tô Khả Phương đang cùng Hạo Nhi nói chuyện, thấy từ Giản Thị từ trong ruộng trở về hùng hùng hổ hổ đi vào nhà: "Phương Nhi, những đồ ăn trong phòng bếp là muội mua về? Trâm của muội đều bán hết rồi?"

Ngọc Nhi đi đưa nước ra ruộng rồi, nàng ấy không yên tâm nhi tử ở nhà một mình mới trở về nhìn một cái, khi nhìn đến phòng bếp thấy một đống ăn xác thực giật nảy mình.

"Đều bán hết." Tô Khả Phương cười khanh khách móc ra 10 văn tiền nhét vào tay Giả Thị: "Đại tẩu, muội kiếm được tiền rồi, tiền này trả cho tẩu."

"Muội nha đầu này, muội kiếm tiền mua đồ ăn phải cầm về Phó gia chứ, nhà chúng ta nào cần muội quan tâm?" Giả Thị xụ mặt đem tiền nhét về tay Tô Khả Phương: "Tiền này muội cầm đi, muội còn thật sự cho rằng ta muốn muội trả tiền sao?"

Đối với việc cô em chồng đột nhiên học được điêu khắc, Giả Thị cảm thấy rất hoang mang, nhưng nghĩ đến việc từ khi Hạo Nhi xảy ra chuyện mình cũng không quá để ý tới nàng, cũng không quan tâm nàng nữa, chắc trong lúc đó nàng học được điêu khắc, nên đem nghi hoặc vùi vào trong lòng.

"Đại tẩu, muội hôm nay chỉ kiếm lời một khoản tiền nhỏ, về sau còn có thể kiếm càng nhiều, không kém chỗ này." Tô Khả Phương đem tiền nhét xuống dưới cái gối trên giường, nói: "Đại tẩu, thịt và cá ở phòng bếp là muội mua cho cha, nương, tẩu và Hạo Nhi bồi bổ cơ thể, dù sao thời tiết không quá nóng, ăn không hết thì kho lên để từ từ ăn."

Không phải nàng không phóng khoáng, nhưng cứ nghĩ tới tam thẩm Vu Thị tính tình tính toán chi li, lại luôn bày ra sắc mặt mình so với người khác thông minh hơn, Tô Khả Phương liền thở không thuận.

Trong trí nhớ, mẫu thân Lư Thị là phụ nhân không có tâm cơ, tuy rằng Vu Thị trên mặt không đến mức làm nhục Lư Thị nhưng trong lòng đối với nhị tẩu Lư Thị không có bao nhiêu tôn kính, chán ghét nhất là thỉnh thoảng lại dùng lời dò xét điều tra Lư Thị rồi soi mói việc của nhị phòng. 

Mỗi lần nhị phòng có việc, Vu Thị luôn sẽ lấy dáng vẻ cao cao tại thượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, dạy bọn họ nên làm như thế nào, tựa như trên đời này chỉ bà ta có khả năng, chỉ bà ta ghê gớm.

Tam phòng đến phụ trợ Giản Thị cũng tồn tại cảm giác dính ngấy cực kỳ với Vu Thị, nghe Tô Khả Phương nói như vậy, liền nói: "Hôm nay là ngày cuối cùng xới đất, vẫn ăn ở nhà chúng ta, ta cắt nửa con cá rồi hầm một nồi canh xương, còn lại nửa con cá và thịt ta sẽ phơi lên từ từ ăn, tránh cho người khác lắm miệng." 

"Được, tẩu xem đó mà làm thôi, muội đi về trước."

Dù sao đại tẩu cũng không phải người ai cũng có thể vê nắn, nàng sẽ không phải lo nghĩ bậy bạ. 

"Hôm nay coi như xong, về sau kiếm được tiền phải biết cất đi, không nên xài bậy, nhớ chưa?" Giả Thị dặn dò đạo lý.

"Muội biết rồi mà." Tô Khả Phương vừa nói vừa ra khỏi phòng.

Trở về Phó Gia trời cũng sắp tối rồi, Diêu Thị và Phó Thần Tường thấy nàng mang về nhiều đồ ăn như vậy đều kinh hãi, hỏi một chút mới biết nàng cầm mộc trâm mình điêu khắc lên trên trấn bán lấy tiền.

"Không nghĩ tới con còn có tay nghề như vậy." Diêu Thị như là lẩm bẩm lại như là cảm khái nói.

