Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

Tô Khả Phương liếc mắt, đừng nói chỉ là trầy chút da, cho dù thật sự hủy dung, Đàm Tiểu Liên có thể làm gì được nàng nào?

Nhưng chuyện hôm nay chắc hẳn sẽ chấn trụ được đồ ngốc Đàm Tiểu Liên mấy hôm. Chờ ngày mùa qua đi Hạng Tử Nhuận đưa bọn họ đến thôn Lâm An, nàng cũng không bao giờ phải chịu đựng mấy chuyện bực mình kiểu này nữa.

Tô Khả Phương nấu đồ ăn xong liền bỏ vào giỏ xách rồi cùng Diêu Thị mang ra ngoài ruộng. Kiều Nhậm Phi đứng ở phần ruộng thuộc về hắn ta nhìn Tô Khả Phương bày đồ ăn phong phú lấy từ trong giỏ xách ra, thì nhíu mày, vác cuốc bỏ đi. 

Kiều Nhậm Phi về đến nhà, thấy Đàm Tiểu Liên nằm trên giường ngủ ngon. Hắn ta tức điên, xông đến đạp cho nàng ta một cước, thiếu chút nữa đạp sập cả giường.

"Aaaaa—— "

Đàm Tiểu Liên đang ngủ ngon bị dọa giật nảy mình, nhảy xuống giường, định chửi ầm lên. Bỗng nhìn thấy cặp mắt hung ác nham hiểm của Kiều Nhậm Phi, nàng ta mạnh mẽ đem lời muốn nói nuốt trở về.

"Bảo ngươi làm chút chuyện nhỏ thôi mà ngươi cũng không làm được. Ngươi nói xem ta cưới ngươi về có ích lợi gì hả?!" Kiều Nhậm Phi tung thêm một cú đạp về phía Đàm Tiểu Liên.

Đàm Tiểu Liên bị Kiều Nhậm Phu đánh nhiều nên có kinh nghiệm, vừa thấy sắc mặt Kiều Nhậm Phi nàng ta đã sớm sinh cảnh giác. Nhưng nàng ta có tránh cũng chỉ giảm bớt cường độ thôi chứ không thể tránh thoát một cước của Kiều Nhậm Phi. Cuối cùng, Đàm Tiểu Liên vẫn bị hắn ta đạp ngã lăn quay ra đất.

Đàm Tiểu Liên sợ Kiều Nhậm Phi đánh, nhưng nàng ta cũng tức giận, hơn nữa hôm nay nàng ta vốn đã chịu đủ ủy khuất.

"Phó Nhậm Phi, ngươi vừa trở về liền chất vấn ta, đánh ta, ngươi không nhìn thấy mặt ta bị thương thiếu chút nữa thì hủy dung sao? Ta là nương tử của ngươi, ngươi không thể quan tâm ta dù chỉ một chút hay sao?!"

Dù sao Đàm Tiểu Liên cũng là nữ nhân, hơn nữa Kiều Nhậm Phi lớn lên ngoại hình không kém Đàm Trọng An, cộng thêm nàng ta đã là người của Kiều Nhậm Phi, nên vẫn còn chút hy vọng đối với hắn ta. Nhưng mà xưa nay Kiều Nhậm Phi chỉ biết sai sử nàng ta làm cái này làm cái kia, một chút không hài lòng liền nhẹ thì mắng, nặng thì đánh. Nàng ta bị thương cũng không được nghe Kiều Nhậm Phi an ủi một câu. Đàm Tiểu Liên rất đau lòng. 

"Ngươi bị thương không phải là do ngươi ngu ngốc à?” Kiều Nhậm Phi gắt gỏng: "Có bản lĩnh thì ngươi khiến Tô Thị bị thương đi, đừng đứng trước mặt ta kêu cha gọi nương!"

Mắng xong, Kiều Nhậm Phi nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài, quay về ruộng làm việc.

Thấy Kiều Nhậm Phi rời đi không bao lâu lại trở về ruộng, không cần nghĩ cũng biết hắn ta còn chưa ăn cơm trưa.

Diêu Thị không đành lòng, gắp vào bát cơm của mình hai miếng thịt gà và một đũa rau xanh. Sau đó bưng sang cho Kiều Nhậm Phi, Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương đều không ngăn cản bà.

"Phi Nhi, con ăn một chút trước đi rồi hãy tiếp tục làm việc, nếu không sức ở đâu ra?" Diêu Thị nhẹ giọng nói.

Kiều Nhậm Phi phẫn hận liếc mắt trừng Tô Khả Phương, khẩu khí rất lớn nói: "Con không ăn!"

Kiều Nhậm Phi tức Đàm Tiểu Liên thành sự thì ít bại sự thì nhiều, cũng ngầm bực bội bản thân vì hắn ta không có biện pháp nào làm nương và hai ca ca chán ghét Tô Khả Phương.

"Phi Nhi, con đừng cứng đầu. Mảnh ruộng này tối thiểu phải hai ngày nữa con mới cuốc xong được, ăn cơm mới có sức lực mà làm việc chứ.” Diêu Thị khuyên nhủ.

Kiều Nhậm Phi ngẩng đầu nhìn Tô Khả Phương lần nữa, vừa đúng lúc chống lại khóe môi chứa ý cười khinh bỉ của nàng. Dường như đang cười nhạo hắn ta da mặt dày muốn ăn đồ của nàng.

Kiều Nhậm Phi bị kích thích, không hề nghĩ ngợi mà đưa tay gạt đổ bát cơm trên tay Diêu Thị, cáu giận gào giọng quát: “Con không ăn đồ của nữ nhân độc ác kia!” 

Diêu Thị không ngờ Kiều Nhậm Phi tự nhiên phát cáu, khiếp sợ nhìn đồ ăn rơi vãi dưới bùn đất, nhất thời quên phản ứng.

Bên kia Hạng Thần Tường thấy thế, vứt bỏ bát đũa, nộ khí đằng đằng phi tới cho Kiều Nhậm Phi một cái tát.

"Nhị ca, ca đánh đệ?" Kiều Nhậm Phi bụm mặt không dám tin nhìn Hạng Thần Tường, hắn ta cứ tưởng rằng trong cái nhà này tối thiểu vẫn còn nhị ca quan tâm hắn ta.

"Đệ bất kính với nương, chẳng lẽ ta không nên đánh?!” Gương mặt tuấn tú của Hạng Thần Tường treo đầy sương lạnh.

Kiều Nhậm Phi làm sai bất cứ chuyện gì Hạng Thần Tường đều có thể nhịn, chỉ riêng việc hắn ta bất kính với nương thì tuyệt đối không thể.

Trên mặt Hạng Tử Nhuận không mang bất kỳ biểu tình gì, nhưng màu mắt lại trầm xuống.

Đứa nhỏ này xem ra thật sự không cứu được!

"Thôi đừng cuốc nữa!" Hạng Tử Nhuận đi tới, bình tĩnh nói.

Hạng Tử Nhuận thừa nhận, đối xử với Kiều Nhậm Phi như vậy, sâu trong nội tâm hắn nhiều ít vẫn có chút không đành lòng. Nhưng mà vừa nghĩ tới những chuyện Kiều Nhậm Phi đã làm, hắn thật sự không dám để Kiều Nhậm Phi ở bên cạnh.

Thời điểm Hạng Thần Tường vung tay tát Kiều Nhậm Phi, Diêu Thị đã lấy lại tinh thần. Nghe lời Hạng Tử Nhuận nói, bà phút chốc liền minh bạch ý tứ của nhi tử.

Hạng Thần Tường cũng hiểu, nhưng bây giờ hắn cảm thấy nên tiễn người càng sớm càng tốt. Như vậy nương sẽ không cần vì Kiều Nhậm Phi mà thương tâm khổ sở thêm.

Tô Khả Phương không nói chen vào, cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

“Vì sao đại ca lại bảo đệ đừng cuốc đất nữa?” Kiều Nhậm Phi vẫn chưa biết tính toán của ba nương con Hạng Tử Nhuận.

“Phi Nhi, về nhà thu dọn đồ đạc. Ta và nhị ca đệ sẽ tiễn đệ và Đàm Tiểu Liên qua thôn Lâm An. Ta đã nói chuyện với trưởng thôn của thôn Lâm An rồi. Ông ấy đồng ý cho bọn đệ ở thôn Lâm An dựng nhà.” Giọng Hạng Tử Nhuận không mang chút tình cảm nào, ánh mắt nhìn Kiều Nhậm Phi không hề dao động.

"Mọi người bắt con đến thôn Lâm An dựng nhà?” Kiều Nhậm Phi ngây ra như phỗng, sắc mặt tái nhợt, tim giống như rơi vào vực sâu không đáy, một lúc sau hắn ta điên cuồng chất vấn ba người: "Nương, đại ca, nhị ca, mọi người muốn vứt bỏ con? Mọi người không cần con nữa, đúng không?"

"Phi Nhi, đệ đã lớn rồi, còn cưới nương tử, có gia đình của chính mình. Chưa nói tới vứt bỏ hay không vứt bỏ, thôn Lâm An cách thôn Phong Quả không xa. Nếu đệ nhớ chúng ta thì hãy sang đây thăm chúng ta, chúng ta rảnh rỗi cũng sẽ đi thăm đệ. Giờ đệ đang bị cừu hận che mờ mắt, ở riêng sẽ khá hơn, chúng ta hi vọng đệ suy nghĩ kỹ càng, chờ đệ bỏ qua khúc mắc. Chúng ta có thể tiếp tục giống như xưa.”

Hạng Tử Nhuận hiếm khi nói một nhóm câu ngữ trọng tâm trường như vậy. Đương nhiên, hắn thật tâm hi vọng Kiều Nhậm Phi có thể hối cải để trở thành con người mới.

Hạng Tử Nhuận hơi dừng một chút, giọng lạnh xuống: "Phi Nhi, đây là cơ hội cuối cùng ta cho đệ, hi vọng đệ đừng khiến ta thất vọng. Hãy chung sống với Đàm Tiểu Liên thật tốt."

"Không, đệ không muốn sống ở thôn Lâm An!" Hốc mắt Kiều Nhậm Phi đỏ quạch, miệng rít gào lặp đi lặp lại: "Ta không đến thôn Lâm An, đệ không đi!"

"Phi Nhi, đệ biết tính ta rồi đấy!" Hạng Tử Nhuận nhàn nhạt nhìn Kiều Nhậm Phi, không nói thêm lời thừa thãi.

Kiều Nhậm Phi kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt rơi xuống, tuyệt vọng hỏi: "Đại ca, tại sao phải đối xử với đệ như vậy?"

Hắn ta biết tính tình đại ca nhà mình nói một không nói hai, hắn ta biết mình không có cách nào phản kháng, nhưng mà hắn ta thật sự không muốn rời khỏi cái nhà này!

"Trở về thu dọn đồ đạc đi." Hạng Tử Nhuận không buồn giải thích nhiều với hắn ta, nói xong liền đỡ nương thần sắc ảm đạm về ăn cơm.

"Là nữ nhân ác độc kia xui mọi người đuổi đệ đến thôn Lâm An, đúng không?!" Ánh mắt Kiều Nhậm Phi chạm tới Tô Khả Phương bộ dạng mọi việc không liên quan đến mình, yên lặng ngồi bên kia ăn cơm, hắn ta không nhịn được phẫn hận gào to.

Hạng Tử Nhuận quay đầu quét mắt nhìn hắn ta một cái, nghiêm nghị nói: "Phi Nhi, đừng ép ta động thủ!"

"Đại ca, vì sao đại ca có thể vô tình như vậy?" Kiều Nhậm Phi khóc hỏi: "Tỷ tỷ đệ vì mọi người mà mạng cũng không cần, sao đại ca có thể cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta, sao có thể vì nữ nhân khác mà đuổi đệ đi? Sao đại ca có thể... Sao có thể..."

Kiều Nhậm Phi gào thét ầm ĩ, ngồi xổm xuống khóc lóc như đau đớn không muốn sống nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui