Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Nhưng đã muộn, tiếng la của ông ta vừa hạ xuống, Tô Khả Phương đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy mô hình nhà gỗ trong tay tiểu nhị. Chỉ chính xác vào vị trí góc dưới, bên phải của mô hình nhà gỗ, giả bộ khiếp sợ hét lên: “Tiểu ca, sao ở trên mô hình nhà gỗ này lại có ký hiệu ngón tay cái?!”

Nhìn thấy ký hiệu kia, hiển nhiên tiểu nhị cũng ngỡ ngàng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Tô Khả Phương vừa dứt lời, mọi người đều dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn tiểu nhị.

"Còn tưởng rằng lợi hại thế nào cơ.”

"Đúng đấy, lấy phần thưởng của nhà khác làm bảo bối trấn tiệm còn kêu tự mình điêu khắc. Da mặt dày thật đấy!”

"..."

"...”

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, lời nào lời ấy đều là châm chọc nhi tử của Trình mộc tượng.

Trình mộc tượng tức giận chen vào đám đông, giật lại mô hình nhà gỗ trong tay Tô Khả Phương, hung ác trợn mắt lườm tiểu nhị. Sau đó quay về phía mọi người cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “Các vị khách quan, mô hình nhà gỗ này thật sự do nhi tử của ta tự tay điêu khắc. Có người cố ý huỷ thanh danh tiệm đồ chơi nhà ta, mong mọi người sáng mắt sáng lòng, coi chừng bị kẻ gian lừa gạt!"

Trình mộc tượng nói xong liền liếc mắt về phía Tô Khả Phương, kẻ cố ý huỷ thanh danh tiệm đồ chơi trong miệng ông ta rõ ràng ám chỉ nàng.

“Này, Trình mộc tượng, ta biết nhi tử của ông có tài. Nhưng cô nương này nói chuyện đầu đuôi rõ ràng. Ông nói thật đi mô hình này có đúng là do nhi tử ông điêu khắc không?” Trong đám người có một người đàn ông trung niên nhận ra Trình mộc tượng, bán tín bán nghi (nửa tin nửa ngờ) hỏi.

"Đương nhiên." Trình mộc tượng thề son sắt: "Mỗi món đồ chơi trong tiệm đều do đích thân nhi tử ta tự tay điêu khắc. Mọi người cứ chọn lựa xem mình hài lòng món nào, tất cả đều được giảm giá 20%!”

“Tiệm đồ chơi trẻ con” từng dùng cách này để hấp dẫn khách hàng, ông ta lấy đó làm chuẩn, học theo chắc hẳn không sai!

Không đợi mọi người đáp lời, Tô Khả Phương cố ý nặng nề hừ lạnh một tiếng, sầm mặt nhìn Trình mộc tượng: "Trình lão bản, ta vốn rất bội phục tay nghề của lệnh công tử. Nhưng ông trước lừa gạt khách hàng, sau thì cố ý ám chỉ ta là người xấu phá hoại thanh của tiệm ông. Ông muốn gì hả? Ta nhất định phải nói rõ đạo lý với ông.”

"Chúng ta lừa gạt khách hàng lúc nào hả?" Trình mộc tượng thẹn quá hoá giận, chỉ vào Tô Khả Phương mắng: "Ngươi còn dám nói bậy nói bạ, lão tử sẽ bắt ngươi đi gặp quan!"

Nếu không phải có rất nhiều khách vây xung quanh, nói không chừng Trình mộc tượng còn dám động thủ với Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương khinh miệt quét mắt liếc Trình mộc tượng, nói: "Ông có lừa gạt khách hàng hay không, người từng mua đồ chơi ở “Tiệm đồ chơi trẻ con” đều biết. Nếu ông ta tiếp tục khăng khăng một mực vậy mọi người hãy đến “Tiệm đồ chơi trẻ con” xác nhận xem có đúng là tất cả đồ chơi ở đó đều có ký hiệu ngón tay cái không!”

Sắc mặt Trình mộc tượng đại biến, bên tai lại vang lên tiếng Tô Khả Phương trầm giọng cảnh cáo, trong lời nói rõ ràng mang theo ý châm ngòi: "Trình lão bản, muốn kinh doanh thì phải hiểu chữ “Tín”, lừa gạt khách hàng sinh ý sẽ không lâu dài! Ông đừng coi khách hàng đều là kẻ ngu.”

Nói xong, Tô Khả Phương không cho Trình mộc tượng cơ hội chen vào, nói to với mọi người: “Mọi người ai không tin lời ta, liền mời theo ta đến “Tiệm đồ chơi trẻ con” xác thực.”

Tô Khả Phương dứt lời liền xoay người rời khỏi “Tiệm đồ chơi Thịnh Vượng”, dẫn đầu đi về hướng “Tiệm đồ chơi trẻ con” nhà mình ở phố Tân Hoa.

"Chúng ta đi xem thử chứ?"

"Đúng, đi xem một chút, đừng để người khác coi như kẻ ngốc mà đùa bỡn!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi ào ào rời khỏi “Tiệm đồ chơi Thịnh Vượng.”

Kỳ thật ban đầu mọi người vốn không để ý đồ chơi do ai điêu khắc. Chỉ là nghe Tô Khả Phương nhắc, mọi người mới có cảm giác bị lừa gạt, khiến họ rất khó chịu.

"Mọi người, mọi ngươi đừng nghe xú nha đầu đó nói bậy, đồ chơi thật sự do nhi tử ta tự tay điêu khắc!" Trình mộc tượng nâng mô hình nhà gỗ nóng nảy đuổi theo, đáng tiếc những vị khách kia đã đi xa.

Thấy thế, Trình mộc tượng tức giận bốc hoả, mô hình nhà gỗ trên tay ông dường như nặng hơn mấy phần.

“Bộp~” Mô hình nhà gỗ rơi xuống đất, tan nát trong chớp mắt.

Trình mộc tượng ngây người, nhi tử ông ta dặn đi dặn lại không thể làm hỏng mô hình nhà gỗ này. Nếu để nhi tử biết ông ta làm rơi vỡ, chắc chắn sẽ náo loạn với ông ta.

Thì ra nhi tử Trình mộc tượng - Trình Ngọc lần đó có thể giành hạng nhất vốn không phải hoàn toàn nhờ vào năng lực. Ở trận chung kết Trình Ngọc gặp may có mấy miếng ghép hắn ta xếp lung tung, không ngờ đoạt được giải nhất. Sau khi nhận phần thưởng về nhà Trình Ngọc liền tháo rời tất cả ra, dùng mấy tháng trời liều mạng xếp lại mô hình nhà gỗ.

Tô Khả Phương đã cách xa “Tiệm đồ chơi Thịnh Vượng”, tay nàng nắm khối gỗ khắc ấn ký hình ngón tay cái, khoé môi gợi lên nụ cười lạnh nhạt, trào phúng.

Đây chính là chuyên chúc lạc khoản sư phụ chọn cho nàng, người khác đừng hòng nhúng chàm!

Lý Trì ở trong tiệm đồ chơi đang giao việc gì đó cho chưởng quỹ, bỗng nhìn thấy một đám người tràn vào tiệm, giật mình kêu ra tiếng. Sau khi thấy Tô Khả Phương bước vào, Lý Trì định tiến lên hỏi cho rõ ràng, thì nhận được ánh mắt ngăn cản của nàng. Lý Trì vội vàng dừng bước, khó hiểu nhìn nàng dẫn khách đến xem từng kệ hàng, lấy từng món đồ chơi xuống cho mọi người quan sát.

Thấy khách hàng sau khi nhìn từng món đồ chơi sắc mặt đều chuyển sang tức giận, Lý Trì lo lắng không thôi.

Nhưng rất nhanh Lý Trì phát hiện tức giận của khách hàng hình như không phải nhắm vào Tô Khả Phương. Mọi người tham quan tiệm đồ chơi xong liền rời đi, trước khi đi không ít người còn mua vài món đồ chơi.

Hàng tồn trong tiệm đồ chơi vốn chẳng còn nhiều, bị mọi người càn quét qua một lượt. Cuối cùng chỉ còn xót lại mấy món.

Khoảng thời gian gần đây tiệm đồ chơi giới hạn số lượng bán ra. Hôm nay vì muốn cho Trình mộc tượng một bài học, Tô Khả Phương mới ám chỉ cho Lý Trì tận lực thoả mãn yêu cầu của khách hàng.

Lý Trì đích thân tiễn khách hàng ra tận cửa tiệm, rồi quay vào vui vẻ hỏi Tô Khả Phương: "Phương Nhi, muội dẫn từ đâu về nhiều khách vậy? Lâu lắm rồi tiệm chúng ta không náo nhiệt như vậy.”

Bởi vì hạn chế số lượng bán ra, nên tiệm đồ chơi của bọn họ rất lâu chưa xuất hiện tình trạng đông nghịt khách.

Tô Khả Phương cười giả dối: "Nạy góc tường nhà người khác!"

Lý Trì giật mình, dường như nghĩ tới điều gì, không dám tin mà hỏi: "Muội đừng nói với ta những khách hàng này đều là khách bên tiệm của Trình mộc tượng nhé?”

Lý Trì tính tình ngay thẳng, nhưng không thể hiện hắn thiếu sự khôn khéo, hôm nay tiệm Trình mộc tượng khai trương hắn đã sớm thu được tin tức.

Lúc vừa biết cách bày biện và bố cục tiệm đồ chơi của Trình mộc tượng dựa theo “Tiệm đồ chơi trẻ con” của bọn họ, Lý Trì rất tức giận. Sau đó ngẫm lại Lý Trì cảm thấy mở tiệm đồ chơi cách bày biện và bố cục không phải điểm quan trọng nhất, mà

chất lượng và mẫu mã của đồ chơi mới là yếu tố quyết định, nên định mặc kệ.

Thấy nàng cười híp mắt gật đầu, Lý Trì trợn mắt há hốc mồm, hỏi: "Sao muội kéo được khách của bọn họ qua đây?”

Trình mộc tượng không phải kẻ ngu, nhất định sẽ không trơ mắt nhìn Phương Nhi lôi kéo khách của ông ta rời đi.

"Trực tiếp vào tiệm của bọn họ gọi khách qua đây thôi!” Tô Khả Phương trợn mắt trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui