Bức thư này do chính tay Liễu Trường Phong viết. Hạng Tử Nhuận xem thư xong, lông mày hơi nhíu lại.
Thấy Hạng Tử Nhuận không nói tiếng nào, mặt tiểu tử đưa thư lộ vẻ vội vàng nói: “Hạng sư phụ, thành chủ đại nhân hi vọng ngài có thể mau chóng đến thành Dương Phong."
"Ta đã biết, ngươi đi về trước đi." Hạng Tử Nhuận nhàn nhạt đáp.
Tiểu tử này là một trong những tâm phúc của Liễu Trường Phong. Hạng Tử Nhuận không tỏ rõ thái độ, tiểu tử đưa thư không biết Hạng Tử Nhuận có đi hay không. Nhưng mà chủ tử nhà mình đã giao phó, không thể miễn cưỡng Hạng sư phụ, nên tiểu tử đưa thư chỉ có thể âm thầm sốt ruột trong lòng, nói với Hạng Tử Nhuận một tiếng "Cáo từ" liền rời đi.
"Có phải bản vẽ huynh thiết kế cho Liễu thành chủ xảy ra vấn đề gì không?” Tâm phúc của Liễu Trường Phong vừa đi, Tô Khả Phương lo lắng vội hỏi.
Nàng nghe Đan Trúc Âm nhắc qua về Liễu Trường Phong, ở thành Dương Phong quyền lực ngập trời, hơn nữa không phải người hiền lành. Tô Khả Phương lo bọn họ sẽ chọc phải nhân vật phiền toái như vậy.
"Bản vẽ không xảy ra vấn đề, mà do vật liệu dùng để xây dựng bị người dưới làm nhái. Lúc cơ quan sắp xây xong thì bỗng dưng bị đổ sụp toàn bộ. Liễu thành chủ hi vọng ta có thể qua kiểm tra tình hình, xem cơ quan có thể tiếp tục sử dụng không? Hay phải xây mới?”
Đại bộ phận cơ quan do Hạng Tử Nhuận thiết kế đều để sử dụng duy nhất một lần. Chỉ có một phần cơ quan nhỏ có thể tái sử dụng tiếp. Giờ toàn bộ cơ quan đều đổ sụp, chỉ sợ phần cơ quan nhỏ kia cũng khó mà cứu vãn được.”
Lòng Tô Khả Phương cả kinh: "Lá gan của ai mà lớn như vậy? Dám ở ngay dưới mắt thành chủ thành Dương Phong động tay chân?"
“Tuy trong thư Liễu thành chủ chưa nhắc, nhưng ta đoán chừng là do đệ đệ của Liễu phu nhân làm.”
Đệ đệ của Liễu phu nhân chính là tiểu cựu tử của Liễu Trường Phong. Chắc chỉ gã ta mới có lá gan này, hơn nữa theo Hạng Tử Nhuận biết, lần này tất cả vật liệu dùng để xây dựng cơ quan đều do gã phụ trách mua sắm.
Tô Khả Phương giật mình, quan hệ bám váy kiểu này chả mấy khi ra hồn.
"Liễu thành chủ đã phái người tới mời huynh rồi, huynh muốn qua xem thế nào à?" Nàng hỏi.
Lấy tính cách của Hạng Tử Nhuận, nếu không định đi hắn nhất định sẽ trực tiếp từ chối, nhưng vừa nãy hắn không từ chối vậy tỏ rõ hắn sẽ đi.
Hạng Tử Nhuận hơi mím môi: "Ta muốn đợi sau ngày mùa mới qua, vừa vặn một bản vẽ khác ta cũng sắp vẽ xong rồi. Đến lúc đó mang cả tới chỗ Liễu thành chủ luôn.”
Chắc chắn sẽ qua, bất quá bây giờ đang giữa ngày mùa, hắn không thể cứ vậy bỏ mặc việc đồng áng.
Giao dịch của Hạng Tử Nhuận và Liễu Trường Phong đã thanh toán xong. Nếu giờ hắn giúp Liễu Trường Phong vãn hồi một ít tổn thất, chẳng những có thể được đền đáp thù lao tương ứng, mà còn có thể khiến Liễu Trường Phong thiếu nợ nhân tinh với hắn. Cho nên chuyến này hắn nhất định phải đi!
"Nếu như huynh quyết định muốn đi vậy hãy đi đi, việc đồng áng huynh không cần lo lắng. Ta bảo đám người Húc Đông và Lữ Nguồn thúc đến giúp đỡ là được mà.” Tô Khả Phương đáp.
"Nàng gấp gáp muốn đuổi ta đi như vậy sao?” Hạng Tử Nhuận nhéo mũi nàng, buồn bực hỏi.
"Vừa vặn trái ngược!" Mặt mày nàng tươi cười: "Ta nghĩ dù sao bây giờ cũng là ngày mùa, ta không có thời gian bồi huynh. Còn không bằng để huynh đi sớm một chút đem sự tình giải quyết nhanh cho xong."
"Sau đó thì sao?" Lời này của Tô Khả Phương khiến tâm tình Hạng Tử Nhuận vui vẻ, ngũ quan cương nghị nhu hoà, tan bớt vẻ lạnh băng.
"Sau đó..." Nàng vô tội chớp nhẹ đôi mắt hạnh, dừng một chút, cười giả dối: "... Không có sau đó đâu.”
"Sau đó ta bồi nàng ở lại huyện thành một thời gian nhé.” Hắn cúi đầu cắn nhẹ môi nàng, trong chốc lát liền quyết định: "Vì để có thể về sớm một chút bồi nàng, ta sẽ lập tức đi ngay!"
Hạng Tử Nhuận thu thập mấy bộ quần áo xong liền ra ruộng thông báo cho Diêu Thị và Hạng Thần Tường một tiếng. Trước khi đi hắn còn tranh thủ bàn chuyện xây nhà với Tô Khả Phương.
Bọn họ sớm đã thương lượng xong sau khi ngày mùa kết thúc sẽ bắt đầu xây nhà ngói. Hiện tại Hạng Tử Nhuận không thể xác định mình rời đi bao lâu, kế hoạch này chỉ có thể kéo dài đến khi hắn quay lại.
Thời điểm Hạng Tử Nhuận lên xe ngựa, Tô Khả Phương đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội gọi hắn: "Tử Nhuận, huynh viết lại phương thuốc và liều lượng Hạo Nhi phải dùng cho ta đi."
Nàng sợ thời gian Hạng Tử Nhuận rời đi quá dài, đến lúc đó không ai có thể phối dược được cho Hạo Nhi.
Hạng Tử Nhuận trầm ngâm rồi nói: "Cũng được, đợi qua ngày mùa nàng hãy bảo Tường Nhi hoặc Triệu thúc đi với nàng đến đỉnh núi ở ngoại ô huyện thành hái nốt mấy đoá huyết linh chi khác đem về.”
Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Hạng Tử Nhuận không dám cầm tính mạng của Hạo Nhi mang ra làm trò đùa.
Ngày mùa trong nhà thiếu nhân thủ, Hạng Tử Nhuận bảo A Cam đưa hắn đến ngoài trấn. Sau đó tự mình bắt xe ngựa ở ngoài trấn đến huyện thành, bởi vì huyện thành mới có chỗ cho thuê ngựa. Đến lúc đấy hắn sẽ cưỡi ngựa tới thành Dương Phong.
Hôm sau Tô Khả Phương gọi Húc Đông, Lữ Nguồn thúc, Lữ thẩm và Đông Mai tới hỗ trợ. Ban ngày nàng xuống ruộng, buổi tối thì vào không gian điêu khắc đồ chơi một lát.
Hạng Tử Nhuận rời đi được ba ngày, Tô Khả Phương bỗng phát hiện nước ở đoạn suối nhỏ trong không gian chuyển sang màu đen như mực. Tảng đá xanh bên cạnh thì biến thành màu đỏ thẫm. Phát hiện này không hiểu sao khiến Tô Khả Phương rất bất an.
Trước đây dù mưa lớn đến đâu, thì nước ở đoạn suối nhỏ cũng chưa từng chuyển sang màu đen. Tảng đá xanh bên cạnh càng chưa từng biến hoá, bây giờ biến thành như vậy. Chẳng lẽ muốn biểu thị sắp có hồng thuỷ, hay là ý gì khác?
Tô Khả Phương lo lắng bất an, nhưng lại không thể bàn chủ ý với người khác.
Tới chiều ngày thứ hai, thời tiết xảy ra biến hoá rất rõ ràng, thời tiết đột nhiên trở nên vô cũng oi bức.
Lấy kinh nghiệm của Tô Khả Phương, đoạn suối nhỏ báo trước trong không gian, thời tiết ba ngày sau nhất định sẽ thay đổi. Chỉ là không biết lần này sẽ biến thành bộ dạng gì?
Loại tình huống kiến thức nửa vời thế này càng làm tâm tình nàng treo cao hơn.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, toàn bộ bầu trời tràn ngập những đám mây hồng đang cuộn trào, đem trời đất chiếu thành màu đỏ rực.
Tô Khả Phương đứng hình nhìn bầu trời đầy nắng chiều, tim đập thình thịch.
Sao lại giống cảnh tượng trước khi bão tiến vào vậy chứ?
Thời tiết này chẳng những khiến Tô Khả Phương nơm nớp lo sợ, mà ngay cả một vài lão nhân trong thôn cũng hoảng hốt.
"Thời tiết này giống như sắp nổi bão!" Một vị lão nhân đứng trên bờ ruộng ngẩng đầu quan sát bầu trời hồi lâu, sợ hãi nói.
Nơi này rất ít khi gặp bão, cho nên chỉ có một vài lão nhân đã từng gặp quá. Ngay cả Tô Bằng cũng mới chỉ gặp bão một lần lúc còn rất nhỏ, chẳng qua lúc đó tuổi ông còn quá nhỏ, sớm đã quên mất tình hình thời đó là như thế nào.
Bởi vì thời tiết rất cổ quái, lại được mấy lão nhân nhắc nhở. Tô Bằng buông việc đồng áng xuống, vội vàng mời tất cả các lão nhân tuổi tác cao trong thôn tới tiếp thu ý kiến quần chúng. Cuối cùng mọi người vẫn nhất trí cho rằng loại thời tiết này chính là báo hiệu trời sắp nổi bão lớn.
Hương thân trong thôn từng nghe qua về sự nguy hiểm của bão, nhận được kết luận này nhất thời hoảng hồn: "Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao đây?"
Nhà của hương thân ở đều là nhà tranh, ngộ nhỡ thật sự nổi bão lớn, bọn họ ngay cả chỗ ở cũng không có, còn hoa màu trên ruộng, tất cả cũng sẽ phá huỷ!
"Các hương thân đừng hoảng hốt, có phải nổi bão lớn hay không còn chưa chắc chắn. Mọi người trước hết cứ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mới là quan trọng nhất.” Vì ổn định lòng người, Tô Bằng bảo người truyền lời xuống.
Ở triều đại lạc hậu này, ngộ nhỡ gặp phải bão lớn, hậu quả khó mà lường được.
Các hương thân buổi tối không dám ngủ, chuẩn bị tránh báo trong đêm. Nông dân để ý nhất chính là hoa mầu, có người ở ruộng suốt đêm, các lão nhân trời vừa sáng liền ra ruộng. Mọi người nghĩ đủ mọi cách để hoa mầu không bị hao tổn.
Nhìn cả thôn Phong Quả loạn thành một bầy, Tô Khả Phương miễn cưỡng làm cho mình trấn định, suy nghĩ vạn nhất bão tới thì cần chuẩn bị những gì.
Sau khi nghĩ xong, trước hết nàng kêu A Cam đưa nàng đến tiệm thuốc trên trấn quét sạch sành sanh mấy gian tiệm thuốc, lại mua hai túi muối ăn lớn và một ít đồ ăn thức uống trở về. Sau đó cùng Hạng Thần Tường đem gà vịt xua vào lồng, đưa đến thạch động trong núi sâu, vẩy chút hạt thóc xong, hai người liền vội vàng xuống núi.