Tô Khả Phương chột dạ cười cười, xoay người vào phòng bếp thu xếp nấu cơm chiều, để tránh mọi người hỏi đến chuyện điêu khắc của nàng.

Lòng heo rất khó làm sạch, chuẩn bị tốt cơm chiều đã tới giờ Tuất rồi, Diêu Thị đành phải tìm ngọn đèn dầu duy nhất trong nhà ra, thắp lên.

Gia vị trong nhà không đủ, răng bà bà lại không tốt, nàng chỉ có thể đem lòng heo cắt nhỏ phối hợp xào với rau xanh và gừng lấy từ nhà mẹ đẻ, nấu một nồi canh đầu cá, cắt một nửa thịt ba chỉ ra xào rau. Cá, thịt và xương lớn còn dư lại nàng ướp muối treo ở trên xà ngang, tính toán để từ từ ăn.

Phó Nhậm Phi thấy Tô Khả Phương mang về những đồ ăn kia, khó được không thúc giục nàng, sớm ngồi chờ trong sảnh phòng đấy.

Nhưng lúc nhìn thấy chén lòng heo trên bàn, mặt đều tái rồi.

"Tô Khả Phương, đây không phải là lòng heo sao? Ngươi lại cho chúng ta ăn loại đồ vật bẩn thỉu này?" Hắn chỉ vào đĩa rau xanh xào lòng heo tức giận chất vấn.

"Lòng heo ăn ngon lắm!" Tô Khả Phương lườm hắn một cái: "Cũng không phải thiếu gia đại hộ, còn chọn ba nhặt bốn."

"Phi Nhi, con nói chuyện kiểu gì vậy?" Phó Nhậm Phi còn muốn rống Tô Khả Phương, Diêu Thị đã đem đũa vỗ lên bàn, giận tái mặt khiển trách quát mắng: "Lập tức xin lỗi đại tẩu con!"

Bà không hài lòng người con dâu này, nhưng cũng không biểu hiện bà có thể tùy ý nhi tử không biết lễ phép.

Huống chi, Tô Thị nhọc lòng thu xếp bữa cơm này làm món ăn là vì ai?

Phó Nhậm Phi cố tình gây sự làm cho Diêu Thị bừng tỉnh, bà đối với nhỏ này có phải dạy dỗ sai lầm rồi hay không?

Phó Nhậm Phi ương ngạnh, Phó Thần Tường cũng không nhịn được nhíu mày: "Phi Nhi, chúng ta ngày thường có thể có đồ ăn nóng hổi ăn cũng không tệ rồi, vì sao không thể ăn lòng heo? Hôm nay một bàn thức ăn này là đại tẩu kiếm tiền mua, đích thân xuống bếp làm cho chúng ta, đệ còn có gì không hài lòng?"

"Nương, nhị ca, hai người cứ như vậy bị một bàn đồ ăn thô ráp thu mua? Tự ái của hai người đâu rồi?" Phó Nhậm Phi không thể tin được mẫu thân và nhị ca vì nữ nhân này khiển trách hắn, vẻ mặt bi thương giận hô: "Nàng lẳng lơ ong bướm hai người đã quên sao? Ca ca của nàng bức bách đại ca cưới nàng thế nào, hai người cũng quên sao?"

"Làm càn!" Diêu Thị tức giận quát một tiếng, giơ lên tay muốn tát Phó Nhậm Phi, nhưng cuối cùng gắng gượng dừng giữa không trung.

"Phi Nhi, sao con có thể trở nên vô lý như thế?" Diêu Thị đau lòng nhức óc nhìn hắn, mặt trắng như giấy.

Bọn họ tại sao phải đến thôn Quả Phong an cư, đứa nhỏ này không phải không biết, lão đại vì sao cưới Tô Thị, hắn cũng không phải không biết, đứa nhỏ này tại sao có thể nói ra những lời đâm vào lòng người như vậy?

"Nương, ngài còn muốn đánh con?" Phó Nhậm Phi cũng không hề ý thức được mình làm sai, hắn khó tin nhìn Diêu Thị, bộ dạng như bị người ta từ bỏ.

"Phi Nhi, thái độ của đệ là sao? Đệ còn không biết mình sai ở đâu sao?" Phó Thần Tường cũng bị chọc giận.

Hôn sự của ca ca là cây gai trong lòng mẫu thân, hắn thế nhưng không để ý cảm nhận của mẫu thân nói ra những lời khoét tâm bà.

Huống chi, trước khi ca ca thành thân đã nói hôn sự này chính ca ấy cam tâm tình nguyện, sao lại nói chuyện bức hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui