Thời điểm phu xe đánh xe ngựa ra khỏi cổng thành Hoài Đường trời vẫn trong, đi đến nửa đường thì bỗng nhiên đổ mưa rào. Vì Tô Khả Phương dặn phu xe đi đường nhỏ, nên trước không có thôn, sau không có tiệm, ngay cả chỗ tránh mưa cũng không có. Thừa dịp trời chưa tối mịt, Tô Khả Phương bảo phu xe tăng tốc, mau chóng về thôn Phong Quả.
Bởi vì trời mưa quá to, toa xe ngựa này lại quá cũ nát, nên không ít nước mưa rột vào trong buồng xe. Lúc về đến thôn Phong Quả hai huynh muội đều sắp ướt sũng.
Hạng Tử Nhuận mở cửa sân nhìn thấy một nữ nhân chật vật ôm bọc quần áo, toàn thân lạnh đến phát run, mặt bỗng dưng trầm xuống, tiếp lấy bọc quần áo trong tay nàng rồi vội vã kéo nàng vào phòng.
"Nàng làm gì mà trở về lúc hơn nửa đêm hả?" Hạng Tử Nhuận vừa bới ngăn tủ tìm kiếm quần áo, vừa đè ép lửa giận hỏi.
Hơn nửa đêm trời lại mưa lớn, bị bệnh là việc nhỏ, đêm hôm mưa gió đi đường vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?!
Tô Khả Phương chột dạ cúi đầu, quệt mồm nhỏ giọng nói: "Ta vội về để gặp huynh nha."
Thật ra nàng biết sẽ đổ mưa, chỉ là không ngờ mưa đến nhanh như vậy.
Hạng Tự Nhuận đang mải tìm quần áo cho Tô Khả Phương. Nghe nàng nói vậy thì bất ngờ quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt lướt qua tia mừng rỡ như điên. Một khắc sau, quần áo cũng không tìm nữa, xoay người sải bước đi về phía nàng, đưa tay cởi quần áo trên người nàng ra.
Thẳng đến khi áo mỏng bên ngoài bị cởi, Tô Khả Phương mới phản ứng, trợn tròn mắt nhìn Hạng Tử Nhuận.
Thế này... Thế này cũng quá sốt ruột đi! Tốt xấu... Tốt xấu gì cũng nên để nàng nghỉ ngơi lấy lại sức đã chứ?
Tô Khả Phương căng thẳng hô hấp dần trở nên dồn dập.
Hạng Tử Nhuận lột sạch quần áo nàng một cách nhanh gọn, rồi ôm ngang nàng lên nhét vào trong chăn. Sau đó cách lớp chăn gắt gao ôm nàng ủ ấm.
Tô Khả Phương mặt đỏ tim run, lòng thấp thỏm.
"Ta tìm mãi không thấy quần áo của nàng. Nàng dùng chăn đắp cho đỡ lạnh trước, ta đi nấu bát canh gừng cho nàng giải hàn.” Hắn giải thích, hôn lên môi nàng một cái, rồi mới sải bước ra khỏi phòng.
Tô Khả Phương trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm cửa phòng đã đóng lại, qua rất lâu mới chớp mắt lấy lại tinh thần.
Hắn... Không phải là có ý đó à?
Ý thức được mình hiểu sai, nàng xấu hổ đem mặt vùi vào trong chăn.
Diêu Thị thính ngủ, Tô Khả Phương vừa gõ cửa sân bà đã tỉnh dậy. Lúc bà mặc quần áo tử tế đi ra ngoài thì vừa vặn thấy hai người dắt nhau vào phòng. Nhìn Tô Khả Phương toàn thân ướt nhẹp, bà liền đến phòng bếp nấu canh gừng cho nàng, nên Hạng Tử Nhuận ra khỏi phòng không bao lâu đã bưng canh gừng quay lại.
Tô Khả Phương cảm thấy rất mất thể diện, khi Hạng Tử Nhuận bước vào phòng, nàng ngại ngùng tới mức ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.
"Nào, nàng ngồi dậy đi. Uống canh gừng trước đã.” Hắn ngồi ở bên giường, thổi nguội canh gừng rồi mới đưa đến môi nàng.
Khuôn mặt Tô Khả Phương ửng đỏ, buông mi uống một hơi hết bát canh gừng.
Hạng Tử Nhuận đặt bát trống lên bàn nhỏ cạnh đầu giường, nhấc cả nàng cả chăn ôm vào lòng.
"Nàng vừa nói vì muốn gặp ta nên mới vội vã trở về sao?” Hắn nâng cằm của nàng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, đáy mắt hiện rõ nụ cười mừng rỡ, muốn xác nhận lần nữa xem mình có nghe lầm không.
"Ừ.” Nàng gật đầu, vùi vào trong ngực hắn, nghiêm túc nói: “Đột nhiên rất muốn gặp huynh!"
Một lần nữa nghe nàng nói muốn gặp hắn, đáy lòng của Hạng Tử Nhuận có cuồng hỉ, có rung động, kích động tới mức không có cách nào dùng ngôn ngữ diễn tả. Hắn cúi đầu hôn xuống miệng nhỏ còn mang theo vị canh gừng nhàn nhạt của nàng, dùng phương thức này nói cho nàng biết đáy lòng hắn vui vẻ đến nhường nào.
Tô Khả Phương muốn đưa tay ôm Hạng Tử Nhuận, lại bị chăn quấn không thể động đậy, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn dịu dàng, quyến luyến của hắn.
"Nàng còn lạnh không?"
Một lúc sau, hắn ngừng lại, ánh mắt ám trầm nhìn nàng.
"Không lạnh."
Nàng vừa mới nói xong, chăn đã bị hắn xốc lên, một khắc sau người nàng bị đẩy ngã xuống giường, tùy ý cơ thể cao to của hắn lấn tới.
Lần này... Chắc nàng không hiểu nhầm đâu nhỉ?
Nhịp tim của Tô Khả Phương đập như sấm, lông mi khẽ run, nhưng không cự tuyệt hắn. Nàng cố đè vẻ khẩn trương luống cuống xuống đáy lòng, cả gan hôn lên môi hắn.
Nàng chủ động làm cho Hạng Tử Nhuận có chút không khống chế được, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo trên người mình, một lần nữa nằm trở về.
"Nương tử, thả lỏng một chút."
Cảm giác được cơ thể nàng căng chặt, hắn ở bên tai nàng ôn nhu dụ dỗ, hôn lên vành tai nhạy cảm của nàng. Dẫn tới nàng than nhẹ một tiếng.
Tô Khả Phương thử tập trung sự chú ý của mình đến các giác quan, không nghĩ cái khác, không lưu loát đáp lại hắn.
"Đúng, cứ như vậy."
Giọng hắn mang theo ý cười nồng đậm, từng nụ hôn liên tiếp không chút khe hở rơi xuống.
Hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, hô hấp đều rối loạn...
Đột nhiên, cơ thể Tô Khả Phương nằm dưới Hạng Tử Nhuận cứng đờ, giọng nói mềm mại đáng yêu mà chính nàng cũng không phát hiện, kinh ngạc hỏi: "Tử Nhuận, huynh có nghe thấy âm thanh gì không?"
Hạng Tử Nhuận còn chưa kịp trả lời, ngoài phòng lại truyền tới những tiếng động trầm bổng khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng. Không, chuẩn xác mà nói, chắc hẳn là âm thanh từ phòng phía đông truyền đến.
Tô Khả Phương kinh nghi bất định nhìn hắn: "Đây là... Là giọng Đàm Tiểu Liên à?"
Nàng vừa mới nói xong, tiếng rên rỉ đứt quãng Đàm Tiểu Liên phát ra dường như cao hơn, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng gầm của Kiều Nhậm Phi.
"Vừa rồi... Ta không kêu ra tiếng chứ?”
Vừa nghĩ tới cảnh bà bà ở ngay sát vách nghe được tiếng lúc nãy bọn họ phát ra, Tô Khả Phương muốn chết luôn cho xong.
Sao nàng lại quên mất đây là nhà tranh không hề có chút hiệu quả cách âm nào chứ? Thấy mặt nàng lộ vẻ khóc tang, Hạng Tử Nhuận cố nhịn cơ thể khó chịu, nhỏ giọng cười nói: “Không kêu.”
Lời này vào tai Tô Khả Phương, sao nàng cảm thấy không có sức thuyết phục tí nào cả?
Tô Khả Phương không thèm nghĩ nữa, vùi đầu vào ngực Hạng Tử Nhuận, tức giận nói: "Ngủ!"
Hạng Tử Nhuận sửng sốt: "Cứ vậy ngủ?"
"Nếu không thì huynh muốn sao?" Nàng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn tiến thêm một bước, nàng không hứng thú làm nữ bá chủ đâu.
"Nương tử, tên đã lên dây, không bắn không được đâu?" Tay Hạng Tử Nhuận ép mông nàng, để nàng cảm nhận hắn bừng bừng phấn chấn.
"Ta không thích ở đây!" Nàng đỏ mặt bĩu môi trách móc, người khác mà nghe được thì thật mất thể diện!
“Nương tử ~~" Giọng Hạng Tử Nhuận mang vẻ khẩn cầu.
"Không được, nương sẽ nghe thấy đó!"
Cảm nhận được Hạng Tử Nhuận đang cố nhẫn nhịn, nháy mắt Tô Khả Phương muốn nói cho hắn biết chuyện không gian. Nhưng mà ở thời khắc sống còn nàng vẫn mạnh mẽ ngăn chặn suy nghĩ này.
Chuyện không gian nàng không định giấu diếm cả đời, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Nàng không tình nguyện, hắn sẽ không miễn cưỡng nàng. Hạng Tử Nhuận cười khổ, nương tử da mặt mỏng thật khiến người ta đau đầu nha!
"Được, dù sao ta cũng nhịn lâu như vậy rồi, nhịn thêm mấy ngày nữa không sao. Chờ mấy bữa nữa, chúng ta về huyện thành ở một thời gian nhé.” Hắn rất nhanh đã tính toán xong kế hoạch.
Tuy rằng Tô Khả Phương hết nói nổi, nhưng vẫn ngầm cho phép.
Cùng lúc đó, trong phòng phía đông, Kiều Nhậm Phi nghe phòng phía tây không còn động tĩnh. Lúc này mới cười lạnh, xoay người tách khỏi cơ thể nữ nhân trên giường, dung khăn lau chùi qua loa cơ thể, rồi nằm vật ra giường, ngủ luôn.
Đàm Tiểu Liên nằm một bên thì hồ đồ, nghi ngờ nghiêng đầu khó hiểu nhìn người bên cạnh nói ngủ là ngủ.
Kiều Nhậm Phi ban nãy bắt nàng ta kêu thật lớn tiếng, nàng ta cũng kêu, sao hắn ta còn tức giận?